Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 104: TẠ NGỌC BỊ TỪ HÔN

Edited by Bà Còm in Wattpad


Qua năm sau, Tạ Hộ bảo Hồ Tuyền chọn vài chế y sư từ Như Ý phường về may y phục, bởi vì hai mươi tháng ba là ngày Tạ Ngọc xuất giá, hai mươi sáu tháng ba là Thẩm Thái thành thân, vì thế phải đặt may y phục cho phu quân và bản thân, còn cho thị tỳ bên người, hiện giờ lại thêm Trường Thọ, tất cả đều phải có vài bộ đồ mới mới được.
Lúc Vân thị tới chơi, Tạ Hộ đang kéo tay Trường Thọ để chế y sư đo kích cỡ, nghe nha hoàn bẩm  báo, Tạ Hộ vội vàng ra ngoài đón vào. Vân thị đi cùng Phó Song, trong tay Phó Song xách theo một hộp đồ ăn, thấy Tạ Hộ ở cửa nghênh đón lập tức liền nở nụ cười.
Tạ Hộ đi xuống thềm đá đón lên, cầm chặt tay Vân thị rồi ra phía sau dắt tay Phó Song đi vào trong viện. Vân thị thấy đại sảnh đông đúc, nha hoàn đều tụ ở bên nhau, không khỏi thắc mắc: “Chỗ này của con cũng quá náo nhiệt, nha hoàn bà tử đều tụ họp lại để làm gì thế?”
Tạ Hộ vừa đưa các nàng đến phòng khách ở Tây thứ gian vừa trả lời: “Tháng ba không phải có vài hỉ sự sao, con muốn may vài bộ xiêm y cho mọi người, đến lúc đó đi theo con hầu hạ cũng thấy sáng sủa. Hôm nay tẩu tẩu được rảnh à? Con vốn định tháng ba sẽ trở về thăm mọi người.”
Gương mặt Phó Song rất xinh xắn chỉ to bằng bàn tay, trắng nõn mịn màng, ngũ quan tuy không đặc biệt mỹ lệ nhưng thắng ở khí chất cao khiết. Phó Song nghe Tạ Hộ hỏi bèn trả lời: “Ta cố ý quấn lấy mẫu thân muốn tới. Lúc trước mẫu thân tới đây ta không ở trong phủ, không thể đi theo, hôm này vừa lúc đuổi kịp.”
Vân thị rất hài lòng với tức phụ này. Trước khi nhi tử thành thân bà luôn lo lắng nhi tử cưới một tức phụ hung dữ vào cửa, đến lúc đó bà . . . đấu không lại. Hiện giờ được Phó Song tính tình dịu dàng, đãi nhân hòa khí, còn thực hiếu thuận với công bà, Vân thị và Tạ Cận đều tương đối vừa lòng.
Vân thị khoe: “Dạo này tẩu tử con theo ca ca con đến cửa hàng giúp đỡ việc sổ sách, ca ca con nhờ có nàng mà trở nên chín chắn hơn nhiều, không hề hấp tấp bộp chộp giống như trước.”
Tạ Hộ đưa các nàng vào phòng, sai nha hoàn dâng trà, thỉnh Vân thị và Phó Song ngồi xuống. Trên mặt Vân thị ngăn không được vui sướng, gấp không chờ nổi liền chỉ vào bụng Phó Song khoe: “Cũng là ca ca con có phúc khí, cưới được người như tẩu tử con. Hiện giờ trong bụng cũng có một tiểu nhân rồi, rốt cuộc tâm của ta cũng đã buông xuống.”
Tạ Hộ nhìn bụng Phó Song, kinh hỉ hỏi: “Tẩu tẩu có thai rồi sao?”
Phó Song vẻ mặt thẹn thùng, cúi đầu không nói gì, bất quá nhìn biểu tình khẳng định là đã hoài thai. Tạ Hộ ngồi xuống bên cạnh, tò mò nhìn bụng tẩu tử. Phó Song bị nàng nhìn chăm chú quá nên ngượng ngùng, thoáng xê dịch thân mình một chút. Vân thị thấy vậy cười nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa! Tẩu tử con da mặt mỏng. Nếu con tò mò thì cứ tự mình hoài thai không phải sẽ biết ngay sao?”
