Đối với Đặng Tắc mà nói thì hôm nay là một ngày đại hỷ.
Đầu tiên là thoát khỏi địa vị xấu hổ trong công việc, rồi sau đó lại ra sức đánh Mã Anh trút giận cho bản thân và vợ mình mà cảm thấy hãnh diện. Còn nay, khi nhận được tin vợ mình có thai càng khiến cho y cảm thấy hưng phấn.
Đối với những năm cuối của thời Đông Hán thì đối với người ta mà nói tội bất hiếu mới chỉ xếp thứ ba mà tội không có người nối dõi mới là lớn nhất.
Nối dõi tông đường đúng là một chuyện vô cùng quan trọng. Đâm cành nảy lộc. Đối với một gia tộc càng phát triển càng tốt, sau này mới có thể trở nên thịnh vượng...
Mà hiện tại, sự thịnh vượng đã tới...
Nhà mẹ đẻ của Tào Nam tới đây trong mắt Đặng Tắc đúng là ngôi sao may mắn.
Đặng Tắc ngồi bên cạnh, nắm chặt đôi tay nhỏ bé của Tào Nam mà cười toe toét, không nói được tiếng nào. Vợ chồng Tào Cấp cũng cảm thấy vui vẻ. Con gái của mình mang thai đúng là chuyện tốt nhất, làm sao mà hai vợ chồng họ không cảm thấy vui?
Vương Mãnh cũng vui vẻ cho Tào gia. Là bằng hữu tốt, y cũng hy vọng Tào gia ngày càng thịnh vượng.
Chỉ có Tào Bằng vẫn còn có chút ngây ngốc.
Kiếp trước, hắn là con trai độc nhất nên với tình cảm anh chị em cũng không được cảm nhận sâu lắm.
Mà từ khi sống lại tới nay, hắn cũng cố gắng hòa nhập với cái thế giới này. Nhưng dù sao thì thời gian cũng quá ngắn, ngắn tới mức cơ bản hắn không thể nào hưng phấn được như vợ chồng Tào Cấp.
"Ta đã là cữu cữu?"
Năm nay Đặng Tắc mới có hai mươi ba tuổi còn Tào Nam mới có mười tám.
Nếu tính theo cái tuổi này mà nói thì Tào Bằng quả thật có cảm giác không được tự nhiên.
Có điều tất cả đều đang vui vẻ, hắn cũng không thể làm mọi người mất hứng. Mọi người ngồi dưới hiên nhà thi thoảng lại vang lên những tiếng cười...từ từ trong lòng Tào Bằng cũng có một niềm vui sướng được sinh ra. Hắn dựa vào tường nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm giác ấm áp của gia đình.
"Có một gia đình thật là tốt!"
................
Buổi tối, Đặng thái công cũng từ trong huyện thành trở về.
Là một con cáo già cho nên chuyện xảy ra ở Đặng thôn lão cũng biết một chút.
Từ khi Đặng Tài nổi lên khiến cho Lão thái công cảm thấy rất khó chịu. Cũng không trách được vì Đặng Tài quá ngông nghênh. Đặng lão thái công không phải là một người cổ hủ, lão cũng hy vọng Đặng thôn có thể phát triển. Nhưng lão không hy vọng có người động tới lợi ích của lão. Nếu là người thông minh cho dù có hoành hành tới đâu cũng sẽ giữ lại một cái gì đó chứ không như cái đồ ngu Đặng Tài không biết trời cao đất dày là gì.
Từ khi y đắc thế tới nay, mặc dù bên ngoài vẫn duy trì sự tôn kính với Lão thái công nhưng hành động lại khiến cho lão không vui.
Đặng lão thái công cũng biết rõ chi tiết của nhà họ Tào.
Đặng Tắc là người trong họ của lão, theo bối phận thì là con cháu. Cháu trong họ cưới con gái của một người thợ rèn, Đặng lão thái công cũng không để ý. Nhưng hiện tại, nhà thợ rèn đó lại giống như con cá quẫy mình... Mặc dù lão thái công không rõ nhà họ Tào có chuyện gì nhưng cũng nghe nói Tào Bằng tới nha huyện bái phỏng Khoái Chính. Đường đường một vị huyện lệnh không ngờ lại có thái độ thân thiết với con của một người thợ rèn...
Về mặt này, Đặng lão thái công có thể nhận ra được một điều gì đó.
Còn về chuyện Đặng Tài...
Lão thái công đã không để trong lòng.
Nhìn thái độ của Khoái Chính thì biết địa vị của Đặng Tài ở Khoái gia không được tốt lắm.
