(*) lương duyên: nhân duyên mỹ mãn; nghiệt duyên: nhân duyên nghiệt ngã
“Cô nương, ngươi phải hiểu rằng, là một kẻ làm ăn, quan trọng nhất là chữ tín.” Đặt đũa xuống, Mai Vũ nhìn chằm chằm Quận chúa Thanh Vân, thấm thía nói một câu như vậy.
Vừa rồi, nàng không nghe lầm chứ?
Không có!
Nàng ta nói không mang tiền!
Đúng rồi, tình cảnh lúc ấy là như vầy, Mai Vũ cứu Quận chúa Thanh Vân, rồi gửi một phong thư lên quan phủ.
Sắp xếp thỏa đáng xong xuôi, Quận chúa Thanh Vân nhiệt tình mời đám Mai Vũ cùng đi ăn tối.
Mai Vũ thấy có người mời khách, lập tức vui vẻ đáp ứng.
Cơm được lưng chừng, Quận chúa Thanh Vân đột nhiên hơi khó xử nói: “Thật ra, ta có chuyện muốn nói với cô nương. Một nữ tử như ta ra ngoài, trên người cũng không mang chút ngân lượng nào, có thể xin cô nương về nhà ta lấy không.”
Lúc đó Mai Vũ liền thấy không vui! Mẹ nó! Đi theo nàng ta về nhà lấy?
Đi đâu? Hoàng cung Đông Thần? Hay là An vương phủ?
Đi đâu cũng đều chẳng phải chuyện gì tốt với Mai Vũ nàng.
Không đi, vậy mười vạn lượng hoàng kim phải đổ sông đổ biển; đi, vậy lại gặp xui xẻo, làm sao Mai Vũ hài lòng cho được.
Quận chúa Thanh Vân ung dung uống một ngụm trà, lộ ra nụ cười của một tiểu thư khuê các, nói với Mai Vũ: “Cô nương, đương nhiên ta sẽ không nuốt lời. Nhưng thấy cô nương và hai vị công tử đây có tài nghệ như vậy, ta chỉ muốn mọi người đi cùng ta về nhà thôi. Một nữ tử yếu đuối như ta, trên đường khó tránh gặp nguy hiểm. Mấy hộ vệ nhà ta lại trùng hợp đi ra ngoài làm việc, nên ta muốn xin cô nương và hai vị công tử đây tạm thời làm hộ vệ cho ta. Còn tiền bạc, đương nhiên không thể nợ ba vị rồi.”
Mai Vũ trợn mắt, trong lòng liên tục hừ hừ.
Đầu năm nay, quả nhiên kẻ nợ tiền mới là đại gia.
Hoa Tử Nguyệt đặt ly rượu trong tay xuống, nhìn thẳng Thanh Vân, nói: “Vị cô nương này, lần này chúng ta thật sự ra tay cứu người vì tiền tài. Nhưng cũng phải nói thẳng lời khó nghe rằng, chúng ta có thể cứu người, cũng có thể giết người.”
Quận chúa Thanh Vân cẩn thận quan sát nam tử đang cười mê người trước mặt, bị khí thể kinh người kia ngăn chặn, nhất thời hơi dao động.
Cũng đúng, người trong giang hồ, nhất định là những kẻ không thể tin tưởng.
Lau mồ hôi, Quận chúa Thanh Vân tạm thời không biết nên làm tiếp ra sao.
Mai Vũ kéo Hoa Tử Nguyệt, mở miệng nói: “Được, ta sẽ đưa ngươi đến nơi ngươi cần đến. Nhưng nói trước, nếu đén lúc đó ngươi không lấy được ra tiền, đừng trách chúng ta xuống tay không lưu tình.”
Quận chúa Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, cười.
“Ta tên Thanh Vân, không biết nên gọi ba vị như thế nào?” Thanh Vân hỏi.
“Mai Vũ.”
“Mục Vô Ca.”
“Hoa Tử Nguyệt.”
Mấy người tạm thời ở lại trong một khách điếm.
Vừa đến chiều, Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt lập tức nhảy vào phòng Mai Vũ (ê ê >“<)
Mai Vũ thấy hai người tới, lập tức đóng cửa sổ, nhỏ giọng nói : “Nàng ta ngủ rồi ?”
Hoa Tử Nguyệt gật đầu : “Ừ, ta đã thả chút huân hương đặc biệt vào trong phòng nàng ta. Nàng ta ngủ say rồi.”
Quây lại trước bàn, ba người nhỏ giọng thảo luận.
“Các ngươi nói xem, chuyện này có phải hơi kỳ quái không.” Mai Vũ cau mày hỏi.
Lúc ăn cơm tối, nàng hàn huyên với Thanh Vân đó, phát hiện mấy vấn đề vô cùng khả nghi.
