Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 112: Tình cờ gặp mặt trong ngôi chùa

Bên ngoài Bạch Vân Viện, đám nô bộc của Lữ Thiên Lâu và người dân phủ Tô Châu đứng chen chúc rất đông, che kín hết toàn bộ mấy cánh cửa mở rộng trong Viện. Nhuận Nhi không thể trông thấy gì ngoài nghe được những tiếng kêu la thất thanh

- Tỷ tỷ, hay chúng ta xuống dưới đó nhìn cho rõ được không. Nếu có xô xát tỷ mới hành thiện được chứ.

Đông Phương Bạch không hiểu sao Nhuận Nhi hiện giờ lại thích mấy trò lộn xộn như vậy, khác hẳn với Nhuận Nhi ngày xưa. Từ lúc Lý nương kéo Lam cô nương vào Bạch Vân Viện tới giờ nàng chỉ đứng tựa vào lan can, một tay chống cằm suy nghĩ bâng quơ còn tiểu muội thì đứng ngồi không yên chỉ mong có thể phi thân xuống đó. Tính cách Nhuận Nhi thay đổi không chỉ vì nàng bỏ đi mà còn vì ba năm liền cô ấy luôn giao du với huynh đệ Tửu Khí Ấp và bị lây nhiễm thói tinh ranh từ họ.

- Muội muốn xuống thì nắm lấy tay ta.

Nhuận Nhi nhanh chóng ôm chặt người nàng để được nàng đưa xuống bên dưới thì cánh cửa Bạch Vân Viện đột ngột vỡ tan, bay tứ tung lên cao. Ngay sau đó một nam nhân tay cầm song đao phi thân tới hòn dã sơn hủy chữ ‘Lam’ được khắc trên đó rồi hắn lấy vũ khí của mình khắc liên tục vào đá. Đông Phương Bạch khoan đưa Nhuận Nhi xuống vì ánh mắt nàng đang bị thu hút bởi những nét chữ người kia đang khắc.

- Từng nét, từng nét uyển chuyển mạnh mẽ. Nét nào cũng được khắc rất sâu cứ như hắn đang muốn trút giận vào hòn dã sơn kia.

Tên tiểu quái nhân khắc xong liền đáp xuống dưới, hắn nhìn tác phẩm của mình qua những sợi tóc phủ xuống đôi mắt đang rưng lệ, môi hắn khẽ nhấp nháy

- Mùa xuân tới hoa đào lại nở, nàng có còn nhớ đến ta không?

Hắn chỉ nói vậy rồi lại lầm lũi tiến vào bên trong. Người dân phủ Tô Châu ai cũng được nghe nhiều lời đồn về tên tiểu quái nhân được mệnh danh là đệ nhất trù sư này, được tận mắt chứng kiến bộ dạng cùng sức mạnh của hắn ai cũng vừa nể vừa sợ mà nhường đường cho hắn đi vào bên trong.

Nhị nương vẫn ngồi vắt vẻo trên chiếc bàn vì những chuyện kỳ lạ mọi người vừa thấy đối với bà ta quá đỗi nhàm chán. Cả Bạch Vân Viện ai cũng biết tới sức khỏe dẻo dai của tên tiểu quái nhân lại thêm tính cách kỳ quặc và cái miệng ít nói nên mới gọi hắn là ‘quái nhân’. Lần náo loạn này đã khiến danh tiếng của tên quái nhân lan rộng thêm một bậc, tiếng tăm của Bạch Vân Viện nổi lên một bậc còn Lý nương thì phải ôm chịu sự tức tối cùng Lam cô nương trở về Lữ Thiên Lâu.

Chữ ‘Bạch’ được khắc trên hòn dã sơn đẹp và lớn hơn chữ ‘Lam’ rất nhiều lần. Ban nãy Lý nương còn nói chỉ có đệ nhất mỹ nữ Lam cô nương của Lữ Thiên Lâu được toàn phủ Tô Châu ngưỡng mộ mới được khắc tên lên trên đó vậy mà giờ đây toàn phủ Tô Châu lại đứng quanh hòn dã sơn, trầm trồ khen ngợi chữ ‘Bạch’ được tên tiểu quái nhân tạo nên.

Nhị nương nhân cơ hội hiếm có khó tìm ra lệnh cho Thiên Hoa và Quế Nguyệt chạy ra thu bạc của mấy người đang xem chữ ‘Bạch’ kia. Quế Nguyệt liền nhanh trí

- Bọn con được tiêu một nửa.

Thấy Nhị nương trừng mắt lên bọn họ lập tức chạy ngay ra bên ngoài trước khi bà ấy dùng vũ lực. Cả hai nhanh chân thu được rất nhiều bạc vụn từ những người đang chiêm ngưỡng nét chữ đẹp đẽ kia và ai cũng tự hỏi làm sao có thể khắc lên đá một chữ ‘Bạch’ điêu luyện đến thế, ngay cả dùng bút lông vẽ trên giấy cũng khó tạo nên cái hồn trong chữ. Chẳng ai biết rằng tên tiểu quái nhân đó đã khắc đi khắc lại chữ ‘Bạch’ này bao nhiêu lần trong bao nhiêu năm, hắn khắc bằng đao pháp, khắc vào hư vô, khắc sâu vào nỗi nhớ.

