Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 191: Phiên ngoại 1 ĐẠI ĐIỂN PHONG HẬU

Edited by Bà Còm in Wattpad

Tạ Hộ cảm thấy đại điển phong Hậu của mình nhất định là một màn khôi hài nhất cổ kim chưa từng có. Nàng mặc bộ lễ phục hoa lệ, mang trên đầu phượng quan nặng nề, ngắm từ sau lưng thì hết thảy xem như ngay ngắn trật tự. Chỉ là chuyển tới phía trước mà nhìn . . . một cái bụng  tròn vo khiến lễ phục quanh eo căng ra chật cứng, nhìn như có cái thúng đang úp lên bụng nàng, không chỉ ảnh hưởng đến mỹ quan của Hậu phục, càng ảnh hưởng đến tốc độ nàng bước lên bậc thang.
Ở đầu kia của bậc thang là nơi nam nhân chí cao vô thượng đang đứng chờ nàng. Lúc trước phu gia họ Thẩm, người đời đều xưng nàng là Thẩm phu nhân, hiện giờ phu gia họ Phong, hơn nữa đã đăng cơ, cho nên nàng liền thuận lý thành chương làm Hoàng Hậu.
Tuy rằng chuyện này thoạt nhìn giống như đặc biệt thuận lý thành chương, nhưng Tạ Hộ lại hiểu rõ, vì có thể phong Hậu cho nàng mà người nam nhân này đã phải nỗ lực biết bao nhiêu.
Tuy phụ huynh nàng một người là Lại Bộ Thượng Thư một người là Hộ Bộ Thị Lang, nàng là đích nữ nhưng lại không phải trưởng nữ, cho nên những lão thần đó đích xác coi thường nàng. Rốt cuộc trong triều còn có rất nhiều đại quan nhất phẩm, Quốc Công, Hầu gia, Tước gia, bọn họ đều cảm thấy đích trưởng nữ trong phủ của mình, vô luận là dung mạo hay xuất thân, mỗi một cô nương đều thích hợp với Hậu vị hơn nhiều so với Tạ Hộ.
Chỉ là Hoàng Thượng là một vị luôn nhớ tình cũ, mặc kệ thanh âm phản đối của quần thần kịch liệt bao nhiêu, tóm lại vẫn khăng khăng kiên trì bảo rằng thê tử tào khang không thể bỏ, một đường đối kháng cho tới hôm nay.
Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ bảy tháng, các lão thần kia mới miễn cưỡng đồng ý cử hành đại điển phong Hậu, mà Tạ Hộ cũng từ một thiếu phụ thon thả biến thành thiếu phụ mập mạp . . . Đúng vậy, ngay trước thời điểm Hoàng Thượng đăng cơ thì nàng cũng đã mang thai.
Mà hài tử chín tháng trong bụng cũng chính là nguyên nhân quan trọng để thúc đẩy chuyện nàng có thể thuận lợi phong Hậu, đã sắp sinh rồi, còn chần chờ gì nữa? Nghĩ đến đây, Tạ Hộ lại cảm thấy ông trời quả thật đối xử với nàng khá tốt.
Thân mình thật sự cực kỳ nặng nề, cũng không biết thai này rốt cuộc bị làm sao vậy, tóm lại là so với khi mang thai Khang Ninh nặng nề hơn rất nhiều, bụng bự đến nỗi nàng không đành lòng nhìn, có thể tưởng tượng thời điểm hạ sinh chắc phải đau đớn muốn chết.
Thật vất vả bò lên trên thềm đá, thấy một lớn một nhỏ đã sớm chờ đợi ở đầu thềm, Tạ Hộ nháy mắt cảm thấy điểm mệt mỏi này của mình căn bản không đáng kể. Khóe miệng Phong Cừ mỉm cười nhưng ánh mắt lại lộ ra nét khẩn trương, thỉnh thoảng lại liếc về phía hai nữ quan lễ nghi đang đỡ hai bên của Tạ Hộ, giống như sợ các nàng tuột tay làm Tạ Hộ té ngã.
Mà Khang Ninh vừa thấy Tạ Hộ bò lên đến bậc thang cuối cùng liền muốn vọt tới ôm nàng, may mắn được lão cha nắm chặt mới không đến nỗi thất lễ.
Bởi vì quan hệ đến việc Tạ Hộ mang thai gần đến ngày sinh, cho nên đại điển phong Hậu chỉ là dùng nghi thức đơn giản nhất, nhưng mặc dù đơn giản như vậy cũng khiến Tạ Hộ cảm thấy quá sức.

