Trương Siêu Quần đem thi thể con nai vứt trên mặt đất, thấp giọng hướng về Đinh Mẫn Quân hỏi.
Đinh Mẫn Quân nói︰
– Lúc người vừa đi, có hai người ở bên kia giao tranh, ta đang lo lắng một mình không rảnh tay chân chăm sóc cho hai người bọn họ, liền trốn ở chỗ này.
Lúc này, đã nghe tiếng bước chân rỏ ràng hơn, một cô nương kêu lên:
– Ác tặc, người đã trúng Tán Môn Ðinh tẩm độc của ta rồi, ngươi càng chạy nhanh bao nhiêu càng chóng chết bấy nhiêu.
Trương Siêu Quần thấy bọn họ hướng về phía bên mình chạy tới, đang muốn đứng lên, Đinh Mẫn Quân kéo hắn một cái, thấp giọng nói︰
– Quan sát cái đã, đừng nóng vội xuất hiện.
Trương Siêu Quần hơi chần chờ, ngồi xổm xuống, thảm cỏ trong rừng dày đặc, che kín cả bốn người.
Chỉ thấy một hán tử chừng 30 tuổi đang phóng tới, phía sau mấy trượng có một cô nương cầm trong tay song đao, truy đuổi tới.
Hai người chưa nằm yên đã thấy một hán tử tuổi trạc 30, thân hình vạm vỡ, đang chạy tới.
Cách sau hán tử chừng mấy trượng, có một thiếu nữ tay cầm song đao đuổi theo.
Hán tử chạy loạng choạng mấy bước, đột nhiên ngã lăn ra mặt đất.
Thiếu nữ đuổi tới nơi vừa cười vừa nói:
– Ác tặc, ta bảo ngươi thế nào cũng chết bởi tay cô nương có sai đâu?
Hán tử nọ đột nhiên nhảy phắt lên, múa song chưởng đánh vào ngực thiếu nữ một cái.
Thế võ của gã phát ra trước khi chết, nên sức lực càng mạnh lạ lùng.
Thiếu nữ nọ bị đánh trúng hai chưởng vứt song đao ra xa rồi ngã lăn ra đất.
Hán tử nọ thở hổn hển, thò tay về phía sau lưng, rút mũi Ðinh Tán Môn ra, hậm hực nói:
– Ðưa thuốc giải cho ta!
Thiếu nữ đáp:
– Muốn giết thì giết, ta nhứt định không đưa thuốc giải.
Hán tử nhặt luôn con dao, dí mũi dao vào cổ nàng, tay phải thì cho vào túi khám xét, khám mãi không gặp thuốc giải.
Thiếu nữ liền cười nhạt, nói:
– Lần nầy sư phụ phái chúng ta đi bắt người, chỉ trao cho ám khí độc mà không trao thuốc giải, bây giờ ta bị người kềm chế thì ta cũng không muốn sống nữa, còn ngươi cũng chưa chắc thoát chết được đâu.
Gã hán tử tức giận vô cùng, cầm mũi đinh Tán Môn có độc kia phóng vào vai thiếu nữ và quát lớn:
– Này cho ngươi cũng nếm mùi độc của Tán Môn, cô là người của phái Côn Luân…
Hắn ta nói chưa dứt thì chất độc trên lưng đã bộc phát, người mềm nhũn, ngã lăn ra đất nằm sóng sượt.
Trương Siêu Quần trong lòng hơi động, chợt nghe tới Côn Luân phái, ha ha.. đã tìm được người của phái Côn Luân, Tọa Vong Phong ở địa phương nào cũng dễ tìm ra hơn.
Đây chính là may mắn gặp đúng người, đỡ tốn rất nhiều thời gian.
Thiếu nữ muốn bò dậy, nhưng vết thương ở ngực quá nặng khạc ra một đống máu tươi rồi ngồi phịch xuống.
Thế là, một nam một nữ đều nằm lăn ra bên lề đường, hô hấp nặng nề như sắp chết.
Trương Siêu Quần thấy bọn họ lưỡng bại câu thương, chỉ lo bọn họ chết đi như thế, sẽ không còn có người dẫn đường, vội vàng đứng lên, Đinh Mẫn Quân thấy hắn như vậy cũng bước lên theo.
Đôi nam nữ này bỗng thấy có người xuất hiện, đều lấy làm kinh hãi, cô nương kia quát lên︰
– Các ngươi là ai? Tại sao lại ẩn nấp ở chỗ này?
