Tàng Tình

Chương 1

Lần đầu tiên Lăng Thanh trông thấy Yên Vân Liệt, khi đơn độc hỗn chiến với một đám mã tặc, tay áo xé gió, kiếm rít như ngâm.

Vãn Nguyệt công tử Lăng Thanh, người trong chốn giang hồ biết được ít nhiều, một thanh Quy Mộng kiếm mảnh như ngón tay, mỏng như cánh ve, kiếm pháp Vãn Nguyệt gia truyền nhẹ nhàng tiêu sái, luận võ mặc dù chưa tới cảnh giới cao nhất, song đối phó với chừng mười tên mã tặc cũng là dư dả.

Lăng Thanh lúc này, tuổi chưa đến nhược quán (1), vẻ lông bông của thiếu niên còn chưa mất đi, đối mặt hơn mười đại hán ác hình ác trạng, khóe miệng chứa nụ cười, trường kiếm sáng bạc kiếm hoa lượn lờ, mà tay nắm vỏ kiếm thủy chung giấu sau người, một tay ngăn địch, xê dịch thoát ra, chiêu thức hoa lệ.

Tình thế đã nghiêng về một phía, ngay vào lúc đó, Lăng Thanh nghe được một chuỗi tiếng vang của chuông bạc, đồng thời đất bằng một trận gió nổi lên, đất đá bay mù trời, hình bóng mê loạn, Lăng Thanh chỉ nhìn thấy một thân ảnh từ bên cạnh xẹt qua. Rồi gió ngừng ảnh dứt, đám mã tặc kia gục xuống như núi đổ, đều là cổ bị vật sắc cắt, máu phun ra tung toé.

Đây là võ nghệ bậc nào?

Lăng Thanh duy trì tư thế muốn ra hay không, sững ra xong mới chú ý tới người đứng không cách mấy thước trước mặt mình.

Đó là một nam tử xem ra chỉ không lớn hơn mình mấy tuổi, một thân đen thâm trầm như đêm, thêu hoa văn kim tuyến, gấm thượng hạng dưới ánh mặt trời mơ hồ lưu chuyển ánh sáng ngọc như vân tự thủy.

Ngũ quan nam tử đoan chính cương nghị, mày kiếm tựa nhuộm mực, con mắt sáng ngời như đầy sao, mũi cao thẳng, môi mỏng nhếch lên cười như có như không, con ngươi giống như nước hồ đen sâu thăm thẳm, vừa ngắm ngắm không thấy đáy, mị hoặc giống như muốn đem người hút vào.

Lăng Thanh biết nhìn chòng chọc người khác như thế trông rất thất lễ, nhưng lại không cách nào kéo tầm mắt ra.

Người nọ nhưng cũng không để ý, mặc hắn xem, nhất thời hơi thở hỗn loạn chứa đầy máu tanh cũng bình tĩnh lại, đủ loại hoa lá cành bên cạnh vang xào xạc, trên người đối phương mơ hồ kéo tới khí thế bức người.

Ngay khi con mắt Lăng Thanh không chớp nhìn hắn, nam tử đột nhiên làm ra một chuyện làm người ta bất ngờ, hắn giơ tay lên dùng giữa ngón tay nhẹ lau đi giọt máu dính trên gò má Lăng Thanh, sau đó vê vê đỏ tươi ở ngón tay, ý cười nghiền ngẫm.

Động tác này rất chậm, chậm rãi giơ tay lên, chậm rãi đưa tới, chậm rãi lau vết máu trên mặt hắn… Lăng Thanh có đủ thời gian hoàn hồn để né tránh. Thế nhưng hắn hoàn hồn, lại không hề né tránh, chỉ cứ như vậy lăng lăng nhìn đối phương đưa tay qua.

Ngón tay hơi có chút thô ráp mơn trớn trên mặt, có chút đường đột, có chút ái muội, tuy là đụng chạm ngắn ngủi, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ dưới ngón tay hắn, tay áo thêu hoa văn rắc rối phất một cái qua trước mặt, lưu lại vài hơi thở nhàn nhạt như trầm hương.

