Hạn điền nguyện vọng là từ ngày 12 đến 17 tháng 5.
Hôm nay ngày 14, bọn họ chụp ảnh kỷ yếu trước kỳ thi tốt nghiệp một tháng.
Hướng Noãn đứng sau lưng thầy chủ nhiệm. Lạc Hạ đứng cách cô rất nhiều người.
Trường tổ chức hoạt động vào tiết tự học buổi chiều cuối cùng.
Mỗi học sinh lớp 12 đều phải viết nguyện vọng chuyên ngành và tên trường đại học mình muốn đậu vào giấy, sau đó gấp thành chiếc máy bay đứng từ những dãy hành lang cao thả xuống sân trường.
Không biết có phải ông trời ưu ái Hướng Noãn hay không, bên tay phải cô vừa khéo là Lạc Hạ.
Vì toàn bộ học sinh cuối cấp đều phải thực hiện nên mọi người đứng rất gần nhau.
Cô đứng sát cậu đến mức vô tình cử động thôi cũng có thể dụng tới cậu, thế nên Hướng Noãn thất thần miết, tim đập loạn.
Họ cùng nhau chiêm ngưỡng bầu trời như bức họa tuyệt đẹp ngoài xa, mây trắng điểm xuyến trên chân trời dịu vợi, nghe từng tiếng hát vang lên từ những cô cậu học sinh lớp 12.
Từ “Em là thiên đường đầu tiên và cuối cùng trong đời tôi.” (1) đến “Thứ đẹp nhất chẳng phải ngày mưa, là mái hiên nhỏ cùng em tránh mưa.” (2)
Từ “Em xuất hiện trong từng vần thơ tôi viết.” (3) đến “Gặp được anh điều bất ngờ đẹp nhất trên đời.” (4)
……
Tuy mọi người đang hợp ca với nhau, nhưng Hướng Noãn vẫn nghe được giọng hát của Lạc Hạ chìm lẫn trong ấy.
Cậu hát vô cùng dễ nghe, âm thanh trong trẻo và dịu dàng mà như thể đang chất chứa cả dãy ngân hà rộng lớn, như thể đang được lấp đầy bởi cả biển sao trời mênh mông vậy.
Khuỷu tay cậu trai lơ đãng cọ nhẹ vào cánh tay Hướng Noãn, Hướng Noãn ngừng cả thở, tim cũng hẫng mấy nhịp.
Con tim cô đập loạn không ngừng, đến cả thái dương cũng vì kích động mà nhảy dựng lên.
Cô giống như bị ném vào trung tâm cơn lốc xoáy mãnh liệt vậy, mà kẻ “chủ mưu” lại chẳng mảy may bị ảnh hưởng gì.
Hướng Noãn không chủ được nhép miệng, nghe cậu nhẹ nhàng hát: “Em là điều duy nhất tôi muốn hiểu” (5)
Hoạt động này kéo dài đến tận chiều muộn, cả trường được phủ đầy máy bay giấy.
“Tớ muốn đậu khoa tài chính!”
“Mạnh Giai Ninh muốn thi vào khoa công nghệ thông tin trường đại học Thẩm!”
“Khoa trung văn Bắc Đại!”
“Truyền thông Thanh Hoa!”
……
Từng tiếng hò hét hết sức vang lên như đang muốn tuyên chiến với giấc mơ đại học của mình vậy.
Chiếc máy bay giấy vút cao, chở theo bao mộng tưởng nặng trĩu của các cô cậu học trò.
Hướng Noãn muốn đậu vào khoa kiến trúc trường Thanh Hoa.
Hôm thứ hai ngày 17, Hướng Noãn vừa điền xong nguyện vọng không lâu thì được thầy chủ nhiệm kêu đến văn phòng.
Thầy Dương cầm giấy điền nguyện vọng của cô, hỏi: “Thầy thấy nguyện vọng 1 của em rồi, thật sự muốn thi vào khoa kiến trúc đại học Thanh Hoa à?’
Hướng Noãn gật gật đầu.
Ông dịu dàng nhắc nhở: “Thầy biết em rất chịu khó, đã ngày càng tiến bộ hơn rồi nhưng….không phải thầy không tin em, chỉ muốn phân tích giúp em chút thôi, thành tích tốt nhất hiện tại của em là hạng 98 toàn khối, thành tích này có lẽ đã đủ để đậu Thanh Hoa rồi, nhưng sẽ không vào được khoa kiến trúc đâu. Em hiểu ý thầy không?”
Ông thở dài bất lực: “Thầy biết rồi, em về lớp đi.”
Kỳ thi đại học ngày càng đến gần.
Con số trên bảng đen đặt cuối lớp đã ngày càng nhỏ rồi.
Cuối tháng 5, tức là còn 6 hôm nữa sẽ đến ngày thi, thành tích kỳ thi thử cuối cùng cũng phát đến tay bọn cô rồi.
Lạc Hạ vẫn giữ vững hạng nhất, tròn 740 điểm.
Hướng Noãn vọt lên giành hạng 4 lớp, cả khối đạt hạng 54, tổng điểm 680.
Đến lần thi thử cuối cùng, Hướng Noãn cũng đã chắc chắn bản thân nhất định sẽ có khả năng đậu vào khoa kiến trúc Thanh Hoa rồi.
Chỉ cần cô làm đúng thêm một câu nữa thôi.Tháng 6 đến, hè về.
Thời tiết hanh khô nóng bức, máy điều hòa trong lớp học phải hoạt động cả ngày. Học kỳ hai không đổi chỗ nữa, Hướng Noãn vẫn ngồi trước bàn Lạc Hạ.