Khi nàng nhìn thấy sau lưng bọn họ còn có một thiếu niên cùng một nữ hài tử, thi trong lòng thả lỏng không ít,Trương Siêu Quần cười ha ha, nói:
-Cô nương là người của phái Côn Luân phải không?
Cô nương kia đáp︰
– Chính là, ta là đệ tử phái Côn Luân, tên là Chiêm Xuân, xin hỏi các hạ tôn tính đại danh, thuộc môn phái nào?
Trương Siêu Quần nói:
– Tại hạ Trương Siêu Quần, đệ tử phái Võ Đang, vị này chính là sư tỷ của ta, đệ tử phái Nga Mi.
Lời vừa nói ra, không chỉ là cô nương Chiêm Xuân, chính hán tử kia cũng là lộ ra sự nể nang, Trương Siêu Quần trong lòng hơi đắc ý, trên mặt bình thản, nói︰
– Hai vị vì sao lại đánh nhau đến một mất một còn vậy?
Mắt liếc về phía hán tử hơn 30 tuổi kia.
Hán tử kia bất quá là một nhân vật giang hồ bình thường, nghe được người này này chính là đệ tử phái Võ Đương, nổi lòng tôn kính, nói︰
– Ta tên Tô Tập Chi, chính ta đến giờ khắc này, vẫn không biết đắc tội gì mà người phái Côn Luân cứ bám dai như đỉa, từ Côn Luân Sơn đuổi tới hơn mấy trăm dặm lộ, làm như không thể không giết ta thì chẳng chịu, ha ha…ta thực sự là không hiểu, Chiêm cô nương, ngươi nói đi, ít nhất cũng cho ta biết, nếu chết thì cũng phải hiểu lý do chứ?
Lời của Tô Tập Chi lúc này không có vẻ gì tức hận, Chiêm Xuân cũng biết thứ ám khí có chất độc rất lợi hại, nàng sẽ cùng Tô Tập Chi kia chết đến nơi, nên nản chí và u oán đáp:
– Ai bảo các hạ lén xem sư phụ luyện kiếm! Trong lúc sư phụ luyện pho Long Hình Nhứt Bút kiếm thì ai cũng không được phép, dù là đệ tử đi nữa mà lén xem cũng bị tội tức thì, huống hồ các hạ là người ngoài.
Tập Chi kêu lên một tiếng rồi nói tiếp:
– Khốn nạn thật! Ðáng chết! Ðáng chết!
Chiêm Xuân càng nổi giận, nói:
– Các hạ sắp chết đến nơi mà còn cả gan mắng sư phụ của ta?
Tập Chi đáp:
– Ta chửi thì đã sao nào? Chẳng lẽ ta chửi oan? Ta đi qua núi Bạch Ngưu thì ngẫu nhiên thấy sư phụ cô nương luyện kiếm, lòng hiếu kỳ thúc đẩy tai mới đứng lại xem một hồi. Ta đâu phải là một người thông minh tài trí, tới mức chỉ đứng xem một lúc mà đã học được hết pho kiếm pháp đó? Nếu quả thật ta có bản lãnh như thế thì mấy tên đệ tử Côn Luân đã làm gì nổi ta nào? Chiêm cô nương, nói thật cho cô nương hay, sư phụ của cô nương Thiên Cầm Tiên Sinh nhỏ nhen quá, ðừng có nói là ta chưa học được một thế hay nửa miếng của pho kiếm ấy, mà dù ta có học được đôi chút đi nữa, tội của tacũng không đến nỗi chết kia mà.
Chiêm Xuân lẳng lặng, lòng nghĩ thầm:
– Sư phụ mình cũng quá câu chấp, Thấy Tập Chi lén xem luyện kiếm liền phái sáu sư huynh đuổi theo giết, nếu không, ta đâu đến nỗi toi mạng oan uổng như thế này? Người nầy nói là y chưa học lóm võ công của sư phụ chắc thật, chớ không phải là bịa đặt đâu.
Tập Chi lại tiếp:
– Thế sư phụ cô nương đưa ám khí bôi độc cho cô nương mà không đưa cho thuốc giải sao?
Chiêm Xuân á khẩu không trả lời được, cũng thấy sư phụ chuyện bé xé ra to, than thở︰
– Trước mắt nói cái gì đều là vô dụng, nếu ai trúng đinh Tang Môn nếu như không có thuốc giải, bốn canh giờ sau liền chết.
