Trước đài tỷ võ của Vạn Thú sơn trang đang vô cùng hỗn loạn bởi trận hỗn chiến của hàng trăm đệ tử sơn trang với đệ tử của hai phái Côn Luân, Không Động, Hà gia trang. Trên đài tỷ võ lại thêm trận giao tranh ác liệt giữa Tứ đại trang chủ và Diệp Đường Yên, Vân Dĩnh cùng hai tên họ Hà.
Thoạt tiên Mạc Vô Phong còn tưởng mình vừa đói vừa mệt nên sinh hoa mắt chóng mặt trông gà hóa cuốc nhưng y phục của các đệ tử Côn Luân làm sao cậu ấy nhận nhầm được hơn thế nữa trên đài tỷ võ kia chắc chắn là Vân Dĩnh đại đệ tử phái Côn Luân bằng xương bằng thịt. Điều duy nhất Mạc Vô Phong không tài nào lí giải nổi chính là tại sao đệ tử Côn Luân lại ở đây giao chiến với Tứ đại trang chủ.
Đứng trước tình thế hỗn loạn này cậu ta chợt nhớ tới cách Nhược cô nương và Tứ đại trang chủ nói chuyện trước hàng trăm người bằng một giọng nói rất lớn, trong giọng nói ấy cậu ta cảm nhận rất rõ nguồn nội lực của họ được tuôn ra. Mạc Vô Phong thầm nghĩ
“Nếu có thể truyền nội lực vào lời nói thì có thể lớn giọng được như họ sao”
Mạc Vô Phong hít một hơi lớn lấy hết sức bình sinh gào to hết mức có thể nhưng cậu ta quên rằng Cửu Dương thần công trong cơ thể vừa được khai thông nên nguồn nội lực trong giọng nói của Mạc Vô Phong vô tình khiến hàng trăm người đau đầu nhức óc, tất cả đều đưa tay lên bịt tai mình lại miệng không ngừng kêu la đau đớn.
Ngay cả những cao thủ trên võ đài cũng inh tai nhức óc liền hạ thủ quay mặt về hướng kẻ vừa gào lên kia.
“Mạc Vô Phong”. Tứ đại trang chủ cùng hô lên.
“Mạc công tử, là huynh sao”. Diệp Đường Yên tuy không trông thấy gì nhưng khi nghe Tứ đại trang chủ nhắc tới ba từ ‘Mạc Vô Phong’ cô ta cũng không giữ được bình tĩnh.
“Chính là tên tiểu tử đó”. Hai tên họ Hà nói.
Vân Dĩnh trông thấy chưởng môn sư huynh liền thu kiếm vào bao tiến lên phía trước cúi đầu hô lớn
“Vân Dĩnh bái kiến chưởng môn sư huynh”
Sau lời nói của Vân Dĩnh toàn bộ đệ tử Côn Luân phái nhất loạt thu vũ khí cúi đầu
“Bái kiến chưởng môn sư huynh”
Diệp Đường Yên đắc chí cười thành tiếng
“Giờ Tứ đại trang chủ còn gì để nói nữa không, các ngươi còn không mau nhận tội bắt giữ chưởng môn Côn Luân phái. Ta xem từ ngày hôm nay giang hồ sẽ nhìn các ngươi bằng con mắt gì”
Lão Tam lớn tiếng
“Đúng là lời nói của kẻ mù lòa, ngươi có thấy hắn ta đi từ ngoài vào không mà kêu chúng ta bắt giữ hắn hả”
Hà Kỳ Côn tức giận
“Ngươi đường đường là Tam trang chủ của Vạn Thú sơn trang lại nói năng như vậy với một tiểu cô nương đúng là to đầu mà không biết suy nghĩ”
Diệp Đường Yên nổi cáu
“Đủ rồi, mù lòa thì mù lòa ta không phủ nhận. Nhị vị thúc thúc mau đưa ta tới chỗ Mạc công tử”
Hà Kỳ Côn có phần e ngại
“Chuyện này…ta…”
Lão Nhị nói
“Đêm hôm qua ngươi đánh cậu ta bầm dập tới mức nào ngươi quên nhanh vậy sao. Chuyện quan trọng như vậy mà tiểu cô nương đây lại không được biết”
Diệp Đường Yên nhăn mặt
“Tại sao thúc dám động vào huynh ấy. Thúc muốn bị mẫu thân ta trừng phạt đúng không”
Hà Kỳ Côn ngụy biện
