Đây là một lời chú. Là lời chú Hoa Tử Tiêu cho nàng.
Dùng khuôn mặt như vậy, hắn mỉm cười gọi nha đầu thì nàng không có bất kỳ sức chống cự nào.
Trong mắt, dần dần nổi lên sương mù mông lung. Mai Vũ run rẩy giơ tay lên, thận trọng vuốt ve gương mặt đó.
“Tử Tiêu. . . . . . Là ngươi sao?” Mai Vũ tái nhợt cong môi, mang theo mỉm cười mờ mịt.
Nam tử áo lam mỉm cười, ôm nàng vào trong ngực.
“Đúng, là ta.” Gióng nói ngọt ngào mềm mại, nụ cười ôn nhu mỉm cười, lại đem kiếm sắc, hung hăng đâm vào thân thể Mai Vũ.
Nam tử áo lam một tay nắm đoản kiếm, một tay vuốt nhẹ nhàng mái tóc của nàng.
“Ngươi biết không? Ta một mực lừa ngươi, tất cả cũng là vì thời khắc cuối cùng này, muốn ngươi đáng thương mà chết đi. Bị mọi người phản bội, bị mọi người vứt bỏ. Nha đầu, hiện tại ngươi có đau không?”
Trước mắt Mai Vũ có chút mơ hồ, bất quá, khóe miệng vẫn treo ý cười như cũ.
Thời gian, sẽ khiến rất nhiều thứ mất đi màu sắc lúc ban đầu.
Có lẽ có một ngày, nàng sẽ quên bộ dáng Hoa Tử Tiêu, sẽ không nhớ ra được sự ôn nhu của hắn.
Nhưng khi Hoa Tử Tiêu lần nữa xuất hiện, nàng sẽ không nhận lầm người là hắn.
Dưới mưa phùn, Mai Vũ miễn cưỡng rời khỏi cái ôm trong ngực nam tử.
“Cám ơn ngươi.” Thân thể lắc lư, Mai Vũ duy trì tư thế đứng yên nói.
Nam tử khép miệng rồi lại mở, cuối cùng kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì có thể lần nữa nhìn thấy khuôn mặt này, ta. . . . . . Thật sự rất vui, cám ơn ngươi mấy ngày nay đã xuất hiện. Nhưng ta sẽ không nhận lầm. Tử Tiêu chính là tử Tiêu, là sự tồn tại trên đời này không người nào có thể thay thế. Mà ngươi, chỉ cần không phải hắn, vô luận là ai cũng không quan trọng.” Mai Vũ lau máu trong miệng không ngừng chảy xuống máu.
Hoa Tử Nguyệt, cả người đều ngây dại.
Từ nhỏ đến lớn, hắn lấy thân phận của Hoa Tử Tiêu, làm vô số chuyện. Lại không nghĩ rằng, sẽ có người có thể phân biệt được hắn không phải là Hoa Tử Tiêu.
Hơn nữa, còn là ngay từ lúc ban đầu liền nhận ra.
Nữ tử này, rốt cuộc làm sao phân biệt được chứ?
Hắn nghĩ mở miệng hỏi, nhưng hắn biết, nàng sẽ không trả lời. Bởi vì nàng không còn thời gian rồi.
Dưới biểu tình kinh ngạc của nam tử, Mai Vũ xoay người lại hướng về phía không trung hô to: “Vân Khinh sư huynh, trước khi ta chết, không đến gặp mặt ta một lần sao? Hoặc là, ta gọi ngươi Vô Vân lâu chủ, ngươi sẽ thích hơn?”
Vân Khinh run rẩy từ phía trên nhảy xuống.
Một thân bạch y như tuyết, đi về phía Mai Vũ.
Lui về phía sau một bước, Mai Vũ lấy tiêu ra để ngang trước người, nói với hắn: “Xin Vô Vân lâu chủ dừng bước, cứ như vậy nói là tốt rồi.”
Bước chân của Vân Khinh rung động, dừng ở một khoảng cách cách xa nàng. Hắn đã khôi phục thành dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng trước sau như một, nghiêng đầu, hỏi nàng: “Lúc nào thì biết?”