– Ðấy, cô nương xem, trong võ lâm có một chương môn nào lại có thủ đoạn hèn hạ như thế không? Ðồ khốn nạn…
Chiêm Xuân dịu giọng nói:
– Tô huynh, tiểu muội hại huynh như vậy, trong lòng bứt rứt vô cùng, nhưng, bây giờ tiểu muội cũng chết theo huynh, có lẽ là số kiếp chúng ta như vậy, chỉ tội nghiệp cho đại tẩu, công tử và tiểu thơ ở nhà thôi…
Tập Chi thở dài nói:
– Hai năm trước, thê tử tôi đã chết vì đau ốm, chỉ còn lại hai hài tử thôi, ngày mai, chúng nó sẽ mồ côi, đã không mẫu thân nay còn mất phụ thân!
– Nhà huynh còn những ai nữa? Có ai trông nom hai hài tử đó không?
– Lúc nầy, chúng đang được tẩu tẩu trông nom, tánh nết của tẩu tẩu nóng nảy và điêu ngoa, lúc thê tử tôi còn sống, tầu tẩu tôi còn nể nang phần nào. Ôi! Từ nay trở đi hai đứa bé sẽ khổ sở vô cùng.
Chiêm Xuân là người rất tốt bụng, nghe Tập Chi nói, ứa nước mắt và khẽ đáp:
– Tất cả mọi việc đều do tiểu muội gây nên cả.
– Ðiều nầy không thể trách cô nương được, cô thừa nghiêm lệnh của sư phụ chứ cô nương có thù gì tôi đâu, sự thật tôi bị cô ném phải ám khí có chất độc tôi chết đã đành, hà tất tôi còn đánh cô nương một chưởng và dùng ám khí ném lại cô nương như thế. Bằng không nếu tôi nói chuyện gia đình cho cô nương hay, thì cô nương là người nhân từ chắc cô nương cũng chịu trông hộ hai hài tử cho tôi.
– Tiểu muội là hung thủ đã giết huynh, sao huynh lại còn bảo tôi là người nhân từ?
– Tôi không trách cô nương. Thực đấy! Tôi không trách cô nương đâu!
Lúc nãy hai người đánh nhau trí mạng, bây giờ hai người lại an ủi nhau.
Nghe tới đó Trương Siêu Quần liền nghĩ thầm:
– Hai người nầy tâm địa đều hiền lành cả, huống hồ nhà người họ Tô lại còn hai đứa bé mồ côi không ai nuôi nấng dạy bảo….
Trương Siêu Quần quay đầu hướng về Trương Vô Kỵ nói
-Vô kỵ, ngươi tới xem một chút hai người bọn họ có còn cứu được không.
Hắn biết Trương Vô Kỵ đã lấy được cuốn ” Ðộc Vật Ðại Toàn ” của Vương Nan Cô mang ở trên người, hơn nữa Trương Vô Kỵ đã khổ luyện hai năm sách thuốc từ nơi Hồ Thanh Ngưu, chữa khỏi bọn họ độc, hẳn là không thành vấn đề.
Vô Kỵ không trả lời, cứ việc cúi xuống nhặt mũi Tán Môn Ðinh đưa lên mũi ngửi, những ngày gần đây, hễ được rỗi rãi là Vô Kỵ giở cuốn Ðộc Vật Ðại Toàn của Nạn Cô ra nghiên cứu, nên rõ hết tất cả những độc vật, độc dược trên đời, y ngửi mùi thơm thơm đó, biết ngay thuốc độc bôi ám khí lấy ở một thứ hoa độc tên là Thanh Ðà La, thứ hoa nầy vốn dĩ không có độc tính; dù uống cả một bát nước hoa đó cũng không việc gì, nhưng chất ấy hòa hợp với máu tươi thì biến thành một chất độc rất nặng, và mùi đang tanh hôi biến thành mùi thơm của hoa Lan, Vô Kỵ liền lên tiếng nói:
– Ám khí nầy bôi chất độc của hoa Thanh Ðà La đấy.
Chiêm Xuân không biết ám khí đó bôi bằng thuốc độc gì, nhưng nàng biết trong vườn hoa của sư phụ có trồng Thanh Ðà La nên nàng ngạc nhiên và hỏi:
– Sao tiểu đệ lại biết?
Vì nàng biết hoa Thanh Ðà La này là một thứ hoa độc, xuất xứ ở Tây Vực chớ ở trong Trung Thổ nầy hiếm lắm.
Vô Kỵ gật đầu đáp:
– Tất nhiên tiểu đệ có biết thì mới nói, thôi được, để tiểu đệ chữa thử xem.