Mỗi ngày cô đều giống như bị đóng đinh cứng trên chỗ ngồi vậy, trừ lúc ăn cơm trưa và ghé nhà vệ sinh thì bao giờ cũng vùi đầu vào học tập.
Hôm nay cũng thế. Cả ba người Dư Độ, Lạc Hạ, Cận Ngôn Châu vào lớp từ cửa sau.
Dư Độ vừa vào đã lớn tiếng: “Đến viết lưu bút này! Ai cũng phải viết đấy nhá!”
Cậu nói, sau đó thật sự phát lưu bút trắng từ bàn đầu xuống dần.
Lạc Hạ ngồi vào chỗ của mình, duỗi tay cầm Yakult đặt lên bàn Hướng Noãn và Khâu Chanh. Khâu Chanh cũng thức trắng đêm hôm qua để ôn bài nên hiện giờ đang buồn ngủ lắm, cô nhân lúc tiết tự học hôm nay gục xuống bàn luôn, không đế ý hai chai Yakult Lạc Hạ đưa đến.
Nhưng Hướng Noãn thấy.
Cô nhìn sang theo bản năng, sau đó không nhìn nữa, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Vừa dứt lời, Cận Ngôn Châu đã đặt thêm hai cây kẹo mút lên bàn các cô.
Hướng Noãn bất ngờ, sau đó nói cảm ơn với Cận Ngôn Châu.
Dư Độ cũng đi đến, nghe Hướng Noãn nói xong thì cũng cười: “Hướng Noãn tết thiếu nhi vui vẻ nhá!”
Dư Độ đưa cô hai tờ giấy lưu bút, “Đợi bao giờ đàn chị dậy thì đưa một tờ sang giúp tớ nhé, phải viết cho nghiêm túc đấy.”
Hướng Noãn cười: “Tớ biết rồi.”
Hướng Noãn nhìn nội dung trên tờ lưu bút, cúi đầu viết.
Màu yêu thích: Tím
Mùa thích nhất: Mùa hạ
Bài hát yêu thích: Khi Nho Chín
Việc bản thân thích làm nhất: Chụp ảnh
……
Viết viết, tay cầm bút của cô hơi chững lại.
Lưu bút.
Có lẽ cô nên mua một quyển riêng cho mình.
Hôm sau.
Hướng Noãn ôm quyển lưu bút mình mới mua vào lớp, thấy Dư Độ đang đứng bên cạnh bàn học Lạc Hạ oán giận cầm tờ lưu bút: “Anh Hạ chả có tâm miếng nào hết! Viết cho tớ câu “tiền đồ như gấm” không khác gì người khác luôn á!”
Lạc Hạ cầm xấp giấy lưu bút đủ màu kế bên lên cho Dư Độ xem, không khỏi bật cười: “Nhiều quá trời, tớ phải đối xử bình đẳng chứ.”
Dư Độ hừ lạnh: “Người khác làm sao bằng tớ được chứ? Bọn mình quen nhau từ tiểu học rồi đấy nhé!”
Lạc Hạ thở dài, “Tớ viết thêm cho cậu là được chứ gì.”
Hướng Noãn vừa ngồi vào chỗ đã nghe Dư Độ oán tiếp: “Cậu viết thêm ‘Chúc Dư Độ’ thôi à? Cái này khác gì với việc không thêm đâu?”
“Anh Hạ mất tớ rồi đó, tụi mình tuyệt giao đi.”
Dư Độ nói xong, muốn về chỗ đã thấy quyển lưu bút Hướng Noãn mới mua, không nổi khùng với Lạc Hạ nữa, cười hì hì nói: “Hướng Noãn, cậu mua lưu bút à, cho tớ viết vài câu vào với.”
Đôi khi Hướng Noãn thật sự rất biết ơn cậu chàng Dư Độ thần kinh thô mà gần gũi này. Cô vốn đang không biết phải mở miệng thế nào, giờ thì không cần đắn đo nữa rồi.
Hướng Noãn mở quyển lưu bút, lấy một tờ giấy trắng đưa cho Dư Độ, sau đó quay người xuống đưa Cận Ngôn Châu một trang khác, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn viết vào đây không?”
Cận Ngôn Châu chỉ nhận lấy, không nói gì.
Hướng Noãn vội vội vàng vàng đặt trên bàn Lạc Hạ trang lưu bút còn lại trong tay.
Cô không biết khuôn mặt mình có đỏ lên không, nhưng tâm tình thì hoảng loạn lắm, giọng nói cũng yếu ớt nói nhanh: “Cảm ơn cậu.”
Hướng Noãn nói xong thì quay người lên ngay, sống lưng căng cứng.
Cô im lặng hít sâu vài hơi, sau đó đặt cạnh Khâu Chanh một trang lưu bút khác.
Khâu Chanh vừa đi vệ sinh về thấy giấy lưu bút trên bàn.
“Ý?” Cô khó hiểu: “Của ai thế này?”
Hướng Noãn nói vội: “Tớ, của tớ.”
Khâu Chanh vui vẻ, ngạc nhiên: “Hóa ra Noãn Noãn cũng thích lưu bút à, tớ còn tưởng cậu không thích viết mấy cái này cơ đấy.”
Khâu Chanh cười nói: “Cũng được nhở, mai tớ sẽ làm một quyển.”
Trước khi vào tiết, Lạc Hạ đưa lại tờ lưu bút đã viết xong cho Hướng Noãn. Hướng Noãn nhận lấy, cúi đầu nghiêm túc xem.