“Lộng hoa lưu hương, hương phong không tự tán; cúc thủy vãn nguyệt, nguyệt ảnh bất cấm lưu…” (2) Thanh âm của nam nhân trong trong trầm trầm, để lộ vững vàng không hợp với niên kỷ của hắn, hắn nói, giọng điệu cơ hồ có chút hài hước, “Vãn Nguyệt kiếm pháp quý ở nhẹ nhàng phiêu dật, ngươi chém loạn giết loạn như thế còn ‘ỷ phong vãn nguyệt’ chỗ nào? Không bằng… đổi tên gọi là Phách Nguyệt kiếm pháp thì hơn.” (3)

Ầm ầm một tiếng, Lăng Thanh chỉ cảm thấy một đạo chớp bổ trúng đỉnh đầu. Nghĩ hắn ở trên giang hồ tuổi trẻ thành danh, bao nhiêu tiền bối cao nhân, hiệp sĩ hào kiệt đều tiếng khen không dứt đối với kiếm pháp của hắn, đến nay còn chưa từng bị người nói như thế. Lăng Thanh nhất thời thần sắc đại biến, gương mặt đen tựa như đáy nồi.

Đối phương không để bụng, ngược lại giống như nhìn thấy một sự vật gì đó thú vị, hứng thú dạt dào ngập tràn khuôn mặt. Lăng Thanh đang muốn phát cáu, bỗng không trung lại truyền tới một trận tiếng vang thanh thúy như vỡ, Lăng Thanh hơi ngẩng đầu một cái, liền thấy một người đạp gió mà đến.

Khinh công người tới không tầm thường, mặc một thân bạch y như tuyết ngưng sương, vạt áo như gió tóc đen tung bay, đợi đến gần một chút, liền thấy chân của hắn bước trên bụi cây nhẹ nhàng nhảy, sau đó nhanh nhẹn dừng ở trước mặt Lăng Thanh, tiếng leng keng lanh lảnh đến từ một chuỗi chuông bạc thắt ở bên hông hắn, sợi dây nối vào nhau.

Khuôn mặt mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, nếu nói mỹ nhân như ngọc cũng không cách nào hình dung cái tốt đẹp của người này, Lăng Thanh chưa từng thấy người bộ dạng tinh xảo lại tốt như vậy, còn lại là một nam tử, không khỏi than nhẹ một tiếng trong lòng.

Nam tử bạch y còn chưa đứng vững, liền bị hắc y nhân đưa tay kéo vào trong lòng mình, rồi sau đó trong mắt sủng nịch nhìn hắn, “Không phải bảo ngươi chờ một lát sao, nơi này bẩn…”

Nam tử bạch y dựa vào trong ngực hắn, hơi ngẩng đầu, rồi mới giơ tay lên dùng tay áo thay hắn lau thái dương, thanh âm mềm nhẹ, “Yên tả sứ tới chỗ nào, Linh Quân cũng muốn theo cùng.”

Nam tử hắc y đưa tay điểm điểm chóp mũi hắn, “Là ngươi quấn người nhất!”

Lăng Thanh nhìn trước mắt hai người liếc mắt đưa tình, thái dương nổi gân xanh, con mắt đảo qua, thấy thắt lưng hai người đều rủ xuống một khối mộc bài hình dài màu tối cỡ bàn tay, phía trên có hai chữ “Thiên Tuyệt”, Lăng Thanh bỗng nhiên cả kinh, lại vừa nghĩ đến hắc y nam tử người tên là Linh Quân kia xưng hô là Yên tả sứ…

Chẳng lẽ là —

Từng nghe Tương Tây có núi, tên Thiên Tuyệt, trên núi trú một môn phái, là Thiên Tuyệt giáo. Thiên Tuyệt giáo xây giáo trăm năm, xưa nay thần bí, vì giáo chúng ấy hành tung quỷ bí, giỏi độc nuôi cổ, lại không vãng lai với nhân sĩ chính đạo, mà lại thường xảy ra chuyện trái với đạo nghĩa, vì vậy người trong giang hồ hay xưng Thiên Tuyệt giáo là ma giáo.

Giang hồ nghe đồn giáo chủ Thiên Tuyệt giáo hiện đã không còn quản sự, sự vụ lớn nhỏ trong giáo đều do tả sứ Yên Vân Liệt một tay xử lý…

Lăng Thanh nhíu mày suy nghĩ, nếu trước mắt người này được xưng là Yên tả sứ, chẳng lẽ hắn chính là… ?

Đang khi Lăng Thanh cúi đầu, nghe bên tai có người cười sang sảng, “Phách Nguyệt công tử, Yên mỗ có hẹn với giai nhân, thứ cho không phụng bồi, cáo từ trước.”

“Ngươi?!”