Còn Đặng Tắc...thằng nhỏ này là một người trung hậu. Cho dù ngày sau nó có được thế thì cũng giữ đúng mực. Một người như vậy đối với Đặng thôn mà nói mới là nhân tài thực sự. Trong lòng lão thái công tựa như gương sáng, ai ưu ai khuyết lão đều biết rõ.
Cho nên sau khi Lão thái công về đến thôn liền cho người tới chúc mừng.
Đặng Tắc là vãn bối nên cũng muốn đi đáp lễ.
Tào Bằng là một người ngoài, hơn nữa còn là tiểu bối cho nên ở nhà...
- Tỷ phu! Huynh và Lão thái công nói chuyện một chút. Cha ta là một nghệ nhân, cũng không có khả năng làm ruộng. Xin phép cho mở một điểm an thân là được rồi.
Còn về phần chỗ nào thì tự ngươi quyết định.
Ta nghĩ lão thái công cũng không làm khó ngươi. Nếu ngài đã ưu đái ngươi thì ngươi cứ đồng ý.
Hiện tại cũng không phải là lúc khách khí, ngươi càng rộng rãi, lão thái công lại càng coi trọng ngươi. Ngươi ra sức khước từ, lão thái công thậm chí còn mất hứng... Nghĩ lại thì tỷ tỷ của ta sắp sinh cháu. Tỷ phu! Chuyện như thế này ngươi cũng đừng nên làm người quân tử.
Đặng Tắc gật đầu liên tục, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Đối với cậu em vợ, gã không thể nhìn thấu.
Có thể khiến cho Bàng Quý, Bàng Nguyên An tặng xe, chứng tỏ Tào Bằng không phải là người tầm thường. Đặng Tắc là người trung hậu nhưng không phải là người ngu. Gã cười cười nói:
- A Phúc! Ngươi cứ yên tâm. Ta biết thế nào là đúng. Vừa rồi ta đã thương lượng qua, bên ngoài thôn có một cái rừng đào, cảnh sắc cũng được, lại dựa lưng vào Cức Thủy, đi lại hết sức thuận tiện. Trước đây chỗ đó là tài sản của Trương gia Niết Dương nhưng sau loạn Khăn vàng, Trương gia liền bỏ lại mảnh đất đó. Ở đó có một cái sân rất rộng, hơn nữa phòng xá cũng có sẵn... Mặc dù nó hơi nát nhưng sửa lại một chút để ở là được. Ta chuẩn bị lấy mảnh đất đó. Đến lúc đó, cả nhà chúng ta dời đi. Lão thái công đối với mảnh đất đấy cũng không quá để ý. Nếu ngài đồng ý thì nhiều lắm là sáu ngày có thể chuyển.
Trương gia Niết Dương?
Tào Bằng chưa bao giờ nghe nói tới.
Có điều, chỗ ở của Đặng Tắc đúng là hơi đơn sơ.
Nếu chuyển tất cả tới đó, sau này mọi người có thể quan tâm tới nhau một chút.
Tào Bằng còn chưa quen thuộc đối với tình hình của Cức Dương nên cũng không có khả năng phát biểu ý kiến. Chuyện này cứ để cho Đặng Tắc xử lý, không cần hắn phải quan tâm.
Đặng Tắc chuẩn bị một chút lễ vật rồi vội vàng đi.
Tào Bằng đi vào trong phòng thấy Trương thị và Tào Nam đang nói chuyện với nhau.
Xem ra tỷ tỷ cũng rất vui, khuôn mặt tái nhợt hơi ửng đỏ khiến cho nàng thêm phần nữ tính.
- A Phúc! Đệ lại đây.
Thấy Tào Bằng đi vào trong nhà, Tào Nam mỉm cười, vẫy hắn.
- Tỷ tỷ.
Tào Bằng đi tới bên giường, ngồi xuống bên cạnh Tào Nam.
- A Phúc! Thấy đệ đến, tỷ tỷ thật sự vui vẻ. Nương đã kể lại mọi chuyện cho tỷ. A Phúc của nhà chúng ta đúng là đã trưởng thành. Trong lòng tỷ cảm thấy rất vui.
Nhìn vóc dáng gầy yếu của Tào Bằng, trong mắt Tào Nam có chút long lanh.
Ngay cả Trương thị là mẫu thân cũng cảm thấy vui vẻ...thấy con trai có tương lai, là một người mẹ làm sao không vui cho được?
Nụ cười đó làm cho Tào Bằng cảm thấy rung động.
Hắn cầm nhẹ tay tỷ tỷ, thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ cứ yên tâm. Nhà chúng ta sau này sẽ càng ngày càng tốt.