Thiên Hoa nhìn hai cô nương chưa chịu đưa bạc mà vẫn nhìn chữ trên hòn dã sơn liền nhắc nhở

- Hai tiểu thư, chữ này do người của Bạch Vân Viện khắc. Muốn xem phải trả bạc, không có bạc thì không được xem.

Nhuận Nhi bịt miệng lại để khỏi phì cười

- Hòn dã sơn này cũng là của Bạch Vân Viện các người sao. Nếu không có hòn đá này thì hắn khắc vào đâu, ngươi có quyền gì thu bạc chứ.

Quế Nguyệt thấy tên ngốc Thiên Hoa bị bắt bẻ liền chạy ra

- Hòn dã sơn cũng chỉ là một hòn đá vô tri, vô giá trị. Không có hắn khắc lên thì chẳng ai thèm nhìn lấy một cái đâu, ngươi chê bai hắn thì lên đó mà khắc có điều cẩn thận khắc xấu quá mất công người ta phải đứng lại để chê cười.

Đông Phương Bạch giữ Nhuận Nhi lại trước khi tiểu muội định đấu khẩu với người ta, nàng rút con dao đeo bên hông của Thiên Hoa nhanh như cắt rồi phi thân lên không trung khắc thêm một chữ vào hòn dã sơn trước bao ánh nhìn của mọi người. Nét khắc của nàng có phần mềm mại hơn, nhỏ nhắn hơn và còn sâu hơn nét khắc trước đó. Chẳng mấy chốc chữ nàng đang khắc đã hiện lên rõ rệt, nàng đáp xuống đất nhìn hai chữ trên hòn dã sơn.

- Chữ ‘Bạch’ không thể đứng một mình.

Nhuận Nhi không hiểu chữ nàng vừa khắc có ý nghĩa gì mà vẫn vỗ tay hào hứng

- Tỷ tỷ giỏi quá. Chữ tỷ vừa khắc đẹp hơn chữ ‘Bạch’ của hắn ta nhiều lần.

Thiên Hoa cũng trầm trồ khen ngợi

- Đúng là đẹp thật.

Quế Nguyệt thấy người dân trong phủ Tô Châu tới ngắm hai chữ trên hòn dã sơn đông hơn ban nãy liền đẩy Thiên Hoa ra thu bạc còn cô ta ở lại sửa sai

- Đại tỷ và tiểu muội muốn xem chữ thì cứ…thoải mái xem đi. Hai người không cần trả bạc đâu, ta rất ưu tiên rồi đấy. Còn nữa, Bạch Vân Viện bọn ta luôn luôn chào đón hai người tới ăn uống, nghỉ ngơi, đảm bảo đã vào là không muốn ra.

Nhuận Nhi ngó vào bên trong Viện

- Nơi đây không phải kỹ viện sao, ngươi nói ta và đại tỷ vào trong đó là có ý gì.

Quế Nguyệt cười lớn

- Tiểu muội lần đầu đến Tô Châu có phải không. Trong phủ Tô Châu, kỹ viện và quán trọ cùng tửu quán đều là một. Nói như vậy chắc hai người cũng chưa tìm được chỗ nghỉ ngơi hay là tới Bạch Vân Viện tìm một phòng.

Nhuận Nhi há hốc miệng

- Ba trong một sao, cô nhắc ta mới để ý xung quanh phủ Tô Châu toàn là kỹ viện chẳng có quán trọ hay quán ăn nào.

Đông Phương Bạch không muốn lang thang bên ngoài phủ Tô Châu nữa nên tiến thẳng vào Bạch Vân Viện bởi nàng biết chờ Nhuận Nhi tìm được một nơi nghỉ chân chắc phải đi thêm vài vòng phủ Tô Châu. Nàng cũng biết tiểu muội đang tìm cách để nàng thay đổi quyết định thanh tu cả đời nhưng ý nàng đã quyết, nghỉ chân tại Bạch Vân Viện một đêm nàng sẽ tới hành thiện tại một ngôi chùa nào đó trong phủ và trở về Thiếu Lâm tự, mãi mãi không trở ra.

Nhuận Nhi không kịp cản nàng lại liền quay sang quở trách Quế Nguyệt

- Tất cả đều tại ngươi.

Quế Nguyệt tự chỉ tay vào mình vì tưởng Nhuận Nhi đang trách cứ người khác. Thấy đằng sau chẳng có ai cả cô ta mới biết mình đang bị trách mắng vô cớ, cô ta chỉ chu môi lên ra vẻ bực bội và tới bên hòn dã sơn tiếp tục làm nhiệm vụ thu bạc cùng Thiên Hoa cho tới xế chiều.

- Cuối cùng người ta cũng ngắm chán – Thiên Hoa nói.