Lăng Thanh cầm kiếm tiến lên đang muốn đòi kiến giải, Yên Vân Liệt đã đảo ống tay áo, bỗng chốc bão cát mê mắt giống như khi hắn đến, đợi cho trận gió này qua, đã không thấy bóng người. Lăng Thanh giận mà không có chỗ phát, nghiến nghiến răng, rút kiếm chém hai cái vào thân cây bên cạnh, chưa hết giận, lại đạp một cước, cành lá rơi xuống rào rào giống như trời mưa.

Giận phát xong, người cũng bình tĩnh một chút, Lăng Thanh đứng sững ở trước cây một lúc, đột nhiên ngơ ngẩn xoa lên nơi Yên Vân Liệt chạm qua vừa rồi.

Nơi đó… lại như thiêu như đốt.

Lúc đó trong hoàng cung, tổng quản thái giám đại nội Cao Chi Nhất bị phát hiện chết trong phòng mình, trạng thái chết kinh khủng, nguyên nhân cái chết kỳ quặc.

Mấy ngày sau, phó tổng quản thái giám Hoắc Hiền thăng chức tổng quản đại nội.

Hoắc Hiền mười tuổi tiến cung, giờ đây đã hơn ba mươi năm, nhiều năm chu toàn trong cung đình, tự có một bộ bản lĩnh xảo ngôn xem sắc, trước khi Cao Chi Nhất chết đã rất được hoàng đế sủng hạnh, sau khi Cao Chi Nhất chết thay thế địa vị lại càng khiến cho người trong hậu cung dỗ đến phục phục tùng tùng. Song Hoắc Hiền lại thấy vậy vẫn chưa đủ, kết bè kết cánh bên ngoài, nhiễu loạn triều chính.

Mấy năm từ đấy về sau, hoạn đảng chuyên quyền, triều đình náo động bất an…

Sáu năm sau.

Một đội nhân mã đang ung dung đi về phía trước trên sơn đạo quanh co, ngựa đều là toàn thân tuyết trắng, tuấn mã cao to khỏe mạnh, người cưỡi ngựa một sắc huyền y che mặt, bên hông treo trường kiếm, mỗi người cử chỉ nghiêm túc, chỉ nhìn phía trước. Mã xa đi ở chính giữa, mui xe ngọc, phi thường hoa lệ.

Trên sơn đạo không người lui tới, chỉ có tiếng vó ngựa lọc cà lọc cọc, lẫn vào tiếng vang thanh thúy “đinh đinh đang đang” của lục lạc treo bốn góc xe ngựa, vang vọng trong sơn cốc, xa vời mà kỳ ảo.

Trên vách núi thật cao phương xa đứng một số người khác, gió núi từ dưới lên trên, thổi ống tay áo người bay phần phật.

Một người trong đó thân mặc một kiện trường sam gấm trắng tựa sương như tuyết, thắt lưng rộng tay áo lớn, trâm trắng cài tóc, trong khung để lộ một cỗ thanh tú ôn nhã, đoan chính như trúc, hơn nữa thân trường sam phiêu dật theo gió kia, nếu không phải tay cầm trường kiếm, nhất định hắn là công tử khiêm tốn thư hương thế gia nhà nào đó.

“Lăng Thanh.”

Thanh niên bạch y nghe tiếng quay đầu, con ngươi híp lại, mày hẹp khẽ nhíu, khóe miệng thầm nhếch lên, lộ ra một mạt cười nhạt, sạch sẽ mà thấu triệt.

“Minh chủ.”

Chấp kiếm vái chào, nhã nhặn có lễ. Những người khác xung quanh cũng sôi nổi cầm kiếm cung kính hướng về phía người tới.

Người tới chưa quá hai bảy hai tám, một thân trường sam tơ lụa đỏ thẫm, đai ngọc quấn thắt lưng, búi tóc buộc cao, ngũ quan đoan chính mà tuấn lãng, xa xa đi tới, phong thái bất phàm.

“Thế nào?” Nam tử đi tới bên người Lăng Thanh, hỏi.

“Bẩm minh chủ, bọn họ đã…” Lăng Thanh đang muốn giơ tay lên chỉ hướng một đoàn xe chậm rãi đi về phía trước như sâu ở dãy núi xa xa, thình lình bị người hắn gọi là minh chủ một tay cốc lên trán.

“Sao vậy? Mới mấy năm, Lăng thiếu hiệp vóc dáng cũng lớn, võ nghệ cũng thăng tiến, người này… cũng xa lạ đi không ít a…” Nam tử tự thở dài, vẻ mặt buồn bã bị tổn thương.

