Tận Thế Tông Sư

Chương 51

Truyền thuyết giao nhân đông tây phương đều có, tuy tính cách có nhiều khác biệt, nhưng ngoại hình cũng chẳng có bao nhiêu bất đồng, mình người đuôi cá.
Đối với Nam Tĩnh, cho dù có biến về nguyên hình, thì cuộc sống của hắn cũng sẽ không có biến hóa gì lớn, có thể đảm bảo tôn nghiêm của loài người. Nhưng, nếu toàn bộ biển rộng chỉ có một mình bạn có thể nói chuyện, những người khác bởi vì nguyên hình mà bất đồng ngôn ngữ, thậm chí không có cách nào nghe hiểu bạn nói gì, vậy còn gì vui vẻ nữa?
Trong phần lớn truyền thuyết, giao nhân đều hết sức lợi hại. Họ có thể điều khiển nước biển, dùng cá làm thức ăn, mạnh mẽ vô cùng, tính cách tàn bạo. Trong đầu Giang Đại Vệ lập tức tuôn ra vô số truyền thuyết có liên quan đến giao nhân, ánh mắt nhìn Nam Tĩnh đã có hơi e ngại.
Nếu sớm biết bên ngoài phòng thí nghiệm còn có Nhân Ngư lợi hại thế này bảo vệ, hắn sẽ tuyệt đối sẽ thành thành thật thật dựa theo trình tự tới, lấy bản lĩnh mà Nam Tĩnh đang biểu hiện ra ngoài này, có thể so với đội viên chính thức của một đại đội trong thế giới nhiệm vụ.
Dựa theo hàng thực lực của thế giới nhiệm vụ, trực tiếp đơn giản thô bạo chia thành cấp tiểu đội, cấp trung đội, cấp đại đội, cấp binh đoàn, cấp quân đoàn và cấp cao hơn nữa là cấp tướng quân. Nghe nói trên tướng quân còn có tư lệnh, mà cấp trung đội của Giang Đại Vệ không có tư cách thăm dò loại tin tức này.
"Anh... Anh không thể giết tôi, tôi biết rất nhiều chuyện." Giang Đại Vệ miễn cưỡng bản thân cười cười với Nam Tĩnh, nhưng dưới tình huống này của hắn, sao mê hoặc tinh thần còn có thể sản sinh tác dụng ổn định nữa? Càng không nói, cho dù mê hoặc tinh thần có thể phát huy bình thường, thì nó sẽ có bao nhiêu tác dụng với Nam Tĩnh?
"Cậu cười lên rất kỳ quái, càng ngày tôi càng có hứng thú với cậu." Nam Tĩnh cười một tiếng, hai chân của hắn đã biến thành đuôi cá, vảy cá nhìn qua vô cùng đẹp đẽ, tốc độ hành động ngược lại còn nhanh hơn hai chân.
Giang Đại Vệ nhìn mê hoặc tinh thần của mình đã mất đi công hiệu, trong lòng biết không thể cứu vãn, chỉ là vẫn ôm một tia may mắn cuối cùng, dù như thế nào thì hắn cũng không muốn tin mình lại chết trong một thế giới nhiệm vụ bằng cách này?
Hắn hầu như là ngay lập tức quay đầu chạy.
Trên mặt Nam Tĩnh hiện lên một tia cười lạnh, chỉ cần hắn vẫy tay, trước mặt Giang Đại Vệ sẽ xuất hiện những cây cột nước đánh rớt hắn, sao còn sợ hắn chạy nữa?
"Thủy khởi." Nam Tĩnh nhấc ngón tay, một cột nước lập tức phun lên từ mặt đất, thẳng tắp vọt tới thân thể của Giang Đại Vệ.
Giang Đại Vệ nhìn cột nước đột nhiên kéo tới kia, không nhịn được nhắm hai mắt lại.
Hả?
Thế mà không có chuyện gì?
Giang Đại Vệ vừa mở mắt ra, sau đầu lại ăn một đòn nghiêm trọng, triệt để đánh ngất hắn.
