“Đường kiếm chỉ có thế công, lấy công làm thủ không lẽ lại là Độc Cô Cửu Kiếm lừng danh thiên hạ. Nếu thực sự là Độc Cô Cửu Kiếm không lẽ tên tiểu tử đó là Lệnh Hồ Xung”
Lão quái trông vẻ mặt đăm chiêu của Tiên lão lấy làm lạ liền hỏi
“Sao thế, không lẽ ta động phải tên tai to mặt lớn nào đó trong võ lâm trung nguyên hả”
Tiên lão nói
“Nói là tai to mặt lớn thì chưa tới mức, nói là vô danh tiểu tốt lại càng không phải. Nếu ta đoán không nhầm cậu ta chính là Lệnh Hồ Xung đã đánh bại Đông Phương giáo chủ không lâu về trước trên Hắc Mộc Nhai”
Lão quái ngạc nhiên tới mức hét vang cả động
“Đông Phương Bất Bại lừng danh trung nguyên mà lại thua dưới tay tên tiểu tử đó sao. Ta chẳng tin đâu”
Tiên lão nói
“Lời đồn đại trong giang hồ muốn tin hay không mà chả được. Ta thấy chuyện này bà không nên quan tâm làm gì trước mắt hãy nghĩ cách khống chế tạm thời cặn độc thấm vào nguồn nước, giảm thiểu tối đa số người phải chết”
Lão quái lấy cây gậy của mình ấn thật mạnh vào bàn chân của A Nhĩ đang nằm bất tỉnh dưới đất cốt để đánh thức hắn dậy. Cây gậy đâm đúng vào huyệt dưới chân làm hắn kêu la đau đớn một hồi. Thân mình vẫn bị trói chặt nhưng hai mắt của hắn đã mở to ra được, nhìn quanh động 54 hắn trông thấy bóng dáng quen thuộc ngày nào của vị tiền bối năm xưa tin tưởng giao cho hắn nhiệm vụ ủ rượu thuốc hàng năm. Cố lết tới chỗ Tiên lão hắn van xin khẩn thiết
“Không phải lỗi của ta, xin ngài hãy tha cho ta lần này ta đảm bảo sẽ không tái phạm nữa. Dù gì ta cũng đã làm việc cho ngài hơn 10 năm nay rồi, xin ngài giơ cao đánh khẽ cho ta một cơ hội sửa chữa sai lầm”
Kim Xà lão quái thấy trong động có vẻ ồn ào hơn từ khi A Nhi thức dậy liền đẩy thẳng cây gậy tới điểm huyệt hắn một cách nhanh chóng. A Nhĩ thấy toàn thân cứng như đá ngay cả miệng cũng không mở ra được hắn chỉ có thể đảo mắt nhìn hai vị tiền bối này.
Lão quái bắt đầu hỏi chuyện hắn
“Rốt cuộc tại sao rượu thuốc lại không thể đem về. Ban nãy hai tên kia còn chưa nói rõ đầu đuôi câu chuyện đã lôi nhau ra ngoài rồi”
A Nhĩ ú ớ không tài nào cử động được lưỡi của mình. Tiên lão thấy vậy đẩy một luồng khí lực tới giải huyệt đạo cho hắn không những thế còn cắt đứt sợi dây dày đang trói chặt hắn lại. A Nhĩ vội vã kể lại đầu đuôi sự việc cho hai người họ nghe rằng ông trời trêu ngươi tên trộm không mời mà tới lại lấy cắp đúng hũ rượu thuốc đủ thời hạn ba năm bảy bảy bốn chín ngày khiến A Nhĩ hiện giờ phải chịu tội thay cho hắn.
