"Tướng quân, giờ chúng ta đi đâu?" Người hầu cận thúc ngựa tiến lên, nhẹ giọng hỏi.
Tống Hiến cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, ra vẻ trấn tĩnh nói: "Chúng ta về Khúc Dương trước, đợi ta phái người bẩm báo quân hầu, xin quân hầu phái binh... Đến lúc đó, ta sẽ san phẳng Hải Tây, nhất định rửa mối nhục nhã ngày hôm nay."
Đến khi ấy, hắn có thể trở thành chủ tướng hay không? Tống Hiến đã bất chấp rất nhiều.
Sáu ngàn người tổn thất hầu như không còn, còn phải đền bù bằng đứa chất nhi duy nhất của hắn. Giờ này phút này Tống Hiến vừa giận vừa hận, đồng thời càng tỏ ra sợ sệt.
Dù sao cũng coi như được thân kinh bách chiến, Tống Hiến sau lần thất bại này cũng phải coi trọng huyện Hải Tây.
Một Hải Tây lệnh nhỏ bé lại có thể nghĩ ra kế thủy công. Mà dưới trướng của hắn còn cất giấu vô số người tài ba... Tào Bằng trước kia, còn cả Chu Thương hiện giờ, và tên Phan Chương kia vẫn chưa chính diện giao phong với Tống Hiến. Hải Tây chật hẹp nhỏ bé vậy mà ngọa hổ tàng long, khiến cho hắn sao có thể không kinh sợ?
Có điều, càng như thế, lại càng không thể mặc kệ sự tồn tại của nó. Hải Tây đã trở thành hiểm họa từ bên trong của Hạ Giao!
Tống Hiến nghĩ trong lòng, làm thế nào để cho Lữ Bố thêm coi trọng đối với Hải Tây. Trong lúc bất giác, hắn đã đi tới ngoài thành Khúc Dương.
Trong nắng sớm, cổng thành Khúc Dương đang đóng chặt. Cánh rừng trên đầu tường thành bay phần phật trong gió.
Nhìn thấy tường thành của Khúc Dương, Tống Hiến không khỏi thở dài một tiếng...
Tổ Thủy từ Vi Sơn, chảy qua Bành Thành quốc, Hạ Bì quốc, tới Quảng Lăng liền hòavào Hoài Thủy.
Khúc Dương nằm ở ven Tổ Thủy. Từ Hạ Tướng tới Hải Tây, phải đi qua Khúc Dương.
Huyện lệnh Khúc Dương tên là Vương Khuông, người Nhạc An, hắn rất có uy danh ở Từ Châu, cùng nổi danh với Chu Quỳ người Hu Di. Sau khi Lữ Bố tới Từ Châu, đã chiêu mộ được không ít danh sỹ địa phương, Vương Khuông chính là một trong số đó. Ba năm kể từ khi nhậm chức huyện lệnh Khúc Dương tới nay, Vương Khuông lập được chiến tích lớn lao, phát triển huyện Khúc Dương chỉ có hơn hai vạn người ban đầu lên ba vạn người. Tổng thể dân số của Từ Châu có xu hướng tăng lên như hôm nay cũng được coi là thành công không nhỏ.
Trong ánh nắng ban mai, Khúc Dương vô cùng yên tĩnh. Tống Hiến phóng ngựa đến ngoài thành Khúc Dương, thấy thành trống trơn, không một bóng người.
"Trên thành chắc có người canh gác." Tống Hiến lớn tiếng hỏi.
Một lát sau, có người thò đầu ra từ lỗ châu mai trên đài quan sát, vênh váo hỏi: "Huyện lệnh có lệnh, hôm nay Khúc Dương không mở cửa thành... Tất cả những người đi qua, mời đi vòng quanh Khúc Dương. Theo lệnh của huyện lệnh và Tống tướng quân, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào. Các ngươi mau đi đi..."
Tống Hiến không khỏi ngạc nhiên, đồng thời trong lòng có chút thoải mái.
Huyện lệnh và Tống tướng quân?
Đó không phải là đang nói ta sao? Tên Vương Khuông này cũng là người có mắt, sau này khi quay về Hạ Bì, nhất định phải tiến cử với Ôn hầu.
Hắn quát lớn: "Mỗ gia chính là Tống Hiến."
