Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 45: C45 Em có tôi cũng có

Lần này là Quý Liên Tinh chủ động trước, Giang Thự chắc chắn trăm phần trăm.

Dưỡng khí trong miệng bị Quý Liên Tinh từng chút từng chút cướp đi, nhưng Giang Thự lại ở dưới tình huống thiếu dưỡng khí này không thể tự kiềm chế.

Môi Quý Liên Tinh có mùi anh đào thoang thoảng, lưỡi nóng bỏng thò vào giữa răng môi, nhẹ nhàng đảo qua, sẽ có một loại xúc động không nhịn được muốn đáp lại cô.

Từng chút từng chút, ngọn lửa thiêu đốt cổ họng Giang Thự, dưới tác dụng của cồn, đầu trở nên choáng váng, đầu lưỡi chạm vào vài lần, gần như sắp rơi vào vòng xoáy nhiệt liệt của Quý Liên Tinh.

Tích tích ——

Tài xế bấm còi một cái.

Hai người trong nháy mắt tách ra, Quý Liên Tinh ngẩng đầu lên trước, vén mái tóc vụn ở sau tai, cố gắng bình tĩnh nhìn về phía trước, hóa ra có người chặn con đường phía trước.

Giang Thự dựa vào trong lòng ngực Quý Liên Tinh, nhắm đôi mắt lại, dư vị lại nụ hôn vừa rồi.

Không biết có phải uống rượu hay không, luôn cảm thấy tim đập còn nhanh hơn trước, nếu như hình dung cảm giác vừa rồi là rung động, vậy tất cả đều nói thông suốt.

Lỗ tai Giang Thự dán vào xương quai xanh của Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh rất gầy, nhưng có thể cho cô cảm giác an toàn.

Khác với những cô gái trước kia, đối với những cô gái trước kia cũng không có loại cảm giác này.

Cô không thể không thừa nhận, Quý Liên Tinh cho cô quá nhiều cảm giác mới, mà cô cũng tốn quá nhiều tâm tư trên người Quý Liên Tinh, đã sớm không còn tâm tính trả tiền như trước nữa.

Cho nên tựa hồ quả thật là không thích hợp l@m tình nhân nữa. Nhưng không l@m tình nhân, còn có thể làm cái gì đây?

Bạn gái.

Hai chữ này chủ động nhảy ra khỏi đầu Giang Thự, trực tiếp giết cô trở tay không kịp. Đều nói tiềm thức làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng, Giang Thự giờ phút này đã có loại cảm giác này.

Mới lạ mà hoảng hốt, loại cảm giác này tập kích trong lòng, làm cho cô cực kỳ hoang mang.

Cô chưa từng yêu đương nghiêm túc, không biết nên đi yêu người như thế nào, phương thức biểu đạt bình thường cũng rất không để tâm, từ trước đến nay đều là trả tiền.

Nhưng nếu là bạn gái thì sao?

Cô nhịn không được liếc Quý Liên Tinh thêm một cái, nếu Quý Liên Tinh là bạn gái của cô? Không phải hai tháng sau liền quan hệ đường ai nấy đi, thậm chí là cái loại có thể đi đến thật lâu sau này?

Nếu như nhất định phải nghĩ tiếp, hình như cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Quý Liên Tinh cảm nhận được ánh mắt của cô, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"


Giang Thự chỉ là lắc đầu.

"Chúng ta sắp về đến nhà rồi."

Giang Thự chỉ gật đầu.

Năm phút sau, xe đến cửa chung cư, Quý Liên Tinh đỡ Giang Thự xuống xe, đưa cô về nhà.

Cô có hơi say, bước chân thoáng phù phiếm, mỗi một bước đều giống như giẫm trên mây, mềm nhũn.

"Lần sau đừng uống nhiều như vậy, biết không?"

Giang Thự gật đầu, phó thác thân thể nặng nề cho Quý Liên Tinh, "Nghĩ em ở đây, uống nhiều chút cũng không sao."

"Cũng nhờ có tôi ở đây, nếu tôi không ở đây thì sao? Bọn họ rót cho chị chị liền uống hả?" Nói xong Quý Liên Tinh dừng bước, đi tới trước người Giang Thự, hơi ngồi xổm một chút," Đến đây đi, tôi cõng chị."

