Đúng lúc này, chợt có một tên nô bộc tới nói nhỏ vào tai Trần Thăng. Nét mặt Trần Thăng từ từ cau lại.
- Trần lão gia! Có chuyện gì vậy?
- Chư vị! Vương Thành và Mạch hiếu liêm đã tới huyện nha.
- A?
- Chư vị! Trần Thăng ta tự nhận là tận tâm tận lực với Hải Tây. Nhưng cái tên Vương Thành này lại liên tiếp đối đầu với ta, thật sự làm ta bực tức. Y ỷ vào chuyện đọc mấy quyến sách mà không coi chúng ta ra gì. Tất cả đều là người Hải Tây cần phải đồng tâm hiệp lực với nhau, vậy mà y luôn đối đầu với chúng ta. Trước đây, chúng ta nể danh tiếng của y mà không tính toán tới. Nhưng hôm nay rõ ràng là y không nể mặt ta.
- Tên Vương Thành đúng là không biết điều.
Cho dù Trần Thăng hay những người khác, có ý hay vô ý thì cũng không để ý tới chuyện Mạch Nhân cũng tới đó. Vương Thành nói thật chỉ là một tiểu địa chủ, một người dậy học. Nhưng Mạch Nhân lại là một trong những gia tộc quyền thế ở Hải Tây. Những người ngồi ở đây, cho dù không để ý tới triều đình, không coi quan phủ vào đâu nhưng lại không thể phớt lờ Mạch Nhân. Cho dù là Trần Thăng cũng không dám có tội với nhà họ Mạch.
- Ta chuẩn bị cho Vương Thành một bài học. Mọi người nghĩ xem như thế nào?
Đám thương nhân nhìn nhau không biết phải làm thế nào. Trần Thăng lại lên tiếng:
- Thấy hắn cũng dốc sức vì Hải Tây cho nên ta cũng không lấy tính mạng. Đến lúc đó, hắn cũng chỉ có chút đất vườn, ta cũng chẳng quan tâm. Ai có hứng thú thì cứ mua. Ta dậy cho hắn bài học cũng vì hắn dám đối đầu với ta. Ta chỉ muốn nói cho tất cả mọi người chúng ta cũng vì suy nghĩ cho Hải Tây, ai dám bán đứng chúng ta thì chúng ta sẽ không để cho người đó yên. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
- Đúng! Không để cho người đó yên. - Trong lúc nhất thời, các thương nhân đều xúc động, vung tay mà hét to.
Trần Thăng nhìn thấy tình hình như vậy thì nở nụ cười tươi rói.
"Ha! Triều đình thì đã là cái gì? Một phần ba Hải Tây là nằm trong tay ta..."
- Lão gia! Xảy ra chuyện rồi.
Mọi người đang uống rượu say sưa thì một tên người hầu chợt thất tha thất thểu chạy vào phòng.
Trần Thăng lập tức không vui, chỉ có điều đang đông người nên y không tiện nổi nóng. Vì vậy mà y trầm mặt xuống rồi đứng dậy:
- Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?
- Lão gia! Xe lương của chúng ta. Xe lương của chúng ta...
- Xe lương làm sao?
- Xe lương bị người ta cướp.
Đêm đã về khuya, huyện Hải Tây chìm trong sự yên tĩnh và lạnh lẽo. Trên con phố kéo dài giữa hai cửa thành không hề có lấy một bóng người. Tất cả mọi người đã đóng cửa từ sớm, chui vào trong chăn nghỉ ngơi.
Mấy quán rượu nơi chợ Bắc vẫn mở cửa, từ bên trong vọng ra những tiếng ca hát, hoàn toàn đối lập với sự yên tĩnh của thành Hải Tây.
- Xảy ra chuyện lớn rồi.
Đột nhiên có người xông vào trong quán rượu, mà hét lên với chưởng quầy:
- Ngừng kinh doanh ngay. Ngừng kinh doanh ngay.