Nam Tĩnh trợn to hai mắt, không thể tin được người kia thế mà có thể trơ mắt biến mất trước mặt hắn?
Làm sao có khả năng!
Yến Thừa Cựu một đường gánh Giang Đại Vệ chạy thẳng, không dám lộ ra âm thanh nào.
Cậu vốn chỉ muốn đến phòng thí nghiệm nhìn tí mà thôi, không ngờ vừa vặn đụng phải Giang Đại Vệ và Nam Tĩnh đang đánh nhau. Sức mạnh của Nam Tĩnh càng làm cho Yến Thừa Cựu khó có thể với tới, không thể làm gì khác hơn là đứng ở xa xa nhìn, cũng không dám tới gần.
Nhưng mắt thấy Giang Đại Vệ sắp chết trong tay Nam Tĩnh, Yến Thừa Cựu lại không thể chờ thêm nữa.
Tin tức trong miệng La Thành quá ít, cậu còn cần rất nhiều thứ để có thể chống đỡ nhiệm vụ mình sắp phải đón lấy. Tên Giang Đại Vệ này mang cho cậu một cảm giác vô cùng lão luyện, nói không chừng hắn sẽ biết gì đó.
Nhưng nếu tùy tiện lao ra, chính cậu cũng chỉ sẽ trở thành vong hồn dưới tay Nam Tĩnh. Ngay đúng lúc này, Yến Thừa Cựu nhớ lại chiếc áo choàng ẩn thân mình có được từ chỗ La Thành kia. Áo choàng rất mỏng, vo lại cũng chỉ lớn bằng một nắm đấm, vẫn luôn bị Yến Thừa Cựu nhét trong người, bây giờ lại có đất dụng võ.
Cũng may tấm áo choàng này còn rất lớn, cậu khiêng theo Giang Đại Vệ bị đánh bất tỉnh, mà nó còn che được hết hai người họ? Chỉ là thời gian sử dụng của áo choàng chỉ có 20 phút, sau khi dùng xong triệt để không còn tác dụng, có thể nói là lựa chọn hàng đầu để chạy trốn.
Đồ tốt thế này, bản thân La Thành cũng không dám dùng, vẫn luôn giữ lại rồi để Yến Thừa Cựu chiếm tiện nghi, Yến Thừa Cựu còn chưa kịp ủ ấm, bây giờ lại vì một tên Giang Đại Vệ mà lôi ra sử dụng.
Dùng nó để đổi lấy tin tức mình không biết từ trong miệng Giang Đại Vệ, thiệt thòi lớn mất rồi!
Lúc Giang Đại Vệ tỉnh lại, phát hiện mình đang bị trói trên ghế, tay chân đều đau không chịu nổi, không có chút sức lực nào để nhấc lên.
"Tay chân của cậu tạm thời bị tôi phế bỏ, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi, thì có lẽ cậu còn có thể trở về chữa trị một chút, chỉ cần còn sống, rồi đến chỗ Rối Gỗ Tuyệt Vọng là có thể chữa hết."
Nghe thấy bốn chữ Rối Gỗ Tuyệt Vọng, Giang Đại Vệ lập tức biết được người trước mặt là ai. Chẳng trách mình không bị Nam Tĩnh bắt được, mà còn rơi vào tay một nhiệm vụ giả?
Trên mặt người trước mắt cũng có đeo mặt nạ làm sạch, âm thanh nghe vào vô cùng xa lạ, chỉ sợ là người hắn chưa từng nhìn thấy.
Nhưng ở thế giới này, theo sự hiểu biết của hắn, La Thành đã giết một thuần tân binh, tính cả La Thành, và người bị hắn giết chết kia, đã có bốn người, thế mà còn có người thứ năm sao?
Xem ra độ khó của thế giới này không thấp, vậy mà lại xuất hiện nhiều nhiệm vụ giả đến thế?
Sớm biết thế còn không bằng rơi vào tay Nam Tĩnh.