- Ừ! Ừ!
Tào Nam vui vẻ, gật đầu liên tục.
- Vừa rồi tỷ phu còn khen ngươi, nói ngươi có khí phách, là một người làm nên đại sự. A Phúc! Tỷ phu là một người trung thực, chỉ biết đâm đầu vào làm việc, không hiểu cách đối nhân xử thế. Tỷ tỷ lại là nữ nhi nên cũng không giúp được gì cho y. Hiện tại đệ tới đây rồi hãy giúp đỡ y nhiều một chút. Người như y rất dễ bị chịu thiệt thòi.
Tào Bằng không nhịn được nở nụ cười. truyện được lấy tại Trà Truyện
Có thể thấy được cả nhà tỷ phu rất yêu thương nhau, tỷ tỷ cũng rất yêu tỷ phu.
Đối với Tào Bằng mà nói như vậy là đủ rồi. Còn về phần Đặng Tắc? Tào Bằng đúng thật là chưa nghe nói tới. Trong thời Tam quốc có rất nhiều người trở thành đại anh hùng nhưng cũng càng có nhiều tiểu nhân vật không hề có tiếng tăm. Tào Bằng không hề biết Đặng Tắc có bản lĩnh gì. Nhưng từ việc y im lặng chịu đựng Đặng Tài bắt nạt, chấp nhận làm công việc chỉnh lý hộ tịch thì có thể thấy Đặng Tắc là một người thực sự.
- Tỷ cứ yên tâm đi. Đệ biết rồi.
Ngoài phòng, Vương Mãnh đã chuẩn bị xong xe ngựa, chuẩn bị khởi hành.
Tào Cấp cùng giúp y sửa sang vừa nói:
- Đại huynh! Bằng nhi không hiểu chuyện, ngươi cần gì phải nghe nó?
Vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp thở đã để cho ngươi phải bôn ba. Theo ta thấy ngươi đừng để ý tới lời nó nói, cứ nghỉ ngơi hai ngày rồi đi.
Vương Mãnh liếc nhìn vào trong phòng, gương mặt đen nhánh nở nụ cười tươi.
- Hiền đệ! Ngươi nói vậy không đúng. A Phúc là người có học vấn, tương lai có thể làm nên sự nghiệp lớn. Hắn bảo ta đánh xe tới Tương Dương là có lý do. Nơi này không phải là trấn Trung Dương, hai chúng ta mới tới đây cứ cẩn thận là tốt nhất. Theo ta thấy a Phúc chắc chắn có lý do, nếu không cũng không vội vàng bảo ta tới Tương Dương. Ngươi a! Hôm nay cứng rắn một lần, sau này đừng có nhũn ra nữa... Thân thể của a Phúc không tốt lắm. A Nam cũng có bầu. Cô gia lại là người thật thà. Cả cái nhà này nhờ hết vào ngươi.
- Huynh đệ! Sau này ngươi nên chuyện trò với a phúc, nghe nhiều ý kiến của nó. Ngươi phải biết rằng ngươi là chủ của gia đình. Ngươi càng vững chãi thì cái nhà này mới có thể đứng vững. Nếu ngươi yếu mềm, cho dù a Phúc có bản lĩnh cũng không thể nào nhịn nổi đâu.
Tào Cấp nghe Vương Mãnh nói vậy liền gật đầu.
- Được rồi ta đã chuẩn bị xong... A Phúc! Bây giờ ta lên đường, lâu nhất thì mười ngày ta sẽ trở về. Ta sẽ nhanh chóng về. Đầu Hổ giao cho ngươi. Ngươi nói nhiều với nó một chút.
Tào Bằng ở trong nhà đi ra, kéo theo Vương Mãi:
- Bá phụ đi sớm về sớm. Chúng ta ở đây không thể thiếu ngài được.
- Cha đi đường cẩn thận.
Vương Mãi cũng làm ra vẻ chắp tay.
Vương Mãnh nhếch miệng cười, khoát tay với Tào Bằng rồi đánh xe ngựa ra khỏi sân.
Con ngựa chạy chậm cất lên tiếng hí rồi theo tiếng quát của Vương Mãnh mà tung vó. Tào Cấp nhìn Tào Bằng và Vương Mãi đứng bên cửa rồi lại nhìn theo chiếc xe ngựa.
Nhìn qua Tào Bằng có vẻ nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại nặng trịnh.
Lần này Vương Mãnh tới Tương Dương có thể nói là nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Cũng không bên bên phía Tương Dương sẽ có câu trả lời thế nào?
- Bằng nhi.
- A....cha! Có chuyện gì?
