Tận Thế Lãnh Chúa

Chương 10: Chỉ huy chiến đấu

Sau khi giải quyết xong con khỉ da xanh thì Trình Dương nói: “Mọi người hãy xử lý mấy con ma thú còn lại. Mặc dù thế giới đã bị game hóa nhưng cũng có một số thứ khác trong game. Ví dụ như kỹ năng không thể tự định hướng đối thủ được, vậy nên dù là pháp thuật hay tên bắn ra mọi người phải nhắm cho chuẩn, nếu không sẽ lãng phí pháp lực. Tôi mong mọi người hãy chờ cho ma thú đến gần mình rồi hãy chiến đấu, làm thế để rèn luyện năng lực phòng ngự của chiến sĩ.”

Lý Vạn Sơn gật đầu thật sâu, nói: “Cậu yên tâm! Sự đời biến đổi, chúng ta biết nên làm gì.”

Nói xong, ông ta quay lại nói với hai người khác: “Lát nữa ta và Đỗ Thành đứng trước, sát thương của hai ta yếu hơn pháp sư nên chỉ phòng thủ, tấn công giao lại cho Phùng Kiệt cậu đấy.”

Trong lúc mọi người phân công chiến đấu thì ở bãi đất phía trước xuất hiện một luồng sáng khác, một con ma thú khá giống sói hiện ra tại đó, nó cũng lao nhanh về phía Trình Dương giống như khỉ da xanh trước đó.

“Chuẩn bị chiến đấu!” Trình Dương nói nhanh, sau đó lùi lại sau lẳng lặng xem.

Con sói xám lao nhanh tới cổng, năm mươi mét… Bốn mươi mét… Ba mươi mét… Hai mươi mét…

“Vù…” Một quả cầu màu trắng sáng đột nhiên lao vụt tới trước, nhưng nó chỉ bay sượt qua con sói xám, cả một cọng lông cũng không bị gì cả.

“Móa…” Thanh niên Phùng Kiệt nhăn mặt chửi thề, định giải thích. Hiển nhiên là ma pháp phi đạn đi trật mục tiêu mới nãy là do gã thi triển.

Trình Dương điềm tĩnh ra lệnh: “Khỏi giải thích! Tiếp tục chiến đấu!”

Phùng Kiệt im bật, gã cũng hiểu giờ không phải lúc để giải thích, bởi lúc này con sói xám chỉ cách bọn họ chưa tới mười mét.

Lý Vạn Sơn bặm môi trợn mắt giơ tấm chắn lên cao. Con sói xám lao phải lá chắn liền bị nảy bật ra sau, nhưng do nó chiếm ưu thế tấn công nên ông ta chỉ có thể đứng yên phòng thủ.

Sau khi con sói xám đứng vững lại, nó liền lao tới cổng một lần nữa. Đỗ Thành hô to một tiếng lấy dũng khí rồi lao về phía con sói xám. Nhưng không biết do gã bỡ ngỡ hay sao mà lại không giơ tấm chắn lên đỡ đòn mà lại huơ kiếm chém tới trước.

“Keng!” Kiếm của Đỗ Thành chém trúng đầu con sói xám. Nhưng đầu của con ma thú này cứng rắn có tiếng nên kiếm không thể chém đứt đầu nó được, chậm chí nó còn chẳng bị ảnh hưởng gì nhiều. Con sói xám nhanh chóng đâm đầu vào tấm chắn của Đỗ Thành, há miệng táp về phía vai đối phương.

“Á…” Khoảng cách hai bên quá gần khiến Đỗ Thành không tránh kịp, vai gã liền bị con sói xám cắn một miếng.

Sau khi con sói xám cắn xong liền nhả ra, há miệng cắn tiếp về phía cổ họng Đỗ Thành.

“Phập!” Đây không phải là tiếng con sói xám cắn Đỗ Thành mà là ma pháp phi đạn của Phùng Kiệt thi triển bắn trúng nó, khiến nó lui ra sau.

Nhân cơ hội này, Đỗ Thành không dám ở đằng trước một mình nữa mà lùi lại cùng Lý Vạn Sơn cộng đồng tiến thối, ép con sói xám. Mặc dù ban nãy con sói xám cắn vào vai Đỗ Thành khiến gã đau đớn vô cùng, nhưng giờ đang ở bên bờ sống chết nên gã không dám rên la.

“Giết!” Hai người cùng lúc giơ tấm chắn cản pha lao lên của con sói xám, sau đó cả hai đâm kiếm về phái nó. Lý Vạn Sơn đâm trúng còn Đỗ Thành thì trượt do con sói xám đã né tránh. Hai người phòng thủ chặt chẽ khiến nó không thể làm gì được họ.