Lão quái cười hả hê
“Cũng may bọn chúng không lấy hết rượu thuốc. Ngươi có nhớ hũ rượu được ủ lâu năm nhất còn lại trong số đó là bao nhiêu ngày không”
A Nhĩ giơ mười ngón tay to lớn của hắn lên đếm đi đếm lại
“Ba năm…không…chưa tới mức đó. Hình như là ba năm thiếu 41 ngày…đúng vậy là ba năm thiếu bốn mươi mốt ngày”
Lão quái đưa mắt nhìn Tiên lão
“Ta dám chắc với ông thời gian nghiên cứu ra giải dược khác lâu hơn thời gian đợi hũ rượu kia ủ đủ. Lũ người ở thôn Lưu Đức chắc cũng không ngu tới mức không biết nguyên nhân tại sao người trong thôn bị chết. Nếu chúng dừng sử dụng nguồn nước trong thung lũng chắc chết cũng chỉ quá nửa thôi nhân lúc đó đợi hũ rượu kia toàn vẹn chúng ta đem hòa vào nguồn nước cũng chưa muộn”
Tiên lão đắn đo suy nghĩ cuối cùng cũng chấp nhận cách thức của lão quái, ông nghĩ thầm
“Mong sao người dân thôn Lưu Đức sớm qua khỏi kiếp nạn lần này. Ta đường đường được họ xưng tụng là trưởng thôn mà chỉ biết chống mắt lên xem từng người một chết bởi chính độc dược của ta. Nhưng vì bí mật của Tiên Hà Lĩnh, hy sinh là điều không thể tránh khỏi. Là trưởng thôn thì đã sao, không bảo vệ được người dân trong thôn thì đã sao ngay cả Tuyết nhi ta còn chẳng thể che chở được”. Nghĩ đến Hoa Thiên Tuyết ông ta lại nghẹn lòng. Hiện giờ bà ấy còn sống hay đã chết Tiên Gia Nhân nào có hay biết nhưng dù còn sống đi chăng nữa chắc chắn kiếp này bà ấy cũng không muốn nhìn mặt ông ta.
Lúc này phía ngoài khu rừng rậm của Tiên Hà Lĩnh, Hà Nhai Tử vẫn đang cố trấn an Lăng Kỳ Nhi rằng người thân của cô ta sống tại thôn Lưu Đức phúc lớn mệnh lớn sẽ không gặp phải điều gì bất trắc nhưng chẳng lời nào của hắn lọt được vào tai cô ta. Lăng Kỳ Nhi uất ức nói
“Dù sao người cũng là trưởng thôn Lưu Đức sao có thể bỏ mặc sự sống chết của họ như vậy được”
Hà Nhai Tử nói
“Tiên lão làm điều gì cũng có lý do của người. Giờ muội có trách móc người cũng đâu thể cứu được người dân thôn Lưu Đức. Chi bằng muội hãy hy vọng Kim xà lão quái sẽ bào chế thành công giải dược khác trong khoảng thời gian chu kỳ tới”
Lăng Kỳ Nhi đẩy hắn ra
“Vài ngày nữa là chu kỳ đến rồi, bà ta là con người chứ đâu phải thánh thần mà có thể bào chế nhanh như vậy được. Muội chỉ có duy nhất một mình nó là người thân muội nhất quyết không để nó xảy ra chuyện gì”
Hà Nhai Tử nghe nhắc tới người thân nhất thời hắn không kiềm chế được bản thân, nhớ lại những chuyện xảy ra năm xưa với Hà gia trang hắn nổi nóng
“Huynh biết cảm giác của muội lúc này như thế nào. Trông thấy người thân sắp chết mà bản thân không thể làm gì được nhưng ít ra muội vẫn còn có chút hy vọng người chết sẽ không rơi vào nó còn huynh thì phải nhìn từng người một trong gia đình, từ phụ thân tới phụ mẫu lần lượt ngã xuống dưới tay tên đại ma đầu Đông Phương Bất Bại. Ngày nào huynh cũng chăm chỉ luyện cung mong sao sau này trưởng thành sẽ giết được hắn trả thù cho cha mẹ cuối cùng huynh còn chưa kịp làm gì hắn đã chết tại Hắc Mộc Nhai, muội nói xem sau này huynh chết đi còn mặt mũi nào gặp cha mẹ dưới suối vàng hay không”
Lăng Kỳ Nhi lúc này mới bình tĩnh lại
“Xin lỗi muội không cố ý khơi gợi lại chuyện buồn của huynh. Muội quyết định rồi, ba ngày nữa khi chu kỳ tới muội sẽ về thôn bảo vệ nó từ xa, muội sẽ cố không để ai phát hiện ra mình”
Hà Nhai Tử lo lắng
“Hôm đó chắc chắn Tiên lão sẽ xuất hiện tại thôn Lưu Đức, nếu người bắt gặp muội huynh không biết tìm cớ gì để bào chữa cho muội đâu”
Lăng Kỳ Nhi nói
“Huynh yên tâm chuyện muội làm muội tự chịu tuyệt đối không để liên lụy ai khác, nhất là huynh”
Hà Nhai Tử nói
“Huynh không có ý như vậy. Chỉ là…”
Lăng Kỳ Nhi lại trở về với bộ mặt lạnh lùng vốn có của cô ta
“Được rồi, muội không muốn nghe thêm câu gì nữa”. Dứt lời cô ta tức tối trở về động trong lòng vẫn còn hậm hực chuyện ban nãy.