Quyển lưu bút cô mua hơi khác so với quyển của Dư Độ.
Tên họ: Lạc Hạ
Sinh nhật: 1992.06.21
……
Ước mơ: Kiến trúc sư
Yêu thích: nanoblock, dương cầm, ca hát
……
Màu sắc yêu thích: Trắng, đen
Mùa thích nhất: Bốn mùa
Bài hát yêu thích: Khi Nho Chín
Ca sĩ yêu thích: Trần Dịch Tấn
Người kính trọng nhất: Lạc Cẩm Du
Sang trang, dòng lời nhắn gửi cho cô chỉ có bốn chữ — tiền đồ như gấm.
Không khác so với những gì cậu viết cho các bạn học khác.
Thật ra Hướng Noãn đã lường trước được rồi, nhưng cô vẫn ôm chút hy vọng, hy vọng cậu có thể gửi cho cô một câu khác với mọi người.
Nhưng chỉ là mơ mộng viển vong mà thôi.
Trong lòng cậu, cô chẳng phải người đặc biệt gì cả, dù tính là bạn bè, thì cũng chỉ là kiểu bạn không thân mà thôi.
Kỳ thi đại học mỗi năm một lần đến vào ngày 6 tháng 7.
Các cô cậu học sinh mặt đồng phục trắng xanh lần lượt vào trường thi.
Thời gian làm bài trôi qua theo từng tiếng bút soàn soạt trên giấy. Phòng thi im ắng đến mức nghe được tiếng kim rơi, máy điều hòa vẫn luôn được bật, mang theo hơi lạnh đến mọi ngóc ngách.
Ánh mặt trời chói chang ngoài ô cửa sổ, ve râm ran kêu ngợp trời núp trong từng tán cây xanh um.
Hai ngày thi đại học kết thúc trong chớp mắt.
Sau khi thi xong tiếng anh, học sinh ào ra khỏi phòng thi cứ như đàn ong vỡ tổ vậy.
Trường học vốn đang im ắng bỗng chốc ồn ào hẳn lên.
“Tốt nghiệp rồi!”
“Thoát rồi!”
“Tụi mình tốt nghiệp rồi!”
Thậm chí còn có bạn học vừa vứt đề cương vừa hô lớn.
Hướng Noãn đi theo mọi người xuống lầu, chung quanh đen nghịt người, mọi người đều nhốn nháo, người này càng có vẻ hưng phấn hơn so với người kia.
Đương nhiên, cũng có bạn học vì làm bài không tốt mà đang oà khóc nức nở.
Đi khỏi khu học, dòng người dần tản ra tứ phía.
Hướng Noãn đứng bên ngoài, nhìn bồn hoa trồng đầy sắc hoa đẹp đẽ xán lạn, hít một hơi sâu rồi thở mạnh ra.
Suốt cả năm ròng, cô chưa từng cảm thấy mình được thả lỏng như thời khắc này bao giờ cả.
Dường như toàn bộ gánh nặng trên lưng cô đột nhiên được dỡ xuống vậy, bước chân cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mẹ cô và chú Cận giống như bao vị phụ huynh khác, cố ý tạm hoãn công việc chừng hai ngày để chờ Cận Ngôn Châu và Hướng Noãn.
Khi Hướng Noãn đến chỗ bọn họ thì đã thấy Cận Ngôn Châu ngồi trong xe rồi.
Cả nhà bốn người đến quán ăn ăn một bữa cơm tối thịnh soạn.
Về đến nhà, Hướng Noãn đem toàn bộ đề cương và sách vở ôn đặt vào ngăn tủ. Bàn học sáng sủa và thoải mái hơn hẳn.
Cô nhìn chai ước nguyện đầu ắp những chú hạc giấy. Hướng Noãn cầm lấy chiếc chai thuỷ tinh, ngón tay miết nhẹ thân chai.
Sau đó cười nhạt đặt lại chỗ cũ, soạn áo ngủ rồi đi tắm.
Trước khi ngủ, Hướng Noãn ngồi xuống bàn học, lấy mảnh giấy màu cuối cùng còn sót lại.
Cô nhớ họ nói, một chú hạc giấy đại diện cho một ước nguyện, nghĩa là một ngàn chú hạc giấy sẽ đổi lại một ngàn ước nguyện.
Cô không dám quá tham lam, nhưng cũng không phải chẳng có ước mong.
Một ngàn chú hạc giấy, mình dùng 999 chú hạc để ước cho cậu, con cuối cùng sẽ lén lút ước cho bản thân mình.
Hy vọng cậu có thể chú ý đến mình một chút, thích mình hơn một chút.
Sau kỳ thi đại học là đủ loại tiệc liên hoan. Dự liên hoan của lớp xong, năm người bọn họ định đến bãi biển chơi ba ngày hai đêm.
Xem như chuyến đi chúc mừng tốt nghiệp.
Lạc Hạ: “Tớ có thể lo khoản xe truân chuyển và nơi ở.”
Khâu Chanh ngạc nhiên: “Đừng bảo nhà cậu có biệt thự bên bờ biển đấy nhá.”
Lạc Hạ không nhịn được cười, “Có thật.”
Dư Độ bên cạnh xen lời: “Xe anh Hạ đặt cho tụi mình cũng là xe 7 chỗ dùng đi du lịch chuyên nghiệp đó!”
Khâu Chanh gật đầu lia lịa, âm thầm dựng ngón tay cái, sau đó cười nói: “Làm bạn bè cậu hạnh phúc ghê.”