Lăng Thanh vội vàng giải thích, “Khi đó còn nhỏ, đương nhiên không hiểu, giờ đây đại ca đã là minh chủ võ lâm, thống lĩnh giang hồ, Lăng Thanh sao lại…”

Lời nói phía sau bị một ngón trỏ của nam tử che ở trước miệng hắn ngăn lại, biểu tình còn một bộ buồn bã tổn thương lúc trước trong nháy mắt trên mặt đã chất đầy nụ cười nhu hòa, ngón trỏ lắc lắc, “Ta là thích nghe ngươi kêu ta đại ca, ngươi nếu là lại gọi minh chủ minh chủ, ta coi như ngươi không nhớ tình cũ, ngươi cũng biết bên cạnh ta không để lại ngoại nhân.”

Lời này vừa nói ra, Lăng Thanh cũng không lại dùn đẩy nữa, chỉ cúi đầu nhàn nhạt hô một tiếng “Đông Ly đại ca”, nam tử lúc này mới cảm thấy mỹ mãn gật đầu, nghe hắn nói nói tiếp.

Đông Ly gia vốn là dòng họ hoàng thế, có đất phong của mình, lấy bổng lộc triều đình, từ trước đến nay không hỏi tới chuyện của giang hồ. Đông Chu vương đương nhiệm Đông Ly Lãng Duyệt, người cũng như tên, tính tình cởi mở lại thích kết giao với nhân sĩ giang hồ, bất kể giàu nghèo, chỉ cần có khó khăn nhờ vả nhất định sẽ hết sức giúp đỡ, vì vậy danh tiếng cũng dần dần truyền ra trong chốn giang hồ.

Không chỉ có như vậy, Đông Ly Mộ Vân tôn tử duy nhất của Đông Ly Lãng Duyệt mới năm tuổi, đã được Đông Ly Lãng Duyệt mang đi khắp nơi bái sư học võ, đối với bên ngoài nói rằng tôn nhi trời sinh thể chất gầy yếu muốn mượn rèn luyện này, nhưng ai ngờ Đông Ly Mộ Vân kia lại rất có thiên phú ở võ học, lúc thiếu niên đã ít có đối thủ, danh tiếng lên cao.

Ba năm trước đây Đông Ly Mộ Vân một người lực chiến quần hùng, dễ dàng giành được ngôi vị minh chủ võ lâm, mà Đông Ly gia cũng từ dòng họ hoàng thế tôn kính mà không thể gần gũi, chuyển thành hiệp môn giang hồ người người kính nể.

Đông Ly Mộ Vân khi còn bé học võ từng tạm trú trong Vãn Nguyệt sơn trang ở Giang Nam, Lăng Thanh lúc đó bất quá vẫn còn là hài tử, trong trang khó có được một người tuổi tác xấp xỉ với mình, vì vậy cả ngày dùng giọng nói trường âm trẻ con gọi “Đông Ly ca ca”, “Đông Ly ca ca”, dính phía sau người ta một khắc không buông.

Rất nhiều năm sau khi hai người một thành minh chủ võ lâm, một người thành Vãn Nguyệt công tử, khi Lăng Thanh cũng không lại gọi Đông Ly Mộ Vân “Đông Ly ca ca” nữa, Đông Ly Mộ Vân lại luôn lấy chuyện tình hồi nhỏ pha trò Lăng Thanh, dù cho trước mặt người ngoài hắn có khả năng hiệu lệnh thiên hạ, có thế chỉ huy võ lâm, nhưng trước mặt Lăng Thanh lại vĩnh viễn là bộ dáng huynh trưởng.

“Lần này, nhất định phải làm lão tặc họ Hoắc kia chắp cánh cũng khó thoát được!” Đông Ly Mộ Vân nhìn đội nhân mã trên sơn đạo dưới chân càng đi càng gần kia, mặt không thay đổi nói.

Theo đội nhân mã đang tiến lại gần ấy, cả đám người trên vách núi cũng không một ai không lộ ra thần sắc khẩn trương. Giết nịnh thần tuy là vì trời vì dân, nhưng nếu như là thất bại, lấy thế lực quyền khuynh triều đình dân chúng cùng với sát thủ ám môn trong tay Hoắc Hiền bây giờ, e rằng tràng tinh phong huyết vũ trong triều đình kia sẽ trình diễn trên giang hồ.