- Có chuyện gì vậy?
Người tới uống rượu ở đây cơ bản đều là thương nhân. Có điều thương nhân với đủ mọi loại hạng người, loại nào cũng có. Bọn họ treo trên đầu cái mác thương nhân nhưng còn làm cái gì thì chẳng ai biết. Đừng có thấy bình thường bọn họ xưng huynh gọi đệ với nhau, nhưng khi quay lưng, chẳng biết có ai từ trong bóng tối sẵn sàng rút dao ra đâm. Cho tới bây giờ, huyện Hải Tây có rất nhiều chuyện bỏ mạng vì vậy. Người vừa mới chạy vào thở hồng hộc:
- Vừa mới nhận được tin, huyện lệnh mới tới đã tịch thu hàng hóa của Trần lão gia.
- Cái gì?
- Nghe nói Trần lão gia mới thu mua năm nghìn thạch lương thực, bỏ ra mất mấy vạn đồng. Vậy mà không ngờ bị cướp. Tối nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Mọi người nhanh chóng về đi, tránh cho bị liên lụy. Ta đi trước, còn tới nơi khác báo tin.
- Tên cẩu quan này thật to gan.
Đám khách trong quán rượu quay sang nhìn nhau, có người không nhịn được cảm khái một tiếng. Còn có người thì ánh mắt không giấu được sự cảnh giác.
Đột nhiên Đặng Tắc gây khó dễ, hơn nữa lại ra tay tàn nhẫn như vậy, đúng là hoàn toàn ngoài sự dự đoán của mọi người. Hắn dựa vào cái gì? Nếu Đặng Tắc không nắm chắc được điều gì đó thì làm sao có thể ra tay mạnh như vậy? Điều này cũng đồng nghĩa với việc trở mặt cùng Trần Thăng, không còn đường để hòa giải nữa. Nếu Đặng Tắc thật sự có thể xử lý được Trần Thăng vậy thì ở huyện Hải Tây còn ai dám đối đầu với hắn? Dù sao thì hắn cũng là quan lại triều đình.
Cẩu quan...
Cái cách xưng hô vừa mới một khác trước không có người để ý nhưng hiện tại...
- Trả tiền!
Có người vội vàng đẩy nữ nhân đang lõa lồ dựa trên người ra rồi đặt tiền xuống mà bỏ đi. Đã có người thứ nhất thì có người thứ hai và người thứ ba. Trong chớp mắt quang cảnh ca múa linh đình trong quán rượu hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một sự im ắng. Đám tiểu nhị trong quán rượu cũng vội vàng đóng cửa lại.
Tại Trần phủ, trong phòng khách... Đám khách nhân đã về hết, chỉ còn lại một mình Trần Thăng ngồi ở vị trí chủ nhà. Sắc mặt gã xanh mét nhìn tên gia nô đang quỳ rạp trên mặt đất. Mất một lúc lâu y mới kiềm chế được cơn giận rồi gầm nhẹ:
- Nói đi. Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
- Bẩm lão gia! Chúng tiểu nhân mua được lương thực ở Khúc Dương, Hoài Phổ xong liền ngay trong đêm quay trở về. Không ngờ vừa mới qua Du Thủy thì bị một đám người tập kích. Các huynh đệ cơ bản không đề phòng, lại thêm đám người đó quá mạnh, ngay lập tức đã xử lý mười mấy huynh đệ. Chúng tiểu nhân liều chết chống cự, bất chấp đối phương người đông thế mạnh nhưng đám đầu lĩnh của chúng quá dũng mãnh, gần như là lấy một chọi mười. Các huynh đệ bị chết rất nhiều. Còn tiểu nhân thì liều chết mới về được tới đây.
- Có thấy rõ đối phương là ai hay không?
- Là thuộc hạ của tên cẩu quan kia.
- Làm sao ngươi biết?
