(Tần Phương) Ánh Mặt Trời Sau Cơn Mưa

Chương 12: Không gì đẹp hơn ánh tà dương đỏ thắm

Ở lại Tần quốc đã vài tháng rồi, trưa ngày hôm nay, Phương Khinh Trần nhận được mấy phong thư mật. Thật ra, nội dung trong thư không cần đọc y cũng biết, hơn phân nửa khả năng là sự vụ riêng của Sở quốc. Ví dụ như phòng chống lũ lụt, thu hoạch vụ mùa, ví dụ như dựa theo mấy phương pháp y cung cấp mà gây giống được vài loại cây trồng, cải tiến vài công cụ sản xuất, còn có việc thông thương với các quốc gia khác, tài chính thuế thu, quan viên khảo hạch. Y mở thư nhìn qua một lượt, đúng là mấy việc như vậy, lá thư cuối cùng còn tỉ mỉ báo cáo tình huống phát triển của Thận Nguyên học xã ở các quốc gia khác.

Đọc xong thư, y liền tiện tay dùng nội lực đem thư bóp thành bột phấn.

Cũng nên quay về nhìn xem tình hình ra sao. Mấy năm nay y tuy rằng không còn trực tiếp tham dự chính sự triều đình Sở quốc, thế nhưng trong bóng tối, mọi việc lớn nhỏ của Sở quốc y đều biết rất rõ ràng, bao nhiêu quyết định, bao nhiêu cải cách y đều tuỳ thời cho ý kiến hoặc có chút chỉ đạo. Mà trong việc củng cố quan hệ với các quốc gia, thông thương qua lại, giao lưu trao đổi giữa các học xã với nhau còn có chút rắc rối, về mặt này phải tốn một ít thời gian, từ từ mới bàn giao hoàn toàn cho người Sở quốc được.

Bởi vì có y trấn giữ ngầm trong bóng tối, triều đình trung ương Sở quốc và chư hầu các nơi mới cư xử hài hoà, cùng nhau hướng tới con đường nước giàu dân mạnh như vậy.

Nghĩ đến ngày mai phải quay về Sở quốc, ăn xong bữa tối Phương Khinh Trần liền mang vò Đào Hoa Nhưỡng ra, cùng với Tần Húc Phi ngồi trên nóc Vĩnh Hoà cung uống rượu.

Tần Húc Phi buồn cười nhìn y: “Khinh Trần, vò rượu này sao vẫn còn ở đây? Ngươi rốt cuộc lại không một mình uống hết?”

Phương Khinh Trần không chút nào lưu tình lườm hắn một cái: “Hừ! Ta đây rất giống một kẻ ích kỷ? Ngay cả lần trước ngươi nói xấu ta, ta cũng không hẹp hòi chút nào, không những không hề truy cứu, còn mang rượu ra uống chung với ngươi.”

Tần Húc Phi cười cười không đáp, hắn mở ra niêm phong uống một ngụm, lại chuyển cho người bên cạnh.

Khinh Trần ích kỷ sao? Không biết, hắn chỉ biết một Khinh Trần có chút cố chấp, một Khinh Trần có chút cực đoan, một Khinh Trần có chút ngây thơ, quả thật… rất đáng yêu.

Khinh Trần hẹp hòi sao? Có lẽ, có một chút, bất quá hắn cũng biết, có thứ gì tốt, Khinh Trần nhất định sẽ chia sẻ với hắn, thậm chí cho hắn toàn bộ. Từ trước đến nay Khinh Trần thu gom bao nhiêu rượu ngon đều đợi uống cùng với hắn. Nghĩ đến đây, Tần Húc Phi có chút cảm khái, Khinh Trần rõ ràng là đối với mọi người rất tốt, nhưng lại cứ thích làm ra vẻ bất đắc dĩ không tình nguyện… Người này thật là…

Hắn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh đang ôm vò rượu uống từng ngụm lớn, nghĩ tới những chuyện y đã từng trải qua trong quá khứ, nói không rõ là hâm mộ yêu mến hay là đau lòng thương tiếc. Khinh Trần, có bao nhiêu người có thể giống như ngươi ngây thơ thuần tuý như vậy?

Có lẽ, là ánh tà dương rất đẹp. Cũng có lẽ, là gió chiều rất dịu êm.

Tần Húc Phi ngơ ngẩn nhìn Phương Khinh Trần thật lâu, đột nhiên buột miệng hỏi: “Khinh Trần, đã có ai từng nói với ngươi, ngươi thật ra rất đáng yêu không?”