"Ngươi là Tống tướng quân?" Người trên lầu quan sát rõ ràng đang sửng sốt, chợt hắn cười ha ha.
"Nếu ngươi là Tống tướng quân, ta đây chính là Lữ Ôn hầu. Ha ha ha, Tống tướng quân hôm qua mới đi, làm sao có bộ dạng như ngươi được."
Khuôn mặt Tống Hiến nhất thời đỏ bừng. Tên này đúng là không biết điều tý nào...
"Mỗ gia chính là Tống Hiến, có hổ phù của ta có thể chứng minh. Bẩm báo với Vương huyện lệnh, nói quân tình khẩn cấp, xin ngài lập tức mở cửa thành." Nói xong, Tống Hiến lấy hổ phù ra lắc lư trong tay.
"Thật sự là Tống tướng quân!"
Tên tiểu giáo trên thành không khỏi kinh ngạc, vội vàng la lên: "Dưới thành mở cửa, là Tống tướng quân quay về."
Thái độ vênh váo của Tống Hiến chợt dồn lại trong lòng. Có điều nghĩ cũng thật mất mặt! Ngày hôm qua mình ung dung xuất phát, cách một ngày lại xám xịt trở về. Sáu ngàn đại quân, sáu ngàn đại quân... Tống Hiến nhớ đến liền cảm thấy đau lòng.
Cửa thành chầm chậm mở ra. Tống Hiến thúc ngựa bước vào trong thành. Khi nhìn thấy sắp đến cửa thành, bỗng nghe phía cửa thành có người quát: "Người nào là Tống Hiến."
Ai mà không có lễ phép như thế, dám thẳng hô tên của ta?
Tống Hiến giận tím mặt, vội ngẩng đầu hướng ra cửa thành. Chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, kèm theo đó là tiếng lục lạc lúc có lúc không. Một con khoái mã từ phía cửa thành lao ra, đại tướng trên ngựa mặc chiến bào bách hoa gấm vóc khoác bên ngoài bảo giáp, lưng thắt ngọc đai.
"Tống Hiến, Cam Ninh chờ ngươi ở đây đã lâu."
Cam Ninh? Đó là người nào?
Tống Hiến có phần ngơ ngác... Y chưa bao giờ nghe nói đến cái tên Cam Ninh này, lại còn chờ ta đã lâu?
Đầu óc như được cởi bỏ nút thắt, Tống Hiến giật mình, vội tháo đại thương, ngẩng đầu nhìn. Nhưng dù như vậy vẫn hơi chậm. Một con ngựa trắng dưới ánh nắng sớm chiếu rọi như cưỡi mây đạp gió đã vọt tới trước mặt hắn.
Viên đại tướng trên ngựa tay nắm đại đao vọt tới trước mặt Tống Hiến, không nói câu gì mà kéo đao vụt qua người Tống Hiến. Hàn quang lóe lên, máu phun tung toé.
Tống Hiến trong phút chốc bị một đao chặt rơi đầu xuống đất, lăn lông lốc. Còn cái xác không đầu ở trên lưng ngựa, máu tươi từ lồng ngực phun ào ạt, nháy mắt đã nhuộm đỏ ghế ngồi dưới háng hắn. Không chỉ Tống Hiến không kịp phản ứng, mà cả lũ hầu cận của Tống Hiến cũng đều ngây người ở cửa thành. "Đã xảy ra chuyện gì, sao Tống tướng quân lại bị giết?"
Sau khi Chiếu Dạ Bạch lao ra cửa thành liền phi vó ngựa hí một tràng dài. Cái móng sắt của nó tỏa ánh sáng lấp lánh trong ánh mặt trời. Vị tướng quân trên ngựa càng uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí.
Keng keng...
Tiếng lục lạc vang lên, người đó vung đao trên ngựa, đứng dưới cổng thành.
"Tống Hiến đã chết, các ngươi không buông vũ khí đầu hàng, còn chờ đến khi nào?"
Tiếng hét của y vang lên như sấm, vọng trên không trung: Tống Hiến đã chết, Tống Hiến đã chết.....
