Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 13: Muốn Giết Đinh Mẫn Quân

Đạo sĩ thấy hoa mắt, chỉ thấy thiếu niên kia đột nhiên thật nhanh chạy tới, sững sờ liền dùng giới đao phủ đầu chém xuống, Trương Siêu Quần tay mắt lanh lẹ, liền cầm trong tay khúc cây ném ra chống đỡ.

“ Băng “

Khúc cây bị giới đao cắt đứt làm hai đoạn, chỉ thấy bạch quang lóe lên, Trương Siêu Quần đã rút ra chủy thủ hợp kim, thân hình như nộ long ra uyên, đánh thẳng về phía đạo sĩ.

“Keng!”

Một tiếng tiếng lanh lảnh vang lên, giới đao bị gãy làm hai đoạn, đạo sĩ cả kinh, thân hình bồng bềnh nhay lui trở ra, vậy mà Trương Siêu Quần như hình với bóng, thừa dịp ông ta mất đi binh khí, chặt chẽ bám theo cuốn lấy.

Đạo nhân luống cuống tay chân, quyền cước không triển khai được, bị động đối phương cướp được thế tấn công đến mức không còn sức đánh trả, Trương Siêu Quần học được Lý Tiểu Long cải tiến qua Vịnh Xuân Quyền, đối với loại võ này cận thân tranh đấu, càng là như cá gặp nước, dù là đạo nhân này võ công cao cường, vẫn bị Trương Siêu Quần làm cho trói chân trói tay, mấy lần đều bị đấu pháp này làm cho suýt chút nữa bị thương.

Đạo nhân gào thét liên tục, rõ ràng tiểu tử này không có nội lực, nhưng hắn bắt nguồn từ sức mạnh của bản thân cùng quyền thuật tinh diệu với tốc độ cực nhanh, đặc biệt là năng lực phản ứng nhanh nhẹn, càng làm cho mọi người giật mình, có mấy lần, đạo sĩ muốn dùng nội lực cướp lấy chủy thủ hắn, nhưng đều bị hắn tốc độ linh xảo quỷ dị kiềm chế lại, thậm chí ngược lại bị hắn tấn công, ngàn cân treo sợi tóc.

Đạo nhân càng nóng ruột, chiêu số liền càng lộ ra kẽ hở tầng tầng, ở đông đảo võ lâm đồng đạo trước mặt, nếu như ngay cả một thiếu niên không có nội lực mà không đấu lại, sau này làm sao có chỗ đặt chân ở trong chốn giang hồ!

“Xoạt…”

Trong thời gian đạo sĩ phập phồng thấp thỏm, chủy thủ Trương Siêu Quần đã rạch ở trên cánh tay ông một đường dài, máu tươi tung toé, nếu không có hàm râu dài bị cắt đứt trước, chủy thủ tiếp xúc bị hãm lại một ít, chỉ sợ cánh tay này đã bị phế bỏ!

Đạo sĩ nổi giận gầm lên một tiếng, cầm cánh tay bị thương lui về phía sau, trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, xấu hổ không dứt.

– Tiểu tử, ngươi là môn phái nào?

Trương Siêu Quần trong lòng hơi động, cười lạnh nói:

– Cuộc đời của ta tối kỵ chính là ỷ vào nhiều người bắt nạt người, đáng ghét hơn tự xưng là danh môn chính phái các người, hành động thì đê tiện vô liêm sỉ. Vị hòa thượng này nghĩa khí sâu nặng, tuy rằng thân để cho các ngươi trong miệng luôn gọi là tà ma ngoại đạo, nhưng nghĩa cử của hòa thượng này, lại có điểm nào không bằng các ngươi quang minh chính đại?

– Nói thật hay!

Thường Ngộ Xuân lảo đảo đi ra, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống.

– Nói thật hay!

Vốn đã ngã nằm im trên mặt đất, Bành hòa thượng đột nhiên ngồi dậy, tiếp theo Thường Ngộ Xuân lớn tiếng khen hay.

Trương Siêu Quần trong lòng cười thầm, đã sớm biết ngươi là đang giả chết, cho nên mới tùy thời nghênh địch.