Bọn họ nói đi là đi ngay, thu dọn hành lý trong ngày rồi khởi hành.
Người lái xe đưa họ đến bãi biển là tài xế nhà Lạc Hạ.
Lạc Hạ ngồi trên ghế phụ lái, Dư Độ ngồi cùng Cận Ngôn Châu, hai cô gái còn lại ngồi hàng cuối.
Xe đi cả một đường, nhạc cũng vang cả một đoạn.
Có vài người không kiềm được đồng thanh hát: “Tặng cậu con tim làm kỷ niệm / Đoạn tình cảm này bất cứ khi nào cậu mở ra cũng sẽ đều tươi mới…….. cậu là mùa hè / Có gió biển lay rặng dừa xanh cao ngất…… Dù cả thế giới có đổi thay / Thì sự can đảm tớ dành cho cậu cũng sẽ luôn vẹn nguyên như thuở ban đầu.” (6)
Cửa sổ trên xe để mở, tiếng hát đón hè được gió nhẹ mang đi đến phương xa chẳng biết tên.
Đến biệt thự trên biển thì trời đã chạng vạng rồi.
Đều là thanh niên trai tráng, ngồi xe mấy tiếng cũng không thấy mệt chút nào, vừa thu xếp xong hành lý mang theo đã chạy ngay ra bờ biển.
Hướng Noãn mặc váy hoa dài, bên ngoài khoác thêm áo.
Cô và Khâu Chanh đi chân trần trên bờ biển đầy cát, cười không dừng được.
Dư Độ cách đó không xa hét toáng lên: “A! Hoàng hôn kìa!”
Bốn người còn lại nhìn về phía chân trời, thấy ánh sáng màu cam đỏ rực rỡ, thấy không trung được nhuộm đẫm sắc chiều tà, từng tảng mây lớn ráng đỏ chầm chậm chuyển động.
Dư Độ giang rộng tay, chạy về phía ánh hoàng hôn.
Sau đó cảnh tượng dạo bên bờ biển biến thành cảnh tượng cùng nhau lao về phía chân trời xa xa.
Một bên chạy một bên dùng chân té cát.
Lạc Hạ quay đầu, té cát về chỗ Cận Ngôn Châu. Cậu chàng linh hoạt né đi, thành ra Hướng Noãn trở thành nạn nhân của cú té cát ấy.
Lạc Hạ không nghĩ tới việc mình sẽ hất cát vào con gái nhà người ta, cậu vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Hướng Noãn, tớ………”
Cậu con trai mở miệng nói chuyện, khoé miệng cười vẫn chưa từng ngơi bớt, ánh hoàng hôn chiếu xuống càng có vẻ rực rỡ hơn.
Hướng Noãn chả biết lấy can đảm từ đầu, chỉ biết bản thân còn chưa hồi thần, chân đã duỗi ra té cát về hướng cậu ấy rồi.
Lạc Hạ không kịp đề phòng, khiến cả quần dính đầy cát. Hướng Noãn nhìn nụ cười tươi tắn của cậu, còn thấp thoáng thấy được hàm răng trắng tinh.
Tim cô đập thình thịch, mặt đỏ như ráng chiều nhìn cậu, đến cả gió biển lạnh căm căm cũng không thể khiến nhiệt độ trong cơ thể cô giảm xuống. Hướng Noãn không kiềm được cười theo.
“Bên kia có xe đạp!” Khâu Chanh chỉ vào phía bên đường, đầy hứng thú quay mặt nói bọn họ: “Bọn mình thi chạy xe đạp đi!”
“Đuổi theo ánh hoàng hôn ấy!!!”
“Đi!” Lạc Hạ thả tay, dẫn đầu nhóm bạn chạy tới chỗ cho thuê xe đạp. Họ leo lên xe đạp, chạy dọc theo bờ biển dài.
Xe vụt nhanh qua đoạn đường, họ dùng hết sức thi với nhau, muốn đuổi theo ánh hoàng hôn rực rỡ chói loà.
Hướng Noãn chạy sao lại bọn con trai, cô chỉ có thể nhìn theo bóng lưng thẳng tắp cao lớn phía trước. Cô thấy cậu buông tay lái, cậu trai mở rộng hai cánh tay, đón gió biển, hưng phấn hét lớn một tiếng.
Hướng Noãn chầm chậm vươn một bàn tay về phía trước. Từ góc cô nhìn đi, giống như đang được nắm tay cậu ấy vậy.
Họ chạy đến một khoảng đất rộng, tuỳ tiện dựng xe bên cạnh, đi đến lan can ngăn giữa biển và đất liền nhìn về phía chân trời.
Hướng Noãn nhân lúc không ai chú ý, nhìn Lạc Hạ qua Khâu Chanh.
Cậu trai có nụ cười trong veo, đôi mắt đào hoa của cậu trong một phút chốc, như thể đang chứa đựng cả ánh sao trời lung linh trên vòm trời cao.
Cô vô cùng khát khao Lạc Hạ có thể cúi đầu nhìn mình một lần, chỉ một lần thôi.
Rồi lại cảm thấy, cậu vốn nên thế này.
Cô thích chàng thiếu niên tựa như ánh mặt trời rực rỡ oi ả giữa ngày hè, nằm vắt vẻo trên áng mây xanh.
Mắt cậu chứa trời xa biển lớn, chẳng luyến lưu phiến đá lạnh dưới gót giày.
