Ánh chiều tà nhuộm màn trời tây thành màu đỏ cam nhạt.
Úc Thịnh bước ra cổng trường, lập tức nhìn thấy chiếc xe Bentley đen dưới bóng cây đậu chếch đối diện.
Lúc này ở trước cổng trường rất đông người, cô muốn vờ như không nhìn thấy, mượn cớ bị người khác chắn mất để lui về trường lại, ngặt nỗi Cao Huyên vội vã từ sau chạy đến, kéo lấy tay cô.
“Mấy ngày nay em sao vậy, tại sao gửi tin nhắn, gọi điện thoại em đều không nhận?”
Ở trước cổng dây dưa thế này, cửa sổ của hàng ghế sau trên chiếc Bentley đã hạ xuống lộ ra nửa sườn mặt tuấn mỹ, đôi mắt sâu thẳm quét ánh mắt sắc bén qua người cô và Cao Huyên bên cạnh cô.
Trước giờ Cố Giác làm việc luôn có kế hoạch, rất hiếm khi trực tiếp đến trường đón cô mà không báo trước. Chẳng qua, Úc Thịnh biết hôm nay anh ta đến đây đột ngột là vì tin đồn hot search đêm qua của tiểu hoa đang nổi, tuy không chụp được chính diện nam chính, nhưng cô nhận ra bóng lưng của đối phương và áo sơ mi đen phiên bản giới hạn của nhà L.
Chiếc áo sơ mi đó còn là quà sinh nhật trước đây cô mua tặng cho anh ta.
Chú Chung tài xế mở cửa xuống xe, đi đến trước mặt cô, ngữ điệu cung kính: “Cô Úc, Sếp Cố đã đợi cô nửa giờ đồng hồ rồi.”
Tuy thái độ của đối phương cung kính nhưng Úc Thịnh vẫn có thể nghe ra ý thúc giục trong câu nói này, cô gật đầu, đi về hướng ô tô.
“Tiểu Úc à, em có nghe thấy tin đồn gì không, anh…” Sau lưng truyền đến giọng của Cao Huyên, cô ngại phiền, đến cả để ý cũng lười, chỉ xem như không nghe thấy, đầu cũng không quay lại, băng qua bên kia đường, bước lên xe.
Cao Huyên muốn đuổi theo nhưng lại bị chú Chung chặn lại.
Tuy chú Chung sắp bốn mươi nhưng lúc trẻ xuất thân từ cảnh sát vũ trang, cao mét tám, thân hình lực lưỡng, Cao Huyên thanh tú lập tức trông vô cùng mỏng manh.
Cuối cùng Cao Huyên cũng không đuổi theo nữa.
**
Trên đường đến nhà hàng ăn tối, Cố Giác đeo kính, xử lý công việc trên laptop đặt trên đầu gối. Hôm nay anh ta không có thời gian rảnh rỗi, thậm chí còn rất bận, nhưng hot search từ hôm qua đến giờ, Úc Thịnh không nhắn một tin cũng không gọi một cuộc nào qua.
Anh ta vốn dĩ đang trên đường đến một bữa hẹn ăn cơm khác, nhưng xe đi được nửa đường, lúc trên đường đợi đèn đỏ, anh ta phát hiện xe cách trường học của Úc Thịnh chỉ có hai con phố, anh ta thay đổi chủ ý, mở miệng dặn chú Chung chuyển hướng, trực tiếp đến trường học.
Cô nhìn thấy anh ta hình như có hơi bất ngờ, lúc lên xe vẫn còn cười hỏi sao anh ta lại đến đây.
“Tiện đường, cùng nhau ăn tối.” So với gương mặt tươi cười của cô, vẻ mặt của anh ta lạnh nhạt hơn rất nhiều, nhưng cô gần như không để ý, ngồi lên xe, đặt túi xuống, lấy di động lặng lẽ lướt web.
Trong xe vang lên tiếng nhạc dương cầm êm tai, Cố Giác xử lý xong công việc, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ánh chiều tà màu cam xuyên qua kính xe rơi lên mặt cô, làn da trắng ngần như được phủ thêm một lớp men gốm, lộ ra màu hồng nhạt, hàng mi dày ở hốc mắt đổ bóng xinh đẹp.