Lăng Thanh lùi về phía sau một bước, để tránh một thân bạch y quá nổi bật của mình làm cho đối phương phát hiện.

Sáu năm qua, Hoắc Hiền một giới hoạn thần nhiễu loạn triều cương, trung lương triều đình thấy thiên tử bỏ bê việc nước, trong không sửa sai, ngoài không trị loạn, tứ hải chiến sự liên miên, không thể lại coi như không nhìn thấy, ký một lá thư can gián vua thanh lọc triều chính, không ngờ việc này truyền tới trong tai Hoắc Hiền trước một bước, Hoắc đảng ra lệnh phàm là người dâng thư nhất loạt giết, bất luận trẻ con toàn tộc trừ hết, đúng là nhổ cỏ nhổ tận gốc.

Người trong giang hồ không nhìn được nữa đều xuất thủ, hiệp trợ người nhà lương thần bị bức hại truy sát đào xuất sinh thiên. Song Hoắc Hiền một ngày chưa trừ, giang sơn vĩnh viễn không có thái bình.

Tháng trước, có người nhận được tin tức, Hoắc Hiền xuất cung tế tổ, chỉ vì xuất hành lần này cực kỳ bí ẩn, không có mấy người biết được. Sau khi Đông Ly Mộ Vân nhận được tin tức, liền cùng mấy đại môn phái bày ra hành động lần này, muốn thanh lọc hoạn thần lấy lại thái bình.

Đoàn xe sắp đến dưới chân bọn họ, Đông Ly Mộ Vân giơ tay lên ra hiệu, người trên vách núi ào ào lấy ra hỏa chiết (4), châm trên mặt đất rắc thành hoả tuyến uốn lượn.

Chấm lửa nhỏ rung động đùng đùng đoàng đoàng lẫn vào khói xanh, dọc theo lộ tuyến đã bày ra chạy xuống.

Lăng Thanh nhìn hoả tuyến như rắn nhà độc kia có chút thất thần, đột nhiên nghe thấy bên tai một tiếng “Cẩn thận”, chưa kịp phản ứng, đã là cả người bị kéo vào trong lòng người kia, đầu được thân thiết đặt trên ngực đối phương. Cơ hồ cùng lúc, dưới chân núi truyền đến tiếng vang bộc phá chấn thiên tuyệt địa, ầm ầm, chấn đến lỗ tai người tê dại, Lăng Thanh chỉ cảm thấy dưới chân lung lay, dường như cả tòa núi đều đang lay động.

Sau khi nổ xong, bốn phía tràn đầy mùi tiêu thạch và lưu hoàng sặc người, trộn lẫn với mùi máu tươi nồng đậm, cát đá tung bay che rợp bầu trời.

Lăng Thanh từ trong lòng người che chở mình ngẩng đầu, đối diện ánh mắt hỏi có vấn đề gì hay không của Đông Ly Mộ Vân, kinh hoảng vì tư thế của hai người, Lăng Thanh vội ra khỏi ngực Đông Ly Mộ Vân, giũ giũ một đầu một thân cát đá.

Trên mặt có Đông Ly Mộ Vân chợt lóe lên thất vọng, mi thanh tú thoáng nhăn lại, chân mày đánh một nếp nhăn, khi mọi người vây quanh kiểm tra tình hình, lại khôi phục biểu tình hơi có vẻ lãnh đạm ngày thường.

Lăng Thanh phủi hết bụi bặm trên người cũng đi tới.

Hỏa dược bọn họ dùng số lượng khổng lồ, kết quả là dưới chân núi tất cả đều phủ trong bụi cát đá, chỉ mơ hồ có thể nghe một chút thanh âm núi đá lăn xuống đáy cốc sụp đổ hỗn độn. Lại nghe Đông Ly Mộ Vân nói một câu “Đi xuống xem xem”, Lăng Thanh đã dưới chân điểm một cái, thân thể duỗi ra, vận khởi khinh công vọt xuống dốc núi cao trăm trượng.

Đông Ly Mộ Vân nhìn mạt bóng trắng như hồng kia, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, giang hồ người nào chẳng biết Vãn Nguyệt công tử một thanh Quy Mộng nhẹ nhàng tiêu sái, một thân khinh công phiên nhược kinh hồng (5), mà người kia lại căn bản không có tự giác thân là cao thủ phải hành sự khiêm tốn, trước mặt cả đám nhân sĩ giang hồ này, tựa vô ý lại giống như hữu ý thể hiện thân thủ của mình.