Nói xong, y liền giơ tay ra điểm vào yếu huyệt giữa ngực và hai bên vai của Chiêm Xuân để cho nàng khỏi đau đã, rồi lên tiếng nói:
– Chất hoa Thanh Ðà La nầy hễ gặp máu mới sinh ra độc, nên dù có uống vào trong bụng cũng không hề gì. Hai vị trước hết hãy lấy mồm hút chất độc ở vết thương ra, hút tới khi nào thấy vết máu trong vết thương tươi mới thôi!
Tập Chi và Chiêm Xuân nghe vậy đều ngượng ngập, nhưng họ nghĩ lại, cứu sống tánh mạng quan trọng hơn mà vết thương của người nào cũng vậy, tự mình không thể nào hút lấy được, đành phải lần lượt hút máu độc lẫn cho nhau.
Vô Kỵ kiếm quanh đó lấy được hai vị thuốc bằng cỏ dại, bỏ vào mồm nhai nát rồi rịt lên vết thương cho hai người, kế nói:
– Vị thuốc nầy có thể khiến cho hơi độc tạm thời không thể phát tán, chúng ta hãy tìm đến trấn nào đó, tiểu đệ sẽ đến tiệm thuốc hốt vài thứ thuốc để chữa độc thương cho hai vị.
Vết thương của hai người đang ngứa ngáy khó chịu, sau khi rịt thuốc của Vô Kỵ vào, liền cảm thấy mát mẻ dễ chịu ngay, đồng thời cũng cảm thấy chân tay không còn tê tái nữa.
Cả hai đồng cảm ơn Vô Kỵ luôn mồm đoạn bẻ một cành cây làm gậy để chống, rồi từ từ tiến về phía trước.
Được rồi hơn một canh giờ, thì đến Sa Hà Điếm liền vào khách điếm nghỉ ngơi.
Vô Kỵ vội viết một toa thuốc bảo phổ kỵ đi hốt.
Cũng may, năm đó tỉnh Hà Nam chưa hề bị thiên tai nên dân cư còn bát cơm và manh áo mặc, mặc dầu thỉnh thoảng cũng bị quan binh Mông Cổ tới quấy nhiễu, nhưng ở trấn Sa Hà Ðiếm nầy các tiệm buôn bán vẫn mở cửa như thường.
Phổ kỵ cầm toa thuốc của Vô Kỵ đi hốt thuốc về, Vô Kỵ liền đem thuốc vào bếp sắc, rồi mang ra cho Chiêm Xuân và Tập Chi uống.
Sáu người ở khách điếm đó luôn ba ngày, ngày nào Vô Kỵ cũng thay đổi toa thuốc hay thay thuốc rịt bên ngoài.
Ðến ngày thứ tư, Tập Chi và Chiêm Xuân đã lành mạnh như thường, cả hai đều cám ơn Vô Kỵ khôn tả, hai người tất nhiên rất là cảm kích, cùng ngày, Tô Tập Chi liền cáo từ, còn Chiêm Xuân, nghe Trương Siêu Quần nói bọn họ muốn đi Côn Luân Sơn tìm đến ngọn Tọa Vong Phong, nên nói︰
– Dãy núi Côn Luân kéo dài ngàn dặm, không biết có bao nhiêu ngọn núi, Tọa Vong Phong không biết tọa lạc nơi nào, nhưng người phái Côn Luân muốn tìm một ngọn núi, có thể sẽ tìm tới, các vị đối với tiểu muội có ân cứu mạng, tiểu muội nhất định tận tâm tận lực.
Nghỉ ngơi thêm một ngày, Đinh Mẫn Quân thuê hai chiếc xe lớn, Trương Siêu Quần cùng Đinh Mẫn Quân một xe, Vô Kỵ và Bất Hối cùng Chiêm Xuân một xe, nhắm hướng tây mà đi.
Ði tới thị trấn lớn ở phía trước, Đinh Mẫn Quân lựa mua mấy bộ quần áo mới cho Trương Siêu Quần, Vô Kỵ và Bất Hối mặc.
Càng là đi sâu về phía tây, khí trời cũng càng trở nên lạnh giá, cát vàng đập vào mặt, dường như bão cát giống như vậy…
Đinh Mẫn Quân mỗi ngày cùng hắn ngồi chung một xe, tuy rằng không tiện việc cùng nhau làm chuyện “luyện công”, nhưng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, chuyện Trương Siêu Quần sờ soạng chọc phá cái âm hộ của nàng cho đến khi dịch nhờn tiết ra ướt đẩm cái tiểu khố là thiếu không được.