- Chắc ta và ngươi ít học nên nhìn mấy chữ kia chẳng có cảm giác gì. Mà ngươi có hiểu họ viết gì trên đó không - Quế nguyệt nói.

Thiên Hoa vươn vai ngáp ngắn, ngáp dài

- Ta mà hiểu ta đã chẳng phải làm trù sư tối ngày đều trốn chui trốn lủi trong khu bếp. Không biết bao giờ mới khá lên như tên tiểu quái nhân.

Quế Nguyệt theo chân Thiên Hoa trở về Bạch Vân Viện cho kịp bữa tối, vừa đi họ vừa hàn huyên nhiều điều

- Hắn mới tới đây ba năm mà đã trở thành đệ nhất trù sư của phủ Tô Châu, đến Nhị nương khó tính như vậy cũng chẳng thường xuyên quát mắng hắn.

- Ngươi làm việc trong cùng khu bếp với hắn sao không học hỏi hắn vài tuyệt chiêu, không thành đệ nhất trù sư được cũng phải làm đệ nhị trù sư.

- Cô nói thì dễ lắm, cô phải tận mắt chứng kiến đao khẩu của hắn mới hiểu bắt chước hắn khó thế nào. Nhìn cái cách hắn chặt chặt, chém chém vài đường miếng thịt to lớn đã nát vụn đi.

Quế Nguyệt đập vào hai cánh tay đang vùng vẫy vì mải miêu tả chiêu thức của Thiên Hoa

- Không biết hắn là người ở đâu mà đao khẩu tốt như vậy, mấy năm liền ta dùng bao nhiêu cách cậy miệng hắn ra mà hắn không thèm nói.

Trước khi vào Bạch Vân Viện, Thiên Hoa còn tựa vào cánh cửa cùng Quế Nguyệt hàn huyên nốt câu chuyện khiến Nhị nương nổi khùng lên.

- Mau vào ăn uống rồi chuẩn bị làm tối hay các người muốn làm việc với cái bụng sôi hả.

Mắng chửi hai người họ một thôi một hồi Nhị nương mới xách váy bước lên lầu ba. Bạch Vân Viện có tổng cộng ba tầng lầu, lầu một có nhiều kỹ nữ ca hát ngày đêm, lầu hai là nơi cho khách ở trọ còn lầu ba là nơi khách quan dùng bữa. Kỹ viện ở phủ Tô Châu không như các nơi khác, các kỹ nữ chỉ cần ca hát chứ không phải ngủ cùng mấy tên thiếu gia, công tử. Tuy là kỹ viện nhưng lại gọi là Bạch Vân, bởi vậy tên tiểu quái nhân vốn chẳng ưa tửu sắc kia mới tới đây làm việc.

Nhị nương vốn muốn lên lầu ba hóng gió mùa thu, chưa kịp hóng được ngọn gió nào mà bà ta đã bị cô nương ngồi bàn bên cạnh gọi tới. Cố giấu sự bực tức, bà ấy nở một nụ cười niềm nở tiếp đón khách quan

- Mấy tên trù sư đang ăn uống, cô đợi một lát nữa bọn chúng sẽ mang thức ăn lên cho cô ngay thôi. Ngồi ở lầu ba gió mát lắm, cô hãy thưởng thức giống ta đi.

Đông Phương Bạch mỉm cười trước câu nói dài dòng của Nhị nương

- Đại nương muốn hóng gió thì ngồi xuống đây có phải thoải mái hơn không.

Câu nói nhỏ nhẹ của nàng khiến sự bực tức trong lòng Nhị nương trôi ra sông ra hồ hết, bà ta ngồi xuống khen ngợi nàng

- Nhìn qua là biết tiểu thư đây rất hiền dịu. Cô từ đâu đến vậy.

- Ta tới từ chùa…

Nàng nói đến đây, Nhuận Nhi liền đưa chén trà cho nàng uống và toan chữa lại câu nói ấy thì Nhị nương đã đáp lại

- Hóa ra cô là ni cô để tóc tu hành sao.

Nhuận Nhi ho lên vài tiếng, lấy tay đập bàn để đại nương kia quay mặt ra đây

- Tỷ ấy và ta tới từ Lạc Dương.

Nhị nương cười lớn ra điều đã hiểu

- Nghe nói các cô nương thành Lạc Dương rất đẹp lại tài. Ta mà có con trai ta sẽ bắt nó phải chọn một trong các cô nương thành Lạc Dương làm nương tử.

Đông Phương Bạch lườm Nhuận Nhi, cái lườm của nàng khiến nàng đẹp hơn bao giờ hết đủ làm rung động bất kỳ nam nhân nào liếc qua

- Đại nương chỉ sống một mình trong Bạch Vân Viện?