Cô có một đôi mắt hoa đào trắng đen rõ ràng, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, nhưng ánh mắt lại trong veo sạch sẽ, tô điểm một nét thơ ngây trong vẻ đẹp sắc sảo, mang theo quyến rũ ngây ngô.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của anh ta, cô hơi quay đầu nhìn sang, khẽ cười với anh ta: “Sao thế? Công việc rất vất vả? Nếu như quá mệt cứ chở thẳng em về nhà là được.”
Cô gái trẻ không chất vấn, không hề ầm ĩ, ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm người ta mềm lòng. So với Mộ Anh tâm cơ lõi đời đêm qua vừa khóc lóc bảo muốn gặp anh ta, vừa liên hệ với phóng viên tung ảnh chụp thật khiến người ta chán ghét.
Ánh mắt của Cố Giác chợt mềm mại đi chút ít, anh ta đưa tay đặt lên đầu cô, khẽ vuốt tóc cô. Úc Thịnh không nhuộm tóc, mái tóc đen bóng hơi xoăn, dài đến thắt lưng, mềm mại bồng bềnh, cảm giác tay cực tốt.
Đính hôn ba năm, cô luôn rất tốt, chưa từng để anh ta có chút nhọc lòng.
Không biết tại sao anh ta chợt nhớ đến nam sinh ở trước cổng dây dưa với cô. Tuy rằng cách một đoạn nhưng anh ta vẫn có thể nhìn rõ ngũ quan thanh tú của đối phương, là một chàng trai trẻ có dáng dấp không tệ.
Cố Giác hơi nhíu mày, hỏi một câu đến cả bản thân cũng bất ngờ: “Người khi nãy là ai?”
Úc Thịnh ngây người, sau đó dường như đã nghe hiểu lời của anh ta, cô lên tiếng: “Là bạn học trong trường, đàn anh không cùng khoa.”
Cố Giác đã biết, hỏi xong cũng nên dừng lại nhưng nhìn thấy gương mặt diễm lệ của Úc Thịnh, đôi môi đỏ mọng và cần cổ thon dài trắng ngần, anh ta lại lần nữa lên tiếng: “Trông em và anh ta hình như có quan hệ khá tốt.”
Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn anh ta, dần lộ ra chút bất mãn: “Khá tốt ở đâu vậy, anh ta rất phiền, gần đây cứ vô duyên vô cớ đến tìm em.”
Nghe ra, hẳn là chàng trai kia yêu đơn phương. Có lẽ là do ngữ điệu cô nhắc đến đối phương không vui nên cảm giác kỳ lạ không thích hợp trong lòng Cố Giác cũng dần giảm đi, anh ta không hỏi gì nữa.
Xe nhanh chóng dừng trước nhà hàng, đây là một nhà hàng tây mới mở cách đây không lâu. Ngoài các món cơm, Cố Giác nghiêng về các món tây, hoàn cảnh ưu nhã, nguyên liệu sạch sẽ, đây là phong cách của anh ta.
Người ra tiếp đãi anh ta là ông chủ của nhà hàng tây. Đây là bạn của bạn anh ta, từng gặp mặt một lần, cùng nhau kết bạn Wechat, lúc khai trương có mời anh ta đến đây.
Trước lúc xuống xe Cố Giác có nói hai câu với Úc Thịnh, chẳng qua đến lúc cô xuống xe nhìn thấy ông chủ nhà hàng, cô vẫn không kìm được nhìn đối phương vài lần.
Người phụ nữ đ.ẫy đà khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc chiếc đầm dài ôm sát cơ thể, thành thục ưu nhã, ánh mắt vừa nhìn thấy Cố Giác đã lộ ra nụ cười, thân thiết đi đến đón tiếp, giọng nói uyển chuyển quyến rũ: “Sếp Cố, đã lâu không gặp, vừa rồi Tiểu Kiều bảo anh đặt chỗ, em vẫn không tin, không ngờ anh đến đây thật.”
“Ừ, bỗng nhiên quyết định đến đây.” Khóe môi của Cố Giác hơi cong lên, vừa đi theo vào trong vừa trò chuyện vài câu với đối phương.
Úc Thịnh ngước mắt nhìn, người phụ nữ kia giới thiệu các món ăn và tên nguyên liệu, thấp giọng thì thầm bên cạnh Cố Giác, cánh môi đỏ hé ra gần như dán bên vành tai Cố Giác.