Bọn người lót dạ bằng bữa tiệc hải sản quy mô lớn. Ban nãy chơi hăng quá nên sau khi ăn xong, họ trở về phòng nghỉ ngơi sớm.
Hai cô gái cùng chung một phòng, ba cậu trai còn lại cũng thế.
Nhưng không biết có phải vì quá hưng phấn hay không, Hướng Noãn trằn trọc mãi, dù Khâu Chanh bên cạnh cô đã ngủ say như chết rồi.
Cô không ngủ được, đành bó tay ngồi dậy thay quần áo, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Căn biệt thự này có góc nhìn đẹp lắm.
Trên ban công còn có cả ghế để nằm. Hướng Noãn lẳng lặng nằm lên ghế dài, nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu mình.
Cô không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng chiều hôm nay, cười càng tươi hơn.
Bọn họ cùng nhau đuổi theo ánh hoàng hôn, chạy như bay về phía chân trời tít xa.
Họ cùng đón gió lớn, nhìn biển rộng.
Sao trời trên đỉnh đầu bấy giờ trông giống hệt như những chú đom đóm sáng rỡ trong rừng thẳm vậy.
Hướng Noãn dùng ngón tay tạo thành khung ảnh, tìm kiếm vì sao rực rỡ nhất.
Bấy giờ, cô nghe được một tiếng bước chân đang nhẹ nhàng đi lại đây.
Tay Hướng Noãn để xuống ngay, cô vừa ngồi dậy, Lạc Hạ đã mang đến hai ly nước.
Cậu đưa cô một ly, dùng chất giọng lười biếng ngái ngủ, đè thấp tông giọng hỏi Hướng Noãn: “Sao cậu ở đây giờ này? Không ngủ được à?”
Hướng Noãn vội vàng nhận lấy ly nước cậu đưa sang, cúi đầu gật đầu đầy bối rối.
Tim đã loạn nhịp ngay từ giây phút nhìn thấy cậu rồi.
Lạc Hạ ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh cô. Hướng Noãn không nghĩ tới việc cậu định ngồi, nhất thời hít thở không thông.
Cậu ngửa đầu uống nước.
Đèn sân thượng vẫn luôn được bật, tia sáng vừa tỏ vừa tối.
Trong vầng sáng mờ mịt đó, yết hầu cậu chuyển động khẽ khàng, trông đặc biệt gợi cảm.
Lạc Hạ không nói gì.
Hai người cứ yên tĩnh ngồi đấy, nghe gió đêm lồng lộng thổi, uống ly nước mát.
Hướng Noãn không dám nhìn cậu.
Mỗi lần vừa định liếc mắt sang đã hốt hoảng nhìn hướng khác ngay, như đang sợ cậu phát hiện.
Lạc Hạ vốn chẳng để tâm. Cậu vừa tỉnh ngủ, đầu óc có hơi chậm chạp, dù sao cũng chỉ cảm thấy khát nên mới muốn ra lấy nước uống thôi.
Không ngờ đã trễ thế này rồi mà cô vẫn chưa ngủ mà lại nằm trên ban công, nên nhân lúc uống nước ngồi với cô một chút.
Tuy không ai nói gì, nhưng Hướng Noãn vẫn vui vì được ngồi gần cậu trong khoảng thời gian ngắn. Hướng Noãn rất muốn thời gian có thể ngừng lại tại giây phút này mãi mãi.
Dừng lại ở nơi chỉ còn cô và cậu, cùng với ánh trăng dịu dàng trên biển ngay thời khắc này.
Nhưng thời gian sẽ chẳng dừng lại vì ai cả.
Ít lâu, Lạc Hạ uống hết ly nước, đứng dậy.
Giọng cậu trong hơn ban nãy, nói: “Tớ về phòng đây, cậu cũng tranh thủ ngủ sớm chút.”
Mãi đến khi cậu khuấy dạng, cô mới dám thở một hơi sâu. Nhưng còn chưa kịp thả lỏng, Lạc Hạ đã quay trở lại.
Hướng Noãn bị cậu dọa sợ, cô đặt tay lên ngực, đôi mắt hạnh long lanh hiện lên vẻ bối rối. Lạc Hạ không nghĩ tới việc mình sẽ dọa cô sợ, nhỏ giọng: “Xin lỗi, dọa cậu sợ rồi.”
“Cầm cái này đi.” Cậu đưa khăn lông dày trong tay qua, dịu dàng: “Gió ban đêm lạnh lắm, đừng để mình bị cảm.”
Hướng Noãn cắn môi, nhận lấy rồi nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn,” Lạc Hạ nói tiếp: “Đừng ở ngoài này lâu quá.”
“Được.” Giọng nói cô hòa lẫn trong tiếng gió đêm, nghe có chút mông lung diệu vợi
Lát sau, Hướng Noãn lại ra ban công ngồi tiếp. Chẳng vì lý do gì khác cả, chỉ là hơi mong mỏi rằng đêm nay sẽ tiếp tục chờ được cậu đến ngồi uống nước với cô mà thôi.
Bàn bên cạnh ghế nằm của bọn họ có đặt hạt dưa. Hướng Noãn chờ cậu hoài không được, yên lặng ngồi đếm hạt dưa rồi nhỏ giọng khẩn cầu: “Tới, không tới, tới, không tới……”
Mãi đến khi cô đếm hết số hạt dư trên bàn, cậu vẫn không thấy đâu.
Thời gian trôi đi từng phút, trời đã tờ mờ sáng rồi mà Hướng Noãn vẫn chẳng thấy buồn ngủ tý nào.