“Ta bất đắc dĩ mới phải làm vậy để kéo dài thời gian giúp các huynh đệ mở cổng”
Lão Đại chống hông mặt ngước lên nhìn Mạc Vô Phong đang phi thân tới
“Giờ hãy để cậu ta giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này đi”
Mạc Vô Phong vừa đáp xuống đài tỷ võ thì Vân Dĩnh lập tức chạy tới, họ nói chuyện với nhau bằng giọng Tây Vực
“Đệ cứ nghĩ sẽ không tìm được chưởng môn sư huynh giờ huynh xuất hiện thì tốt rồi…tốt quá rồi”
“Khoan vui mừng đã tại sao đệ lại có mặt ở đây còn kéo theo các đệ tử tới gây chiến làm náo loạn sơn trang người ta”
“Cô nương của phái Không Động đó nói rằng huynh bị bốn người kia bắt giữ. Chính phái họ gửi thư tới núi Côn Luân báo tin cho đệ. Tam Tài sư huynh thì không có mặt tại phái bản thân đệ thật sự không biết nên làm gì vì lo cho sự an toàn của chưởng môn sư huynh nên đệ đành liều mình tới trung thổ”
“Ý đệ là Diệp cô nương”
Bản thân Diệp Đường Yên cũng thông thạo tiếng Tây Vực nghe họ nhắc tới mình cô ta liền mở lời
“Xin lỗi đã nghe lén chuyện của hai người nhưng chúng ta còn nhiều điều để nói đấy Mạc…chưởng môn”
Mạc Vô Phong lần đầu gặp Đường Yên cứ nghĩ cô ta rất đơn giản ai ngờ càng ngày cậu ấy càng không hiểu những hành động vô nghĩa này của cô ta bởi thế lúc này Mạc Vô Phong nói chuyện với Đường Yên cũng không còn thân mật như xưa nữa.
“Ta cũng có chuyện để nói với phái Không Động đấy Diệp cô nương. Rốt cuộc cô làm vậy là có ý gì”
Diệp Đường Yên bắt đầu lo sợ mọi chuyện sẽ đổ vỡ liền vội đáp
“Hôm đó chính mắt ta trông thấy huynh bị hai tên kia bắt đi. Ta vì lo cho huynh nên không ngại nguy hiểm tới hang cọp đưa huynh trở về. Sao huynh lại nổi nóng với ta”
Mạc Vô Phong nói
“Chỉ như vậy mà cô đưa đệ tử của ta tới trung thổ đầy rẫy nguy hiểm này sao, lỡ họ có mệnh hệ gì cô nghĩ ta còn mặt mũi nào trở về bản phái đây”
Vân Dĩnh can ngăn
“Chưởng môn sư huynh, dù sao họ cũng là có ý tốt. Giờ huynh đã bình yên vô sự chúng ta không quan tâm tới việc này nữa…Chúng ta mau trở về Côn Luân thôi. Việc tìm Tam Tài sư huynh cứ giao cho bọn đệ”
Mạc Vô Phong quay ra phía Tứ đại trang chủ nói
“Tất cả chỉ là hiểu lầm mong các huynh tha thứ cho đệ tử Côn Luân vì hành động bồng bột này”
Lão Tứ nói
“Mạc huynh đệ…Không…Giờ phải gọi cậu là Mạc chưởng môn rồi…các người dù cố ý hay vô tình tới sơn trang ta không cần biết. Nhưng các người đả thương các huynh đệ của ta bọn ta nhất quyết không dễ dàng cho qua như vậy”
Diệp Đường Yên nói
“Các ngươi cũng đã đả thương bao nhiêu người của bọn ta rồi. Ta tuy chỉ là kẻ mù lòa nhưng vẫn còn hơn lũ người có mắt như mù các ngươi”
Lão Nhị tức giận
“Ngươi…ta nể tình ngươi là nữ nhân tuổi đời còn trẻ lại không trông thấy ánh sáng nên nhẫn nhịn ngươi từ hôm qua tới giờ nhưng cái miệng hơi quá trớn rồi đấy”
Lão Đại xua tay