Nhị nương rót trà ra chén, báo trước một câu chuyện dài dòng mà bà ấy sắp sửa kể

- Phải, từ trẻ tới già ta chỉ có một thân một mình trong cái Bạch Vân Viện này. Ta khuyên hai người đừng có như ta đấy, khi còn trẻ cứ cố tìm cho mình một lang quân như ý, tìm mãi, tìm mãi tìm tới khi đầu tóc bạc phơ cũng chẳng tìm thấy ai. Cho nên ta rút ra một điều đừng phí phạm tuổi thanh xuân để chờ đợi một nam nhân quá hoàn hảo, chỉ cần người đó tốt với mình, yêu thương mình là đủ còn đâu hắn đối xử với người khác ra sao cứ mặc kệ đi.

Nàng không nhận định câu này của Nhị nương đúng hay sai, nàng im lặng rồi đưa mắt nhìn xuống những tán lá rụng rời ngoài kia. Nàng nhận ra mùa đông lại sắp đến rồi, khi mùa đông đến trái tim nàng lại thổn thức bởi khi đó nàng nhớ lại rất nhiều điều. Nhớ đến một mùa đông cách đây vài năm nàng còn lo lắng không biết có tìm thấy Tuyết Liên Hoa tại Tây Vực không, thế rồi con đường đi tìm hoa Tuyết Liên dẫn nàng vào vòng tay cậu ấy, để nàng cảm nhận được hơi ấm của tình yêu. Dù niềm hạnh phúc có hơi ngắn ngủi nhưng lại in sâu vào tâm trí nàng để rồi tới tận bây giờ nàng vẫn chưa thể quên.

‘Cạch’. Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng chỉ trong chốc lát thức ăn đã bày kín chiếc bàn nàng đang ngồi có điều nàng không biết ai lại đặt mạnh tay như vậy, nàng quay đầu nhìn kẻ đó thì chỉ thấy phía sau của hắn, hắn đang bước xuống lầu dưới với một vẻ bực dọc, khó chịu.

Nhị nương đập tay lên bàn

- Tiểu quái nhân, ai dạy ngươi ném mấy đĩa thức ăn xuống như thế.

Mắng một lát rồi Nhị nương nhận ra thật vô ích vì hắn đã rời đi rồi, bà ấy tự nhủ

- Chắc Thiên Hoa và Quế Nguyệt vừa mới về, ăn chưa được xong bữa nên để tên tiểu quái nhân đi bê thức ăn lên cho khách.

Nhuận Nhi cằn nhằn

- Đầu tóc rũ rượi, mặt mũi tối sầm chắc chẳng phải người tốt đẹp gì. Sao bà không đuổi cổ hắn đi.

Nhị nương gắp thức ăn vào bát nàng và Nhuận Nhi thay cho lời xin lỗi rồi nói

- Hắn là đệ nhất trù sư phủ Tô Châu, đuổi hắn đi thì danh tiếng Bạch Vân Viện cũng giảm đi ít nhiều. Vì biết tính cách quái dị của hắn nên ta đã cấm hắn không được bưng bê thức ăn, lần này chỉ là sơ ý mọi người đừng giận.

Nhuận Nhi hình như vẫn chưa nguôi giận được bao nhiêu, cô ấy vẫn bàn chuyện về tên tiểu quái nhân đó

- Trù sư ở trong bếp nấu ăn mà người hắn toàn mùi thảo dược. Đại nương phải để ý hắn đấy, ta nghĩ hắn cậy mình là đệ nhất trù sư nên toàn trốn việc, đùn đẩy cho người khác.

Nhị nương lại cười lớn

- Không có chuyện đó đâu, hắn là một trù sư đích thực đó. Cô nương biết vì sao không, hắn chỉ nấu sơn hào hải vị cho người khác ăn còn hắn không ăn lấy một miếng. Từ lúc hắn tới Bạch Vân Viện, hắn chỉ ăn thứ thảo dược tên Bạch gì gì đó thôi, sáng ăn, tối ăn, chiều ăn không ngừng nghỉ.

- Bạch Mao Căn.

Câu nói của Đông Phương Bạch khiến Nhị nương nhớ ra được tên thứ thảo dược mà tiểu quái nhân hay ăn

- Phải rồi, là Bạch Mao Căn. Nhưng sao cô nương đoán được tên của nó, ta chỉ nhớ mỗi chữ ‘Bạch’ thôi mà.

Đông Phương Bạch chỉ tay vào mấy đĩa thức ăn tiểu quái nhân vừa mang tới

- Ta vừa nếm thử thức ăn và nhận ra món nào cũng có một chút vị của Bạch Mao Căn, có thể thấy hắn vì thích thứ thảo dược này nên mới biến nó thành gia vị.

Nhuận Nhi nhai nốt miếng thịt lớn trong miệng rồi gật gù

- Hơi khó nhận ra nhưng đúng là có mùi vị của Bạch Mao Căn ở đâu đó.

Nhị nương nói

- Vì có thứ gia vị này của hắn nên thức ăn của Bạch Vân Viện mới thu hút nhiều người tới như vậy.