Phùng Kiệt thấy con sói xám bị ngăn cản thì cảm thấy đỡ căng thẳng hơn, gã tiếp tục thi triển ma pháp phi đạn bắn về phía con ma thú.

Ma pháp phi đạn dễ dàng bắn trúng mục tiêu.

Phùng Kiệt không hề tỏ ra vênh váo, hai bên cách nhau chỉ có ba mét mà gã còn không bắn trúng đối phương nữa thì thà tự tử còn hơn.

Ba người phối hợp dần ăn ý hơn. Sau khi Phùng Kiệt giết chết sói xám bằng bốn viên ma pháp phi đạn, trong cơ thể nó hiện ra những tia sáng chập chờn bay vào trong cơ thể đám Lý Vạn Sơn.

Trong trận chiến này, tuy Phùng Kiệt gây hơn một nửa sát thương lên con sói xám, nhưng nếu không có Lý Vạn Sơn và Đỗ Thành chặn nó ở trước thì gã không thể thi triển kỹ năng cũng như đã táng thân trong miệng con ma thú này rồi.

Thời gian bọn họ giải quyết con sói xám này khoảng ba mươi giây, lâu hơn thời gian Trình Dương giết con khỉ da xanh ban nãy nhiều, hơn nữa đây còn là ba người họ phối hợp chiến đấu. Điều này khiến họ cảm thấy rung động trước sức chiến đấu của Trình Dương. 

“Giết xong một con ma thú cấp một thì ba người hãy ngồi xuống nghỉ ngơi, như vậy mới có thể hồi phục pháp lực nhanh hơn.” Trình Dương bình tĩnh khuyên. Hắn không giải thích nguyên nhưng nhưng tin rằng khi họ ngồi xuống khôi phục thì sẽ hiểu tại sao mình lại nói thế.

Sau khi đám người Lý Vạn Sơn ngồi xuống, Trình Dương lại đi tới trước một lần nữa. Lần này phải qua một phút thì một con sói xám khác mới xuất hiện, hắn thi triển bốn lần ma pháp phi đạn liền kết thúc chiến đấu khiến ba người trong trong đội trợn mắt nhìn.

Qua hai lần chiến đấu, pháp lực của Trình Dương chỉ còn 21 điểm, đây là tính luôn cả số pháp lực hắn ngồi khôi phục mới nãy. Mặc dù số pháp lực còn lại này đủ giúp hắn giải quyết thêm một con ma thú nữa, nhưng hắn không dám mạo hiểm. Bởi hắn là pháp sư, lỡ như hết pháp lực, chỉ còn lại sức mạnh cơ thể chỉ mạnh gấp đôi người bình thường thì khó mà đối phó nổi ma thú, quá nguy hiểm. Vậy nên trận tiếp theo đành giao lại cho đám Lý Vạn Sơn, còn hắn thì ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tổ bốn người Trình Dương canh giữ cổng nam dần ổn định, tình hình ở ba cổng còn lại cũng không kém bao nhiêu.

Ba tổ kia mặc dù không có ai mạnh như Trình Dương nhưng nhờ nhân số áp đảo, mỗi tổ có chín người, hơn nữa lại đủ cả bốn chức nghiệp, đặc biệt là triệu hồi sư gọi ra thú chiến giảm bớt rất nhiều áp lực.

Thời gian dần trôi qua, tần suất ma thú xuất hiện ngày càng nhanh. Nhưng theo đó thì khả năng phối hợp tác chiến của mọi người cũng càng nhuần nguyễn. Vốn lúc trước phải làm một nhóm bốn người mới ngăn được một con ma thú thì giờ chỉ cần hai người mà thôi. Không phải bọn họ tiến bộ nhiều mà là do ma thú cũng chỉ mạnh ngang họ, chỉ cần họ không sợ hãi thì hai đánh một hoàn toàn dễ dàng.

Nhưng giờ họ không thể một đấu một được, hết sức nguy hiểm, lỡ như không cẩn thận thì có thể chết ngay tức thì.

Nửa tiếng sau, lượng ma thú chết trong tay đám người Trình Dương đã hơn một trăm năm mươi con. Một mình Trình Dương đã giết chết hơn ba mươi con, đồng thời độ thành thạo ma pháp phi đạn của hắn cũng tăng tới hơn 10%. Độ thành thạo kỹ năng của những người khác cũng có tăng nhưng không nhiều bằng Trình Dương. Dù sao tốc độ khôi phục pháp lực của hắn nhanh hơn những người còn lại nên số lần thi triển kỹ năng cũng nhiều hơn họ.

Tất nhiên trong nửa tiếng này họ không chỉ thu hoạch có thế mà còn thêm linh năng nữa. Lúc bày trong bảng thuộc tính của Trình Dương, linh năng của hắn đã đạt 37 điểm, còn đám người Dư Khải thì chỉ có vài điểm linh năng.