- Lão gia từng lệnh cho tiểu nhân giám sát huyện nha cho nên quen mặt đám thuộc hạ của tên cẩu quan đó. Có hai tên thiếu niên chính là những kẻ ngày trước đã tới đập phá cửa hàng của chúng ta, lại còn có cả tên ngày đó quỵt nợ... Ngoài ra, tiểu nhân còn thấy có cả tên hộ vệ mặt đen của cẩu quan. Vì vậy mà tiểu nhân khắc định chuyện này chính là do tên cẩu quan đó làm. Lão gia! Xin hãy làm chủ cho đám tiểu nhân chúng ta.
Trần Thăng vỗ mạnh xuống án thư mà nổi trận lôi đình:
- Cẩu quan! Ngươi khinh ta quá đáng.
Thứ khí chất nho nhã của y đã hoàn toàn biến mất không còn lấy một chút dấu vết. Y hít một hơi thật sâu, đi lại trong phòng để nghĩ đối sách.
- Lão gia! Chuyện này thật sự không thể nhường được.
- Cái gì? - Trần Thăng ngẩng đầu nhìn người vừa mới lên tiếng.
Người đó tên là Hoàng Nhất, chính là phụ tá của Trần Thăng.Nói về lai lịch của Hoàng Nhất thì phải kể lại một chút chuyện xưa. Thúc phụ của y chính là tế tửu của quân Thái Bình, đồng thời cũng là quân sư của Khăn Vàng ở Thanh Châu - Hoàng Thiệu. Chẳng qua, khi giặc Khăn Vàng ở Thanh Châu nổi loạn bị Tào Tháo trấn áp, Hoàng Ấu cũng bị Tào Hồng chém. Hoàng Nhất cùng đường liền tới đầu hàng Trần Thăng, rồi trở thành quân sư quạt mo cho y. Hoàng Nhất nói:
- Tên cẩu quan làm như vậy rõ ràng là nhắm vào lão gia. Hắn cướp lương thực của lão gia, đồng nghĩa với việc có thể khống chế được giá của lương thực của Hải Tây. Nếu chúng ta tiếp tục nâng giá, chỉ sợ người Hải Tây sẽ bất mãn với lão gia. Đồng thời, hắn cũng nhân chuyện này, lấy lão gia làm đầu danh trạng mà đứng vững ở Hải Tây. Tên cẩu quan này hoàn toàn khác với những người trước. Ngoài miệng thì hắn hô phải tiêu diệt giặc cướp nhưng trên thực tế lại nhằm vào lão gia.
Chiêu này có tên là giết gà dọa khỉ.
Trong đám thương nhân Hải Tây thì người cầm đầu có thể nói là Trần Thăng. Vì vậy mà khi nghe Hoàng Nhất nói vậy, Trần Thăng liền tỉnh ngộ.
- Vậy ngươi nói chúng ta nên làm như thế nào?
- Lão gia! Một là không làm nhưng đã làm là phải làm mạnh tay. Chúng ta phải đối đầu với tên cẩu quan này.
Nét mặt của Hoàng Nhất trở nên âm trầm.
- Tại sao?
- Lão gia đừng quên trong tay cẩu quan cũng không có nhiều người. Nếu hắn phái người đi cướp lương thì chứng tỏ không còn nhiều người bảo vệ nha huyện. Nếu chờ hắn đưa lương vào trong thành, lúc đó chúng ta mới phản kích thì chỉ sợ rất khó. Chẳng bằng nhân lúc hắn không còn ai bảo vệ mà xử lý. Đến lúc đó, chúng ta lại mượn cớ là do cướp của Hải Tây gây nên. Dù sao thì chuyện này cũng không phải là lần đầu. Trước kia cũng đã có chuyện như vậy xảy ra. Hiện giờ dù có xảy ra một lần nữa thì cũng là chuyện bình thường. Tên cẩu quan này mà chết thì người Hải Tây lại nghe theo lời lão gia. Lần này không thể nương tay được. Lão gia đừng quên chúng ta xuất thân từ đâu.