Kèm theo đó là tiếng gào to như sấm, chỉ nghe trên cổng thành truyền đến những tràng hiệu dài. Từ hai bên cửa thành, hơn hai trăm quân tốt lao ra phần phật, trong tay bọn chúng nắm chặt đại thương trường mâu, hung tợn nhìn chằm chằm vào những người tùy tùng đó, vây quanh thành hình tròn. Đồng thời, trên lỗ châu mai của lầu quan sát xuất hiện một tướng quân trẻ tuổi cao khoảng bảy thước, mặc một bộ thiền y màu đỏ, bên trong là trường bào. Hắn đội khăn chít đầu, lưng thắt ngọc đới, tay cầm đại đao, vẻ mặt bình tĩnh. Phía sau hắn là hai chàng trai khỏe mạnh, hai người đều nắm chặt một thanh đại thương.
"Ta là Hải Lăng úy Tào Bằng, nay có nghịch tặc Tống Hiến xâm phạm biên giới, đặc biệt phải tru sát.
Mọi người mau buông binh khí. Sau khi ta đếm đến ba, nếu còn cầm binh khí trong tay thì cũng như người trên ngựa ban nãy, giết chết bất luận tội!" Giọng hắn cũng không vang lắm, thậm chí còn mang theo tính trẻ con. Thế nhưng, trong buổi sáng sớm này, giọng của hắn lại có một luồng khí biến hóa kỳ lạ. Vừa dứt lời, chợt nghe đại hán phía sau lớn tiếng quát: "Một!"
Tiếng quát chưa chấm dứt, leng keng một tiếng, một tên tùy tùng đã buông binh khí, ngã nhào từ trên ngựa xuống mặt đất.
"Ta đầu hàng, ta đầu hàng!"
Có một người dẫn đầu thì sẽ có người thứ hai nối tiếp, người thứ ba...... Trong nháy mắt, hơn bảy mươi tùy tùng của Tống Hiến lũ lượt xuống ngựa, vứt bỏ binh khí trong tay, phủ phục trên mặt đất, không dám cử động.
Cam Ninh ngồi trên Chiếu Dạ Bạch không nhịn được nhổ một bãi nước bọt, "Mẹ nó, một đám không có tinh hoàn."
Hắn ngẩng đầu, hướng nhìn lên phía trên cổng thành thì phát hiện ra đã không thấy bóng dáng Tào Bằng đâu cả. Người đứng trên lầu thành là một trong hai hộ vệ của Tào Bằng ban nãy. Hắn tên là Vương Húc.
Sau khi Tào Bằng quyết định xuất binh gấp rút tiếp viện, sáng sớm hôm sau đã dẫn theo tám trăm tinh binh của Hải Lăng rời khỏi huyện Hải Lăng. Tại sao lại là tám trăm người? Ở đây còn bao gồm hai trăm quân nhu binh chiêu mộ tạm thời và một trăm tuần binh mà Hạ Hầu Lan chiêu mộ trước đây.
Cam Ninh làm quân tiên phong, Tào Bằng dẫn ba trăm người đi giữa, Vương Húc thống lĩnh hai trăm quân vận chuyển lương thực.
Khi sắp tới Hoài Thủy, Tào Bằng nhận được phong thư thứ hai của Đặng Tắc. Phong thư thứ nhất hắn nhận được khi ở Xạ Dương có nội dung rất đơn giản, Đặng Tắc thỉnh cầu Tào Bằng lập tức xuất binh viện trợ; Còn nội dung của phong thư thứ hai lại khiến Tào Bằng giật mình hoảng hốt...
Đặng Tắc trong thư nói: Hải Tây không cần tiếp viện gấp, Tống Hiến chẳng qua chỉ là đám ô hợp.
Vậy thì Tống Hiến đã thất thủ, Lữ Bố khó địch. Đánh bại Tống Hiến, chắc chắn sẽ lệnh Lữ Bố xuất binh chinh phạt. Nguy hiểm thực sự của Hải Tây không phải là sáu ngàn binh mã của Tống Hiến mà là lần thứ hai xuất binh của Lữ Bố. Cho nên, Đặng Tắc cho rằng, nếu muốn giữ vững thành quả hơn một năm qua ở Hải Tây, tuyệt đối không được gây chiến hỏa ở vùng Hải Tây quản lý, nên làm ở bên ngoài Hải Tây... Mong Tào Bằng hãy dẫn binh suốt đêm đánh úp ở Khúc Dương.