Mặt Tạ Hộ cũng đỏ bừng, đứng lên dậm chân nói dỗi với Vân thị: “Nương, cho dù nữ nhi của ngài da mặt có dày hơn tẩu tẩu một chút, nhưng ngài cũng không thể nói con như vậy chứ.”
Vân thị lấy chén nước cho Phó Song - Phó Song vội vàng đứng lên tiếp nhận - sau đó mới mắng Tạ Hộ: “Ta nói cái gì? Còn không phải chỉ là chuyện mang thai thôi sao. Con cũng đã xuất giá, đâu còn là một cô nương, có gì mà ngượng ngùng chứ.”
Thấy Tạ Hộ bị cứng miệng, Phó Song che khăn cười. Vân thị đột nhiên nhớ ra một vấn đề: “Đúng rồi, con có thể kêu chế y sư làm ít đi một bộ, hôn sự của Tứ tỷ tỷ con sợ là có thay đổi.”
“Thay đổi?” Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn Vân thị, nước trà bốc lên làn khói nhẹ khiến gương mặt Vân thị trở nên mờ mịt mênh mông.
Vân thị gật đầu: “Đúng vậy. Thứ tử của Thái Thường khanh gia tính từ hôn, nói nếu không muốn lùi thân thì Tứ tỷ tỷ con chỉ có thể vào nhà bọn họ làm thiếp.”
“. . .” Chuyện này thật ra Tạ Hộ chưa nghe nói qua, nhíu mày hỏi: “Thái Thường khanh gia sẽ không thật sự nói như vậy chứ, bọn họ còn muốn thanh danh hay không? Tam thẩm nương khẳng định sẽ không đồng ý đâu?”
Vân thị thở dài: “Ai da, nếu là năm trước thì Tam thẩm con xác định sẽ chắc chắn không đồng ý, nhưng năm nay nàng ta không muốn đồng ý cũng phải đồng ý mà thôi. Tứ tỷ tỷ con hành vi phóng túng, trong bụng có hài tử của Nhị công tử kia, vốn dĩ muốn giấu không cho ai biết, tháng ba gả vào Thái Thường khanh phủ là xong. Ai ngờ, không hiểu sao Thái Thường khanh đại nhân và phu nhân lại khám phá ra chuyện này, bằng bất cứ giá nào cũng không chịu để cho một nữ tử không biết giữ phụ đạo làm chính thê cho nhi tử nhà bọn họ.”
Nghe kể như vậy Tạ Hộ cũng như lọt vào sương mù: “Trong bụng Tứ tỷ tỷ có hài tử? Nhưng bọn họ . . .”
Vân thị biết Tạ Hộ ngạc nhiên chuyện gì, lúc bà nghe được tin này cũng bị kinh hãi. Tạ Ngọc đúng là tự tay bóp chết tiền đồ tốt đẹp của mình, thật sự hồ đồ làm ra chuyện ăn nằm với nhau trước khi kết hôn. Chuyện này đã bị vỡ lở thì ngoại trừ gả đi làm thiếp còn có thể làm sao bây giờ?
“Chính là vào hôm Tết, lúc tụi con trở về chúc tết Lão phu nhân đấy, sau khi các con vừa rời đi thì Nhị công tử của Thái Thường khanh gia đem lễ vật tới cửa chúc tết. Bởi vì hắn và Tam thúc con ở thư phòng nói chuyện một thời gian dài, buổi tối Tam thẩm con bèn giữ hắn ở trong phủ một đêm, coi bộ chính là đêm hôm đó chọc ra mầm tai hoạ. Ai da, Ngọc tỷ nhi cũng là đứa không biết nhìn xa trông rộng, có tiền đồ tốt mà cứ như vậy liền đánh mất.” Vân thị thật sự cảm thấy đáng tiếc cho Tạ Ngọc, cho dù có sự ân oán giữa Nhị phòng và Tam phòng nhưng không liên quan đến hài tử. Tạ Ngọc dù sao cũng là Vân thị nhìn lớn lên, vốn cho rằng nàng ta gả cho một mối hôn nhân tốt thì bà cũng cao hứng cho nàng ta, nhưng không ngờ tới phút cuối cùng còn xảy ra một chuyện như vậy.