Trần Thăng nghe thấy vậy thì nheo mắt lại. Y dọ dự một lúc lâu rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời mà thở dài.
- Ta không muốn nối lại nghiệp cũ, nhưng là do ngươi bức ta. - Y ngẩng đầu rồi quát lớn:
- Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ. Hoàng Nhất! Ngươi lập tức đi triệu tập người theo ta tới huyện nha lấy tính mạng tên cẩu quan đó. Nói với mọi người rằng sau khi chuyện này thành công, Trần Thăng ta sẽ không bạc đãi họ. Chỉ cần người nào tham gia thì mỗi tháng sẽ tăng thêm một trăm đồng... Ai giúp Trần Thăng ta, ta đều nhớ kỹ.
Hoàng Nhất cười ha hả, chắp tay nói:
- Lão gia cao minh.
- Lấy trường mâu của ta tới đây. - Gò má Trần Thăng giật giật mấy cái rồi ra lệnh cho nộ bộc dứng sau. Còn bản thân y thì quay vào phòng trong, ăn mặc giáp trụ chỉnh tề. Khi ra ngoài, có gia nô dẫn ngựa tới, Trần Thăng liền nhảy lên lưng ngựa.
Cùng lúc này, Hoàng Nhất cũng triệu tập được hai trăm tên tay sai, tất cả đều cầm binh khí nhìn như hung thần ác sát, tập trung trước cửa Trần phủ.
Trần Thăng thúc ngựa lao ra khỏi phủ, giơ cao cây mâu lên đầu.
- Các huynh đệ! Hải Tây là đất đai của chúng ta. Ai dám chặt đứt đường sống của chúng ta, chúng ta phải liều mạng với kẻ đó.
Vào lúc này, Trần Thăng không còn chút bóng dáng của kẻ một văn sĩ. Lời nói, nét mặt hoàn toàn giống với một tên thổ phỉ thì đúng hơn.
Đám tay sai nghe thấy vậy liền vung tay hô to:
- Giết chết cẩu quan.
- Theo ta tới đó.
Trần Thăng nở nụ cười thỏa mãn rồi quay đầu phóng ngựa lao đi trước. Hơn hai trăm tên tay sai bám theo sau lao về phía nha huyện.
Trong phòng khách của huyện nha... Ánh mắt Đặng Tắc có chút lờ đờ, dốc ly rượu trong tay vào miệng.
- Đặng huyện lệnh đừng uống nữa.
Đặng Tắc liên tục xua tay:
- Không sao! Bản quan còn chưa tận hứng.
- Vì cớ gì mà thoải mái như vậy?
Mạch Nhân không nhịn được tò mò hỏi. Đặng Tắc mỉm cười:
- Hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi vốn muốn mọi người tới xem chuyện hay. Đáng tiếc! Nhưng cũng không sao. Qua đêm nay, huyện Hải Tây này sẽ trở về với giang sơn đại hán.
- Cái gì?
Mạch Nhân và Vương Thành đều kinh ngạc. Cả hai đang định lên tiếng hỏi cụ thể thì thấy Hồ Ban hấp tấp đi từ bên ngoài vào. Y nói nhỏ vào tai Đặng Tắc mấy câu. Ngay lập tức Đặng Tắc liền nở nụ cười, sự lờ đờ trước đó hoàn toàn biến mất. Hắn đứng bật dậy, âm thanh trở nên hết sức linh hoạt:
- Người đâu! Lấy binh khí cho ta.
Ngay lập tức có tên gia nô cầm một thanh đao đi vào trong phòng khách. Đặng Tắc giơ cánh tay còn lại nắm lấy cây đao rồi quay sang hai người Mạch Nhân và Vương Thành nói:
- Hai vị! Có nguyện đi theo bản quan xem chuyện hay không?
- A! Nếu đại nhân đã mời thì chúng ta sao có thể từ chối?