Giang Thự dừng bước, cô nhìn mái tóc đen của Quý Liên Tinh sau vai, bờ vai mỏng manh, rõ ràng cảm giác yếu đuối, lại nói muốn cõng mình.

"Nhanh lên đi, Giang Thử Thử." Quý Liên Tinh thúc giục cô.

Giang Thự chủ động tới gần, một đôi tay đáp ở trên vai Quý Liên Tinh, cô còn đang tự hỏi Quý Liên Tinh gầy như vậy có thể cõng chính mình lên hay không.

Kết quả Quý Liên Tinh thân thể thấp hơn một chút, tay xuyên qua chân Giang Thự, dùng chút lực, rất dễ dàng cõng lên.

Hai tay Giang Thự vòng quanh cổ Quý Liên Tinh, dán sát vào lưng Quý Liên Tinh, nhịp tim vừa đ è xuống lại bắt đầu đập điên cuồng không ngừng.

Bùm bùm, sắp nhảy ra cổ họng rồi.

Mái tóc mềm mại bóng loáng, từng sợi từng sợi nhẹ nhàng quét qua sườn mặt Giang Thự, cũng quét qua trái tim xao động của cô, ngứa ngáy, rất thoải mái.

"Thật ra chị cũng không phải rất nặng mà." Quý Liên Tinh nói.

"Bởi vì tôi gầy." Giang Thự dán ở bên tai Quý Liên Tinh nói.

Quý Liên Tinh nghiêng đầu, tránh được hơi nóng kia, "Nhưng chị cao."

"Nhím Nhỏ."

"Hửm?"

"Thật ra tôi cảm thấy chúng ta không l@m tình nhân cũng khá tốt."


Quý Liên Tinh dừng một bước, tiếp theo lại đi, cười nói: "Vậy sao?"

"Giống như bây giờ, khá tốt." Cánh tay dài nhỏ của Giang Thự ôm chặt Quý Liên Tinh, ngữ khí nhu hòa hơn rất nhiều.

"Nhưng hiện tại chúng ta chính là quan hệ tình nhân mà~"

"Đúng ha." Chóp mũi Giang Thự cọ vào tai Quý Liên Tinh, "Nhưng cảm giác không giống tình nhân, có chút giống đang yêu đương."

Tim Quý Liên Tinh đập thình thịch, máu cả người tăng tốc chạy tán loạn, giống như có thứ gì đó rơi vào trong lòng, giống như ném một tảng đá nhỏ trong hồ nước, tạo ra một tầng rung động gợn sóng.

"Nhưng tôi sợ cuối cùng sẽ làm hỏng rất nhiều chuyện, có lẽ tôi không biết làm thế nào để yêu một người." Giang Thự ghé vào vai Quý Liên Tinh, nhẹ giọng nói.

Cô dựa vào Quý Liên Tinh, lắng nghe tiếng bước chân của nàng, híp mắt nhìn thế giới xung quanh.

Chung cư xanh hoá nói mấy cái đèn kia chiếu vào lá cây, ngoài khe lá là bóng tối vô tận, trên lá cây lại là ánh sáng nhu hòa, ánh sáng và bóng tối đan xen, Giang Thự vươn tay, ánh sáng trong tầm mắt lại bị che khuất.

"Chờ chị yêu sẽ biết, tôi cảm thấy nên yêu một người như thế nào cũng không cần học tập." Nàng xốc Giang Thự lên trên một chút, lại nói: "Tóm lại tôi chưa từng học."

*

Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên chính là đặt Giang Thự ở trên sofa, Giang Thự tuy rằng không nặng, nhưng cõng lâu vẫn có chút mệt.

Quý Liên Tinh cởi áo khoác, đặt ở trên sofa. Bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nàng vén tay áo lên, nói với Giang Thự:

"Chị nghỉ một chút, tôi vào phòng vệ sinh lấy bông tẩy trang cho chị."

Giang Thự gật đầu, thấy Quý Liên Tinh xoay người đi vào phòng tắm.