“Cũng không biết tại sao lại khéo đến thế, chỉ một đêm thôi liền hoài thai ngay. Bằng không hẳn là từ trước đã có tư tình. Lúc trước ta đã nhắc với Tam thẩm con rồi, việc hôn nhân của nữ nhi không nên kéo ra một thời gian quá dài, con thấy đã xảy chuyện rồi đấy.”
Tạ Ngọc và Nhị công tử kia đã đính hôn được hai năm, bọn nhỏ gặp mặt không tránh được miên man suy nghĩ, cứ suy nghĩ nhiều thì một khi có cơ hội liền giữ mình không được, suy xét không chu toàn.
“Theo con thấy, Nhị công tử của Thái Thường khanh gia cũng không ra gì, mắt thấy đã sắp cưới cô nương nhà người ta vào cửa mà còn làm ra chuyện như vậy. Hắn đây là muốn cô nương nhà người ta phải sống như thế nào? Nữ tử bị mất danh tiết trước khi thành hôn không thể làm chính thê, con cũng không tin hắn không hề biết chuyện này.” Phó Song uống mấy ngụm trà xong cũng nói ra cái nhìn của mình.
Tạ Hộ ngẫm lại cảm thấy Phó Song nói rất đúng: “Vậy sau đó Tam thẩm nương không đến nói chuyện với Thái Thường khanh gia sao? Hôn sự này cuối cùng giải quyết như thế nào?”
“Tam thẩm con là loại người nào, nàng ta đương nhiên sẽ không cứ vậy mà từ bỏ. Ngọc tỷ nhi nói đến cùng vẫn chỉ là nữ nhi của thiếp thị trong Tam phòng, cho dù được sủng ái thì cũng chỉ là thứ nữ, không phải do Tam thẩm con sinh ra thì đâu cần tốn công lo lắng cho chu toàn. Sau khi Ngọc tỷ nhi bị phát hiện đã mang thai, Tam thẩm con lập tức đi đến Thái Thường khanh gia tìm Nhị công tử kia giằng co làm lớn chuyện, nếu không sự tình còn chưa nháo ra đến mức như vậy. Đúng là vì bị Tam thẩm con gây náo loạn ầm ĩ một trận, Thái Thường khanh gia dứt khoát hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng, chỉ để lại một câu: muốn gả thì gả, không gả thì dẹp, nhưng cho dù gả vào cũng chỉ làm thiếp! Họ nói đức hạnh của Ngọc tỷ nhi có vấn đề, đừng hy vọng có thể làm chính thê. Bọn họ khiến Tam thẩm con tức giận ngã ngửa, nếu không có người khuyên nhủ thì nàng ta thật đúng là muốn hủy hôn sự ngay lập tức.”
Tạ Hộ nghĩ Tam thẩm nương Tôn thị kia cũng không phải "đèn cạn dầu", khẳng định cảm thấy nếu Ngọc tỷ nhi đã bị hại thì không thể ăn mệt, muốn đi đâm chọt vị Nhị công tử kia, nghĩ rằng hắn sẽ thấy thẹn trong lòng nên mau chóng tổ chức hôn kỳ đem Ngọc tỷ nhi cưới vào cửa. Chỉ là Tôn thị không ngờ được vị Nhị công tử kia bạc tình như vậy, trở mặt nghe theo ý tứ của phụ mẫu.
“Chuyện này thật ra nói tiếp cũng rất kỳ quái. Thái thường khanh gia mới vừa lui hôn ước làm chính thê của Ngọc tỷ nhi, vậy mà chỉ ba ngày sau là tìm được ngay một nhà khác, nghe nói là Thập lục cô nương của Trung Thư lệnh gia, là đích nữ mà lại đồng ý làm chính thê cho Nhị công tử của Thái Thường khanh. Con nói có lạ hay không?”
“. . .”
Trong đầu Tạ Hộ đột nhiên hiện lên một vấn đề, bất quá xẹt qua quá nhanh khiến nàng không thể bắt lấy.