Đầu tiên, nàng ta nói hộ vệ nhà nàng ta có chuyện phải ra ngoài. Nhưng công việc của hộ vệ ngoại trừ bảo vệ nàng ta ra, còn có việc gì khác sao ?
Đừng nói nàng ta là Quận chúa một nước, dù nàng ta chỉ là tiểu thư của một gia tộc hơi lớn thôi, cũng đã bắt buộc phải có người đi theo rồi. Sau đó trò chuyện trong chốc lát, nàng ta mới nói những người hầu đi theo mình kia, tất cả đều chỉ tạm thời mướn. Nàng ta trốn ra một mình. Mướn những người đó cũng chỉ để che giấu tai mắt của người khác thôi.
Thứ hai, nơi nàng ta muốn đến rất khả nghi. Dù nàng ta chỉ nói là đi Giang Nam, nhưng lại thường xuyên hỏi tình huống mấy năm nay của An Thiếu Hàn. Hơn nữa, khiến Mai Vũ không thể hiểu được nhất chính là nét mặt của nàng ta.
Sẽ có một nữ tử lộ ra vẻ mặt sùng bái đối với nam nhân mà mình không muốn gả sao. Mai Vũ nghi ngờ vô cùng. Hơn nữa lúc ấy nàng còn chế nhạo nàng ta : “Không phải ngươi yêu An vương đó chứ.”
Nàng ta còn nói : “Nữ nhân nào lại không thích nam nhân như vậy.”
Đúng vậy, nam nhân như An Thiếu Hàn, là nam nhân lý tưởng trong lòng tất cả các nữ nhân. Nhưng nàng ta thì khác, nàng ta đang sắp đặt một Quận chúa Thanh Vân giả bên cạnh hắn mà !
Nói tóm lại, Mai Vũ cho ra kết luận là ---- hành động của Quận chúa này vừa quái dị lại vô cùng khả nghi, hơn nữa, rõ ràng chuyện đang phức tạp hơn.
Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca nghe nàng phân tích, cùng gật đầu : “Quả thật rất kỳ quái.”
Hoa Tử Nguyệt cau mày suy tư, nói : “Lời của nàng, hẳn là nửa thật nửa giả.”
“Ừ, ta cũng cảm thấy, rất có thể là nàng thật sự tự trốn ra. Hơn nữa, cũng không thể chứng tỏ Quận chúa Thanh Vân thật sự ghét An Thiếu Hàn. Có thể là là gia tộc nàng sắp xếp tiết mục này cũng nên.” Mục Vô Ca gật đầu, nói.
Mai Vũ mếu máo, kiệt sức nằm dài ra bàn.
Mẹ nó ! Làm sao giờ ! Giờ nàng cũng không biết mình đang làm gì nữa.
Nối lương duyên cho An Thiếu Hàn ? Nàng nhổ vào! Nàng thà để cho hắn cả đời không thú được thê còn hơn.
Vậy nếu không muốn, tại sao lại hộ tống Quận chúa Thanh Vân?
Vì mười vạn lượng hoàng kim? Trợn mắt, Mai Vũ chỉ đành than thở.
Lời như thế, nàng cũng chỉ có thể lừa gạt người giang hồ thôi.
Chính nàng biết rõ, ngoại trừ biết “mười vạn lượng hoàng kim” là “rất nhiều” ra, nàng hoàn toàn không có khái niệm cụ thể.
Có lẽ… chỉ là muốn nhìn thấy hắn đi.
Lúc chết, tại đỉnh Vân Nhai lĩnh, trên sông Vong Xuyên.
Trong những người nàng có thể thấy, không thiếu bóng của hắn.
Đến khi tất cả thay đổi rồi, nàng mới phát hiện, người đó vốn không phải người nàng muốn nói tạm biệt.
Vẫn còn nhớ, nụ cười bất chợt khuynh thành rực rỡ của hắn.
Kinh diễm đến gió ghen hoa hờn.
Luôn ở lúc dầu hết đèn tắt*, mới nhớ tới rã rời quay đầu lại tìm kiếm.
(*) dầu hết đèn tắt: ý chỉ hấp hối, sắp chết
Trên ngón tay út, dường như vẫn thắt dây tơ hồng ấy.
Dù là lương duyên hay nghiệt duyên, đều do vận mệnh đã định sẵn cho Mai Vũ nàng.
Khẽ mỉm cười, Mai Vũ nhắm mắt lại.
Nhẹ giọng nói: “Thôi, dù thế nào, ta cũng muốn đi Giang Nam.”
Ta muốn đi Giang Nam, muốn nhìn thấy hắn, dù chỉ xa xa thôi cũng được.
Ta muốn hắn biết, ta còn sống.
Hoa Tử Nguyệt nhức đầu đỡ trán.
Có nên nói với nha đầu này là nàng rất ngang ngược không !
Mục Vô Ca nhún vai, bày tỏ : Nàng vẫn rất ngang ngược.
