Kể từ khi bị hàn khí của Mạc Vô Phong xâm nhập cơ thể Nhược Thủy Liên đã tọa thiền điều tức trong phòng của nàng liên tục hòng đẩy hết hàn khí ra nhưng nội thương vẫn chưa hề thuyên giảm. Có lẽ nàng cần thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể bình phục như xưa.
“Nhược cô nương có trong phòng không”. Sau tiếng đập cửa liên hồi là tiếng nói của Lão Tứ.
Nhược Thủy Liên mở mắt ra
“Ngươi đợi một chút ta ra ngay đây”
Nàng thầm nghĩ
“Sau đại tiệc tối nay có thể trở về cốc Thủy Phong rồi, tới khi ấy mới có thời gian đẩy lui toàn bộ hàn khí. Mong là không có chuyện gì bất thường xảy ra”
Cánh cửa vừa mở ra Lão Tứ liền thở phào nhẹ nhõm
“Ta gọi cửa mãi không thấy cô nương trả lời cứ tưởng đã có chuyện gì không hay”
Nhược Thủy Liên nói
“Ngươi lo sẽ có chuyện không hay xảy ra cho ta hay lo ta bỏ trốn khỏi nơi này”
Lão Tứ vội đáp
“Ý ta không phải vậy. Cô nương đã nhận lời tham dự đại tiệc sao có thể không giữ lời mà bỏ đi được”
Nhược Thủy Liên mỉm cười
“Ngươi lo cũng không thừa đâu. Nếu đại tiệc của các ngươi còn dây dưa sang vài hôm nữa chắc ta cũng phải bỏ đi quá”
Lão Tứ nói
“Nhược cô nương thật biết đùa…À…huynh đệ đó vẫn ở Khách Đường cùng cô nương phải không. Nhị ca nhờ ta hỏi xem cậu ta có muốn tham dự đại tiệc không. Cô nương cảm phiền đợi ta một lát”
Nàng đánh mắt sang căn phòng của Mạc Vô Phong tại Khách Đường suy nghĩ
“Hình như tên đó cũng ngồi trong phòng suốt giống như mình. Những ngày qua mình không hề thấy động tĩnh gì của hắn cả”
Lão Tứ chạy tới gọi cửa phòng của Mạc Vô Phong nhưng không khác gì khi gọi cửa Nhược Thủy Liên cả. Gọi liên hồi mà không thấy cậu ấy đáp lại. Sinh nghi hắn ta thử đẩy cửa bước vào nhưng cánh cửa đã bị đống bàn ghế trong căn phòng chặn lại hết nên hắn không thể mở.
Nhược Thủy Liên thắc mắc
“Có chuyện gì vậy?”
Lão Tứ nói
“Hình như có thứ gì chặn cánh cửa lại từ bên trong, ta không thể dùng sức thường mà mở được”. Dứt lời hắn ta gọi lớn “Mạc huynh đệ có trong đó không, nếu cậu không trả lời Lão Tứ ta đành thất lễ”
Tiếng gọi của Lão Tứ dường như có chút tác động tới tiềm thức Mạc Vô Phong. Từ khi bắt đầu luyện Cửu Dương thần công thức thứ hai đến giờ cậu ta vẫn liên tục vận khí ngược như một con thiêu thân không còn nhận biết tới thời gian nữa. Tử khí xung quanh cậu ta lúc này đã rất dày đặc chúng bay lượn khắp nơi trong căn phòng như làn khói mờ ảo.