- Đi với ta một chút. Thuận tiện xem chỗ Thúc Tôn nói.
Tào Cấp nói xong liền nói với người thân một tiếng sau đó dẫn Tào Bằng ra ngoài thôn.
Hôm nay Vương Mãi có thể nói là rất mệt.
Ban ngày đánh một trận với người ta, xương cốt của gã gần như rời ra. Cho nên gã cũng không đi theo, chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Còn Tào Bằng, mặc dù không biết ý tưởng của Tào Cấp nhưng cũng có thể đoán được. Có lẽ Tào Cấp sẽ có chuyện gì nói với hắn. Tào Bằng yên lặng đi theo sau lưng không hề nói tiếng nào.
Cả hai cha con đi ra khỏi thôn, dọc theo bờ Bắc của Cức Thủy chừng hai dặm, từ xa đã nhìn thấy vườn đào.
Đúng là do thời tiết rét đậm nên vườn đào đã héo.
Tuy nhiên từ xa có thể thấy được có một căn nhà bỏ hoang.
Từ cánh cửa cách con đường chừng hai, ba trăm thước. Một trong hai cánh cửa lủng lẳng ở đó, còn một cánh cửa thì dựa vào bên tường.
Trước sân có một cái chuồng và ba căn phòng.
Diện tích của đại sảnh tương đối rộng có điều không có cánh cửa sổ nên gió lạnh thổi vù vù vào bên trong.
Xuyên qua đại sảnh là tới hậu viện.
Ở đây có hai dãy phòng với sáu gian tất cả. Hậu viện còn có hai giếng nước, một bức tường cao nhưng đã đổ mất một mảng. Lướt qua bờ tường, đi khoảng hai dặm lại một đoạn sông.
- Muốn sửa chữa lại chỗ này chỉ sợ là cũng tốn rất nhiều.
Tào Cấp dạo một vòng sau đó tự mình nói:
- Tính toán tất cả ít nhất cũng phải mất tới hai chục quan.
Đối với những năm cuối của nhà Đông Hán, giá cả như thế nào Tào Bằng cũng không biết nhiều lắm.
Cho nên nghe Tào Cấp nói vậy, hắn cũng không nói gì. Từ trong sân đi ra, Tào Cấp ngồi trên bậc thang quay đầu ý bảo Tào Bằng ngồi xuống.
- Cha! Cha có gì cứ nói thẳng đi.
Tào Cấp không nhịn được cười ha hả, bàn tay to xoa nhẹ đầu Tào Bằng rồi nói:
- Cái thằng nhóc này...cha biết không gạt được con. Bằng nhi! Con ở trấn Trung Dương giết Thành Kỷ, cha cũng không nghĩ là con đã trưởng thành. Nhưng trên đường đi, con cho cha quá nhiều sự ngạc nhiên và vui mừng...cha không biết con học đâu những điều đó, cũng không muốn biết. Lúc trước, con bị bệnh nặng, sau khi khỏi dường như hoàn toàn thay đổi, sáng sủa, thông mình, điểu được sự lo lắng của cha mẹ. Cha ăn nói vụng về, không biết phải nói như thế nào. Nhưng trong lòng cha lúc này vô cùng cao hứng và tự hào.
- Cha...
Ngay từ đầu, Tào Bằng đã có cảm giác không yên nhưng sau khi nghe Tào Cấp nói vậy, trong lòng hắn lập tức có một sự lo lắng.
Tào Cấp khoát tay:
- Thực ra cha đã định nói chuyện với con sớm hơn, nhưng vẫn không có cơ hội. Cha của con cả đời nín nhịn. Theo như mẹ con nói thì chính là một con rùa đen cả đời rụt đầu...nhưng cha thực sự yêu cái nhà này, hyw vọng có thể làm cho con, tỷ tỷ của con, cho mẹ con có được những ngày tháng yên ấm. Chỉ có điều, khả năng của cha không đủ cho nên... Từ trước, cha đem toàn bộ hy vọng gửi gắm lên người con. Hy vọng con có thể hơn cha. Tận mắt nhìn con lớn lên, từ lúc còn nhỏ...cha vốn vô cùng cao hứng. Nhưng không biết vì sao, trong lòng cha lại cảm thấy sợ hãi.
- Sợ hãi?
Tào Cấp gật đầu, ôm lấy bờ vai gầy của Tào Bằng.