Áo khoác tây trang của Quý Liên Tinh ở ngay bên cạnh cô, mang theo mùi hoa nhàn nhạt.

Giang Thự quay đầu, ngửi ngửi tây trang của Quý Liên Tinh.

Cô cầm lấy áo khoác, ôm vào trong ngực, giống như ôm lấy Quý Liên Tinh, loại cảm giác thỏa mãn vững vàng này bao vây lấy cô.

Giang Thự nghĩ thầm, có lẽ Quý Liên Tinh nói đúng, vẫn là đừng l@m tình nhân nữa.

Hiếm khi gặp được một cô gái như vậy, hiếm khi có duyên phận như vậy, hiếm khi rung động một lần, cùng với bỏ lỡ, không bằng dũng cảm một lần.

Trong phòng tắm tiếng nước đã ngừng, Giang Thự buông áo ra, trong túi lại rớt ra một thứ, là một tấm danh thiếp tinh xảo.


Cô kẹp danh thiếp lên, vừa mới chuẩn bị bỏ vào lại, lại vô tình nhìn thấy tên công ty phía sau danh thiếp kia, lông mày nhíu lại, lật qua nhìn, phát hiện tên là Trương Danh Nhạc.

Cùng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra, Quý Liên Tinh cầm bông tẩy trang đi ra, Giang Thự im lặng nhét danh thiếp trở về.

"Còn choáng không?" Quý Liên Tinh đi tới, ngồi ở bên cạnh Giang Thự, lấy bông trang điểm dính nước tẩy trang đắp lên mắt Giang Thự, tẩy phấn mắt cho cô trước.

"Có chút." Ngữ khí Giang Thự rầu rĩ.

Bông tẩy trang lau qua mắt Giang Thự, lộ ra bộ dáng mặt mộc của cô, cô đối với bản thân bảo dưỡng vẫn rất tốt, cho dù đã hai mươi tám tuổi, xung quanh hốc mắt vẫn không có nếp nhăn.

"Tẩy trang xong đi tắm đi?"

"Ừm." Giang Thự ngẩng đầu nhìn Quý Liên Tinh, gần gũi quan sát, phát hiện đường nét khuôn mặt Quý Liên Tinh lưu loát, là khuôn mặt trứng ngỗng vô cùng tự nhiên, da thịt trơn bóng, ngũ quan phối hợp cùng một chỗ làm cho người ta cảm thấy là một bức họa ông trời tỉ mỉ cấu tạo.

Giang Thự nhìn nhìn, ánh mắt có chút thất thần, cô đột nhiên ý thức được, cô gái xinh đẹp giống như Quý Liên Tinh, phải chăng cũng có bí mật?

Có lúc cảm thấy rất gần nhau, nhưng có lúc lại cảm thấy rất xa.

Cô không rõ tại sao Quý Liên Tinh lại có danh thiếp của Trương Danh Nhạc, điều duy nhất có thể nghĩ đến là đêm nay Quý Liên Tinh một mình ra ngoài.

Nhưng Trương Danh Nhạc đưa danh thiếp cho Quý Liên Tinh làm gì? Nếu chỉ đơn thuần là vẽ màu, vậy Quý Liên Tinh lại nhận danh thiếp của hắn làm gì?

Giang Thự tâm loạn như ma, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn là không nên tưởng tượng quá nhiều, có lẽ hai người kia căn bản không có gì.

"Chị đang ngẩn người nghĩ gì vậy?" Quý Liên Tinh thay cô lau khô khuôn mặt, nhìn cô cười.

Ánh mắt Giang Thự kéo trở về, "Thần trí đi dạo một lát."

"Lúc Giang Thử Thử ngẩn người còn rất đáng yêu." Quý Liên Tinh lau mặt cô lần cuối cùng, vo bông trang điểm thành cục ném vào thùng rác.

"Tại sao em lại gọi tôi là Giang Thử Thử?"

"Tên này không tồi."

Giang Thự quay đầu đi, ngữ khí có chút không được tự nhiên: "Con nhóc Giang Tiểu Đàn lấy, em đi theo kêu la cái gì."