– Vị thiếu hiệp này, nếu không có thiếu hiệp thì bần tăng giờ khắc này đã không còn sống lâu nữa, bần tăng nhất định phải cùng ngươi thẳng thắn uống 100 chén rượu!

Trương Siêu Quần chắp tay, nói:

– Tiểu đệ là đệ tử phái Võ Đang tên gọi là Trương Siêu Quần, kính nể nhất chính là những người hảo hán nhiệt huyết, đại sư yên tâm, chỉ cần tiểu đệ còn có một hơi thở, sẽ không thể để cho những người tự phong là danh môn chính phái thương tổn đại sư!

Hắn cố ý nhấn mạnh “Danh môn chính phái” bốn chữ trên, cực điểm trào phúng.

Lời vừa nói ra, đạo sĩ đầu tiên liền quát to:

– Nói hưu nói vượn! Phái Võ Đang từ đâu xuất hiện đệ tử như ngươi vậy! Còn đi theo trợ giúp cho tà ma ngoại đạo, làm khó dễ chúng ta!

Kỷ Hiểu Phù nghe hắn nhắc tới phái Võ Đương, khuôn mặt biểu hiện phức tạp.

Trong bảy người kia, còn một cô gái khác chính là Dinh Mẫn Quân, giọng the thé nói:

– Tiểu tặc, ngươi dám giả mạo phái đệ tử phái Võ Đang!

Trường kiếm liền run lên, hướng về Trương Siêu Quần phóng tới.

Trương Siêu Quần thấy kiếm hoa ánh lên như tuyết, bàng bạc một mảnh, chiêu thức mỹ lệ, chính mình chỉ có một cây chủy thủ dài 2 tấc, dù như thế nào cũng không chống đỡ được, không lùi được về sau, Đinh Mẫn Quân từng bước ép sát, Trương Siêu Quần khởi điểm khi tấn công đạo sĩ Côn Lôn phái, một là ỷ vào binh khí sắc bén, hai là tấn công bất ngờ đạo sĩ trở tay không kịp, ngược lại Đinh Mẫn Quân tu vi võ công cao cường, Trương Siêu Quần mấy lần muốn lấy chủy thủ hợp kim cắt đứt trường kiếm Đinh Mẫn Quân, nhưng đối phương đã là sớm biết chủy thủ của hắn lợi hại, gặp phải những thời khắc binh khí tương giao, lập tức biến hóa chiêu số, trong lúc nhất thời, Trương Siêu Quần ngàn cân treo sợi tóc.

Kỷ Hiểu Phù kêu lên:

– Sư tỷ, hắn… hắn là đệ tử phái Võ Đương, sư tỷ hạ thủ lưu tình!

Hiểu Phù không nỡ nhẫn tâm đứng nhìn, nên giơ kiếm ra gạt.

Thế kiếm của sư tỷ nàng rất mạnh nên lúc ra kiếm, nàng cũng dùng nội công để tăng cường sức mạnh.

Hai thanh kiếm chạm nhau nghe “keng” một tiếng, tia lửa bắn tung tóe.

Cánh tay hai người đều bị chấn động đến tê tái và cả hai cùng phải lui về phía sau hai bước.

Đinh Mẫn Quân cả giận nói:

– Kỷ sư muội, ngươi làm gì!

Kỷ Hiểu Phù nói:

– Sư tỷ, hắn là đệ tử Võ Đang, cùng phái Nga Mi chúng ta như thể chân tay, sư tỷ chớ hạ sát thủ!

Đinh Mẫn Quân nói:

– Tiểu tặc này nói bậy, nói bạ cũng có thể tin được sao? Nếu hắn là đệ tử Võ Đang, làm sao lại không sử dụng võ công phái Võ Đang?

Kỷ Hiểu Phù nghẹn lời, Mẫn Quân cả giận quát lớn:

– Sư muội, sao sư muội lại cứ bênh vực người của Ma Giáo này vậy? Chẳng hay sư muội có dụng tâm gì?

Ngay sau đó liền đẩy ra Kỷ Hiểu Phù, mũi kiếm hướng về Trương Siêu Quần đâm tới, 5 người còn lại đồng loạt hướng về đất Bành hòa thượng đang ngồi dưới đất công tới.

“Ầm!”