Mắt thấy thân hình Lăng Thanh ra khỏi tầm mắt, Đông Ly Mộ Vân cũng là dưới chân dùng lực, vút lên cao tung người xuống.

Nhân sĩ võ lâm khác trên vách núi nhìn nhau, khinh công không tệ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện cao thấp này, những người khác thì chỉ có thể từ một bên trèo xuống núi.

Sơn đạo hoàn toàn bị hủy, trong núi đá đổ nát lẫn vào mảnh vỡ của gỗ cùng với hài cốt gãy chi của người hoặc ngựa, trên cây dưới chân núi cũng treo không ít.

Lăng Thanh lục soát trong rừng, chỉ nghe đỉnh đầu vang xào xạc, sau đó rầm một tiếng một cục huyết nhục mơ hồ rơi xuống bên chân, cũng là một người chỉ còn lại nửa người, còn lưu một hơi thở, nhúc nhích cầu xin trên mặt đất.

“Các ngươi khi truy sát trung lương triều đình có từng nghĩ tới… việc đời đến cùng chung quy sẽ có báo ứng?” Lăng Thanh lạnh lùng nói, con mắt chớp cũng không chớp, Quy Mộng trên tay vạch một cái, động tác xem ra như có như không lại mang theo kiếm phong sắc bén, người nọ tức khắc thân đầu rời ra, mà trên thân Quy Mộng kiếm không dính chút máu.

Chuyện triều đình vốn không quan hệ với giang hồ, song hoạn đảng nối giáo cho giặc, làm bọn hắn đám người trong giang hồ đây cũng khó nén được phẫn nộ.

Mới đi về phía trước chưa được hai bước, Lăng Thanh mắt sắc liếc về một đoạn ống tay áo màu đen trong cành lá bụi rậm, vốn tưởng rằng vẫn là thị vệ của hoạn đảng kia, dùng Quy Mộng đẩy cành lá ra, sau một khắc nhưng là sững ra ở đó.

Trên người người nằm trên đất kia, trên mặt cũng có trầy da, nhưng nghiêm trọng nhất chính là chỗ giáp vai trái, da tróc thịt bong huyết nhục lộ ra bên ngoài, xương trắng mơ hồ có thể thấy được… Thế nhưng ngoại trừ chỗ này ra, so với những người bị nổ huyết nhục tung toé kia, thương thế xem như là nhẹ.

Tầm mắt của Lăng Thanh từ trong ngực vẫn hơi có phập phồng của người nọ chuyển qua trên mặt của hắn… Đó là một khuôn mặt anh tuấn góc cạnh phân minh, môi mỏng nhếch, lông mày rậm tựa kiếm, đường nét như khắc, cực kỳ cường tráng.

Mà nếu là tỉnh, con ngươi hắn nhất định là trầm như hố đen, sâu như đêm nhuộm; nếu là tỉnh, khóe miệng của hắn nhất định là treo mấy phần cười nhạt tà khí, mê hoặc tâm thần; nếu là tỉnh, dưới thanh thiên lãng nhật người kia luôn luôn một bộ trường sam màu đen hoa văn mây trôi mờ, mỹ nhân vây quanh, phong lưu tiêu sái kẻ khác nhìn qua khó quên…

Lăng Thanh đương nhiên là nhận ra hắn — đương nhiệm giáo chủ Thiên Tuyệt giáo Yên Vân Liệt!

“Lăng Thanh!”

Nghe được thanh âm tìm hắn của Đông Ly Mộ Vân, Lăng Thanh ngẩn người, sau đó thu hồi Quy Mộng kiếm, bụi rậm khôi phục lại nguyên trạng. Lăng Thanh xoay người muốn đi lại cảm thấy có chút không ổn, khua kiếm hai cái lên không, nhánh cây bị kiếm khí quẹt gẫy ào ào rơi xuống, che đậy kín đáo chỗ Yên Vân Liệt nằm.

Làm xong những thứ này, Lăng Thanh mới xoay người chạy hướng về phía Đông Ly Mộ Vân.

Đông Ly Mộ Vân và các nhân sĩ giang hồ khác đã đến chân núi, lật lật tìm tìm trong một mảnh bừa bãi, nỗ lực tìm ra thứ có thể chứng minh trong những hài cốt xương gãy có chứng cứ của Hoắc Hiền. Thế nhưng thứ tìm được lại làm cho bọn họ cả kinh, trên người những thi thể này đều đeo sắc lệnh của Thiên Tuyệt giáo…

“Chúng ta khả năng… bị người lợi dụng rồi…” Khi Lăng Thanh ra khỏi cánh rừng đã nhìn thấy Đông Ly Mộ Vân đưa tay nắm chặt, một thứ hình khối mộc bài trong tay hắn phút chốc thành bụi phấn bay ra.