Thật vất vả chịu đựng tới buổi tối được đi ngủ, Phong Cừ tự mình đỡ nàng lên long sàng. Hiện tại đôi phu thê cũng không có cách gì ôm nhau, bèn sóng vai nằm câu được câu mất tán chút chuyện trên trời dưới đất. Cũng không phải có ý bảo rằng hai người không có chuyện gì quan trọng để nói với nhau, rốt cuộc đã là lão phu lão thê nhiều năm như vậy, có rất nhiều vấn đề không cần phải nói thì hai bên đều hiểu rõ suy nghĩ của nhau. Đôi khi, chỉ cần lẳng lặng ở bên nhau, thỉnh thoảng nói vài câu râu ria cũng là một cách thư giãn của bọn họ.
Nhưng sau nửa đêm thì Tạ Hộ rốt cuộc không thể thư giãn được.
*Edited by Bà Còm in Wattpad*
Bụng bắt đầu đau râm ran, nàng biết đây là mình muốn phát tác. Cảm giác đau đớn rất quen thuộc, tuy không khủng hoảng như lần đầu tiên nhưng cũng đâu kém hơn bao nhiêu. Lúc đầu là những cơn đau thực nhẹ nên Tạ Hộ tính toán chịu đựng -- rốt cuộc phu quân vừa mới thiếp đi, sáng mai còn phải lâm triều, dù sao từ lúc bắt đầu đau từng cơn đến lúc muốn sinh còn cách nhau một khoảng thời gian dài, vì thế nàng quyết định cố nhịn trong chốc lát. Nhưng cái thai này lại không giống thai trước, từng cơn đau lúc mới đầu còn đến chậm rãi, vậy mà trong nháy mắt đã tăng cao cường suất. Tạ Hộ nhịn không nổi phát ra một tiếng rên, hai mắt Phong Cừ lập tức mở bừng, bật dậy hỏi tình huống của Tạ Hộ: “Làm sao vậy?”
Tạ Hộ có chút áy náy, thiệt tình cảm thấy mặc dù mình mang thai mà người thật sự vất vả nhất lại chính là phu quân, ban đêm chưa từng ngủ được một giấc an ổn, ban ngày còn có quá nhiều Quốc sự phải xử lý, đột nhiên lại cảm thấy muốn khóc. Vừa nghĩ như vậy thì mũi liền chua xót, nước mắt to như hạt đậu cứ thế không cần tiền mà tuôn ra.
Nàng không khóc thì còn đỡ, Hoàng Thượng của chúng ta chỉ mới  lo lắng mà thôi, nhưng nàng vừa khóc như vậy thì Hoàng Thượng của chúng ta liền không phải lo lắng suông mà trực tiếp ôm nàng lên, khẩn trương hướng ra ngoài hô: “Người đâu, tuyên Thái y!”
Tạ Hộ bắt lấy vạt áo phu quân, vừa khóc vừa lắc đầu nghẹn ngào: “Kêu thêm người tới, thiếp sắp sinh rồi.”
Sau một lúc thất thần ngắn ngủi, Phong Cừ liền hồi thần, lẩm bẩm: “Không phải nói còn hơn mười ngày nữa à? Làm thế nào đột nhiên . . .”
Sau đó liền để chân trần chạy xuống long sàng, không màng cung nhân ngăn trở bèn ra ngoài an bài mọi thứ.
Nước mắt Tạ Hộ bị từng đợt đau nhức đè ép trở về, cái thai này dường như thật sự không giống lúc trước . . .