"Đây là tính toán của ai?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
"Ấy, khi tiểu nhân chuẩn bị đi, Đặng huyện lệnh ra lệnh cho Đặng Chi tiên sinh làm Tư Mã biệt bộ."
Hồ Ban dè dặt đáp lại: "Hơn nữa, Đặng huyện lệnh còn đem toàn bộ binh mã trong huyện phó thác cho Đặng Chi tiên sinh. Chính đại nhân đó đã bày mưu đánh địch."
Tào Bằng bừng tỉnh ngộ. Hắn rất hiểu tỷ phu của mình, Đặng Tắc không có sự quyết đoán này. Đặng Tắc vốn không phải là người giỏi về quân sự, kể cả Tào Bằng cũng không có tài thống soái. Người có thể nghĩ chiến lược đánh địch ở bên ngoài Hải Tây nhất định người có gan lớn mà rất mưu lược.
Đặng Chi quả nhiên đã đến!
Không phải mỗi một người vượt qua đều có thể trở thành kỳ tài quân sự. Bản thân Tào Bằng hiểu rõ, bảo hắn nghĩ ra chút mưu mô xấu xa, làm ra chút bàng môn tả đạo còn được.
Còn thật sự liên quan đến hành quân đánh giặc, bày mưu nghĩ kế, không phải xem hai bản binh thư là có thể làm được. Binh thư chiến sách chỉ là nền tảng của truyền thụ chiến tranh. Tào Bằng đọc qua Tư Mã pháp, đọc Tôn Tử binh pháp, thậm chí ở kiếp trước còn lật qua mấy chương《 chiến tranh luận 》của Phùng Khắc Lao Duy Tì. Nhưng vậy thì sao? Hắn vẫn không thể trở thành kỳ tài quân sự, rốt cuộc cũng chỉ là một hình cảnh trong huyện thành bé xíu.
Có lẽ, có người sẽ nói, sau khi được học tập một cách hệ thống, chắc chắn có thể có thành tựu. Nhưng vấn đề là, kiếp trước Tào Bằng cũng không tốt nghiệp ở trường quân đội. Cho dù xuất thân từ trong quân ngũ cũng không thấy ai ai cũng đều có thể trở thành tướng quân......"
Cho nên sau khi tái sinh, Tào Bằng cố gắng tránh đụng chạm tới những chuyện trong quân sự
Luyện binh trị binh đã có Vương Húc, xông pha chiến đấu, có Cam Ninh và Phan Chương cùng Hạ Hầu Lan. Bày mưu tính kế, có Hám Trạch nữa là đủ! Những chuyện hắn đã làm chính là phát huy sở trường của những người này.
Đặng Chi đã đến, đối với Đặng Tắc và Hải Tây mà nói, rõ ràng mang lại ích lợi lớn.
Điều này không có nghĩa là Tào Bằng và Đặng Tắc chỗ nào cũng kém cỏi. Ít nhất trong phương diện thống trị địa phương, nghiêm minh giữ kỷ cương pháp luật, Đặng Chi không bì được Đặng Tắc; Còn trong chuyện phá án và điều tra chân tướng, linh hoạt biến hóa, Tào Bằng càng mạnh hơn Đặng Chi rất nhiều. Ai cũng có sở đoản, chuyện này thật đúng là khó nói ai mạnh hơn ai. Chỉ có thể nói, một số thứ là bẩm sinh, không phải ai cũng có thể làm được.
Qua các thời kỳ, người đọc binh thư chiến sách nhiều vô số kể, nhưng danh tướng cũng chỉ có mấy người mà thôi... Có một số việc, thật sự phải nói tới tư chất thiên bẩm. Đối với điểm này mà nói, Tào Bằng mặc dù không phục cũng không được.
"Đặng Bá Miêu muốn ta đánh chiếm Khúc Dương?"
"Đúng vậy." Tào Bằng lập tức lĩnh hội ý đồ của Đặng Chi.
"Hồ Ban, ngươi lập tức đi Hải Lăng, bảo Bộ Tử Sơn tới huyện Quảng Lăng trước, cầu viện trợ với Trần Thái Thú. Kể cả Lữ Bố có mưu đồ gây rối, Tào Công sớm muộn sẽ chinh phạt. Mong thái thú mau chóng xuất binh, chỉ cần đóng quân ở Hoài Âm. Ta sẽ suốt đêm vượt qua Hoài Thủy, phối hợp hành động cùng Đặng Bá Miêu."