“Đông Ly đại ca, có thể tìm được thi thể của hoạn tặc kia?”

Trên mặt Đông Ly Mộ Vân có phẫn nộ khó nén, thế sau khi nhưng thấy mở miệng chính là Lăng Thanh, rất nhanh khôi phục thành bình tĩnh ôn hòa lúc đầu, hắn lắc đầu sau đó thở dài, “Chúng ta bị lừa, những người này đều là người của Thiên Tuyệt giáo.”

Nghe vậy, Lăng Thanh đang muốn mở miệng, thế nhưng lời đến bên miệng, ngẫm nghĩ nhưng lại nuốt trở VỀ, sau đó cúi đầu, không lên tiếng nữa.

Đoàn người trở lại sơn trang dừng chân, Đông Ly Mộ Vân liền lập tức sai người đi tìm ra người thả tin tức, sau đó lại phiền não phải giải thích với Thiên Tuyệt giáo như thế nào.

Thiên Tuyệt giáo chúng giỏi cổ độc lại thêm có thuật tâm phách khiếp người, khiến cho chính đạo giang hồ gọi là ma giáo, song Thiên Tuyệt giáo xưa nay không tiếp lời với chính đạo, hai bên hiếm khi có xích mích, vì thế Thiên Tuyệt giáo mặc dù được xưng là ma giáo nhưng không tổn hại võ lâm, ai cũng không để ý tồn vong của bọn họ.

Thế nhưng sau khi Hoắc Hiền lên nắm quyền có xu thế hết sức mượn hơi Thiên Tuyệt giáo, lại thêm người không biết ở đâu khơi mào rắc rối với Thiên Tuyệt giáo nổi lên mấy lần xung đột, quan hệ vốn ôn hoà của võ lâm chính đạo cùng Thiên Tuyệt giáo giờ đây trở nên tràn ngập nguy cơ, mà chuyện này hiển nhiên là có người cố ý thả ra tin tức giả, muốn làm cho Thiên Tuyệt giáo xích mích với võ lâm chính đạo.

“Tính toán bây giờ chính là phải trước tiên tìm được người thả ra tin tức kia… Lăng Thanh? Lăng Thanh?”

Lăng Thanh ngồi ở một bên, ánh mắt lăng lăng nhìn mặt đất, Đông Ly Mộ Vân kêu kêu liền hai tiếng hắn mới giật mình hoàn hồn, đương nhiên là không có nghe Đông Ly Mộ Vân lúc trước nói cái gì.

“Sao vậy? Lại bị đau đầu?” Đông Ly Mộ Vân thân thiết nói, thấy Lăng Thanh lắc đầu liền vỗ vỗ bả vai hắn, “Hôm nay bôn ba mệt nhọc cả ngày, ngươi cũng sớm trở về phòng ngủ đi.”

Lăng Thanh không có nhiều lời chỉ nói câu “Đông Ly đại ca ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi”, liền đứng dậy ly khai.

Bóng đêm như mực, gió đêm lành lạnh, từng sợi băng qua ống tay áo hắn, trên hành lang dài thưa thớt để lại một thân ảnh phiêu dật.

Lăng Thanh chậm rãi trở về phòng mình, đóng cửa lại, tựa trên ván cửa, tròng mắt suy nghĩ, rốt cuộc là ai gây xích mích từ giữa, ý muốn phá hoại quan hệ của võ lâm chính đạo cùng Thiên Tuyệt giáo?

Tầm mắt rơi trên thân Quy Mộng kiếm, sương đêm khẽ kết, Lăng Thanh để ngang kiếm trước mặt, sau đó chậm rãi rút ra, ánh trăng leo lét ngoài cửa sổ rơi lên thân kiếm, trên ngọn gió phảng phất như mạ một tầng hào quang bạc.

Lật cổ tay, vung kiếm, thân kiếm leng keng, Lăng Thanh xoay người, Quy Mộng trong tay vẽ ra một đạo hình cung, y phục nước chảy mây trôi ma sát vang sột soạt, màn giường khẽ chấn, trang sách trên bàn lật mấy tờ.