Không bao lâu, đã tới eo núi Tam Thánh của dãy núi Côn Luân, khi vào trong eo núi, mọi người chỉ thấy cỏ xanh mọc khắp nơi có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. Trương Siêu Quần không ngờ trong cõi hoang vu giá lạnh nầy lại có cảnh đẹp như động tiên.
Thì ra eo núi Tam Thánh nầy bốn bề đều có vách núi ngăn cản gió lạnh nên cảnh trong eo núi nầy mới được tươi đẹp như thế.
Ðồng thời, từ khi Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Ðạo sáng lập môn phái, trong 80 năm trời, đã tốn không biết bao hơi sức để chỉnh đốn và còn sai đệ tử đi Giang Nam, Thiên Trúc bứng đem về những loại hoa thơm cỏ lạ trồng cho thêm đẹp.
Chiêm xuân đề nghị bọn họ đi đến phái Côn Luân làm khách, Trương Siêu Quần lại biết, Thiết Cầm Tiên Sinh Hà Thái Xung ở trong nhà có một đống lớn các lão bà lớn nhỏ nháo nhào chuyện hư hỏng, nên không muốn đi tới, khéo lời từ chối, nhưng Chiêm Xuân lại là ân cần khuyên bảo, cô nương này cũng mơ hồ nhận thấy ra bản thân mình tay không mà quay về, tất bị sư phụ trách phạt, mà một tay mình lại thả Tô Tập Chi, càng sợ sư phụ nóng giận, đánh gãy tay chân vẫn là việc nhỏ, nói không chắc khó giữ được cái mạng nhỏ này, Trương Siêu Quần bất đắc dĩ, đành phải nhận lời
Chiêm Xuân đưa ba người tới Thiết Cầm Cư, chỗ ở của Thiết Cầm Hà Thái Xung.
Vừa vào đến cửa đã thấy các sư huynh đệ của nàng có vẻ căng thẳng vô cùng.
Những người đó chỉ gật đầu chào nàng chớ không hề nói năng gì cả.
Chiêm Xuân nghĩ thầm:
– Không biết đã xầy ra chuyện gì mà các sư huynh đệ ta có vẻ gay cấn như thế.
Ðoạn nàng kéo một người sư muội lại gần hỏi:
– Sư phụ có ở nhà không?
Người sư muội đó chưa kịp trả lời, nàng đã nghe tiếng quát tháo của Thái Xung từ trong nhà vọng ra:
– Ðồ vô dụng, vô dụng! Có việc gì bảo các ngươi làm là không ai làm nên trò trống gì cả!
Như vậy, ta còn thâu các ngươi làm đệ tử làm chi?
Tiếp theo đó, nàng lại nghe tiếng đập bàn rất lớn, nàng khẽ nói với Trương Siêu Quần:
– Sư phụ tiểu muội đang nỗi giận, chúng ta không nên vào yết kiến lúc nầy,để sáng mai xem sao.
Thái Xung đột nhiên lớn tiếng hỏi:
– Còn Chiêm Xuân đâu? Đã về chưa? Tại sao không vào đây gặp ta? Nó lén lút nói chuyện với ai bên ngoài thế? Không biết nó có mang thủ cấp của họ Tô về đây không?
Chiêm Xuân nghe sư phụ nói vậy liền biến sắc, vội vào nội đường quỳ xuống vái lạy và thưa:
– Ðệ tử xin bái kiến sư phụ.
Hà Thái Xung chợt thấy nhóm người của Trương Siêu Quần, vẻ giận dữ giảm bớt︰
– Mấy vị này là….?
Trương Siêu Quần liền ôm quyền, nói︰
– Thì ra là dương danh thiên hạ Thiết Cầm Tiên Sinh, thất kính… thất kính, vãn bối là đệ tử của Trương chân nhân của phái Võ Đang tên là Trương Siêu Quần, còn đây là Đinh cô nương để tự phái Nga Mi, thực sự quấy rầy.
Hà Thái Xung liền thay đổi sắc mặt, thấy thiếu niên này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng câu nói dương danh thiên hạ, làm cho ông nghe rất xuôi tai, đến khi nghe hắn nói chính mình là đệ tử của Trương chân nhân, càng là giật mình, phải biết Trương Tam Phong ở trong võ lâm thanh danh cực thịnh, từ khi thu bảy đệ tử được giang hồ gọi là Võ Đang thất hiệp, cũng không còn nghe nói thu thêm đệ tử, nhưng tên tiểu tử này khí vũ hiên ngang, dáng vẻ đường đường, không giống như là giả mạo, lập tức liền mỉm cười, mời bọn họ tiến vào Thiết Cầm Cư nhập tọa.
