Phương Chứng đại sư dừng xoay tràng hạt trên tay, chắp hai tay lại nói
“Lão nạp chỉ giúp thí chủ giải thích được bấy nhiêu thắc mắc, thí chủ sau này sẽ trở thành người như thế nào đều do thí chủ quyết định”
Đông Phương Bạch từ biệt Phương Chứng đại sư và lên đường tới Ngũ Bá Cương tìm sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ. Phương Sinh đại sư từ phía trong tự đi ra thắc mắc hỏi phương trượng đại sư
“Đệ vẫn không hiểu tại sao huynh lại có ý muốn mời Đông Phương Bất Bại tới Thiếu Lâm tự đàm đạo, chẳng lẽ chỉ để nói vài câu như vậy thôi sao”
Phương Chứng đại sư nói
“Khi truyền Dịch Cân Kinh vào cơ thể Đông Phương thí chủ ta nhận ra trái tim trong cơ thể không phải của thí chủ ấy, trái tim đó chỉ giúp duy trì sự sống chứ không thuộc về cơ thể người này”
Phương Sinh đại sư nghe tới đây thì nhớ lại ngày tham dự hôn lễ của Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh, lúc ấy Bình Nhất Chỉ có nói tới việc thay đổi trái tim
“Không lẽ trái tim đó là…”
Phương Chứng đại sư khẽ thở dài
“Hành động hy sinh của Đông Phương thí chủ rất đáng để ta khâm phục vì vậy ta chỉ muốn giúp chút công sức khiến người đó đi theo con đường chính đạo, ít ra kết cục cuối cùng sẽ tốt hơn”
Phương Sinh đại sư lặng người nhìn theo bóng Đông Phương Bạch khuất về phía xa
“Ai bảo tà là ác độc, ngay từ đầu định nghĩa chính và tà đã không nên có mặt trên thế gian rồi, con người sinh ra tính bản thiện nhưng lại bị hai từ chính và tà làm cho thay đổi, chỉ có trải qua nhiều biến cố họ mới thực sự trở lại là chính mình”
Tới khi bóng dáng nàng khuất hẳn Phương Sinh đại sư mới quay thỉnh giáo Phương Chứng đại sư
“Sư huynh nghĩ việc mang trong mình trái tim của người khác thì sẽ như nào”
Phương Chứng đại sư suy nghĩ một hồi rồi nói
“Con người không có trái tim thì không thể sống, trái tim không hòa nhập vào cơ thể chính nó cũng không thể sống. Nếu cơ thể là của người này lại mang theo trái tim của người khác ắt sẽ nảy sinh nhiều vấn đề. Chứng kiến một sự việc xảy ra trong nhân gian, ta thấy vui hay buồn đều là do cảm nhận từ trái tim. Có thể nói mọi cảm xúc của chúng ta đều đã lưu lại vào tim rồi. Đông Phương thí chủ mang trong người trái tim của Nhậm đại tiểu thư ắt sẽ trông thấy những cảm xúc mà trái tim ấy từng trải qua. Có điều…”
Phương Sinh đại sư bắt đầu cảm thấy khó hiểu
“Có điều gì vậy sư huynh”
Phương Chứng đại sư nói tiếp
“Có điều trái tim của Nhậm đại tiểu thư đã chết do trúng độc, nay lại đang đập trong cơ thể Đông Phương thí chủ. Ta không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng ta biết trái tim ấy đã hoàn toàn thuộc về cơ thể người này rồi, chính cơ thể Đông Phương thí chủ đã cho trái tim đã chết ấy một cơ hội sống thứ hai”
Phương Sinh đại sư gật gù xem chừng đã hiểu được những gì Phương Chứng đại sư nói từ nãy tới giờ
“Vậy xem ra người gặp khó khăn lại là Nhậm đại tiểu thư rồi”
Trong một quán trọ tại Ngũ Bá Cương
“Ông chủ, lão già đó đã ngồi tại quán chúng ta ba ngày ba đêm không chịu đứng dậy, không hiểu là đang làm gì nữa”. Tên tiểu nhị nói với chủ quán trọ
“Có khi lão ta không có tiền trả cho chúng ta nên kiếm cớ ở lại chờ lúc chúng ta bất cẩn thì chạy trốn cũng nên.Mau…sai người tới đây”. Chủ quán thét
Theo lời ông chủ, tiểu nhị vào trong kêu thêm vài tên cùng nhau tới nơi lão già đó đang ngồi. Hắn hống hách tiến về phía lão ta, dùng bàn tay thô kệch đập thật mạnh xuống bàn, miệng quát
“Này ông già, chủ quán ta nói nếu còn muốn tiếp tục ở lại thì mau đưa tiền ra, nếu không bọn ta không khách sáo đâu”
Lão già ấy vẫn không hề thay đổi nét mặt, cứ như thể bọn chúng không hề xuất hiện trước mặt ông. Lão đưa bàn tay úp lên chén nước trên bàn rồi khẽ nhấc tay lên. Một vài giọt nước trong chén đọng lại trong lòng bàn tay lão mà không hề rơi xuống mặt bàn. Những giọt nước chuyển động dần tới đầu ngón tay rồi bị lão thả tõm xuống một ô vuông trên mặt bàn. Hóa ra lão già này đang ngồi chơi cờ một mình, chiếc bàn ấy đã bị lão dùng tay không khắc lên thành một bàn cờ đầy đủ.