Lão Tứ sinh nghi
“Chẳng lẽ huynh đệ ấy đã bỏ trốn khỏi đây rồi”
Thấy hắn định phá cửa Nhược Thủy Liên ngăn lại
“Tiểu tử ấy vẫn còn trong đó chứ chưa rời đi đâu. Ngươi không nhận thấy nguồn nội lực hắn đang vận hay sao. Nguồn lực đó vô cùng to lớn trên đời này ta mới chỉ chứng kiến một người có nội lực cao thâm như vậy. Giờ ngươi bồng bột phá cánh cửa đó chắc chắn sẽ bị nội lực của hắn đả thương”
Lão Tứ ngạc nhiên
“Nguy hiểm như vậy sao”
Nhược Thủy Liên tiến đến cánh cửa trong tư thế sẵn sàng chiến đấu
“Không cẩn thận ngươi sẽ chết đấy, cả hắn cũng chết luôn. Có lẽ hắn không nhận biết được nội lực của mình lớn mạnh tới mức nào nên mới luyện công không cẩn thận như vậy. Giờ ngươi lui ra càng xa càng tốt, ta sẽ phá cánh cửa này”
Lão Tứ nghe theo nàng lui ra bên ngoài Khách Đường, hắn nói vọng lại
“Như thế đã đủ xa chưa Nhược cô nương”
Nhược Thủy Liên đưa hai tay ra phía trước đẩy toàn bộ khí lực từ Đan Điền tới Lao Cung, giờ đây hai tay nàng xuất hiện một quả cầu khí ảo diệu càng ngày càng lớn dần. Đợi quả cầu khí cao qua đầu người nàng dang mạnh hai tay ra xa kéo giãn khí lực bên trong quả cầu khiến nó xẹp lại tạo thành lưỡi đao sắc bén lao thẳng về phía cánh cửa phòng Mạc Vô Phong.
Đúng như những gì nàng nghĩ trong căn phòng đó giờ chứa đầy nội lực của cậu ta, kiếm khí nàng phóng tới nhanh như vũ bão đang bay lơ lửng trong khoảng không do bị khí lực trong căn phòng cản lại. Hai luồng khí chạm nhau khiến toàn bộ gạch đất của căn phòng nứt ra bay tứ tung trên bầu trời. Cây cối xung quanh Khách Đường đung đưa liên hồi như trời có bão. Lão Tứ đứng bên ngoài Khách Đường cũng phải cố giữ mình không thể thân thể bị cuốn vào vòng khí lực kia.
Nhược Thủy Liên lại vận thêm một luồng khí từ Đan Điền lên Lao Cung, nàng dùng tay trái giữ cho kiếm khí không bị đẩy lui đồng thời tay phải đẩy thêm một chưởng lực khá mạnh tiếp sức cho kiếm khí. Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa phòng vỡ tung ra làm trăm mảnh. Kiếm khí của Nhược Thủy Liên phá vỡ tử khí của Cửu Dương thần công và đang lao thẳng về phía Mạc Vô Phong.
Tử khí vừa tiêu tan cũng là lúc Mạc Vô Phong lấy lại nhận thức. Cậu ta vừa mở mắt ra đã hết hồn hết vía khi trông thấy luồng kiếm khí kia đang tiến thẳng tới mình. Mạc Vô Phong chỉ còn biết đan chéo hai tay trước mặt hòng đỡ lấy thứ kiếm khí kia. Chỉ trong chớp mắt kiếm khí của Nhược Thủy Liên đã bị thần công trong người cậu ta nuốt trọn.
Nhược Thủy Liên sững sờ
“Hắn hấp thu luôn kiếm khí sao”. Nàng chưa kịp định thần lại thì kiếm khí vừa bị hấp thu kia lại xuất hiện nhưng không phải bay về phía cậu ấy nữa mà bay thẳng về phía nàng. Nhược Thủy Liên liền dùng thế Thượng Thiên khí công nhảy thẳng lên cao tránh né. Kiếm khí vừa bị phản lại bay thẳng về phía Đông Khách Đường khiến cả dãy nhà đổ xập xuống kèm theo nhiều tiếng động lớn gầm vang tứ phía.
Do hầu hết nội lực Nhược Thủy Liên đã truyền vào kiếm khí lại thêm thương thế trong mình nên Thượng Thiên khí công của nàng không thể thi triển thêm được nữa. Mạc Vô Phong lúc này mới định thần lại, cậu ấy trông thấy Nhược cô nương mất lực ngã xuống đất liền lao ra đỡ lấy nàng.
Mạc Vô Phong chỉ định dùng khinh công tiến thẳng về phía trước ai ngờ chân cậu ấy vừa đạp mạnh xuống đất thì thân thể nhảy vọt lên cao như một mũi tên vì vậy cậu ta mới kịp đỡ lấy Nhược Thủy Liên không để nàng rơi xuống đất.