"Tên này kêu rất nghiện, Giang Thử Thử, Giang Thử Thử, Giang Thử Thử." Quý Liên Tinh kêu liền ba lần, khi Giang Thự phản kháng kéo nàng dậy, dẫn cô đi về phía phòng tắm, "Được rồi, Giang Thử Thử, đi theo tôi, chị nên tắm rửa rồi."

Vừa rồi nàng đã chỉnh xong nước trong bồn tắm, nhiệt độ vừa vặn.

Quý Liên Tinh đưa Giang Thự tới bên cạnh bồn tắm, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, người uống rượu hình như không thích hợp ngâm nước.

"Bỏ đi, chị vẫn là đừng ngâm nữa, đơn giản xối một chút đi."

"Tại sao?"

"Tôi nhớ tới chị uống rượu, ngộ nhỡ ngâm đ ến hôn mê thì phải làm sao, đứng ở dưới vòi hoa sen xối một chút là được."

Giang Thự nhìn chằm chằm nước bồn tắm, đột nhiên rất muốn ngâm, cô nhìn Quý Liên Tinh, lại nhìn bồn tắm.


"Nếu không chúng ta cùng nhau ngâm? Em canh tôi, tôi liền sẽ không hôn mê."

Nghe lời này, Quý Liên Tinh đột nhiên cảm thấy gương mặt có chút nóng, cùng nhau ngâm bồn, cái này, cái này hình như có hơi quá mức...... được thôi, khẳng định không được, Quý Liên Tinh ngẫm lại cũng thấy thẹn thùng.

"Tôi canh chị có thể, cùng nhau ngâm không thể."

Giang Thự nâng tay lên, đáp ở trên vai Quý Liên Tinh, cười nói: "Vậy em giúp tôi."

"Giúp chị?" Tay Quý Liên Tinh run một chút.

"Tôi chóng mắt, tôi không thoải mái, em giúp tôi cởi."

!!!

"Áo khoác một chút."

"À~ áo khoác thì có thể." Quý Liên Tinh nghĩ thầm cô nói chuyện sao lại đứt quãng, sao lại không một hơi nói cho hết, rất khó không nghi ngờ là cô cố ý.

Quả nhiên, một giây sau liền thấy được nụ cười trên mặt Giang Thự, được rồi, thú vui ác độc của người phụ nữ này, Quý Liên Tinh cảm thấy mình đã nhìn thấu được bảy tám phần.

Nàng giúp Giang Thự cởi áo khoác xong, bên trong chỉ còn một chiếc áo lót, chủ động xoay người.

"Phần còn lại chị tự làm đi."

"Sợ cái gì? Em có tôi cũng có." Giang Thự ngược lại rất tự nhiên.

Quý Liên Tinh nghĩ thầm em có thì tôi cũng có, nhưng mà kích cỡ không giống nhau.

Giang Thự cởi bỏ cúc áo, quần rơi xuống đất, tiếp theo là áo lót, sau đó là......

Rầm ——

Quý Liên Tinh nghe được tiếng chân cô dẫm tiến vòa bồn tắm, tiếng nước kích động ngọn lửa trong lòng, sắp bốc cháy rồi.

"Chắc chắn không cùng nhau?"

"Chắc chắn."

"Nước ấm vừa vặn tốt." Giang Thự ngâm vào trong nước, ngón tay nhẹ nhàng phất động ở trên mặt nước, cô dựa vào bên cạnh bồn tắm, nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Liên Tinh cười.

"Biết rồi biết rồi!" Quý Liên Tinh có chút phiền não, người phụ nữ này tại sao uống rượu xong lại nói nhiều như vậy.

Giang Thự đổ rượu vang đỏ bên cạnh bồn tắm vào trong nước, màu đỏ thẫm đụng vào chất lỏng trong suốt, rất nhanh màu sắc nhuộm ra, biến thành màu đào, trong lúc mờ mịt còn mang theo mùi nho.

"Biết rồi biết rồi, nếu biết rồi, tại sao còn không tiến vào cùng nhau tắm?"

Quý Liên Tinh nghe xong, đầu ong một tiếng, sợi dây đàn kia sắp căng không nổi nữa rồi.