Mai Vũ cười: “Không quan trọng. Chỉ là trước khi ta chết, có mấy câu phải nói mà thôi.”
Cả đời, thật dài cũng thật ngắn.
Hắn từng nói muốn bồi nàng đến cuối sinh mạng, hắn không nuốt lời.
Thật ra, Mai Vũ đã sớm biết âm mưu của Vân Khinh. Nhưng Mai Vũ lại tình nguyện bồi hắn diễn trò. Trên đời này, có quá nhiều lời nói dối, nếu như từng cái đều bị vạch trần, nàng cũng không có hạnh phúc.
Ảo ảnh cũng tốt, lời nói dối cũng tốt, đối với Mai Vũ mà nói, đều không quan trọng.
Quan trọng là, nàng thực hiện được nguyện vọng.
Cùng Vân Khinh sư huynh lưu lạc giang hồ.
Thật là hồi ức tốt đẹp.
Có sự tồn tại của những ngày đó, đủ để nàng dứt khoát ảo cảnh này.
Nàng không ngu ngốc, nàng biết hắc thủ sau màn Liễu thôn là ai. Nhưng nàng không ngu ngốc, cũng là ngu ngốc đấy.
Cho dù nam nhân tàn nhẫn lạnh lùng như vậy, nàng cũng vẫn yêu thích hắn, cho dù hắn làm bộ ôn nhu, nàng cũng sẽ ấm áp tiếp nhận.
Nàng không cách nào ra tay với hắn. Nhưng không muốn Liễu Hành Vân thống khổ.
Tất cả, là lỗi của ai? Là nàng.
Vân Khinh chính vì giết nàng, vì muốn nàng thống khổ, mới làm tất cả mọi chuyện này.
Như vậy, nếu hắn muốn nàng chết, nàng liền chết là được.
Nàng biết, mình là một kẻ ngu ngốc, hết thảy, chỉ cần nàng buông ra, liền đều không phải là lỗi của nàng. Nhưng . . . . . . Nàng đã ngốc đến tận xương, không có thuốc nào cứu được rồi.
Nụ cười của Vân Khinh, cứng ngắc lại.
Tại sao đến lúc này, nàng vẫn quật cường như vậy.
Vân Khinh thật sự dao động.
Nàng cả người đều là máu dáng vẻ thê thảm, vô luận là ai cũng sẽ dao động thôi.
Nhưng, không giết nàng không được.
Cuối cùng, để cho nàng nói vài lời di ngôn đi.
Hắn muốn nghe một chút, tâm sự cuối cùng của nàng.
Mai Vũ cười, nỗ lực đứng thẳng thân thể, lớn tiếng nói: “Sư phụ ở trên cao, hôm nay Vân Khinh phản bội Mai Hoa sơn trang. Mai Vũ ta là đồ đệ của sư phụ đồ, là đệ tử của Mai Hoa sơn trang, ở đỉnh Vân Nhai này, thề với trời, từ nay về sau đoạn tuyệt tình sư huynh muội đồng môn.”
Trên đỉnh Vân Nhai, quanh quẩn thanh âm của nàng.
Tay Vân Khinh run rẩy, đột nhiên nắm chặt. Đột nhiên nhớ lại câu hát ở trên thuyền của nàng: từng năm từng tháng, trúc mã thanh mai.
Lời nói cuối cùng của nàng. . . . . . Lại là đoạn tuyệt quan hệ với mình.
Trúc mã thanh mai.
Hắn biết, cho tới bây giờ đều không phải. . . . . .
Mai Vũ nói xong những lời này, liền loạng choạng ngã xuống. Thân thể Vân Khinh, không bị khống chế xông tới ôm lấy nàng.
Mai Vũ cảm thấy, huyết dịch đã chảy ra khỏi thân thể.
Nàng rất lạnh. Trước mắt một mảnh mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy.
Phải chết rồi sao?
Nhưng Vũ Thần đã đi ngang qua đây rồi. Không hứa nguyện, sẽ bỏ lỡ mất.