“Được rồi…được rồi cả hai bên đều có thương tích. Chuyện không hay ngày hôm nay xảy ra cứ cho qua đi…Lão Đại ta mệt mỏi lắm rồi. Có điều nếu muốn rời khỏi sơn trang các ngươi phải hứa từ giờ cho tới lúc chết người của Hà gia trang, phái Không Động và phái Côn Luân không kẻ nào được phép bén mảng tới sơn trang nửa bước nếu không đừng trách ta độc ác”
Mạc Vô Phong thở dài
“Lần đầu đặt chân tới sơn trang tiểu đệ rất thích thú, được trông thấy nhiều thứ mới lạ, được quen với nhiều người đặc biệt nhưng chính tiểu đệ lại gây ra cho sơn trang bao nhiêu chuyện không hay. Nếu Lão Đại đại ca đã quyết định như vậy tiểu đệ cũng không dám nhiều lời. Đành từ biệt Tứ đại trang chủ ở đây”
Dứt lời cậu ấy đánh mắt sang Vân Dĩnh
“Chúng ta đi thôi”
Lão Nhị xoa đầu mở lời
“Ta…ta có điều này chưa nói. Đa tạ cậu đã ra tay cứu Nhu Linh…Vậy thôi…Ta nói xong rồi, cậu đi đi”
Lão Tứ bật cười
“Khách Đường của bọn ta cậu tính thế nào đây…Định phủi tay coi như không có chuyện gì sao”
Lão Tam nói
“Đại ca, cấm cửa lũ người của Hà gia trang và phái Không Động đệ thấy hợp tình hợp lý hơn”
Lão Đại cười phá lên
“Mấy tên này đã coi thường lời nói của ta như vậy thì…”. Ông ta hắng giọng cất tiếng “Các huynh đệ Vạn Thú sơn trang mau chuyển hết Diệp Trúc Thanh lên đây chúng ta cùng uống tạm biệt Mạc chưởng môn, Mạc huynh đệ, chờ một ngày nào đó cậu ta quay lại sửa chữa Khách Đường của chúng ta”
Những huynh đệ bên dưới đài tỷ võ hò reo thay nhau bưng hàng loạt hũ rượu lớn chuyền lên đài tỷ võ cho Tứ đại trang chủ tiễn khách. Những hũ rượu ấy họ chỉ đưa cho người của sơn trang và người của phái Côn Luân chứ không đả động tới người của Hà gia trang và người của phái Không Động. Bọn chúng biết ý nên cũng lui ra võ đài phía sau Diệp Đường Yên. Hai tên họ Hà tức giận bước xuống võ đài còn Diệp Đường Yên phải hậm hực một khoảng thời gian dài mới quay người bước đi.
Mạc Vô Phong cầm hũ rượu trên tay nói với Tứ đại trang chủ
“Tửu lượng của tiểu đệ không được tốt nhưng cũng xin phép uống cạn hũ rượu này bày tỏ thành ý của mình với các huynh đệ trong sơn trang”
Trông thấy Mạc Vô Phong uống một hơi cạn hũ rượu tuy có hơi khó khăn một chút nhưng Tứ đại trang chủ cũng tấm tắc khen ngợi.
“Cũng nhờ tửu lượng yếu của huynh đệ mà bọn ta mới thoát khỏi…”. Lão Nhị đang nói thì Lão Đại trừng mắt lên tỏ ý tức giận nên ông ta im bặt luôn.
Lão Tứ ném thêm một hũ rượu nữa cho Mạc Vô Phong
“Bọn ta thôi không hỏi tội cậu đưa khách quý của sơn trang đi đâu nên bây giờ cậu phải uống cạn thêm hũ rượu này thay cho cô nương ấy. Dù sao đây cũng là đại tiệc dành riêng cho Nhược cô nương mà”
Mạc Vô Phong nói
“Lão Tứ đại ca chỉ giỏi làm khó tiểu đệ thôi…Nhược cô nương có nhờ ta truyền lại lời cho huynh rằng cô ấy đã trở về nơi ở của mình”
Lão Tứ gật đầu
“Về an toàn là tốt rồi. Vạn Thú sơn trang sẽ không bao giờ quên Nhược cô nương”
Lão Đại nói
“Uống cạn hũ rượu này cậu mới được về. Còn nữa đừng có quên chuyện Khách Đường đấy, Lão Tứ kể hết cho ta nghe rồi”
Mạc Vô Phong lấy hết can đảm uống cạn hũ rượu thứ hai rồi đáp
“Tất nhiên tiểu đệ sẽ không quên được. Hẹn ngày tái ngộ”