Tên tiểu nhị thấy lão ta không hề phản ứng tưởng là lão bị điếc liền ghé cái miệng hắn sát vào tai lão nói lớn hơn
“Ông chủ ta nói nếu còn muốn ngồi lại đây thì mau đưa tiền ra”
Hắn có hét lớn bao nhiêu cũng vô ích, lão già đó hiện giờ chỉ chú ý vào bàn cờ của mình chứ chẳng quan tâm đến mấy tên ấy. Tên tiểu nhị tức mình gào lên
“Đánh cho ta. Đánh cho tới khi ông ta chịu trả tiền thì thôi”
Mấy tên tay sai đồng loạt xông lên nhảy bổ vào người lão ta, kẻ chưa kịp đấm người chưa kịp đá thì đã bị đẩy văng ra tứ phía. Khách đang ngồi nghỉ trong quán thấy có xô xát thì la hét chạy ra ngoài tán loạn. Ông chủ quán cố chạy ra giữ họ lại đòi tiền nhưng không kịp thế nên mới quay sang trút giận vào tên tiểu nhị
“Đồ ngu, một lão già mà cũng không xử lí được. Các người đứng dậy lôi lão ta ra đây cho ta. Ta…ta phải bắt lão ta trả tiền luôn cho đám người vừa bỏ đi và đống bàn ghế vỡ nát này mới được”
Thật ra không phải ai cũng bỏ đi, trong một góc phòng vẫn còn một nữ nhân thản nhiên ngồi rót trà vào chiếc chén nhỏ trên bàn rồi đưa lên miệng nhâm nhi. Nàng chính là Đông Phương Bạch đang trên đường tìm tới nơi ở của Bình Nhất Chỉ để làm rõ một vài chuyện. Vốn nàng chẳng quan tâm tới mấy chuyện thị phi của những người ngoài giang hồ nhưng chứng kiến lão già trước mặt chẳng hề động tay chân mà quật bay vài tên cùng một lúc nàng cũng thấy rất thú vị.
Lão già kia chợt mở miệng nói
“Ván cờ cuối này của ta sắp kết thúc rồi, tiểu cô nương giúp ta tĩnh tâm một chút được không”
Bọn lâu la của tên chủ quán lại tiếp tục xông lên, lần này chúng hung hãn hơn lần trước rất nhiều nhưng không giống lần trước bọn chúng còn chưa kịp nhảy vào tấn công lão ta đã khụy xuống cùng một lượt chỉ trong chớp mắt. Trên đùi tên nào cũng bị một cây kim nhỏ ghim sâu tới tận huyệt khiến chúng không thể cử động được đôi chân nữa.