Cô nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc như thường của Cố Giác, lại dời mắt đi.
Phòng bao bữa tối ở trên lầu hai, các món ăn đều là Cố Giác gọi, các món tây sáng tạo, được trang trí tinh xảo đặt trên đĩa ăn xinh xắn, mùi vị cũng ổn. Nhưng Úc Thịnh ăn không nhiều, Cố Giác cũng không cảm thấy lạ, trước giờ cô đều như vậy, khẩu vị tương đối ít.
Lúc bữa tối nhanh chóng kết thúc, di động của Cố Giác vang lên.
Là trợ lý của anh ta gọi đến, tiệc tối nay anh ta cho trợ lý đến trước, bây giờ hẳn là trợ lý đến giục anh ta.
“Hóa ra tối nay anh có việc à?”
Anh ta gác điện thoại, đối diện với ánh mắt của cô: “Không sao, chỉ là có chút chuyện cần xử lý, lát nữa sẽ để chú Chung đưa em về.”
“Không cần đâu, tài xế của em đang ở gần đây.” Đối phương mỉm cười, nói tiếp, “Anh cũng biết, tài xế đậu xe trước cổng trường quá phô trương nên mỗi lần em đều bảo chú ấy dừng bên đường. Trước đó em đã gửi địa chỉ nhà hàng cho chú ấy rồi, có lẽ xe đang ở gần đây. Anh mau đi công chuyện đi, em có thể tự về.”
“Vậy được.”
Cố Giác phải đi, Úc Thịnh cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Lúc cô đưa tay lấy áo khoác, Cố Giác đã giành trước một bước, ra hiệu cô qua đây khoác vào.
Úc Thịnh hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói gì, đi đến phối hợp động tác của anh ta. Anh ta giúp cô khoác vào, lại vòng sang đằng trước, cực kỳ kiên nhẫn giúp cô cài từng cúc một.
Thân hình Cố Giác cao lớn, lúc anh ta cúi đầu giúp cô cài cúc, cả người ghé gần đến, Úc Thịnh có thể ngửi được mùi nước hoa Cologne, mùi gỗ u nhạt còn hòa theo chút mùi thuốc lá rất nhạt.
Cố Giác hút thuốc nhưng cô không thích mùi thuốc, vậy nên trước mặt cô, anh ta luôn kiềm chế.
Cài xong, anh ta giúp cô chỉnh tóc, vén tóc ra sau vành tay, ngón cái khẽ vuốt ve làn da gò má cô: “Thời gian nhanh thật, vừa chớp mắt đã qua ba năm, em cũng khôn lớn rồi.”
Mí mắt cô hơi cụp xuống, yên tĩnh nghe anh ta nói tiếp.
“Em còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp đúng không?”
“Vâng, thật ra cũng chưa đến một năm, bây giờ đã là cuối tháng mười rồi, qua tết xong sẽ đi thực tập…” Lời cô nói bị anh ta cắt ngang.
“Em đừng đi thực tập nữa.” Ba năm, từ năm mười tám tuổi đến hai mươi mốt tuổi, anh ta cảm thấy mình nên cho cô một câu trả lời, “Đợi ăn tết xong, chúng ta tìm thời gian, tổ chức hôn lễ đi.”
Úc Thịnh ngước nhìn anh ta, đáy mắt chứa đầy kinh ngạc.
Đôi mắt của cô thật sự rất đẹp, trong veo long lanh, bất kể dùng nét mặt nào để nhìn người khác đều có thể làm người ta mềm lòng.
“Tại sao lại ngạc nhiên như vậy?” Giọng anh ta trầm thấp lạnh lùng, lại hình như mang theo vài phần vui vẻ.
“Em cho rằng, ban đầu đồng ý đính hôn là nhà họ Cố, còn anh chỉ là vì mối làm ăn.” Cách nói của cô cũng không sai, dù sao đi nữa từ lúc đính hôn đến nay tuy rằng hai người sẽ hẹn hò theo thời gian định sẵn, nhưng số lần hẹn hò của hai năm trước thật sự quá ít, một tháng gặp nhau một lần, số lần gặp mặt trong một năm chỉ cần hai bàn tay mười ngón cũng có thể đếm hết.