Khẽ cười, Mai Vũ hơi yếu ớt nỉ non: “Nếu có kiếp sau. . . . . . Chỉ mong, Vãn Phong vẫn như cũ, Hành Vân vẫn như cũ. Nếu có kiếp sau, chỉ mong. . . . . . Vô Ca là bằng, Tả Y là hữu. Nếu có kiếp sau, chỉ mong, nam tử áo đen, từ đó đổi màu sắc. Nếu có kiếp sau, chỉ mong ta cùng Tử Tiêu gặp lại. Nếu có kiếp sau, chỉ mong. . . . . . Vĩnh sinh không gặp Vân Khinh . . . . . .”
Vân Khinh, đời sau, kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn, ta đều không muốn gặp lại ngươi.
Duyên tới duyên đi duyên sẽ tán, Vân Khinh, để cho chúng ta tan ở đây đi thôi.
Vân Khinh gắt gao ôm lấy nàng, biểu tình trên mặt, rốt cuộc sụp đổ rồi.
Nàng sẽ chết. Sẽ trở nên lạnh như băng, sẽ không bao giờ nữa có bất kỳ biểu tình nào nữa.
Nàng hứa nguyện rồi, nói không bao giờ nguyện gặp lại hắn nữa.
Không cần, không cần!
Hắn thừa nhận hắn thua, trong trò chơi này, hắn thua chính bản thân mình.
Hắn. . . . . . Không có biện pháp giết nàng. . . . . .
“Mai Vũ, Mai Vũ. Thật xin lỗi.” Vân Khinh khẩn trương gọi nàng, liều mạng cầm máu cho nàng.
Mai Vũ cái gì cũng không nghe được, chẳng qua là vô ý thức thì thầm.
“Vân Khinh, ngươi rốt cuộc tại sao muốn giết ta?”
“Vân Khinh, ngươi có tâm sao?”
Vân Khinh lay động nàng, kêu to: “Mai Vũ, ta sai lầm rồi.”
Quay đầu lại, Vân Khinh hô to với Hoa Tử Nguyệt: “Đứng làm gì! Đi tìm đại phu cho ta! Gọi Nhược Ly tới!”
Rốt cuộc đang làm gì? Đang chứng thật cái gì?
Rõ ràng là muốn nàng chết, thế nhưng hắn lại dẫn theo đại phu.
Vân Khinh, ngươi đang gạt người nào?
Mưa liên tục rơi xuống, ánh mắt của Mai Vũ, lại dần dần có chút trống rông.
Trong mơ hồ, thấy Vân Khinh ôm nàng. Khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Hoa sen ngàn năm, đổi lấy đời này, tỉnh rượu mộng hư không. Bất quá phù vân mà thôi. Ta. . . . . . Rất vui vẻ, chết ở chỗ này.”
Vân Khinh kêu to: “Ngươi sẽ không chết! Ta có lời muốn nói với ngươi, chờ ngươi khỏe lại, ta lại nói với ngươi.”
Mai Vũ lắc đầu một cái, nhìn về phía bầu trời, nơi đó, Tử Tiêu đang mỉm cười nhìn nàng.
“Nếu như làm trái lời thề, chết ở Vân Nhai, Hành Vân, Vãn Phong. Các ngươi. . . . . . Đều bị ta lừa đấy.”
Ta hiện tại, sẽ chết ở chỗ này, như vậy, lời thề không còn giá trị nữa.
Ta vẫn thích các ngươi, vẫn muốn dây dưa cùng các ngươi. Vẫn muốn chân trời góc biển. . . . . . Ba người cùng đi, bất quá, kiếp này không được, như vậy, kiếp sau thôi.
Nỗ lực vươn tay, Mai Vũ cố gắng đưa về phía bầu trời.
“Tử Tiêu, ngươi đến dẫn ta đi sao. Ta sẽ. . . . . . Đi theo ngươi.”
Tay Mai Vũ, sau cùng hạ xuống, theo nước mưa rơi vào trong ngực Vân Khinh.
Vân Khinh ngơ ngác ôm thân thể của nàng, yên lặng nhắm mắt lại gần sát. Nói với người chạy tới sau lưng: “Truyền tới giang hồ, nói. . . . . . Vũ Thần chết rồi. . . . . .”