Khi Lí Hạo Nhiên yêu cầu viện trưởng Trương phẫu thuật để lấy đứa trẻ ra cũng bị cự tuyệt. Lúc này viện trưởng Trương không giống như trước ấp a ấp úng, mà rất gọn gàng dứt khoát nói cho Lí Hạo Nhiên, bởi vì Nhan Nặc Ưu đã khôi phục ý thức, cho nên không thể lại tiến hành phẫu thuật, bởi vì xác xuất nguy hiểm rất cao, xác xuất thành công cũng chỉ có hơn mười phần trăm.
Bất đắc dĩ, Lí Hạo Nhiên chỉ có thể thỏa hiệp. Nhưng nghiêm khắc yêu cầu lúc nào cũng phải chú ý đến tình trạng của Nhan Nặc Ưu, hắn không hy vọng sinh mệnh của Nhan Nặc Ưu bị uy hiếp.
Lúc Nhan Nặc Ưu tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, khi nghe y tá nói với cô rằng sẽ không phải làm phẫu thuật nữa, khóe miệng Nhan Nặc Ưu nở một nụ cười mê đảo chúng sinh. Nụ cười kia làm nhóm y tá đều cảm thấy đều xấu hổ, người con gái này thực sự quá đẹp, nụ cười kia ngay cả bọn họ là phụ nữ cũng nhịn không được mà động tâm. Nụ cười đó cho dù là nhiều năm sau vẫn khiến người khác mê mẩn.
“Nhan tiểu thư, tình trạng của cô rất yếu, hơn nữa trong bụng lại có hai đứa trẻ, cho nên về sau cô nhất định phải chú ý thân thể của chính mình, nếu không tiên sinh sẽ lo lắng sốt ruột.” Một cô gái trẻ, trên mặt lộ vẻ hồn nhiên hiền lành, ôn nhu nhắc nhở Nhan Nặc Ưu.
“Cái gì? Hai đứa trẻ?” Nghĩ đến hình ảnh trong mộng, Nhan Nặc Ưu có chút khiếp sợ. Nói như vậy cô có hai đứa trẻ của Duệ. Nghĩ đến đây, Nhan nặc ôn nhu vuốt ve bụng mình, trên người tản ra sự dịu dàng của người mẹ, hoàn toàn không để ý đến câu nói tiếp theo của y tá.
“Đúng vậy, cho nên từ giờ trở đi Nhan tiểu thư nên chú ý thân thể, hai đứa bé cần rất nhiều dinh dưỡng, nếu Nhan tiểu thư không vui, sợ là sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.” Nói câu này, người y tá làm một cái động tác rất đáng yêu với Nhan Nặc Ưu, làm Nhan Nặc Ưu cảm thấy nhẹ nhàng.
“Cám ơn, tôi sẽ chú ý .” Sau hai tháng, lần đầu tiên tâm tình Nhan Nặc Ưu dễ chịu khi nói chuyện với người khác.
“Ha ha, không cần cảm ơn tôi, tôi là con người yêu cái đẹp, chỉ là bởi vì nhìn thấy cô rất xinh đẹp, cho nên mới sinh ra tà niệm, cho nên mới quan tâm cô như thế.” Nhìn Nhan Nặc Ưu tươi cười, y tá có chút ngẩn người. Sau khi phục hồi tinh thần, vui vẻ bộc lộ tính cách của mình. Giọng nói chân thành không có tâm cơ, làm cho người ta vô cùng yêu mến.
“Cô đã bao nhiêu tuổi rồi, tại sao lại làm việc ở đây?” Thấy người y tá cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi, trẻ như vậy đã đi làm rồi sao?
“Ha ha, tôi hai mươi tuổi. Điều kiện trong nhà không tốt, dưới tôi còn có vài em trai em gái, cho nên tôi tạm nghỉ học đi làm, mà chuyên ngành của tôi cũng là bác sĩ, nhưng bởi vì chưa học xong, cho nên tới nơi này làm y tá.” Vừa nói đến tuổi của mình, người y tá bắt đầu có chút ngại ngùng.
“Hai mươi……..” Cũng không nói thêm nữa, hai mươi tuổi, cô cũng đã từng ở độ tuổi đó. Mà nay cô đã hai mươi ba rồi.
“Cô làm sao vậy?” Lúc này lời nói của người y tá tràn đầy cẩn thận, ánh mắt cũng có chút bắt đầu sợ hãi. Cô nghe vài y tá tiền bối nói vị tiểu thư này rất hiền lành, hai tháng nay mỗi ngày đều không vui vẻ, hôm nay cô mới nghĩ ra biện pháp khuyên cô ấy, hy vọng cô ấy có thể vui vẻ một chút.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô cũng đã bị vẻ đẹp của cô gái này mê hoặc. Nhìn cô gái giống như tiên nữ này không vui, trong lòng của cô cũng cảm thấy khó chịu.