Cô đứng dậy, đi đến lan can ban công, nhìn về phía ánh sáng mơ hồ nơi chân trời thăm thẳm.
Sáng rồi, mặt trời cũng từ từ ló dạng. Hướng Noãn đã không còn trông mong việc Lạc Hạ sẽ đến hay không nữa, cô định lẳng lặng ngắm mặt trời mọc.
Đúng lúc ấy, Hướng Noãn nghe thấy tiếng vang, tiếp sau là tiếng bước chân quen thuộc.
Cô có thể nhận ra tiếng bước chân của cậu ấy.
Hướng Noãn còn chưa quay đầu, Lạc Hạ đã phát hiện cô đứng đấy, cậu bước nhanh tới.
“Hướng Noãn,” Cậu gọi cô một tiếng, ngữ điệu có chút vội vàng.
Hướng Noãn quay đầu, lúc này mới trông thấy được túi hành lý cậu đang xách trên tay.
Cô mấp máy môi, chưa kịp hỏi, cậu đã cất lời trước.
Vẻ mặt Lạc Hạ tràn đầy lo lắng, giọng điệu nôn nóng nhưng vẫn trong vắt như cũ: “Nhà tớ có chút việc phải giải quyết, bao giờ ba người còn lại dậy thì cậu giúp tớ báo một tiếng.”
Hướng Noãn hơi ngây người, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: “Được.”
“Lát nữa tài xế sẽ đến chở mọi người.” Cậu nói xong thì vội vã đi ra ngoài.
Đầu óc Hướng Noãn trống rỗng, đôi chân không chịu nghe lời đi theo phía sau cậu.
Lạc Hạ đột nhiên nhớ ra gì đó quay người lại, Hướng Noãn không kịp đề phòng đâm sầm vào ngực cậu.
Hai người lùi về sau mấy bước trong nháy mắt.
Hướng Noãn đưa tay che cái trán bị đâm đầu, mắt hơi rưng rưng, đầu óc cũng vì thế mà tỉnh táo hẳn lên.
“Xin lỗi……” Cô lẩm bẩm.
Lạc Hạ chỉ nói: “Chìa khóa phòng tớ đặt đây.”
Hướng Noãn cắn môi gật đầu, “Tớ biết rồi.”
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên.
Chuyến du lịch tốt nghiệp kết thúc khi Lạc Hạ rời đi.
Hướng Noãn trở lại ban công, nhìn cậu hấp tấp lên xe taxi. Sau đó chiếc xe khuất khỏi tầm nhìn của cô, mang cả cậu theo.
Ba người còn lại lục đục tỉnh giấc, Hướng Noãn truyền đạt lại lời Lạc Hạ nói. Chả ai còn tâm trí để vui chơi nữa cả. Dù không biết chuyện nhà mà Lạc Hạ nhắc tới là gì những ai cũng cảm thấy lo lắng trong lòng.
Hướng Noãn bất an từ lúc Lạc Hạ đi, ba người kia cũng giống cô.
Mãi đến khi chiều lên xe về, Dư Độ là người đầu tiên không nhịn được hỏi thăm bác tài xế tình hình Lạc Hạ, lúc này họ mới biết ông cậu đang bệnh nằm trong viện.
Hướng Noãn ngồi tuốt đằng sau nghe được câu nói rầu rĩ của Dư Độ: “Ông Lạc là người Lạc Hạ kính trọng và yêu quý nhất, cậu ấy không lo lắng mới là lại đấy.”
Xuống xe ở Thẩm thành, Dư Độ hỏi: “Hay bọn mình đến bệnh viện thăm ông Hạ đi?”
Cận Ngôn Châu vẫn luôn im lặng suốt buổi lên tiếng: “Thôi, đừng làm phiền gia đình người ta, bọn mình cứ chờ tin tức của Lạc Hạ.”
Khâu Chanh tán thành: “Cận Ngôn Châu nói đúng, giờ bọn mình đừng nên qua đấy kiếm thêm chuyện nữa làm gì.”
Từ sau hôm ấy, phía Lạc Hạ không có chút tin tức nào cả.
Mãi đến ngày hạ chí.
Sáng tinh mơ, Lạc Hạ đột nhiên nhắn một tin vào khung chat nhóm.
[LX: Tớ không đến Thanh Hoa, hôm nay sẽ ra nước ngoài học y.]
Hướng Noãn vừa tỉnh ngủ đã đọc thấy dòng tin nhắn này, ngây người ngồi trên giường. Trong chốc lát, cô còn cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Hướng Noãn nắm chặt di động nhìn chằm chằm khung chat. Một lúc lâu sau, cô vẫn không thể tin được chuyện Lạc Hạ bỗng dưng thay đổi nguyện vọng.
Khung chat đã bùng nổ tin nhắn luôn rồi, Cận Ngôn Châu hỏi cậu lý do, Lạc Hạ nói chuyện dài lắm, một hai câu không nói hết được.
Dư Độ nói ngay, thế thì hẹn gặp nhau đi.
Khâu Chanh cũng cố hỏi xem bao giờ cậu lên máy bay. Còn nói nếu Lạc Hạ nói cho bọn họ biết hết rồi thì mới tính là không lén lút bỏ đi.
Bọn họ quyết định hẹn gặp ở sân bay. Hướng Noãn không nói gì.
Lát sau, có người gõ cửa phòng cô, giọng nói Cận Ngôn Châu từ ngoài truyền vào: “Dậy chưa?”
“Ừ…..” Giọng nói khô khốc như không thuộc về cô vậy, “Dậy rồi.”