Trông thấy Quế Nguyệt hớt ha hớt hải chạy lên lầu ba, Nhị nương liền túm cổ cô ta lại mắng mỏ ngay

- Bắt được con nha đầu này rồi, sao các ngươi dám để tên tiểu quái nhân bưng thức ăn lên. May là hai tiểu thư này không chấp hắn nếu không lại rắc rối to rồi.

Quế Nguyệt trông thấy nàng và Nhuận Nhi liền vẫy tay chào, thấy thế Nhị nương lại tưởng cô ta trêu ngươi mình liền dùng vũ lực

- Đau quá, Nhị nương. Con…con lên đây cũng vì sợ tên tiểu quái nhân gây chuyện mà.

Nhị nương nói

- Chứ không phải hai ngươi mải ăn uống để hắn phải bê lên hả.

Quế Nguyệt thanh minh

- Là Thiên Hoa bảo chứ không phải con, con biết thế nên đã đập cho hắn một trận rồi chạy lên đây ngay. May mà tên tiểu quái nhân không xô xát với khách quan.

Nhuận Nhi suýt phì hết thức ăn ra ngoài

- Hắn còn dám đánh cả quan khách?

Quế Nguyệt nói

- Bản tính hắn là vậy mà, động một tý liền dùng vũ lực. Ban nãy Thiên Hoa có hỏi sao lại gây gổ với Lam cô nương tại Lữ Thiên Lâu hắn liền nói vì trông thấy chữ ‘Lữ’ nên nhất thời nán lại. Không ngờ lại đụng mặt với cô ta sau đó chuyện thế nào Nhị nương cũng biết rồi đấy.

Đông Phương Bạch thầm nhủ

‘Lữ ý chỉ kẻ phải sống xa người thân, hắn không phải người Tô Châu sao’

Nhị nương thở dài

- Tên tiểu quái nhân này thường ngày chẳng bao giờ ra ngoài, khi ra ngoài được một lần thì lại gây gổ với người ta vì một chữ ‘Lữ’. Ta phải xuống dạy bảo nó mới được.

Nhuận Nhi mỉm cười ranh mãnh nhìn tỷ tỷ

- Chúng ta đi xem hắn bị đại nương đó mắng chửi đi.

Đông Phương Bạch lắc đầu

- Muội quên sáng sớm mai phải tới một chùa nào đó tại phủ Tô Châu hành thiện rồi à. Ăn nhanh rồi về phòng nghỉ ngơi thôi.

Nhuận Nhi bắt đầu thấy hơi lo ngại không biết nên làm cách gì để nàng hồi tâm chuyển ý cũng không biết có thể tìm thấy Mạc Vô Phong tại Tô Châu không nữa. Nỗi lo này đè lên nỗi lo khác khiến đầu cô ấy như muốn nổ tung. Lại thêm tiếng mắng chửi của Nhị nương từ lầu hai vọng lên lầu ba làm tâm trí Nhuận Nhi không thể suy nghĩ được gì.

Ai đi qua lầu hai cũng phải công nhận giọng nói của Nhị nương chứa rất nhiều nội lực. Mặc dù bà ấy đang đứng trong căn phòng đóng chặt cửa vậy mà ai cũng tưởng bà ấy đứng ngay cạnh mình. Căn phòng đóng chặt cửa đó là phòng tên tiểu quái nhân, hắn chính là người bị mắng mỏ vậy mà vẫn ung dung như thường cứ như chẳng nghe thấy tiếng động nào. Cả Bạch Vân Viện chỉ có hắn coi lời nói của Nhị nương như gió thoảng qua, thoảng qua rồi đi mất.

Mặc cho bà ấy vẫn tiếp tục mắng chửi, hắn mở cửa sổ căn phòng mình và nhảy ra ngoài trước khi Nhị nương tóm được hắn. Ai cũng tưởng tên tiểu quái nhân chẳng bao giờ vác xác ra khỏi Bạch Vân Viện nhưng thực chất hắn chỉ ra ngoài vào ban đêm, bằng chiếc cửa sổ trong căn phòng mình. Điều này càng chứng tỏ hắn giấu diếm mọi người rất nhiều điều, nói khó nghe hơn mọi người sống cùng hắn mà chẳng biết gì về hắn. Hắn tới từ đâu, tên hắn là gì, quá khứ của hắn ra sao chẳng ai biết. Nhắc tới hắn người ta chỉ nhắc tới đệ nhất trù sư với đao khẩu vô địch, nhắc tới hắn là nhắc tới tên tiểu quái nhân lầm lỳ ít nói, nhắc tới hắn là nhắc tới một kẻ chỉ ăn Bạch Mao Căn mà sống qua ngày.