Hồ Ban không nói nhiều lập tức đồng ý ngay.
"Trần Đăng! Chẳng phải ngươi muốn tọa sơn quan hổ đấu sao? Trên đời này không có chuyện dễ như vậy... Ta đánh chiếm Khúc Dương, buộc ngươi đóng quân ở Hoài Thủy. Cho dù ngươi không muốn xuất binh cũng không được."
Hoài Âm là vùng thuộc Hạ Bì quốc. Nhưng bởi vì chính quyền Từ Châu thay đổi, khu vực Hoài Âm về mức độ nào đó đã bị Quảng Lăng khống chế. Chỉ cần Trần Đăng đóng quân ở Hoài Âm là có thể khiến cho Trương Liêu không thoát ra khỏi Từ huyện, còn có thể kiềm chế được binh mã của huyện Hoài Phổ. Chắc hẳn chiến lược đánh địch ngoài thành của Đặng Chi cũng bao hàm thâm ý này.
Đêm đó, Tào Bằng ở phía đông Hoài Phổ, một khúc ngoặt sông ở hạ du Hoài Phổ đã vượt qua Hoài Thủy mà thần không biết quỷ không hay. Khi Đặng Chi chặt đứt dòng chảy, khiến cho dòng nước phía hạ du cũng rất chậm. Đặc biệt là đoạn sông phía bắc Hoài Phổ, nước sông chỉ chưa qua đầu gối. Kể từ đó, Tào Bằng càng không cần bỏ nhiều công sức đã tới ngoài thành Khúc Dương vào sáng sớm ngày mùng một tháng chín.
Lúc này, Tống Hiến mới vừa dẫn binh rời đi Vương Khuông càng không hề đề phòng. Không ai tin, sáu ngàn đại quân Tống Hiến không công kích nổi Hải Tây. Hơn nữa, Khúc Dương cách Du Thủy không quá xa, kỵ mã thậm chí không mất một ngày. Trong tình huống này, Vương Khuông có gì phải sợ?
Vì thế, lúc chính ngọ, Tào Bằng lệnh cho Cam Ninh và Hạ Hầu Lan, mỗi bên dẫn theo năm mươi tinh binh, chia nhóm lẩn vào trong thành. Sau khi trời tối đen, Cam Ninh châm lửa ở trong thành, làm cho Khúc Dương rối loạn. Vương Khuông biết được lập tức dẫn người tiến đến dẹp loạn, ở trên đường đã bị Hạ Hầu Lan phục kích, chém chết. Sau khi Cam Ninh châm lửa liền lập tức dẫn người đi cướp đoạt cửa thành. Cùng lúc đó, Tào Bằng tấn công mạnh mẽ từ ngoài. Trong ngoài phối hợp, hắn không tốn nhiều công đã chiếm được Khúc Dương. Sau đó, tám trăm binh mã tiến vào chiếm giữ Khúc Dương, Tào Bằng hạ lệnh đóng chặt cửa thành. Hắn không rõ Đặng Chi có thể bắt hết một mẻ lũ Tống Hiến hay không, cho nên cũng không dám xem nhẹ, phòng bị kỹ càng.
Vết xe đổ của Vương Khuông còn ở trước mắt, Tào Bằng sao có thể đi lên vết xe đổ của người khác?
"Truyền mệnh lệnh của ta, tam quân không được nhiễu dân. Đồng thời mở khố phủ, đem lương thảo phân chia cho dân chúng trong thành. Từ hôm nay trở đi, Khúc Dương có cấm lệnh vào ban đêm, nếu không có mệnh lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào."
Xác của Tống Hiến đã được thu dọn xong, còn chuẩn bị cả một cỗ quan tài đơn giản. Tào Bằng cũng không làm khó đám tùy tùng của Tống Hiến, lệnh bọn họ đem xác Tống Hiến đi.
Lúc chính ngọ, Đặng Chi dẫn Phan Chương, Chu Thương cùng Đặng Phạm, chỉ huy tám trăm tinh binh của Hải Tây đến ngoài thành Khúc Dương. Tào Bằng biết được tin đã đích thân ra khỏi Khúc Dương đón.
"Ngũ Ca!"