Sau khi dâng trà, Hà Thái Xung hỏi︰
– Không biết Trương thiếu hiệp từ xa xôi ngàn dặm tới đây vùng Tây Vực lạnh lẽo có việc gì không?
Trương Siêu Quần cười nói︰
– Vãn bối muốn đi đến ngọn Tọa Vong Phong có vài việc mọn, khi đi ngang qua nơi này, đã từng nghe sư phụ lão nhân gia khi nhàn hạ nói tới chuyện trong chốn võ lâm, kể rằng Côn Luân phái tuy rằng nằm ở ngoài biên thuỳ, nhưng võ công tự thành một mạch, nói tới năm xưa Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Đạo cầm, kỳ, kiếm tam tuyệt năm đó tung hoành thiên hạ, tài hoa hơn người, gia sư còn kể khi còn bé đã từng gặp mặt một lần vời tiên sinh Hà Túc Đạo, mãi đến hôm nay còn nhớ mãi không quên, Hà tiên sinh là bậc kỳ nhân trong thiên hạ, mà hiện nay chưởng môn phái Côn Luân cũng là không thua kém gì, chỉ vì Hà chưởng môn ít có đặt chân đên Trung Nguyên, nên tiếc rằng không thể gặp lại, hôm nay vãn bối hữu duyên tới đây, nếu không đến thăm viếng, chẳng phải rất là tiếc nuối sao?
Mấy câu nói nghe được làm Hà Thái Xung mở cờ trong bụng, bật cười, có thể được võ lâm đệ nhất nhân Trương Tam Phong tán dương như vậy, đối với võ lâm nhân sĩ đó là muốn thì cũng không dám nghĩ, chính làm cho Hà Thái Xung mặt mũi cực lớn, Hà Thái Xung vô cùng phấn khởi, lập tức liền muốn làm tiệc rượu vì bọn họ tẩy trần.
An bài xong xuôi, Trương Siêu Quần liền hỏi Tọa Vong Phong ở nơi nào, Hà Thái Xung hơi trầm ngâm, nói ︰
– Tọa Vong Phong này cách đây ước chừng hơn trăm dặm, Trương thiếu hiệp muốn đi, ta sẽ cho người dẫn đường, nhưng lần này Trương thiếu hiệp đang làm khách, nhất định phải để cho ta tiếp tãi tận tình một phen rồi hãy đi.
Trương Siêu Quần nghe Hà Thái Xung nói là biết Tọa Vong Phong tọa lạc ở đâu, cũng là rất vui mừng, đén công phu nịnh nọt loạch xoạch đưa tới, làm cho chưởng môn nhân phái Côn Luân này lâng lâng không biết mình ở nơi nào. Đinh Mẫn Quân từ lâu biết hắn có cái bản lĩnh hơn người này, chính mắt nàng thấy sư phụ mình Diệt Tuyệt Sư Thái bị hắn a dua như nước thủy triều, một bát mê thang tưới lên sư phụ làm người cũng không lần tìm được nơi nào.
Không bao lâu, tiệc rượu đã được bày ra, mọi người ngồi vây quanh một bàn, Dương Bất Hối cũng ngồi một ghế, trong lúc đang ăn Hà Thái Xung bỗng nhiên thở dài, Trương Siêu Quần hỏi︰
– Hà chưởng môn có chuyện gì mà thở dài?
Hà Thái Xung sắc mặt bi thương, nói︰
– Trương thiếu hiệp có chỗ không biết, ta có một ái thiếp, thân nhiễm bệnh tiến triển rất nhanh, e là không còn nhiều thời gian.
Dứt lời, lại là thở dài một tiếng.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ︰
“ Quả nhiên cùng nguyên bản không khác nhau chút nào”
Nhân tiện hắn liền hỏi︰
– Ồ? Thân nhiễm bệnh nặng? Vãn bối có một tiểu huynh đệ, tinh thông y thuật, hay là để cho y xem thử qua phu nhân?
Hà Thái Xung vừa mừng vừa chưa tin tưởng, hỏi︰
– Thật chứ? Trương thiếu hiệp… vậy vị tiểu huynh đệ kia ở nơi nào?
Trương Siêu Quần hướng về Trương Vô Kỵ chỉ tay, nói︰