Cổ tay Lăng Thanh đảo qua, cửa phòng đang khép lại bỗng nhiên mở ra, trong đình viện đối diện cửa phòng có hoa thơm diễm lệ. Kiếm phong cắt ngang, cánh hoa như bay.

Lăng Thanh chỉ là đứng bên trong phòng, trường kiếm trong tay khẽ giương, liền thấy hoa lá dường như có sinh mệnh, theo kiếm thế mà động, nhất thời phồn hoa tung bay, hỗn loạn mê mắt.

Lấy kiếm làm khí, khí là động, vô kiếm vô khí, khí theo kiếm động, đây là cảnh giới thượng thừa nhất của Vãn Nguyệt kiếm.

Một bộ kiếm pháp thể hiện hết, Lăng Thanh sắc mặt không thay đổi chút nào, thu hồi nội lực rót lên thân kiếm, hoa lá bay lượn trong đình viện thoáng chốc mất đi thứ dựa vào, rơi rụng như tuyết.

Khóe miệng Lăng Thanh khẽ cong, xoay người, đáy áo khẽ quét, cửa sau thân tự động khép lại.

Nếu là sáu năm trước Yên Vân Liệt nhìn thấy là tình cảnh như thế, hắn cũng sẽ không cười nhạo mình là “Phách Nguyệt công tử” đi.

Bất quá… nếu như không có một lần tình cờ gặp gỡ kia, có lẽ mình vẫn còn tự phụ với kiếm pháp của bản thân, sẽ không siêng năng khổ luyện, trong mấy năm ngắn ngủi đi đến đỉnh cao nhất như thế, ngay cả phụ thân từ trước đến nay nghiêm khắc cũng ca ngợi không ngớt.

Thu hồi tinh thần, Lăng Thanh lục tung tìm một ít thuốc trị thương đi ra, buộc thành một cái bọc.

Hắn xách lên đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cúi đầu nhìn kiếm trong tay, sau đó đặt kiếm lên giường. Ngón tay xẹt qua trên vỏ kiếm, tiếp đấy chậm rãi sờ lên mặt mình… Có lẽ mấy năm nay y chưa từng chú ý đến mình, nhưng nếu như bị y nhận ra…

“Phách Nguyệt công tử” cái danh xưng châm biếm này xác thực đã từng đâm bị thương Lăng Thanh, đến nỗi bây giờ vẫn canh cánh trong lòng.

Ngay sau đó liền xoay người lại lục ra một cái mặt nạ làm bằng bạc từ trong tủ, mặt nạ chỉ có nửa đoạn, có thể che khuất phần mũi trở lên, Lăng Thanh nhìn thứ trong tay suy nghĩ một chút, sau đó mới dứt khoát mang lên mặt, cầm lấy cái bọc chứa thuốc trị thương kia ra cửa.

Không có nói cho Đông Ly Mộ Vân bọn họ kỳ thực ngộ thương phải giáo chủ Thiên Tuyệt giáo, là cảm thấy Đông Ly Mộ Vân đã việc vặt quấn thân rồi, nếu như Đông Ly tra được người cho tin tức giả kia, vẫn còn có thể cho Thiên Tuyệt giáo một cái công đạo, nếu như vạn nhất tra không được, nói không chừng song phương chỉ biết hiểu lầm lại thêm hiểu lầm.

Vì thế hắn đồng ý với cách làm của Đông Ly Mộ Vân, trước tiên giấu giếm sự tình, dù cho Thiên Tuyệt giáo truy cứu, tạm thời cũng tra không được là ai làm.

Thế nhưng hắn lại không thể bỏ mặc người đã bị trọng thương kia sinh tử tùy trời chốn hoang sơn dã lĩnh, liền quyết định nhân bóng đêm đi xem thử tình huống của người ấy.

Chú thích

(1) nhược quán: cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi thời xưa ↑

(2) tạm dịch: chơi hoa lưu hương, gió thơm không tự tỏa; vốc nước dắt trăng, ánh trăng không chịu lưu ↑

(3) ỷ phong vãn nguyệt: dựa gió dắt trăng; Phách Nguyệt: chém trăng ↑

(4) hỏa chiết: một cuộn giấy hoặc vật liệu dễ cháy được cuộn chặt thành một cây nhỏ như cây nến, khi cần dùng lửa chỉ việc thổi mạnh thì lửa sẽ bùng lên ↑

(5) phiên nhược kinh hồng: dáng điệu uyển chuyển như chim nhạn giật mình vỗ cánh bay đi ↑