Trong bóng đêm, hắn bước đi khệnh khạng với hai cây đao dắt bên hông. Hắn mong sao có ai đó chướng mắt mà xông tới đánh đập hắn để hắn cười thầm trong lòng rằng cứ xông vào đi rồi tất cả các ngươi đều bị nội công trong cơ thể ta đẩy ra hết. Nhìn kẻ xấu số nào đó bị đẩy ra vì sức lực dội ngược hắn có vui không? hắn có thích thú không? Không, ngược lại hắn khóc trong lòng. Hắn hận chính thứ nội công trong cơ thể mình, thứ nội công bảo vệ hắn và giết hại người tấn công hắn. Hắn không nghĩ đây là thần công mà coi là một thứ rác rưởi tệ hại nhất mà hắn từng có. Hắn ngừng luyện thứ thần công này và bắt đầu sử dụng đao làm vũ khí nhưng trớ trêu thay hắn đã vô tình luyện thức cuối cùng của Cửu Dương thần công. Luyện ngoại công khiến nội lực tăng mạnh, dần dần cơ thể không chỉ bách độc bất xâm mà còn khiến đao thương bất nhập, mình đồng da sắt. Hắn đi vào một căn nhà nhỏ trong phủ Tô Châu và đặt mình nằm xuống rất tự nhiên, hắn nhắm mắt lại lắng nghe tiếng búa đập xuống từng đợt, tiếng lửa bùng lên trên bệ rèn sau đó là tiếng sủi bọt trong chậu nước khi một thanh kiếm được nhúng vào.

- Giờ này mới tới à?

Một nam nhân trẻ cất tiếng nói, hắn đặt thanh kiếm vừa mới rèn xong lên mặt bàn, ngay cạnh cây trâm Tịnh Hiên. Hắn liếc nhìn cây trâm đó một hồi lâu rồi lại tiếp tục công việc rèn kiếm của mình. Những tiếng búa vang lên trộn lẫn với tiếng nói của hắn

- Để ta nhớ xem chuyện kể đến đâu rồi.

- À, nhớ ra rồi. Sau khi Tịnh Hiên qua đời, Sương Vũ sư phụ tìm lại cây trâm của cô ấy đem về khắc thêm một cặp phượng lên, một cặp phượng y hệt cặp phượng trên cây tiêu của người rồi người cũng rời bỏ cõi đời này lên trên trời tìm Tịnh Hiên. Không hiểu tại sao trâm Tịnh Hiên và tiêu Sương Vũ sau đó lại bị thất lạc tới tận Tây Vực xa xôi. Cuối cùng cây trâm rơi vào tay ngươi còn cây tiêu giờ đang ở đâu?

Tên tiểu quái nhân vẫn im bặt không nói tiếng nào. Hắn nhắm mắt nhưng không thiếp đi, đệ tử Sương Vũ cũng hiểu điều đó, hiểu rằng hắn giờ chỉ muốn lắng nghe chứ không muốn nói chuyện.

- Câu chuyện tình cảm động của họ lưu truyền tại Giang Nam như một truyền thuyết. Có người nói rằng lỗi tại sư phụ khắc một cặp phượng lên cây tiêu và một cặp phượng lên cây trâm mới khiến bi kịch xảy ra. Mỗi thứ đều có một cặp phượng thì hai thứ cần gì ở bên nhau, mỗi thứ nên khắc một con phượng mới đúng. Hạ Dư ta thấy họ nói cũng có phần đúng, giống như ngươi và…

- Im đi.

Tên tiểu quái nhân ngồi dậy, đi ra chiếc bàn cạnh bệ rèn lấy lại trâm Tịnh Hiên cất vào người. Sau đó hắn lại ngồi xuống giường, lắng nghe tiếng búa đập vào kiếm trong đêm khuya thanh vắng.

Hạ Dư nghĩ mình không nói sai, chỉ có tên tiểu quái nhân kia vẫn cứ ngộ nhận mà thôi

- Nếu tìm được cây tiêu hãy mang nó tới đây cùng cây trâm. Ta muốn nhận lại di vật của sư phụ và đem đi chôn. Đổi lại ta sẽ tặng ngươi cặp ngọc bội uyên ương, mỗi mảnh ngọc bội chỉ khắc một con phượng để hai mảnh mãi mãi là một đôi không bao giờ lìa xa.

Tên tiểu quái nhân cười lớn

- Mãi mãi không lìa xa sao. Mãi mãi là bao lâu vậy?

Hạ Dư nhận thấy tên tiểu quái nhân này đã quá bi quan rồi. Kể từ lần đầu tiên gặp tên đó tại Giang Nam hắn đã biết tên này mang trong lòng một quá khứ buồn nhưng buồn tới mức nào thì hắn chịu.

- Để tâm trí ngươi nghĩ thoáng một chút ta khuyên ngươi nên đi chùa thỉnh phật. Biết đâu phật rủ tình thương.

Tên tiểu quái nhân không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện hoang đường nữa, hắn để thân mình đổ ập lên giường rồi cứ thế lăn ra đó ngủ tới sáng. Hắn không còn mơ thấy những tiếng hét trong đêm nữa mà giờ đây hắn chỉ mơ thấy quá khứ ba năm trước, mơ thấy người hắn yêu thương rời bỏ hắn, mơ thấy bằng hữu tốt nhất của hắn rời xa hắn. Hắn bắt đầu ghét tuyết, ghét mùa đông, ghét ngủ.