Cố Giác lấy cớ là cô vẫn còn quá nhỏ, hi vọng cô có thể yên tâm học hành, tập trung học tập.
Úc Quý Đông luôn bảo cô tốn nhiều tâm tư lên trên người Cố Giác nên bất mãn với chuyện này, chỉ là ngoài mặt không dám có bất kỳ ý kiến nào.
Nhà họ Úc làm kinh doanh, nhà họ Cố cũng vậy nhưng quy mô xưa đâu bằng nay. Ông ta muốn dựa vào hợp tác với nhà họ Cố để mở rộng nhà mình, muốn hoàn toàn thoát khỏi giới nhà giàu mới nổi, vào giới thượng lưu của thành phố B.
Cố Giác là người quản lý trẻ tuổi xuất sắc nhất của nhà họ Cố, trình độ học vấn cao, đầu óc bình tĩnh và có tầm nhìn tốt, sau khi tiếp quả Cố Thị đã mở rộng thêm vài ngành mới trên bản đồ thương nghiệp.
Đối với Úc Quý Đông mà nói, Cố Giác quan trọng hơn con gái mình nhiều.
Suy nghĩ của Úc Thịnh lơ đãng, nhưng vẻ mặt lại không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng câu nói trước đó của cô không biết đã chọc trúng điểm nào của Cố Giác, anh ta thấp giọng cười: “Ban đầu đồng ý đính hôn là nhà họ Cố nhưng cũng thông qua đồng ý của bản thân anh.”
Trạng thái trước đây của anh ta không tốt lắm, chủ ý đính hôn thật sự là của ông cụ nhà họ Cố nhưng cuối cùng vẫn do bản thân anh ta gật đầu. Đương nhiên, anh ta đồng ý không phải vì thích, chỉ là muốn giành lấy tự do nên có ở chỗ ông cụ mà thôi.
Khi đó anh ta mới gặp Úc Thịnh một lần, cô gái trẻ ngây thơ, yên tĩnh, xinh xắn, anh ta nghĩ rằng nếu như cô luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế này thì việc đính hôn cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Mà ba năm nay, cô cũng chưa từng làm anh ta thất vọng.
Anh ta biết cô thích mình, mỗi lần gặp mặt đều sẽ dùng ánh mắt chuyên chú trong veo để nhìn mình, cười mỉm với anh ta, bất kể anh ta nói gì cô luôn ngoan ngoãn nói được.
Ban đầu anh ta không kiên nhẫn hẹn hò với cô, hơn nữa trạng thái cũng không tốt, nên ở bên ngoài có đùa giỡn qua một chút, dù là buổi hẹn hò hiếm khi có được cũng sẽ kết thúc sớm hơn dự định. Nhưng trước giờ cô chưa từng oán trách, chỉ mỉm cười nói lần sau gặp lại với anh ta.
Sinh nhật hay các ngày lễ khác, quà của cô luôn đúng giờ xuất hiện, thông thường không phải rất đắt nhưng vừa nhìn đã biết tốn tâm tư chọn lựa hoặc đích thân làm.
Cô giống như một đóa hoa xinh đẹp trên ban công biệt thự mà anh ta trồng, bất kể khi nào anh ta nhớ đến, chỉ cần ngẩng đầu lên, mãi mãi có thể nhìn thấy cánh hoa mềm mại của cô khẽ đung đưa trong gió, yên tĩnh nhưng làm người ta vui vẻ thưởng thức, chầm chậm xâm nhập vào cuộc sống của anh ta.
Ba năm rồi, người trong quá khứ sẽ không quay lại nữa, hoặc là anh ta có thể hoàn toàn tạm biệt quá khứ, cho cô hôn lễ mà cô mong muốn nhất, trải qua một cuộc sống khác.
Anh ta nghĩ như vậy, giữ chặt sau gáy của cô, hơi cúi đầu, dùng môi chạm lên trán cô: “Tiểu Úc, em không cần nghĩ gì cả, cũng không cần làm gì, em tin anh, đợi sang tết, anh sẽ cho em một hôn lễ hoàn mỹ đẹp nhất làm người ta ngưỡng mộ.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Giác: Tuy trong lòng anh có cất giữ hình bóng của mối tình đầu, bên cạnh có vô số hồng nhan tri kỷ nhưng anh vẫn sẽ cho em một hôn lễ hoàn mỹ nhất.