Lúc này Tương thành lại xảy ra một tràng tai nạn khác. Những con ma thú lần lượt xuất hiện khiến mọi người trong thành sợ hãi.

Với những người chưa chuyển chức thì những con ma thú này quá mạnh mẽ. Bởi một người bình thường thì chỉ có các giá trị năng lực là 1, sinh mệnh cũng chỉ có 10 điểm, không hề có sức chống cự ma thú.

May mắn thay là tốc độ của ma thú cũng chỉ tương đương con người, họ dốc sức chạy vẫn có cơ hội tránh thoát.

Các lãnh đạo thành phố cũng ý thức được tình hình không ổn, những khẩu súng vốn chỉ để hù dọa nhưng giờ lại phát huy ra uy lực của nó. Lúc này, loài người rốt cuộc cũng biết được sự mạnh mẽ của những con ma thú này, muốn giết một con cần phải tốn tới hơn hai mươi viên đạn.

Sau đó bọn họ phát hiện nhưng viên đạn này không bắn thủng ma thú mà chỉ găm ở trên da chúng thôi, từ đó có thể thấy lực phòng ngự của chúng mạnh nhường nào.

Trên đường phố, trong những đống đổ nát, mọi người lại lần nữa dốc sức chạy trốn. Nhưng lần này bọn họ lại không biết mình nên trốn chỗ nào, bởi những con ma thú này xuất hiện ở địa điểm ngẫu nhiên, có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.

Lúc này họ mới hiểu câu nói giết chóc trước đó, nhưng hình như giờ là họ bị ma thú giết, hơn nữa còn không có sức để chống lại.

May mà bây giờ những con ma thú này chỉ hành động đơn độc chứ không kết thành đàn, nếu không thì Tương thành chìm trong biển máu rồi.



Vẻ mặt Trình Dương dần ngưng trọng, bởi hắn thấy ma thú xuất hiện ngày càng nhanh và nhiều. Bây giờ cứ mỗi hai mươi giây lại hiện ra bốn con ma thú. Mỗi nhóm đều gắng sức thay nhau chống đỡ, nhưng nếu như chống xuất hiện nhanh hơn nữa thì hắn cảm thấy ăn không tiêu.

Đối với nhóm người Trình Dương, áp lực lớn nhất của họ lúc này là pháp lực, mặc dù lúc họ ngồi xuống nghỉ ngơi thì pháp lực khôi phục rất nhanh, thế nhưng lúc này thời gian lại có hạn.

Chiến sĩ thì đỡ hơn một chút, không cần pháp lực, chỉ dựa vào vũ khí không thôi cũng có thể phát huy được hơn 70% sức chiến đấu. Tuy rằng không gây bao nhiêu sát thương lên ma thú nhưng chỉ cần phòng thủ chặt chẽ thì khả năng bị thương không cao. Nhưng những chức nghiệp khác thì quá thảm.

Bây giờ Trình Dương ước gì mình ở trong Tương thành. Ở đó, chỉ cần có giá trị linh năng thì có thể đổi lấy các loại đan dược khôi phục pháp lực, đây là ưu thế của chủ thành. Nhưng giờ, nơi này không phải chủ thành, chỉ khi nào nâng cấp lên thôn cấp hai mới có phòng luyện đan.

Trình Dương không hề hồi hận về quyết định của mình, bởi hắn hiểu nếu như mình không đi tới dốc Lạc Phượng trước khi tai nạn xảy ra thì sau này không thể nào chiếm lĩnh được nơi đây. Ba tháng sau, loài người trả một cái giá lớn mới có thể chiếm lĩnh được chỗ này, nhưng đó đã là một phần sức mạnh tinh nhuệ của Tương thành rồi. Đến lúc đó dù mình không phải sống ở tầng đáy của xa hội nhưng cũng không thể ở trên tầng đỉnh của nhân loại được.

Tất nhiên lúc này Trình Dương có thể lựa chọn đóng cổng, để những người có chức nghiệp tấn công từ xa lên hàng rào chiến đấu. Nhưng như thế lại không rèn luyện năng lực chiến đấu cho mọi người được. Sau này lại có nhiều tràng chiến đấu nữa diễn ra tại nơi hoang dã, Trình Dương không muốn bọn họ đến lúc đó chỉ biết đứng trân trối chịu chết.

May mà bây giờ thời gian đã qua gần năm mươi phút, thời gian ma thú hiện ra cũng gần hết. Chỉ cần không xuất hiên ma thú loại phi hành số lượng lớn thì họ không cần phải lo lắng chúng nó có thể đánh vào bên trong thôn.