Tới lúc này, Vương Thành và Mạch Nhân cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Thoáng nhìn thì có thể thấy hôm nay Đặng Tắc đột nhiên bày tiệc rượu cũng không phải là chuyện bình thường. Nói khó nghe một chút thì bữa tiệc rượu hôm nay, ai ngồi ở đây sau này sẽ thông suốt tại Hải Tây. Còn người nào không tới thì sau này sẽ gặp phải xui xẻo...
Có điều, cả hai vẫn hết sức tò mò với chuyện này. Không biết Đặng Tắc định làm thế nào để hóa giải áp lực Trần Thăng mang tới cho mình.
Đôi lông mi của Vương Thành hơi chớp chớp... Còn ánh mắt lờ đờ của Mạch Nhân cũng trở nên trong sáng... Bọn họ đều cảm nhận được vị huyện lệnh cụt tay trước mặt có lẽ hoàn toàn không giống với những người trước đây. Cả hai cùng đi với Đặng Tắc ra khỏi phòng khách, tới tiền viện của huyện nha.
Vốn cái tiền viện này còn có một cái tháp độc lập, có điều khi người ta tu sửa đã bị phá hủy. Đặng Tắc dẫn Vương Thành và Mạch Nhân đi lên trên tháp, rồi nhìn ra xa. Cả ba người chỉ thấy nơi cuối phố có ánh lửa lập lòe. Đặng Tắc cười xoay đầu nói:
- Chuyện tốt đến rồi.
Vương Thành và Mạch Nhân vội vàng tập trung nhìn ra ngoài huyện nha.
Trần Thăng cưỡi ngựa vác thương, dẫn theo đám tay sai mà từ từ đi tới nha huyện. Trong thoáng chốc, y chợt nhớ tới quãng thời gian sóng gió ở Thái Sơn. Mười năm... Thoáng một cái đã qua mười năm. Vốn y nghĩ đã thoát khỏi cái cuộc sống đó, không ngờ hôm nay lại quay trở lại.
Thật ra trong mười năm qua, chưa có lúc nào y thực sự thoát ra khỏi cuộc sống đầy máu và lửa đó.
Trần Thăng vốn là một người dạy học dưới chân núi Thái Sơn ở quận Mông Sơn. Lúc còn trẻ, do giết một tên thổ hào ở bản địa mà phải lên núi làm sơn tặc.
Năm Trung Bình thứ nhất, Trần Thăng gia nhập giặc Khăn Vàng. Có điều y chưa kịp làm gì thì quân Khăn Vàng đã tan thành mây khói. Vì vậy mà y dẫn bộ hạ của mình, trở về làm cướp ở Mông Sơn, cũng được thoải mái vài năm. Tới năm Trung Bình thứ hai, thứ sử Ký Châu là Vương Phân mưu đồ phế truất Hán Linh đế Lưu Hồng. Sau chuyện đó Hán Linh đế nổi giận. Trần Thăng bất hạnh cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Hang ổ tại Mông Sơn của y bị phá hủy. Y dẫn đám tay sai cướp bóc mà trốn tới Hải Tây.
Mười năm qua đi, Trần Thăng đã đứng vững ở Hải Tây. Hắn tận mắt chứng kiến từng vị huyện lệnh mới tới rồi đi. Sự trị vì của huyện Hải Tây cũng từ từ trở nên như ngày hôm nay. Còn Trần Thăng thì tới bây giờ đã có sự thay đổi bất ngờ.
"Hải Tây chính là ta!"
"Hải Tây này do ta tạo ra... Ai muốn cướp huyện Hải Tây của ta thì ta thề không đội trời chung với kẻ đó."
Ngồi trên lưng ngựa, Trần Thăng liên tục khuyến khích bản thân. Năm đó, y oai phong một cõi, giết người như nghóe nhưng chưa hề nghĩ tới có ngày hôm nay lại có chút run run như vậy.
"Chẳng lẽ mình già rồi sao?"
Mặc dù đám tay sai phía sau đang diễu võ dương oai nhưng Trần Thăng ngồi trên lưng ngựa lại liên tục suy nghĩ.