“A !” Một tiếng kêu to đột nhiên phá vỡ không khí, Mai Vũ giật nảy lên, Hoa Tử Nguyệt sợ run, cũng vội vàng đứng lên, lấy tay che miệng nàng lại.
“Ngươi nhỏ giọng chút đi !” Hoa Tử Nguyệt kêu to.
Mục Vô Ca cũng đứng lên, nói lớn tiếng hơn: “Tiếng của ngươi mới lớn hơn đó!”
Mai Vũ trợn trắng mắt. Mục Vô Ca, tiếng ngươi mới lớn nhất đó ạ.
Ba người gõ đầu lẫn nhau, lại ngồi xuống.
Mai Vũ trợn mắt, nói : “Đột nhiên ta muốn uống rượu.”
Mục Vô Ca cười ha ha, lấy bình rượu ở đằng sau ra, để xuống : “Đây, cho ngươi, ta biết ngươi sẽ uống rượu mà, đã chuẩn bị lâu rồi.”
Mai Vũ vui vẻ nhận lấy, rót ba chén, ba người cùng nâng ly, cạn chén trong căn phòng không sáng lắm.
Thật ra, nguyên nhân thực sự muốn uống rượu, là vì đột nhiên nhớ tới hai người.
Nàng rất muốn nói với Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân, nàng đã trở về.
Nhưng, nàng lại không biết nên nói với họ như thế nào, cũng không biết có nên nói hay không.
Có một số chuyện, không phải nói “đã qua” thì đã qua.
Nàng vẫn nhớ, ánh mắt của hai người nam nhân ấy vào cái ngày mưa trên sườn núi Vân Nhai lĩnh kia.
Mang theo dứt khoát và lạnh như băng.
Có lẽ, họ càng hy vọng nàng chết đi hơn là còn sống.
Nhưng nàng lại là kẻ ngốc như vậy đấy.
Dù biết hy vọng mong manh, nhưng vẫn hy vọng lúc nghe được tin nàng còn sống, hai người nam nhân này sẽ lộ ra nụ cười.
Mục Vô Ca len lén liếc nhìn Mai Vũ, thở dài, đặt mạnh chén xuống, nói : “Ngươi đó, đến lúc nào mới hết ngốc như thế đây.”
Thuận tay ném vật gì đó ra, Mai Vũ theo bản năng tiếp lấy.
Trong tay là một tờ giấy vo viên nhiều nếp nhăn.
Mai Vũ mở ra, ra đó là một tờ lệnh tìm người giang hồ.
Trên đó là một hàng chữ lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi.
Viết : [Lệnh tìm giang hồ.
Nếu vị bằng hữu nào gặp Vũ Thần “tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi” Mai Vũ, xin hãy báo tin về Bách Hiểu Đường. Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân lấy tín nghĩa giang hồ thề, nếu ai báo được tin về Mai Vũ, có thể nhận được năm trăm vạn lượng hoàng kim. Cũng xin gởi lời cho nàng : Chân trời góc biển, lời thề chưa dứt, nếu Mai Vũ còn đây, xin tới hoàn thành lời thề ước.
Hốc mắt Mai Vũ ươn ướt.
Nét bút kia, nàng rất quen thuộc, người nam nhân ấy luôn phóng khoáng viết chữ trước cửa sổ hoa đào bay bay.
Đó là chữ của Vãn Phong, như mang theo gió khiến lòng người mê say.
“Hắn viết rất nhiều tờ. Ở khắp nơi trên đường. Có hơi làm phiền dân chúng.” Mục Vô Ca chớp mắt, cố ý tỏ vẻ lơ đễnh nói.
Mai Vũ cắn môi, không nói gì, cũng rất đau lòng.
Viết nhiều tờ như vậy, hẳn tay của hắn… rất đau.
Có lẽ có một lúc, ánh mắt và lòng người đều bị che đi.
Nhưng cũng chỉ là một lúc.
Nếu đã lạc mất lòng và ánh mắt, vậy cứ đi theo cảm giác thôi.
Cứ tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày thấy rõ sự thật.
Khẽ mỉm cười, Mai Vũ yên lặng nghĩ trong lòng, ít nhất vẫn không quá muộn, không phải ư.
Chân trời góc biển… Vãn Phong, Hành Vân, thật ra ta vẫn muốn đi cùng các ngươi.
Sụt sịt mũi, Mai Vũ run run nói : “Có thể kiếm được nhiều tiền như vậy ư.”
Mục Vô Ca cười xoa tóc nàng, dịu dàng hỏi : “Vậy ngươi muốn kiếm không ?”
Lau nước mắt, Mai Vũ dùng sức gật đầu : “Đương nhiên là muốn.”
Tạ Vãn Phong, Liễu Hành Vân.
Các ngươi chờ đó cho cô nương, cô nương sẽ đi tìm các ngươi tính sổ.