Bên dưới thành Khúc Dương, Tào Bằng ra sức ôm lấy Đặng Phạm.Sau khi chào hỏi với Chu Thương và Phan Chương xong, lúc này mới tới trước mặt Đặng Chi. Đặng Chi có ngũ quan tuấn tú, tướng mạo xuất chúng. Khác với sự nho nhã của Đặng Tắc, Đặng Chi có khí khái anh hùng, khiến Tào Bằng cảm thấy cảm phục.
"Đặng Bá Miêu?"
"Tào Hữu Học!"
Hai người gặp nhau, dường như không hẹn mà cùng gọi ra tên của đối phương.
Tào Bằng kinh ngạc bởi vẻ điềm tĩnh chín chắn của Đặng Chi, còn Đặng Chi lại có chút ngạc nhiên trước tuổi của Tào Bằng.
Mặc dù hắn đã sớm biết, Tào Bằng năm nay mới mười lăm tuổi. Thế nhưng khi Đặng Chi tận mắt nhìn thấy Tào Bằng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
"Thường nghe tỷ phu nhắc tới cái tên Đặng Bá Miêu, hôm nay được gặp, quả danh bất hư truyền." Tào Bằng nhìn Đặng Chi, chắp tay cười nói: "Nước sông cuồn cuộn chảy, sáu ngàn quân giặc trong nháy mắt đã tan thành mây khói. Mưu của đại huynh quả nhiên rất tuyệt, tiểu đệ khâm phục."
Đặng Chi cũng cười nói: "Hữu học đa mưu, ta cũng nghe thấy từ lâu. Hôm nay được gặp, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao."
Hai người nhìn nhau, không ai bảo ai cùng cười ha hả.
Đột nhiên Tào Bằng kéo tay Đặng Chi, cùng đi vào trong huyện thành Khúc Dương.Trong huyện thành đã sắp xếp xong doanh trại từ lâu, tám trăm binh mã Hải Tây lập tức vào ở ngay.
Tào Bằng cùng đám người Đặng Chi ngồi chỗ trên cao của huyện nha. Cam Ninh, Hạ Hầu Lan, Vương Húc ngồi phía bên trái; Chu Thương, Phan Chương và Đặng Phạm ngồi ở bên phải Hai bên ngồi xuống, Đặng Chi ho khe khẽ.
"Hôm nay đại phá Tống Hiến, không phải công của ta, mà là Tống Hiến bất tài.Có điều, mặc dù Tống Hiến bại trận nhưng Lữ Bố nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Không lâu nữa, tên Lữ Bố kia chắc chắn sẽ dẫn quân tới, đến lúc đó không tránh được một cuộc chiến nảy lửa... Hữu học, ngươi vừa là Hải Lăng úy lại kiêm chức Đốc bưu Tào duyện sử của Quảng Lăng, chiến sự tiếp theo, ngươi có trù tính gì không?"
Tất cả những người có mặt trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía Tào Bằng.
Nghe thì có vẻ Đặng Chi đang hỏi kế sách ứng phó của Tào Bằng.
Tuy nhiên đằng sau câu nói này còn ẩn chứa hàm nghĩa sâu hơn: ngươi có thể đối phó với Lữ Bố hay không? Nếu không thể thì để ta!
Tổng cộng tám người ngồi trong huyện nha nhưng địa vị của Tào Bằng là cao nhất.
Trong lời nói của Đặng Chi có ý muốn chiếm lấy quyền chỉ huy trong cuộc chiến ở Khúc Dương. Chẳng qua, hắn cũng không dám đoạt quyền một cách trắng trợn. Bởi vì trong những người ngồi đây, trừ Chu Thương ra, năm người còn lại đều là bộ hạ của Tào Bằng. Kể cả Chu Thương cũng có mối quan hệ thân thiết với Tào Bằng, tuyệt đối Đặng Chi không thể mặc sức khống chế.
Sáu người này, ngoài Đặng Phạm ra, có tên nào không phải là tên giảo hoạt? Bọn họ sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Đặng Chi. Tất cả đều biến sắc mặt! Mặc dù đêm qua Đặng Chi đã dội nước Tống Hiến, thể hiện được năng lực đầy đủ. Nhưng trong mắt của đám người như Chu Thương, Tào Bằng mới là người chủ đạo chân chính...