Chỉ cần qua cái cổng vòm trước mặt thì chính là huyện nha. Trần Thăng hít một hơi:" Chuyện đã tới nước này thì không còn đường lui nữa."
- Trần Thăng! Ngươi tụ tập mưu phản, tấn công huyện nha còn không nhanh bó tay chịu trói?
Đúng vào lúc Trần Thăng đưa ra được quyết định, người vừa mới tới cổng vòm thì chợt nghe có tiếng quát. Y giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên mà quát lớn:
- Ai?
- Thiếu gia nhà ngươi đã cung kính đợi ở đây lâu rồi.
Từ trong bóng tối của con phó chợt vang lên tiếng vó ngựa. Một cái bóng trắng xuất hiện trong bóng tối với tốc độ nhanh như tia chớp. Ngồi trên lưng ngựa là một viên tiểu tướng, khoác bộ chiến bào màu trắng, bên trong là một bộ ngân giáp. Hắn cầm một cây trường đao dài bảy thướng. Viên tiểu tướng gần như rạp trên lưng ngựa, hòa hợp với nó thành một thể. Vì vậy khiến cho Tào Thăng không thể nhìn rõ đâu là người đâu là ngựa, chỉ thấy có một cái bóng trắng đang lao về phía mình.
Con ngựa trắng đó hết sức thần tuấn. Nó cao chừng một trượng hai, thể trạng rất mạnh. Trong lúc chạy, thân ngựa gần như tạo thành một đường thẳng từ đuôi cho tới đầu. Bốn vó nó đạp xuống lớp đá vụn trên con phố làm vang lên tiếng kim loại. Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trong bóng đêm khiến cho người ta phải sợ hãi.
Trần Thăng hoảng sợ, giơ thương lên mà quát to:
- Người tới là ai, xưng tên ra rồi lấy mạng.
Có lẽ do y rời xa chiến đấu đã lâu cho nên nói nhầm. Xưng tên rồi nhận chết thì lại biến thành xưng tên rồi lấy mạng? Đó chẳng phải là bảo người ta báo tên trước rồi lấy mạng mình hay sao?
Trần Thăng vừa mới nói xong cũng cảm thấy không ổn. Y muốn sửa lại nhưng đối phương đã tới trước mặt.
Nói thì chậm những diễn biến lúc đó xảy ra cực nhanh. Tên tiểu tướng chợt ngồi thẳng dậy trên lưng ngựa. Theo lý mà nói thì khi hắn ngồi trên lưng ngựa không thể đứng, nhưng đột nhiên lại chẳng khác nào đứng lên. Người và ngựa đột nhiên tách ra khiến cho người ta có cảm giác như tự dưng xuất hiện một người. Mà khi tên tiểu tướng bật dậy, trong nháy mắt con ngựa trắng liền tăng tốc.
Một tia sáng lạnh lẽo rít lên trong không trung. Trong nháy mắt thanh trường đao ra khỏi vỏ kéo theo tiếng rít gió chói tai mà bổ đến.
- Hây!
Trần Thăng liền quát to rồi nâng thương lên đỡ. Chỉ nghe một tiếng keng, rồi một tiếng rắc...
Thanh trường mâu trong tay Trần Thăng bị trường đao của đối phương chém làm hai đoạn. Thế đao tiếp tục lao tới không hề giảm. Trần Thăng bị đối phương chặt đứt trường mâu thì thầm kêu lên trong lòng, nhưng bản thân như bị cứng lại ở đó.
Người như hổ, ngựa như rồng!
Thanh trường đao bảy thước thổi tung áo giáp của Trần Thăng, làm vang lên tiếng kim loại va chạm chói tai.
Nhưng trong lúc đó, Trần Thăng vẫn không phát hiện ra điều gì. Con ngựa trắng xẹt qua bên người y, cũng không quay đầu lại mà xông thẳng vào đám người.