Khi hắn tỉnh dậy vẫn thấy đệ tử Sương Vũ đang rèn kiếm, hắn lấy tay dụi đôi mắt đỏ ngầu của mình rồi lên đường trở về Bạch Vân Viện. Hắn chắc mẩm giờ có lẽ là canh năm, hắn nghĩ lại câu nói của Hạ Dư và cho rằng mình điên rồi, tại sao hắn có thể nhớ cái vụ đi chùa khi vừa mới thức giấc chứ. Ấy vậy mà hai chân hắn lại bước tới Vân Nham tự.

- Cũng gần đây.

Gần là lý do tốt nhất hắn đưa ra để lý giải tại sao đôi chân mình lại bước vào chùa. Hắn không biết giờ vào chùa để làm gì, thỉnh tội hay cầu nguyện? Hắn không biết nên hắn sẽ làm cả hai. Trong chùa chỉ có một mình hắn nên hắn không thấy khó chịu. Đứng trước bức tượng bồ tát to lớn, hắn chắp tay lại thì nghe thấy tiếng bước chân, không phải một người mà là hai người. Hắn tự nhủ ngay cả câu ‘a di đà phật, con chào bồ tát’ còn chưa nói ra mà đã phải đi thì mất công tới đây quá. Vì vậy hắn mặc hai người kia.

- Sao tỷ lại chọn Vân Nham tự để đi hành thiện?

Đông Phương Bạch lắc đầu bởi nàng cũng không hiểu tại sao. Trông thấy một nam nhân đang chắp tay hành lễ với bồ tát, trong phút chốc nàng có cảm giác thân quen.

- Tỷ tỷ, tên kia trông quen quá.

Nàng giật mình khi Nhuận Nhi nói vậy và thắc mắc

- Quen, muội cũng thấy quen sao.

Nhuận Nhi gật đầu

- Phải, trông giống tên tiểu quái nhân tại Bạch Vân Viện.

- À, ra thế…

Nàng có chút tiếc nuối bởi câu trả lời của Nhuận Nhi không giống câu trả lời nàng muốn. Nàng tự trách bản thân thật hồ đồ, làm gì có chuyện cậu ấy ở đây hành lễ với bồ tát, ngay canh năm, ngay lúc nàng đến. Hai từ tình cờ vốn nàng chẳng bao giờ tin.

- Tỷ vào một mình đi, muội ở ngoài này đợi.

Nàng khẽ cau mày

- Lại định giở trò gì hả. Ta đã nói rồi, sau khi hành thiện xong chúng ta sẽ trở về chùa Thiếu Lâm.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nhuận Nhi một lát nàng liền bước vào trong ngay, nàng vẫn muốn nhìn thêm một lát vì sắp không nhìn thấy tiểu muội này được nữa rồi nhưng nàng biết chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến cố nán lại chỉ thêm đau lòng.

- Người kia đang cầu nguyện gì mà lâu vậy?

Đông Phương Bạch nghĩ hắn sẽ còn đứng đó lâu hơn nữa nên nàng không đợi hắn ra mà vào luôn. Nàng đứng ngay sau hắn, nhắm nghiền đôi mắt, hai tay chắp lại. Nàng có thể ngửi rất rõ mùi nhang hòa quyện với mùi Bạch Mao Căn trên thân thể hắn, còn hắn lại ngửi thấy mùi hương đặc biệt ngày nào. Hắn ngừng cầu nguyện và nhớ lại khung cảnh tại cốc Thủy Phong, nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp thần y cô nương và nhớ lại thời khắc hắn biết thần y cô nương chính là nàng. Hắn chỉ phì cười vì nữ nhân hắn yêu có nhiều thân phận như vậy. Hắn nghe người ta nói bồ tát tại Vân Nham tự rất linh liền cố tình cầu nguyện rằng ước gì bồ tát sẽ đem nàng tới bên hắn, ngay bây giờ.

Cầu nguyện xong hắn mở mắt ra, nhìn bồ tát thật lâu và tự hỏi đã linh nghiệm chưa. Hắn thầm nhủ chắc lời thỉnh cầu của hắn hơi viển vông và quay người bước ra ngoài. Hắn bước ra ngoài mà chẳng trông thấy nàng bởi mái tóc che gần hết khuôn mặt của hắn và cũng bởi hắn quay người quá nhanh. Nàng vẫn đứng tại đó, chỉ có mùi hương của nàng bay theo hắn làm hắn phải ngoái lại nhìn lần nữa.

- Cô nương này…

- A…

Một tiếng kêu nhỏ phát ra, Nhuận Nhi nhăn nhó xoa cánh tay của mình vì vừa bị hắn đụng phải. Hắn chẳng thèm xin lỗi mà cứ thế bước đi khiến cô ấy vô cùng khó chịu

- Này, ngươi…

Hắn dừng bước, khoanh tay lại chờ có người tới gây hấn. Hắn đã chờ cả đêm qua vậy mà tới bây giờ kẻ xấu số đó mới xuất hiện.

- Ta gọi ngươi đó, sao còn không quay lại.