"Là cậu giết La Thành?" Giang Đại Vệ thử hỏi.
"Không sai." Yến Thừa Cựu hào phóng thừa nhận, "Tên La Thành kia mạnh miệng, cái gì cũng không chịu nói, luôn mồm dùng chiến đội của hắn uy hiếp tôi, nên tôi đành phải giết hắn. Theo tôi, Giang tiên sinh cậu hẳn sẽ không ngu ngốc giống hắn."
Giang Đại Vệ kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, "Đương nhiên là không."
Bốp!
Khuôn mặt của Giang Đại Vệ bị một cái tát đẩy sang bên kia.
"Dẹp nụ cười ghê tởm của cậu đi!" Yến Thừa Cựu lạnh lùng nói, "Xem ra cậu muốn nếm thử mùi đau khổ."
"Không, tôi chỉ thăm dò một chút mà thôi." Giang Đại Vệ vội vàng thu nụ cười lại, "Bây giờ tôi tin ngài xác thực có thể giết chết La Thành. Mặc dù tên đó không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng đạo cụ trên người lại không ít, rất phiền toái."
"Cậu đã trải qua mấy thế giới?" Yến Thừa Cựu hỏi.
"Đây là lần thứ sáu." Giang Đại Vệ thành thật đáp.
Bộp!
Giang Đại Vệ lập tức ăn một cái tát, khóe miệng cũng rướm máu.
"Nói bậy, sáu thế giới nhiệm vụ mà có cái trình độ này của cậu sao?" Trực giác của Yến Thừa Cựu không tin, tuy bản lĩnh của Giang Đại Vệ không kém, nhưng chỉ cao hơn một bậc so với La Thành mà thôi. Thế giới nhiệm vụ tận thế chỉ có thể càng ngày càng khó, lấy chút bản lĩnh này của Giang Đại Vệ, sao có khả năng đã qua sáu lần?
"Đúng là sáu lần." Lần này Giang Đại Vệ bị đánh oan, "Tôi thất bại trong nhiệm vụ thí luyện cuối cùng của người mới, vì bảo vệ cái mạng này của tôi mà đã vô cùng không dễ dàng, toàn bộ đạo cụ trên người đều dùng hết, kể cả năng lực cũng bị cắt giảm đến một hai, chỉ còn lợi hại hơn người mới một chút. Nếu không vì thế, tôi tội gì phải mạo hiểm vì năng lực Nhân Ngư?"
Nếu tại thời điểm hắn toàn thịnh, thêm đạo cụ cũng là sức chiến đấu cấp đại đội, nhưng bây giờ lại rơi mất một cấp, cũng là khác nhau một trời một vực rồi!
"Thí luyện cuối cùng của người mới?" Đây không phải lần đầu Yến Thừa Cựu nghe thấy cái tên này, trong lòng liền có chút hiếu kỳ, "Nói tỉ mỉ một chút."
"Ngài chưa trải qua thí luyện của người mới?" Lần này đổi thành Giang Đại Vệ chấn kinh, "Chẳng lẽ ngài chỉ mới trải qua hai ba thế giới thôi?"
"Đây là lần thứ hai." Yến Thừa Cựu trả lời.
Giang Đại Vệ ngẩn ngơ, "Mới lần thứ hai? Lần thứ hai hẳn chỉ mới vừa hay thậm chí còn chưa đạt được năng lượng. Chẳng lẽ thời điểm cậu còn là thuần tân binh đã có được năng lượng rồi sao?" Thật đúng là khiến người ta ghen tỵ.
Thông thường, thuần tân binh vừa mới làm nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất cái gì cũng không biết, biết rõ có năng lượng cũng sẽ không mạo hiểm đi lấy. Nhưng bây giờ, một tên người mới chỉ vừa trải qua hai thế giới nhiệm vụ có thể cứu hắn ra từ trong tay Nam Tĩnh, thậm chí giết chết La Thành, rồi còn trói hắn lại?