Một tiếng sấm rền nổ vang, một tên hán tử Hải Sa bang hét lên rồi ngã gục, mọi người bị tiếng nổ này cả kinh ngẩn ngơ, chỉ thấy hán tử Hải Sa bang kia ngã quay trên mặt đất, không nhúc nhích, ai cũng không thấy rõ hắn là chết như thế nào.

– Hừ…các vị danh môn chính phái, ta Trương Siêu Quần từ một đếm tới ba, các ngươi còn không đi, vừa rồi hán tử kia chính là kết quả của các ngươi nếu không nghe!

Trương Siêu Quần trong tay giơ lên khẩu súng ngắn CZ -75, hướng về nòng súng bốc khói thổi một hơi, vốn là hắn là không muốn lãng phí một viên đạn nào, hắn chỉ còn có hơn 150 viên đạn, dùng một phát thì thiếu một phát, không có đạn để bổ sung, dùng súng này giết tên vô danh tiểu tốt, thực sự là lãng phí.

– Một!

Trương Siêu Quần nhìn bọn họ.

– Ngươi…. tiểu tặc này!

Đinh Mẫn Quân mày liễu dựng thẳng, rít lên.

Trương Siêu Quần cau mày nói:

– Tiểu gia ta kiên trì có hạn… hai!

Mọi người nhìn nhau, đạo sĩ Côn Lôn phái đạo nhân hét:

– Ám khí của hắn quá lợi hại, chúng ta trước tiên nên rút lui đi!

Mới đầu ông ta còn gọi Trương Siêu Quần là tiểu tặc, giờ khắc này không dám tiếp tục kêu loạn.

Trong chốc lát đã phóng đi không còn cái bóng, những người khác thấy đạo sĩ đi rồi, lập tức giải tán, cũng không có ai màng đến hai đệ tử phái Nga Mi còn đứng ở lại.

Đinh Mẫn Quân thu kiếm vào vỏ, căm hận nói:

– Sư muội, chúng ta đi!

Trương Siêu Quần đột nhiên nhớ tới, Đinh Mẫn Quân này không phải là người tốt lành gì, Kỷ Hiểu Phù chính là bị nàng hướng về Diệu Tuyệt sư thái mật báo nên mới bị chết, sau này Chu Chỉ Nhược cũng bị Đinh Mẫn Quân làm khó dễ khắp nơi, người như vậy, lưu trên đời này, nói không chắc tương lai thật sự sẽ còn hại người, hại người khác thì có thể cũng thôi bỏ qua, nhưng ngược đụng đến Chu Chỉ Nhược dù một ngón tay, thì hắn cũng không cho phép.

– Đinh Mẫn Quân, xin cô nương dừng lại đi!

Trương Siêu Quần khà khà cười gằn.

Đinh Mẫn Quân dừng lại, quay đầu lại nói:

– Ngươi muốn như thế nào?

Trương Siêu Quần thấy Kỷ Hiểu Phù cũng dừng lại nên nói:

– Kỷ sư tỷ… tỷ đi trước đi, nơi này không phải là chuyện của tỷ.

Kỷ Hiểu Phù bất động, nói:

– Tiểu huynh đệ, ngươi lưu lại sư tỷ của ta để làm cái gì?

Trương Siêu Quần cười nói:

– Đinh cô nương này nếu tại hạ tha cho nàng, nàng là người thích chuyện đâm thọc, bàn lộng thị phi, tương lai sẽ đối với Kỷ sư tỷ bất lợi, tại hạ chỉ có thể giết nàng, giang hồ sau này mới được yên tịnh.

Kỷ Hiểu Phù “Xoạt” rút ra thanh trường kiếm nói:

– Tiểu huynh đệ nếu không chịu buông tha sư tỷ của ta, Kỷ Hiểu Phù cũng chỉ có cùng ngươi liều mạng mà thôi!

Trương Siêu Quần ngẩn ra, nói:

– Kỷ sư tỷ cần gì phải làm thế, việc này cùng tỷ vô can.

Kỷ Hiểu Phù tiến lên một bước, nghiểm nhiên nói:

– Nếu tiểu huynh đệ muốn giết sư tỷ của ta, thì ngay cả ta cũng đến giết đi!