Nhuận Nhi thấy hắn vẫn đứng im như tượng, liền xông xáo bước tới xem có đúng hắn là tên tiểu quái nhân không. Nếu đúng cô ta sẽ trở về Bạch Vân Viện kể tội cho Nhị nương.

- Ta đoán chẳng sai mà. Cái tên quái dị này cũng dám đi cầu bồ tát, người như ngươi bồ tát không thương đâu.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già dặn của Nhuận Nhi và tự hỏi cô nương này trông thật quen, tự nhiên hắn thấy lạ bởi sao nhìn ai cũng thấy quen thế. Thực sự hắn không nhận ra đây là tiểu cô nương ngày nào và cho rằng thiếu gì nữ nhân có khuôn mặt này tại phủ Tô Châu.

- Sao ngươi không nói câu nào. Sợ rồi phải không, sợ thì xin lỗi đi ta sẽ bỏ qua cho.

Một cơn gió mùa thu thổi nhẹ qua khiến mái tóc che kín mặt của hắn khẽ tung lên. Trong giây phút ngắn ngủi đó Nhuận Nhi đã kịp trông thấy toàn bộ khuôn mặt tên tiểu quái nhân này. Không dám tin vào mắt mình, cô ấy kiễng chân lên vén mái tóc trên mặt hắn ra nhìn lại một lần nữa. Hắn tức giận đẩy Nhuận Nhi ra nơi khác rồi bỏ đi, cô ấy bị ngã xuống đất mà vẫn không chớp mắt lấy một cái.

‘Ông trời ơi, có phải ông cũng thương tỷ tỷ nên mới cố tình sắp xếp mọi chuyện để họ gặp lại nhau tại phủ Tô Châu. Ông đã thương thì thương cho trót, đừng để họ gặp nhau rồi lại xa nhau mãi mãi. Ông hãy giúp con thực hiện tốt điều này nhé’

Nhuận Nhi không thèm phủi y phục mà chạy vào trong Vân Nham tự tìm nàng. Thấy nàng vẫn đang chắp tay niệm phật, cô ấy liền ôm chặt nàng như thể không cho nàng chạy đi. Đông Phương Bạch nghĩ Nhuận Nhi vẫn không nỡ xa mình nên nàng nắm tay cô ấy và an ủi

- Ta không thấy buồn khi thanh tu cả đời trong Thiếu Lâm tự ngược lại điều đó khiến lòng ta nhẹ hơn, không nặng trĩu như bây giờ.

Nhuận Nhi buông tay, nhìn thẳng vào nàng

- Tỷ nói dối. Muội hỏi tỷ nếu được chọn giữa việc thanh tu cả đời trên Thiếu Lâm tự và sống hạnh phúc với người đó tỷ sẽ chọn điều gì.

Đông Phương Bạch không nhìn thẳng vào mắt Nhuận Nhi mà nhìn ra nơi khác

- Ý ta đã quyết sẽ không hối hận. Hơn nữa hiện nay ta không có sự lựa chọn nào cả.

Nhuận Nhi lấy tay gạt đi những giọt nước mắt sắp rơi trên đôi mắt

- Tỷ vẫn giữ cây tiêu đúng không. Thanh tu cả đời trên Thiếu Lâm tự thì cần gì thứ đó, tỷ đưa cho muội để muội giúp tỷ hủy nó đi. Làm như vậy lòng tỷ sẽ nhẹ hơn nhiều.

Đông Phương Bạch lấy tay đặt lên ngực như thể nàng đang cố che đi cây tiêu của cậu ấy. Nàng không muốn hủy nó, có chết cũng sẽ không hủy nó. Ba năm thanh tu trong chùa Thiếu Lâm ngày nào nàng cũng ngắm nó một lần rồi mường tượng ra cảnh Mạc Vô Phong đang ngồi thổi tiêu cho nàng nghe giống lúc ở thôn Lưu Đức. Thực ra nàng đã có câu trả lời cho câu hỏi của Phương Chứng đại sư từ lâu nhưng nàng không dám trả lời. Nàng đánh lừa bản thân vì sợ cả đời này sẽ phải sống trong cảnh nhớ thương cậu ấy, nàng đã từng mang trái tim đau khổ đó một lần bởi vậy nàng không thể bắt trái tim này phải đau nữa.

- Tại sao lại đối xử với ta như vậy. Chàng đã có nương tử rồi thì sao ta có thể yêu chàng đây.

Nhuận Nhi thật sự không hiểu nàng đang nói cái gì. Cô ấy nhớ rằng mình đã từng nghe câu này ở đâu rồi. Là lần ở thôn Lưu Đức, khi Mạc Vô Phong bỏ đi nàng cũng nói thế. Lúc này Nhuận Nhi mới hiểu hóa ra sự hiểu lầm to lớn đó là lý do nàng không đón nhận cậu ấy. Nhuận Nhi vừa cười vì vui, vừa khóc vì tiếc, tiếc cho ba năm vô nghĩa đã trôi qua.