- Cha thực sự sợ hãi...giống như Vương bá phụ của con nói, con có thể là người làm nên chuyện lớn. Nhưng làm chuyện lớn, thường không có được kết quả tốt. Cha sợ hãi một mình con phải gánh quá nhiều áp ực. Ngươi không như những nhân vật lớn. Cha không thể cho con có được một cái xuất thân tốt... A Phúc! Ý của cha là con đường sau này của con còn rất dài, đừng có quá cố. Nếu mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi. Cha không giúp gì được cho con nhưng cha bảo đảm không để cho con bị ức hiếp. Thực ra mẹ con, hay tỷ tỷ của con cũng đều nghĩ như vậy...
Lời nói của Tào Cấp có chút lộn xộn.
Nhưng qua đó, Tào Bằng lại có thể nghe được rằng lời nói của phụ thân xuất phát từ sự quan tâm.
Trong tích tắc, hắn như sống lại ở kiếp trước.
Lúc đó, hắn gặp khó khăn, phụ thân đã bạc tóc vẫn ôm lấy hắn mà nói cho hắn biết rằng: "Con trai! Cho dù con có như thế nào thì cha vẫn lo lắng cho con."
Sống mũi hắn cảm thấy cay cay, trong lòng cũng cảm thấy buồn bã.
Kiếp trước, hắn thăng tiến chưa bao giờ dừng lại, thực sự quan tâm tới người nhà.
Kiếp trước phạm phải sai lầm cho nên kiếp này hắn không thể lặp lại. Tào Bằng không nhịn được giơ tay, cũng giống như kiếp trước ôm chặt lấy phụ thân.
"Cha! Đời này, con không bao giờ...sính làm anh hùng nữa."
"Cha! Đời này, con không lại khiến cho cha phải lo lắng vì con..."
.............
Trong nha huyện Cức Dương...
Khoái Chính đang đứng dưới mái hiên, nhìn những đóa hoa mai đang nở rộ ở góc kia.
Lão quản gia đứng sau lưng y vẫn giữ một sự im lặng.
Một lúc sau, Khoái Chính quay người lại, nhẹ giọng hỏi:
- Bên phía Đặng thôn tình hình như thế nào?
- Bẩm công tử! Đặng thôn không có động tĩnh gì. Sau khi Đặng Duyên về thôn có phái người tới nhà Đặng Tắc. Công tử! Chuyện này người định xử lý như thế nào?
- Cứ từ từ! Chờ xem một chút.
Khoái Chính cười nói:
- Chúng ta không cần phải vội. Cứ chờ tình hình rồi nói sau.
- Sáng mai, ngươi phái người về nhà nói với Khoái Uy rằng người thân của y đắc tội với học sinh của Bàng Nguyên An, bảo Khoái Uy tới đó thăm dò Tào Bằng.
Lão quản gia ngẩn người:
- Công tử hoài nghi...
- Cũng không thể nói là hoài nghi, có điều chuyện này thu xếp ổn thỏa là tốt nhất. Chiếc xe ngựa của Tào Bằng chắc chắn không thể giả. Hơn nữa, hắn có nhắc tới Tư Mã Đức Tháo chứng tỏ có gặp Bàng Nguyên An. Còn chuyện hăn có phải là đệ tử của Bàng Nguyên An hay không thì hiện tại chưa có kết luận. Ta đoán cho dù hắn không phải là đệ tử của Bàng Nguyên An thì Nguyên An tiên sinh cũng có tình cảm với hắn...để cho Khoái Uy đi dò xét một chút đối với ta chỉ có tốt không có xấu. Nếu Tào Bằng thực sự là đệ tử của Nguyên An tiên sinh thì trong nhà sẽ coi trọng ta. Còn Khoái Uy... Ha ha...
- Nếu Tào Bằng không phải là đệ tử của Nguyên An tiên sinh, hơn nữa tiên sinh không có phản ứng. Tới lúc đó ta sẽ thả Đặng Tài, trong nhà cũng không có phản ứng gì với ta. Đến lúc đó, Khoái Uy nhất định sẽ làm cho ta vì hắn mà xả cơn giận này...chỉ cần Tào Bằng còn ở Cức Dương, ta sẽ thu thập hắn như trở bàn tay. Đến lúc đó, Khoái Uy còn nợ ta một chuyện. Tới lễ tế tổ của họ năm nay, y cũng không nên gây khó xử với ta.
Lão quản gia bừng tỉnh, liên tục gật đầu.
- Công tử quả nhiên cao minh.
Lão nghĩ một chút rồi thấp giọng nói:
- Còn Mã Ngọc...
- Tạm thời cứ giam đấy. Có lẽ không lâu nữa bên Tương Dương sẽ có tin. Để cho nó ngoan ngoãn một chút, coi như là một bài học. Cho dù cuối cùng thả ra thì cũng phải cho nó hiểu được rằng ở Cức Dương này ai mới là chủ nhân.