Mạc Vô Phong nhìn khung cảnh xung quanh không khỏi ngạc nhiên, cậu ta nói
“Xin lỗi cô nương tôi lại không kiểm soát được bản thân. Cô không sao chứ”
Nhược Thủy Liên đẩy hắn ra rồi gượng dậy
“Ban nãy chính ta dùng kiếm khí đẩy về phía ngươi giờ ngươi đẩy lại về phía ta coi như chúng ta hòa đi. Khỏi phải xin lỗi”
“Cũng may không làm cô nương bị thương. Có điều…hình như Khách Đường bị tôi…phá hủy hoàn toàn rồi”
Thấy cậu ta dùng tay trái chống xuống đất để đứng lên, Nhược Thủy Liên ngạc nhiên
“Sao ngươi có thể…cánh tay bị gãy của ngươi…”
Mạc Vô Phong giơ cánh tay trái của mình lên hốt hoảng
“Tôi cử động được cánh tay này khi nào vậy…Chà…thuốc của cô nương hiệu nghiệm thật đấy vậy là tôi có thể rời khỏi nơi này một cách quang minh chính đại rồi”
Nhược Thủy Liên khẽ cau mày
“Ngươi nghĩ thuốc của ta là tiên dược sao mà khiến cánh tay ngươi phục hồi nhanh như vậy. Không phải ban nãy ngươi luyện công đến mức gần tẩu hỏa nhập ma mới khiến tay ngươi lành lại sao”
Mạc Vô Phong như ngộ ra điều đó, cậu ta nghĩ
“Phải rồi, hôm đó mình thử vận công theo khẩu quyết thử xem cánh tay có thể lành lại không. Không ngờ nó lành lại thật. Đúng là thần công mà”
Lão Tứ giờ mới bàng hoàng tiến tới
“Mạc huynh đệ, xem ra cậu và Vạn Thú sơn trang vẫn chưa hết duyên nợ. Cậu xem đi Khách Đường của bọn ta giờ phải làm sao đây”
Mạc Vô Phong ái ngại
“Chuyện này…hay huynh để ta trở về nhà đi. Ta sẽ cố thu gom tiền bạc giúp huynh gây dựng lại Khách Đường”
Lão Tứ cười lớn
“Ta chỉ nói đùa vậy thôi. Một Khách Đường nhỏ nhoi đối với sơn trang chẳng đáng bao nhiêu. Mất đi Khách Đường nhưng được chiêm ngưỡng hai cao thủ xuất chiêu Lão Tứ ta quá lời rồi”
Thay vì vui vẻ như hai người kia Nhược Thủy Liên lại thấy lo lắng
“Thực ra tên tiểu tử này là ai. Hắn còn trẻ mà đã mang nội công thâm hậu như vậy sau này ai biết được hắn sẽ tiến xa tới mức nào. Không chỉ thế thứ nội công của hắn hết lần này tới lần khác dội ngược lại nguồn lực xung quanh tác động vào cứ như thần công vậy…Thần công…Ngày hôm đó tại Ngũ Bá Cương lão già kỳ lạ đấy nói gì nhỉ?...’Cửu Dương thần công đã mất tích tại Tây Vực’. Tiểu tử này cũng là người Tây Vực không lẽ lại có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu đúng như mình nghĩ thì thứ mình vừa lĩnh ngộ đích thực là Cửu Dương thần công?”
Mạc Vô Phong vỗ nhẹ vào vai nàng
“Nhược cô nương mau đi thôi”
Nhược Thủy Liên quát cậu ấy
“Ta nói cho ngươi nghe. Ngày nào ngươi chưa kiểm soát được nội lực trong cơ thể thì đừng có động vào ta”
Mạc Vô Phong rụt tay lại ngay
“Tôi hiểu rồi. Hóa ra Nhược cô nương sợ tôi. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn không động vào cô nương nữa”
Nhược Thủy Liên mỉm cười
“Ngươi thử phân tán khí lực từ Đan Điền ra khắp nơi sau đó thả lỏng thân thể sẽ khiến ngươi thấy dễ chịu hơn đấy. Ban nãy ngươi tốn khá nhiều nội lực rồi giờ ngừng vận công đi”
Mạc Vô Phong gật gù làm theo những gì Nhược Thủy Liên nói, xong xuôi cậu ta đáp
“Tôi đã làm xong rồi nhưng hình như vẫn không thấy dễ chịu hơn bao nhiêu mà ngược lại còn thấy…yếu đi thì phải”
Nhược Thủy Liên liền nhân cơ hội ấy đẩy một chưởng lực vào người Mạc Vô Phong khiến cậu ấy ngã một đoạn khá xa. Nàng thản nhiên nói
“Lần sau còn dám nói ta sợ ngươi nữa không”. Sau đó nàng quay phắt người trở ra đài tỷ võ.