“Lạc Hạ sắp bay sang nước ngoài rồi, cậu thay quần áo đi, chúng ta đến sân bay.” Giọng Cận Ngôn Châu có hơi lạnh lùng.
Hướng Noãn nhăn mày, cố nén nước mắt, im lặng một lát, cảm thấy giọng nói mình không còn run rẩy nữa thì mới cất lời: “Được.”
Hướng Noãn mơ mơ màng màng thay đồ, bỏ chai thủy tinh đựng ngàn chú hạc giấy vào ba lô màu hồng nhạt.
Sau đó thì rối bời theo Cận Ngôn Châu rời khỏi nhà.
Đến sân bay, cô không biết phải đi đâu, toàn phải để Cận Ngôn Châu dẫn đường.
Chẳng biết có phải vì chuyện Lạc Hạ muốn ra nước ngoài học y khiến Hướng Noãn không thể tin được hay không, suốt cả buổi cô đều cảm thấy mình như đang đi trong mơ vậy, người cũng giống như đang trên mây, thi thoảng sẽ đụng trúng người qua đường.
Cận Ngôn Châu kéo cô sang một bên, tức giận nói: “Đi không chịu nhìn đường đấy à?”
Vai Hướng Noãn bị quẹt đau, nhưng cô cảm thấy còn có chỗ khác đang nhức nhối hơn nữa kia kìa.
Khi hai người họ tìm thấy Lạc Hạ, Dư Độ và Khâu Chanh cũng vừa đến nơi.
Bên chân cậu trai là hai chiếc va li đựng hành lý sẫm màu.
Cậu mặc áo trắng ngắn tay, quần yếm đen, đầu còn đội mũ lưỡi trai đen.
Không có người nhà đến tiễn, chỉ có mình cậu đứng đấy thôi.
Mà thật ra Lạc Hạ đã từ biệt người nhà trước rồi, cố ý dành khoảng thời gian còn lại cho bạn bè mình.
Dư Độ và Khâu Chanh hỏi hết câu này tới câu khác, Lạc Hạ cũng trả lời không sót một câu. Hướng Noãn, Cận Ngôn Châu không nói gì, chỉ im lặng nghe.
Lúc này Hướng Noãn mới biết, hôm ấy cậu về nhà trước là vì ông cậu viêm ruột thừa cấp tính phải vào viện.
Nhưng tuổi tác ông đã cao, không minh mẫn lắm, đến bệnh viện khám rồi mới biết triệu chứng đã phát tác một đoạn thời gian ngắn rồi, hiện tại bụng đã trở nặng, xém chút nữa là không có cách nào chữa trị được.
Tuy sau đó đã phẫu thuật thành công nhưng vẫn dọa người nhà cậu thất kinh hồn vía một phen. Bà Lạc Hạ cũng vì bệnh tình của chồng mình mà căng thẳng đến mức phát bệnh. Cũng may là đã dần dần hồi phục rồi.
Qua chuyện này, Lạc Hạ bắt đầu nghiêm túc nghĩ lại con đường phía trước bản thân nên đi. Cậu không muốn đi trên con đường đầy hoa hồng mà ông nội mình đã trải sẵn, cậu biết mình học kiến trúc, tương lai về sau nhất định sẽ rất thoải mái. Cũng hiểu rõ nếu đột nhiên từ bỏ trường Thanh Hoa để sang nước ngoài học y là chuyện khó khăn cỡ nào.
Nhưng cậu vẫn kiên định, quyết chí chọn con đường có đầy gai nhọn đang chờ mình.
Lạc Hạ có bày tỏ ý kiến với người nhà rồi và được nhận được sự ủng hộ. Sau đó nhà họ Lạc liên hệ với phía Thanh Hoa, hủy bỏ tư cách tuyển thẳng của cậu.
Còn lý do vì sao lại ra nước ngoài ấy hả.
Lạc Hạ muốn sang Anh tập làm quen trước, sau đó mới chính thức học.
Bọn họ nói với nhau rất nhiều chuyện, thế mà Hướng Noãn vẫn luôn lặng im không nói gì.
Cô ôm chặt ba lô hồng nhạt trong ngực mình, tay nắm khóa kéo hơi do dự.
Cuối cùng cũng chỉ có mình cậu dám can đảm làm lại từ đầu. Rõ ràng có cơ hội học tập nhẹ nhàng, tốt nghiệp, đi công tác thuận lợi, nhưng cậu không chút do dự từ bỏ tư cách tuyển thẳng, dứt khoát đi trên con đường chẳng biết đích đến nằm đâu.
Loại can đảm và tự tin này chỉ có mình Lạc Hạ thôi.
Lúc Lạc Hạ phải qua chốt kiểm tra, Dư Độ thậm chí còn òa khóc, hỏi cậu có về nữa không.
Hốc mắt Khâu Chanh đỏ bừng, nghẹn ngào cười: “Cậu đã quyết thế thì chị cũng không tiện nói gì nữa, chị sẽ luôn ủng hộ cậu. Cậu giỏi như thế, đến chỗ nào, học cái gì nhất định sẽ là người xuất sắc nhất cho mà xem.”
Lạc Hạ cười: “Mong như lời chị nói.”
Đến lượt Cận Ngôn Châu, cậu chàng không nói gì, chỉ đến trước mặt Lạc Hạ rồi ôm chầm lấy cậu.
Thông báo ở sân bay vang lên.
Lạc Hạ nói: “Tớ phải đi rồi.”