Liền nghe Phó Song ngồi một bên nhận xét: “Thật ra con lại thấy không có gì lạ. Nương ngẫm lại thử coi, chuyện này cứ như Thái Thường khanh gia một tay lập ra kế hoạch. Bằng không làm sao Ngọc tỷ nhi lại mang thai trước khi kết hôn, bằng không làm thế nào mà chân trước mới vừa từ hôn chân sau liền có một nữ tử điều kiện tốt hơn so với Ngọc tỷ nhi đồng ý làm chính thê cho nhà bọn họ? Con thấy phỏng chừng Ngọc tỷ nhi bị người thiết kế phải nhường chỗ cho người ta đấy.”
Phó Song nói vậy thật ra khiến Tạ Hộ nhớ tới chút chuyện. Phu quân hình như đã từng nói qua, hôn sự của Ngọc tỷ nhi không thành được, có thể bởi vì Thái Thường khanh gia tìm được người điều kiện tốt hơn so với Ngọc tỷ nhi . . .
Chẳng lẽ là phu quân ở sau lưng 'quạt gió thêm củi'? Tạ Hộ nghĩ ngợi một chút rồi tự động lắc đầu, cảm giác còn phải tin tưởng phu quân, cảm thấy phu quân không phải là người rảnh rỗi đến như thế.
Tuy nhiên trong lòng Tạ Hộ vẫn có chút bất an, bởi vì nàng lại vừa nghĩ tới một sự kiện khác -- -- vụ Thẩm Thái bị phế.
Nhị công tử Thẩm Thái cấu kết với Tư Cầm, sai Tư Cầm tới đây thay hắn lén lút tặng đồ. Ngay sau đó thì Thẩm Thái bị người phế đi, Tư Cầm thì bị tùy tiện gả cho một kẻ không ra gì. Nếu nói những chuyện này không có một chút liên hệ với nhau thì Tạ Hộ cũng không tin.
Nhưng nếu những việc này đều giống như trong suy nghĩ của nàng, vậy thì phu quân cũng thiệt là . . .
Dù sao Tạ Ngọc lúc này khẳng định là xong đời, nàng ta là một cô nương chưa gả, đột nhiên liền mang thai hài tử, còn vào hai tháng trước khi thành thân, thật sự quá tiếc! Mà Thái Thường khanh gia rõ ràng muốn chơi trò 'bắt cá hai tay' -- Tạ Ngọc tuy rằng bị bọn họ xem như "đồ thừa" nhưng cũng không tính toán từ bỏ, dứt khoát làm hỏng thanh danh của nàng ta khiến nàng ta không thể không đồng ý gả vào Thái Thường khanh phủ. Làm vậy thì về sau Hầu phủ không thể tìm bọn họ gây phiền toái vì muốn từ hôn, rồi bọn họ vừa lúc có thể mượn chuyện này mà bắt Tạ Ngọc làm thiếp, sau đó đáp ứng Thập lục cô nương của Trung thư lệnh gia, để nàng ta thế vào vị trí chính thê của Tạ Ngọc. Như thế đúng là 'nhất tiễn song điêu', Thái Thường khanh gia tính toán thật khéo, hơn nữa đã thành công hơn phân nửa.
Chuyện này Tạ Hộ cũng chỉ có thể nghe một chút, không thể phát biểu cái gì. Ngày Tạ Ngọc xuất giá vẫn là hai mươi tháng ba, bất quá lại không thể giống như định trước được vẻ vang gả ra cửa, phải ra từ cửa hông, ngồi kiệu hai người nâng, vào Thái Thường khanh phủ cũng từ cửa hông, từ đây chỉ là vào hầu hạ cho người, trừ phi chủ mẫu chết trượng phu cho nàng ta phù chính, nếu không đời này chỉ có thể làm thiếp. Mà xét theo hành động của Thái Thường khanh gia, cho dù chủ mẫu thật sự qua đời, bọn họ cũng sẽ một lần nữa tìm nữ tử khác có điều kiện tốt để tới tục huyền, nhìn thế nào cũng sẽ không đến phiên Tạ Ngọc phù chính.