Bọn chúng kêu la thảm thiết rồi bò lết ra ngoài trong trạng thái vô cùng kinh sợ, vừa cố trốn thoát bọn chúng vừa rên
“Lão ta là quỷ đấy, chúng ta đụng nhầm người rồi”
Lão già phì cười một cái, lại tiếp tục nói
“Tốc độ ra tay của tiểu cô nương thật đáng khâm phục, thủ pháp vừa rồi lợi hại như vậy mà ta chưa từng được nghe qua”
Đông Phương Bạch nói
“Chỉ những người đã từng giao đấu với ta mới được nếm thử chiêu thức vừa rồi, ông không biết cũng đâu có gì là lạ”
Lão ta gật gù
“Ta đã từng này tuổi nhưng kiến thức e là vẫn còn rất hạn hẹp, mong tiểu cô nương đừng chê cười. Trong giang hồ chỉ có ba loại công phu còn tồn tại trên giang hồ hiện nay mà ta đã nghe qua nhưng chưa được chứng kiến. Thứ nhất phải kể đến Độc Cô Cửu Kiếm, thứ hai là Cửu Dương thần công đã bị mất tích tại Tây Vực và cuối cùng là Quỳ Hoa Bảo Điển”
Nghe lão ta nói vậy, nàng rất bất ngờ. Trên giang hồ có một người như thế ấy vậy mà từ khi ngồi ở ngôi vị giáo chủ tới nay nàng không hề biết, không hiểu lão ta thuộc thế lực ẩn nào trong giang hồ mà có thể tránh được đệ tử tình báo của Nhật Nguyệt thần giáo.
Khựng một lát nàng chợt nhận ra ý đồ sau câu nói này của lão, nàng hỏi
“Không phải ông đang suy nghĩ xem ta là ai đấy chứ”
Lão ta vừa tiếp tục ván cờ của mình vừa nói
“Truyền nhân của Độc Cô Cửu Kiếm hiện nay có Lệnh Hồ Xung. Người thông thạo Quỳ Hoa Bảo Điển phải nói tới Đông Phương Bất Bại của Nhật Nguyệt thần giáo có điều giang hồ đồn đại hắn đã bị Nhậm Ngã Hành và tiểu tử Lệnh Hồ Xung hợp lực giết chết”
Đông Phương Bạch lại tiếp tục uống trà
“Vậy ông nghĩ công phu vừa rồi ta dùng là Cửu Dương thần công sao”
Lão ta nói
“Ngoài Cửu Dương thần công còn có Cửu Âm chân kinh, vốn dĩ hai loại võ công này được phân ra âm dương là ngầm chỉ một loại chỉ dành cho nữ nhân học còn loại kia là dành cho nam nhân. Tuy ta chưa từng được chứng kiến Cửu Dương thần công nhưng ta chắc chắn chiêu thức vừa rồi của tiểu cô nương không có xuất xứ từ bộ võ học này. Chỉ e thứ ta vừa chứng kiến lại là…”
Đông Phương Bạch thấy lão ngập ngừng thì giúp lão ta nói luôn phần sau
“Là Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương Bất Bại”
Nàng nói xong thì bật cười
“Không phải ông nói hắn đã chết rồi sao”
Lão ta cũng cười lớn
“Từ trước tới nay chuyện đồn đại trong giang hồ ta chỉ nên nghe cho biết chứ tin được bao nhiêu. Đông Phương giáo chủ thấy có đúng không”
Biết là thân phận của mình bị lộ nhưng nàng không quan tâm. Lão ta là ai ngay cả nàng còn chưa từng nghe qua thì chắc chẳng hơi đâu đi tung tin Đông Phương Bất Bại còn sống để làm gì. Cứ như thể lão ta sống ẩn dật ở một nơi kín đáo giữa giang hồ đẫm máu này.
Đông Phương Bạch tới giờ mới chú ý vào bàn cờ của lão ta, và cả những chén nước ngổn ngang dưới chân lão nữa, nàng hỏi
“Chẳng có độc ác mãi mãi cũng chẳng có công lý mãi mãi. Chính tà tưởng là đối lập nhưng bản chất lại như nhau, trong tà có chính, trong chính lại có tà”
Câu nói đó làm nàng phải suy nghĩ, đúng như lời lão ta nói, trải qua bao nhiêu biến cố rốt cuộc nàng từ chính trở thành tà, từ tà trở nên trung lập rồi sau này không biết sẽ ra sao nữa. Dù là chính hay là tà cũng không tồn tại mãi được.