Chỉ có Hướng Noãn từ đầu đến cuối vẫn chưa nói một câu nào.
Ngay khi cậu quay người rời đi, Hướng Noãn mới đột nhiên gọi lại: “Lạc Hạ!”
Lần đầu tiên cô gọi cậu, lại là lần gặp cuối cùng giữa hai người bọn họ.
Cô ngẩng mặt, đi về phía cậu.
Lúc bấy giờ Hướng Noãn mới phát hiện, hốc mắt cậu cũng đã đỏ lên rồi. Nhưng cậu vẫn cố mỉm cười, nụ cười vừa trong trẻo vừa đẹp đẽ.
Trong ánh nhìn thản nhiên của cậu, cô vẫn nhát gan rũ mi, muốn che khuất hàng ngàn hàng vạn thứ cảm xúc sắp trào dâng.
“Cảm ơn cậu.” Giọng cô hơi run, nhỏ nhẹ nói.
Cảm ơn cậu, vào ngày này mười hai năm trước đã xuất hiện trong sinh mệnh của mình, khiến mình có được chút chờ mong vào ngày mai.
Cảm ơn cậu, đã một lần nữa bước chân vào cuộc sống của tớ, khiến tớ có được động lực để cố gắng mỗi ngày, không ngừng phát triển bản thân.
Cảm ơn cậu, vì nếu không có cậu, Hướng Noãn sẽ không thể trở thành Hướng Noãn của ngày hôm nay.
Sân bay ồn ào, tiếng thông báo vang lên khắp nơi, giọng cô lại nhỏ quá Lạc Hạ nghe không rõ.
Cậu khom lưng lại gần: “Hả?”
Cậu ấy vẫn luôn lịch thiệp và dịu dàng như thế.
Thiếu chút nữa là Hướng Noãn đã òa khóc ngay tại đấy luôn rồi. Cô nháy mắt liên hồi, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào tim, rồi bình tĩnh nói: “Chúc cậu……tiền đồ như gấm.”
Cậu khẽ cười, nhỏ giọng đáp: “Cậu cũng thế.”
Mắt Hướng Noãn đỏ bừng, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Cậu kéo theo va li đến chốt kiểm tra, Hướng Noãn cắn chặt môi, cúi gục đầu chẳng dám nhìn bóng lưng rời đi của cậu.
Nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu. Bóng lưng chàng trai cao gầy, trong dòng người mà vẫn nổi bật đến thế.
Giống như một góc tùng vững chắc vậy, đĩnh đạc và đầy ngạo nghễ.
Dù có nổi bật hay khác biệt đến đâu thì rồi, bóng dáng cậu vẫn biến mất khỏi tầm mắt cô.
Điều buồn nhất là cả tư cách khóc khi tiễn cậu đi cô cũng chẳng có, chỉ có thể im lặng nhìn theo bóng cậu khuất dần trong biển người thôi.
Hướng Noãn ôm chặt ba lô chứa chai thủy tinh ước nguyện, dường như phải cắn nát cả môi mới có thể ngăn được nước mắt rơi.
Nỗi tiếc nuối lớn nhất của tuổi thanh xuân năm 18 tuổi của Hướng Noãn, là cô không đủ can đảm, để Lạc Hạ rời khỏi thế giới của mình.
Cô thậm chí còn chưa kịp thổ lộ nữa kìa.
Chạng vạng ngày ấy, Hướng Noãn lẻ loi trở về trường học một mình.
Cô đi lên khoảng sân thượng chỉ hai người bọn họ biết, ngồi trên ghế, ngẩn ngơ nhìn bầu trời xanh thắm xinh đẹp trên cao.
Làn gió hạ mang theo nhiệt độ nóng bức ập đến bên cô, nhưng Hướng Noãn lại chẳng mảy may cảm nhận được chút không khí nào của mùa hè.
Dù cậu ra nước ngoài không phải vì hiểu lầm gì gì đó, cũng không có chuyện bỏ đi không nói một lời. Thế mà Hướng Noãn càng khó chịu trong lòng hơn, nỗi khó chịu không tên đè nặng trĩu tâm hồn.
Tuy không có tư cách khóc vì cậu, nhưng cô vẫn không kiềm được nước mắt. Làn gió hôm nay không sao hong khô được nước mắt của cô, rồi sau đó, khuôn mặt ẩm ướt. Cô giống như người vừa dầm mưa xong vậy, cả trái tim cũng ướt đẫm cả rồi.
Hướng Noãn hệt như kẻ ngủ mê vừa tỉnh giấc.
Một năm ở cạnh cậu này giống như cảnh trong mơ vậy. Giờ cô đã tỉnh rồi, nên cậu cũng đã rời đi.
Mùa hè năm 2010 ấy, đối với Hướng Noãn thì kết thúc sớm lắm.
Sau khi về nhà, cô vào phòng mình. Hướng Noãn lấy quyển lưu bút ra, tìm được câu Lạc Hạ viết cho mình.
Cô viết một câu bên dưới câu “Tiền đồ như gấm.”
“Em vụng trộm giấu đi từng tháng từng ngày, trong mùa hè ngập bóng hình anh.”
Như thế thì mỗi một ngày trôi qua với tớ đều là mùa hè cả, ngày nào cũng sẽ chan chứa bóng hình cậu.
Ta gặp nhau ngày hạ chí, cũng từ biệt vào ngày hạ chí.
Hy vọng rằng lần tiếp theo gặp lại, tớ có thể tỏa sáng, tự tin mỉm cười trước mặt cậu.