Cái gì? Đáng yêu? Ở đâu ra cái từ vớ vẩn đó? Loại từ đó mà cũng có thể dùng trên người y hay sao? Phương Khinh Trần tâm trạng buồn bực, y bỏ xuống vò rượu, liếc mắt giận dữ trừng Tần Húc Phi: “Người ta đều nói ta ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, anh hùng cái thế, anh minh thần võ, kinh tài tuyệt diễm, phong hoa tuyệt đại, hừ! Ngươi không biết dùng từ thì đừng có dùng.”

A… Tần Húc Phi sờ sờ mũi.

Thật ra… Mấy từ đó, nói ra cùng lúc quả là có cảm giác chấn động, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, giống như… cũng đúng. Có điều, Khinh Trần cũng có những lúc quả thật rất đáng yêu thôi…

Thấy hắn còn đang suy tư mấy thứ từ ngữ hình dung nữ nhân, Phương Khinh Trần nổi nóng, y lấy tay kéo kéo Tần Húc Phi, đợi người kia quay lại nhìn, mới cười tươi một cái, dịu dàng nói: “Thật ra, ngươi cũng rất đáng yêu nha.”

Cái gì?! Tần Húc Phi kinh dị nhìn y, rùng mình mấy cái liên tục, rụng xuống một thân da gà. Quên đi quên đi, quả nhiên là nam nhân không thể tiếp thu được loại hình dung này.

Thấy bộ dạng hắn như vậy, Phương Khinh Trần ôm bụng cười ha ha.

Tần Húc Phi cũng thoải mái tự nhiên, để mặc y cười. Dù sao Khinh Trần vẫn luôn thích chê cười hắn, hắn đã sớm quen rồi, thậm chí, vui vẻ để mặc y tuỳ ý.

Hắn cầm lấy vò rượu ngửa đầu uống mấy ngụm lớn, Phương Khinh Trần thấy hắn thừa cơ hội mình cười to cướp mất rượu, cũng bất chấp đang cười, vội vàng kéo lại, nói: “Rượu của ta, cũng chỉ có một vò này thôi!”

“Biết rồi, biết rồi.” Tần Húc Phi lại uống mấy ngụm.

“Ngươi còn dám uống?!” Y nhào tới định tranh, lại bị Tần Húc Phi nhét trả vò rượu vào trong lòng.

Đào Hoa Nhưỡng này hương vị quả thật rất được, chẳng trách Khinh Trần yêu quý như vậy. Tần Húc Phi nhìn y ôm vò rượu ngồi bên cạnh, bất giác mỉm cười: “Còn nói mình không hẹp hòi.” Không đợi Phương Khinh Trần phản bác, hắn lại nói thêm: “Ta uống Đào Hoa Nhưỡng của ngươi, lần sau trả lại ngươi mười vò được chứ?”

“Hừ! Lần sau còn phải đợi đến mấy tháng nữa.”

“Nếu như vậy, trong cung của ta cũng có không ít rượu ngon, đều đền cho ngươi, làm sao?”

“Đa tạ, nhưng mà số rượu đó ta hễ muốn uống là uống, vốn đã là của ta rồi.” Phương Khinh Trần ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn.

Ồ, nghe được y không khách sáo như vậy, Tần Húc Phi ở trong lòng vui vẻ không thôi.

Qua một hồi lâu, Phương Khinh Trần dường như nhớ ra điều gì, khẽ cười nói: “Còn dám nói ta chỉ nói suông, ngươi không phải cũng như vậy sao? Mỗi lần đều nói đền cho ta rượu, có lần nào thật sự đền đâu?”

“Khinh Trần, của ta cũng là của ngươi, ngươi muốn cái gì mà không được chứ.” Tần Húc Phi càng nói càng thuận miệng.

“Vậy ta muốn Đào Hoa Nhưỡng, ngươi lấy ra đây!”

“Ơ, ta chẳng phải đã đưa cho ngươi rồi sao?”

“Lưu manh!”



Bọn họ cứ như vậy ngồi trên chỗ cao nhất của hoàng cung, uống rượu cười nói, trêu chọc đùa giỡn. Mặt trời dần dần chìm xuống phía tây, không trung giăng kín những ráng mây đỏ ửng.

Ở tận cùng đường chân trời, vầng mặt trời thật lớn yên tĩnh nằm đó, một mảnh ráng chiều sắc đỏ vàng bao quanh, sắc đỏ từ sáng dần dần chuyển thành tối, từ đỏ rực trở thành đỏ ửng, lại chuyển sang đỏ thẫm, rồi đỏ như hoa hồng, từng mảng từng mảng lan toả khắp bầu trời, gặp phải những đám mây hình thù kỳ lạ, liền phản chiếu vô số hào quang đẹp đẽ khiến người hoa mắt mê tâm.