Ai dà đây là người nào a! Dương Tiêu được xưng Minh Giáo đệ nhất suất ca, làm sao lại thích một nữ nhân đầu óc chậm chạp như thế chứ! Đáng thương…đáng thương!

Trương Siêu Quần thở dài, hướng về Kỷ Hiểu Phù nói:

– Tương lai Kỷ sư tỷ sẽ hối hận.

Quay đầu hướng về Đinh Mẫn Quân hắn quát lên:

– Đinh cô nương, cái mạng này là sư muội của cô nương cứu cho, cô nương thiếu nợ nàng, nếu như tại hạ sau này nghe được cô nương nói xấu với Kỷ sư tỷ, tại hạ sẽ lập tức lấy mạng của cô nương! Các người đi đi!

Đinh Mẫn Quân hừ một tiếng, cùng Kỷ Hiểu Phù ra đi.

Trương Siêu Quần đem khẩu súng thu hồi, nhưng trong lòng thật sự là không muốn bỏ qua Đinh Mẫn Quân như thế, cô nương này quá mức đáng ghét, không những sẽ làm hại Dương Tiêu mất đi nữ nhân yêu mến của mình, trong tương lai lại càng ganh ghét Chu Chỉ Nhược, loại nữ nhân tâm địa như rắn này, buông tha quả là không cam lòng.

Nghĩ tới đây, liền hướng đi về phía Bành hòa thượng, chắp tay nói:

– Bành đại sư, thương thế của đại sư như thế nào rồi!

Bành hòa thượng cười ha ha, nói:

– Ta đã uống thuốc giải độc rồi, không sao đâu, tiểu huynh đệ trượng nghĩa cứu giúp, ta cũng thiếu nợ tiểu huynh đệ một mạng, tiếng gọi là đại sư ta không có dám nhận, nếu như tiểu huynh đệ để mắt Bành hòa thượng này, chúng ta tìm một chỗ mà uống một trận, như thế nào được không?

Trương Siêu Quần cười nói:

– Vậy thì tiểu đệ gọi một tiếng Bành đại ca nhé! Uống rượu lúc nào cũng có thể uống, trước mắt tiểu đệ có một cái chuyện vô cùng trọng yếu muốn làm. Tương lai chúng ta nhất định có ngày gặp lại, đến lúc đó, chúng ta nhất định phải uống hết 100 chén, không, chúng ta muốn uống thì uống 100 bát!

Bành hòa thượng cười nói:

– Được! Tiểu huynh đệ thật là sáng khoái! Nếu sau này tiểu huynh đệ có cơ hội đến đỉnh Quang Minh, Bành Oánh Ngọc này nhất định sẽ quét giường chờ đợi!

Nói xong lại thấp giọng hỏi:

– Có phải là tiểu huynh đệ muốn đi tìm Đinh Mẫn Quân?

Trương Siêu Quần gật đầu, nói:

– Không sai, Đinh Mẫn Quân không phải người tốt, tiểu đệ tuyệt không thể bỏ qua nàng, Bành đại ca, tương lai có cơ hội đến Vũ Đang sơn, tiểu đệ cũng sẽ xin ra sức uống 300 bát cùng đại ca!

Bành hòa thượng cười to ba tiếng, hướng về Trương Siêu Quần ôm quyền chào, lại hướng về Thường Ngộ Xuân xa xa thi lễ, tung mình phi thân bay đi.

Trương Siêu Quần nhìn theo Bành hòa thượng rời đi, rồi đi đến bên cạnh Thường Ngộ Xuân, nói:

– Thường đại ca, Vô Kỵ xin nhờ đến đại ca, tiểu đệ có chuyện quan trọng cần làm, đợi tiểu đệ xong xuôi việc này, lập tức đi đến Hồ Điệp Cốc tìm các người!

Thường Ngộ Xuân nói:

– Tiểu huynh đệ yên tâm, có ta ở đây!

Trương Siêu Quần gật gật đầu, hắn biết, coi như không có mình ở cùng, Trương Vô Kỵ cũng không có chuyện gì.

Lập tức liền quay qua Trương Vô Kỵ hỏi thăm một chút, rồi nhắm theo hướng Đinh Mẫn Quân cùng Kỷ Hiểu Phù rời đi bước đi.