“Tôi không tức giận, cô đừng như vậy.” Nghe thấy tiếng nói của người y tá có chút cẩn thận lại hơi run run, Nhan Nặc Ưu chỉ biết sự im lặng vừa rồi của cô có lẽ đã dọa người y tá này, nhanh chóng thu lại cảm xúc của chính mình, cười nói với người y tá.
“Thật vậy sao?” Dường như vẫn còn lo lắng, chỉ sợ Nhan Nặc Ưu còn giận cô. Mặc dù những lời vừa rồi cô nói không hề sai, nhưng cô biết vị tiểu thư này không vui . Ở trong bệnh viện này, bởi vì không có người quen, lại không có bằng cấp, bị chèn ép là chuyện bình thường. Hơn nữa có đôi khi bị người vu oan hãm hại sau đó chỉ có thể một mình yên lặng khóc, ai cũng không đến giúp mình, mà chính mình cũng không có năng lực gì để chống lại.
Mà có thể ở trong bệnh viện này sinh tồn, cô cũng dùng hết tất cả các biện pháp, cho dù có những quy tắc ngầm, những chuyện làm cho người ta không chịu nổi cô cũng làm . Nếu không làm sao cô có thể ở lại bệnh viện này, bị người vu oan hãm hại còn có thể ở vị trí này sao?
Nhưng từ sau khi nhìn thấy tiểu thư thuần khiết như bách hợp này, cô đã không còn cảm thấy tự ti nữa, cũng không còn lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện khó coi. Sau khi tiếp cận vị tiểu thư này, cô luyến tiếc rời khỏi. Cô rất thích tiểu thư này, càng không hi vọng đánh mất thiện cảm của cô ấy.
“Ưhm, tôi không giận cô, chỉ là tôi có chút…… nhớ nhà.”Sau khi nói, nước mắt Nhan Nặc Ưu không ngừng rơi xuống. Cô thực vô dụng, rời khỏi nhà, rời khỏi sự che chở của cha mẹ dường như cô đã mất đi năng lực sinh tồn.
Giờ khắc này, trên hai má người y tá xinh đẹp hiện ra hai lúm đồng tiền, bộ dáng đáng yêu làm cho Nhan Nặc Ưu vốn có chút ưu thương cũng bị cuốn hút, nở nụ cười.
Khoảnh khắc lúc Lí Hạo Nhiên đi vào, thấy được một màn như vậy. Nụ cười xinh đẹp hồn nhiên kia đã lâu hắn chưa từng nhìn thấy. Dường như ba năm qua, hắn chưa từng gặp ai có nụ cườ tuyệt như vậy, giờ khắc này, Lí Hạo Nhiên có chút ghen tị với người y tá bên cạnh Nhan Nặc Ưu.
“À, đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cô. Tôi coi cô là bạn cho nên muốn biết tên của cô.” Trải qua vài cái giờ vui vẻ tán gẫu, Nhan Nặc Ưu cũng rất thích cô gái hoạt bát đáng yêu này. Mà dường như cũng cảm tháy sự tự ti trong mắt người y tá, su khi nói câu này, cũng là đề cao vị trí của người y tá trong lòng mình.
“Tôi…… Tôi gọi là…… Tần Tư Ngữ.” Có chút nghẹn ngào nói ra tên mình, người y tá rơi những gọt lệ vui mừng. Cô biết, vị tiểu thư này tuyệt đối là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn, nhưng sau khi nói chuyện phiếm với cô ấy cô có thể cảm giác được tiểu thư này không giống những vị tiểu thư khác không phân rõ phải trái, càng không ác độc giống như những người đó. Tôn trọng cô như vậy, còn coi trọng cả tên của cô, còn coi cô là bạn nữa. Theo khi ra xã hội tới nay, cô chưa từng gặp được một thiên kim tiểu thư nào hiền lành tốt bụng như vậy.
“Tư Ngữ? Tên rất êm tai.” Nhìn Tần Tư Ngữ cẩn thận nói ra tên của mình, mũi Nhan Nặc Ưu có chút đau xót. Còn trẻ như vậy,phải trải qua cuộc sống thế nào mà hình dáng mới như vậy! Mà cuộc sống của cô có vẻ còn quá sung sướng.
“Đúng vậy, mẹ tôi nói tên tôi là do ba đặt, đáng tiếc ba tôi mất sớm, cho nên không được nhìn thấy tôi lớn lên.” Nói đến điều này, ánh mắt Tàn Tư Ngữ cũng dịu dàng hơn, trong hai mắt tràn đầy ý cười hạnh phúc.
“Vậy trong nhà cô có mấy anh chị em? ” Có chút cảm thán, mới hai mươi tuổi, lại sớm mất ba. Một cô gái nhỏ thế này đã phải gánh vác cho cả gia đình.