Nhìn mỹ cảnh của trời đất, nhất thời hai người đều yên tĩnh lại, hơi duỗi người ra ngẩng đầu nhìn về phía xa, trời cao mây gợn, trải dài vô biên.

Trời chiều thay đổi hào quang, phủ lên vạn vật trong thiên địa một tầng son mỏng. Cành liễu mảnh mai, sóng gợn dập dờn, xa xa gần gần những thái giám cung nữ trong hoàng cung cũng được nhuộm lên một mảnh tình thơ ý hoạ.

Bên ngoài hoàng thành, dưới ánh nắng chiều bao phủ còn có một khung cảnh phồn hoa bận rộn. Trên đường người dọn quán vội vàng thu dọn, người trở về vội vã trở về, hoà cùng tiếng gọi con của phụ nữ, tiếng trẻ con cười đùa, nam nhân cũng nhanh hơn bước chân về nhà.

Nhà nhà gà chó kêu, nơi nơi khói bếp toả.

Tần Húc Phi đứng dậy, dõi hết tầm mắt nhìn ra xa. Bên ngoài kinh thành là đồng ruộng mênh mông, cũng đồng dạng trải dài dưới ánh tà dương bát ngát. Ở những nơi xa đó, có bao nhiêu bách tính mà hắn yêu quý, có bao nhiêu đồng đội từng cùng hắn tắm máu, có bao nhiêu gia đình cũng giống như trong kinh thành này, hạnh phúc nhóm lên bếp lửa?

Hay là__

Còn có người đau lòng dắt theo con ngựa già còm cõi.

Còn có kẻ lưu lạc thiên nhai mang theo chiếc áo mẹ may.

Còn có người chấp nhất đợi chờ vọng tẫn thiên phàm giai bất thị (*).

(* Câu này đúng ra phải là 过尽千帆皆不是 “quá tẫn thiên phàm giai bất thị”: nghìn cánh buồm qua đều không phải, xuất phát từ bài “Vọng Giang Nam” của Ôn Đình Quân thời Đường, nói lên nỗi chờ đợi của thi nhân, ngồi nhìn nghìn chiếc thuyền trôi qua nhưng người kia vẫn không thấy bóng dáng)



Còn có rất nhiều rất nhiều, nửa đêm tiếng chuông thất ý, tỳ bà nghẹn ngào tịch mịch, tuổi già tráng chí bi thương.

Phải chăng, lúc này chỉ cần ngẩng đầu nhìn trời, là có thể gửi gắm chút tâm tư?

Thiên địa bất nhân, nhưng cũng phần nào an ủi tâm linh.

Tần Húc Phi thay đổi góc độ một chút, mắt nhìn tứ phương, nhìn ráng chiều trùng điệp quấn quít, chân trời đến tột cùng là bao xa, phải chăng xa đến mức không ai có thể đi đến đó? Như vậy lữ khách tha hương lại làm sao về nhà?

Có gió chiều thổi qua, lay động mặt nước, thổi nghiêng khói nhẹ.

Tần Húc Phi nhẹ nhàng ngồi xuống, vươn tay nắm lấy bàn tay người ngồi bên cạnh, ngón tay hơi lạnh.

Mà Phương Khinh Trần cũng không có rút tay ra.

Hay là lòng ở nơi nào, thì nhà chính là nơi đó.

Tần Húc Phi khẽ nghiêng đầu, nhìn gương mặt nghiêng của người kia dưới ánh tà dương, gió chiều thổi tung mái tóc của y, có hơi rối loạn, một thân áo trắng bị ráng chiều nhuộm lên, toả ra sắc màu vàng óng. Rượu bị đặt ở một bên, y yên tĩnh ngồi như vậy, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt ôn hoà. Nắng chiều quyến luyến gương mặt y không chịu rời đi, ngay cả lông mi thật dài cũng bị nhuộm lên sắc son mỹ lệ, nhàn nhạt động lòng, trái tim Tần Húc Phi đập mạnh, thật lâu không dời đi ánh mắt.

Khoảnh khắc này, thời gian không hề lưu chuyển, phù vân không hề đổi thay, chỉ có bóng hai người, đây đó sóng vai.

Hắn cứ như vậy nắm tay y, rất lâu, rất lâu, mới nhẹ nhàng buông ra.