Ba ngày sau
Mặt trời vừa ló dạng, người dân Lưu Đức thôn đã thức dậy với tâm trạng hào hứng như mọi ngày. Dù có mơ họ cũng không biết hôm nay bản thân sẽ phải đối mặt với chu kỳ khủng khiếp của Tiên Hà Lĩnh. Đàn ông trở dậy lên rừng săn thú bắt cá, đàn bà ra bờ suối ngồi tụ họp cùng nhau giặt cho sạch đống y phục của gia đình. Bọn trẻ con chạy khắp nơi nô đùa dọc theo những ngôi nhà trải dài trên các vách núi.
Dưới chân một ngọn thác nhỏ cách khu nhà ở không xa có ba đứa trẻ, hai nam một nữ đang ngồi câu cá. Hai thằng bé có ngoại hình giống nhau như đúc là hài tử của Trình thúc, một nhân vật có chỗ đứng trong thôn chỉ sau Tiên lão. Một đứa tên Trình Thiên đứa còn lại là Trình Vũ còn cô bé kia không có gia đình được nhà họ Trình nhận nuôi nhưng cô bé từ chối không muốn mang họ Trình cũng không nói ra họ của mình, chỉ thấy hai huynh đệ họ Trình kia gọi cô bé là Nhuận Nhi.
Ba đứa trẻ ngồi lì bên bờ suối đã hai canh giờ nhưng chẳng có con cá nào cắn câu. Mệt mỏi, hai huynh đệ họ Trình bỏ cần câu ở đó nằm ngửa xuống đất than vãn.
“Bọn cá trong suối hôm nay chết hết rồi sao”. Trình Thiên nói
“Phải rồi, mọi hôm chúng ta ngồi hai canh giờ đã câu được cả một rổ cá hôm nay thì đến một con cá nhỏ cũng chẳng có”. Trình Vũ nói
Nhuận Nhi nghe hai huynh đệ họ Trình nói mà càng mệt hơn, cô bé quay ra mắng hai đứa
“Câu cá đòi hỏi tính kiên nhẫn với lại ngày hôm qua chúng ta câu được nhiều chắc gì hôm nay cũng như vậy. Hai huynh nói to thế bọn cá chạy hết đấy”
“Nhưng con suối này vốn rất nhiều cá, chúng ta ngồi hai canh giờ mà không một con cá nào cắn câu không phải rất lạ sao”. Trình Thiên tiếp tục
Trình Vũ bỗng bật dậy chỉ tay vào chiếc cần câu của Nhuận Nhi
“Coi kìa, có phải chiếc cần của muội đang chuyển động không”
Nhuận Nhi hét lên vui sướng
“Cá cắn câu rồi”
Suốt hai canh giờ mới có một con cá cắn câu khiến cả ba đứa trẻ đều rất hào hứng, chúng cùng nhau giữ chặt cần của Nhuận Nhi lôi con cá mắc câu lên. Nhuận Nhi đứng giữa hai huynh đệ họ Trình nắm chắc chiếc cần miệng hô
“1..2..3. Lên nào”
Chiếc cần được cả ba người kéo cùng lúc khiến con cá mắc câu văng tít lên tận trời xanh rồi rơi bộp một cái xuống mặt đất. Ba đứa tiến lại chỗ con cá vừa rơi thất vọng nặng nề
“Tiếc quá sao nó chết rồi”. Nhuận Nhi nói
“Có phải do rơi từ cao xuống nên nó chết không”. Trình Vũ đưa ra giả thiết
“Vớ vẩn, cỏ êm như vậy làm sao chết vì rơi từ trên cao xuống được”. Trình Thiên nói
Nhuận Nhi tiếc của bỏ ra bờ suối ngồi
“Mãi mới có một con mắc câu mà nó lại chết. Hai huynh không thấy buồn sao còn ngồi đó tranh cãi”
Hai huynh đệ họ Trình cũng ra bờ suối ngồi cạnh Nhuận Nhi. Có lẽ ba đứa đã chán trò câu cá này lên chả động vào mấy chiếc cần nữa, thay vào đó chúng thi nhau ném sỏi xuống con suối xem ai phi được xa hơn. Tuy còn nhỏ nhưng hai huynh đệ họ Trình cũng biết nhường nhịn nữ nhân, bọn chúng mỗi lần ném đều chỉ dùng có chút sức để Nhuận Nhi liên tiếp thắng bao nhiêu ván liền.