Giang sơn đại hữu tài nhân xuất*.
*Đời nào đất nước cũng nảy sinh người tài.
Là hiện tại người mới nào cũng lợi hại tới mức này, hay là bản thân gặp phải một tên đặc biệt lợi hại?
"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Yến Thừa Cựu không có hứng thú với sự, cậu còn chưa tự ti đến nông nổi vừa được người ta đã vênh váo đắc ý.
"Chắc ngài còn chưa khôi phục ký ức khi còn sống." Giang Đại Vệ thấp giọng cười nói, hắn nhìn người trước mắt này, trong lòng thậm chí còn có chút thương hại cậu. Chưa khôi phục ký ức, chưa tiến hành thí luyện cuối cùng của người mới, cho dù có lợi hại đến mức nào thì cũng chỉ là một con rối quên mất bản thân mà thôi.
"Có chuyện thì nói!" Yến Thừa Cựu hận thấu cái cách nói chuyện nói nửa giọng này, làm cậu nhớ tới tên Lâm Ẩm Vô kia.
"Lúc vừa mới bắt đầu, Rối Gỗ đã nói qua chuyện thế giới của chúng ta đều đã bị hủy diệt. Thế giới bị hủy diệt rồi, sao chúng ta lại còn sống được?"
"Cái này tôi biết."
"Chúng ta không phải tùy ý bị tuyển đến, mà là chấp niệm khi còn sống quá lớn, người vừa chấp niệm vừa có bản lĩnh nhất định mới bị tuyển đến tiến hành nhiệm vụ. Mà đối với con người, chấp niệm to lớn nhất thường được sản sinh với sự bất hạnh khi còn sống. Thế nên, người càng chết thảm càng tuyệt vọng thì càng được Rối Gỗ Tuyệt Vọng yêu thích." Giang Đại Vệ phảng phất như nghĩ tới gì đó, trên mặt nhiều thêm một ít màu xám trắng, "Đại khái là sau khi tiến hành ba đến năm nhiệm vụ, là có thể tiếp nhận thí luyện cuối cùng của người mới. Càng mạnh, thời gian tiếp thu thí luyện sẽ càng ngắn, nhìn cậu, chắc là khoảng lần thứ tư. Đến với thí luyện cuối cùng của người mới, ký ức của chúng ta sẽ triệt để khôi phục."
"Tôi ấy, khi còn sống bị người ta hủy dung thiêu chết." Hai mắt Giang Đại Vệ bốc lên hận ý, "Thế giới của tôi là thế giới tang thi. Ở thế giới kia, vì tôi có thể nói, có thể làm người ta vui vẻ nên được kẻ mạnh che chở, thế nên đã bị không ít người chán ghét. Trước tận thế, tranh giành tình cảm nhiều lắm là hao tổn thanh danh, còn sau tận thế, là tranh chấp tính mạng. Tôi bị bọn họ tra tấn đến chết, sau khi đến thế giới nhiệm vụ lại quên hết đoạn hồi ức đó, thẳng đến lúc tôi tiến hành thí luyện cuối cùng của người mới mới nhớ lại toàn bộ."
"Càng thêm buồn cười là, cái gọi là thí luyện cuối cùng của người mới, đó là trở lại thế giới nguyên bản của mình để tiến hành nhiệm vụ. Chuyện đầu tiên tôi làm khi trở về, chính là giết hết những kẻ đã hại chết tôi, oán hận trong lòng tôi không còn chỗ chứa, gần như đều bị hận ý điều khiển, chờ đến lúc tôi bình tĩnh lại, nhiệm vụ lần này của tôi đã được chú định thất bại."
"Còn ngài thì sao, ngài còn nhớ trước khi đến đây, mình đã chết thế nào không?"
Trong đầu Yến Thừa Cựu bỗng lóe lên một hình ảnh ngắn ngủi, đầu đau sắp nứt.
Hình ảnh kia là một bia mộ nhỏ.
Tên họ trên bia mộ là... Là...
Yến Chi Dĩ?