Đan Sâm Duệ không nhìn ánh mắt của hắn, tiếp tục động tác, Lí Hạo Nhiên dường như muốn ngay lập tức đi về phía trước giết chết người đàn ông này, lại bị một tiếng kêu yêu kiều làm cho dừng lại. Có lẽ, cô cũng không hy vọng hắn đi lên ngăn cản, cô không phải đang rất hưởng thụ sao? Trái tim như bị xé thành trăm mảnh, cuối cùng, Lí Hạo Nhiên cũng không làm gì, thất hồn lạc phách bước nhanh rời khỏi phòng……
Nhìn Lí Hạo Nhiên rời đi, Đan Sâm Duệ khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị đến cực điểm. Nhóc con, muốn đấu với ta ngươi còn non lắm, Ưu nhi đã là vợ của ta, những người đàn ông khác đừng có mơ tưởng, nếu có, kết cục chỉ có chết.
Một phen áp chế Nhan Nặc Ưu, không để ý trong mắt cô không tiếng động phản kháng, lại một lần nữa xâm nhập cô. Tuy rằng biết cô rất đau, nhưng khi nghĩ đến cô lúc nào cũng muốn thoát khỏi hắn, trái tim của hắn sẽ không chịu sự khống chế của hắn, thầm nghĩ làm cho cô hôm nay mang thai đứa con của hắn, như vậy về sau cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi hắn.
“Hu hu…… A….. Hạo Nhiên……”tiếng kêu khẽ,nhưng từng chữ vẫn truyền vào trong tai Đan Sâm Duệ.
Dục hỏa đốt trên người Đan Sâm Duệ vốn nhìn thấy Nhan Nặc Ưu thống khổ chuẩn bị thả chậm động tác, lại nghe miệng Nhan Nặc Ưu nói như vậy, thân thể không chịu khống chế của hắn. Bắt đầu càng điên cuồng luật động.
Không hề nhìn khuôn mặt thống khổ của Nhan Nặc Ưu, hai tay nắm Nhan Nặc Ưu hai chân lên vắt trên vai, càng tăng thêm lực xâm nhập cô. Một lần một lần, ngay cả chính hắn cũng không biết qua bao lâu, ngay cả người ở dưới thân ngất đi khi nào cũng không biết.
Nhan Nặc Ưu chỉ cảm thấy thân thể không phải của mình, đầu cũng cảm thấy nhẹ nhàng, thân thể cũng nhẹ nhàng, giống như tất cả chung quanh đều nhẹ nhàng. Không có tư tưởng không có biểu tình, nếu cứ như vậy chết đi cũng tốt. Toàn bộ cơ thể đau đớn cũng không làm cho cô có bất cứ biểu tình gì.
Đan Sâm Duệ ánh mắt màu đỏ, trong đầu vẫn quanh quẩn cái tên cô vừa kêu, trong lòng một trận tức giận. Một phen lật thân mình Nhan Nặc Ưu lại, đem cô ôm lấy, từ phía sau lại một lần nữa xâm nhập cô. Hắn muốn cho cô biết, người đàn ông của cô chỉ có thể là hắn. Mà người có thể được hưởng thân thể của cô, cũng chỉ có thể là hắn.
“Ưu Nhi, em rất không nghe lời, không nghe lời sẽ phải chịu hậu quả.”
“Hãy nhìn cho rõ ràng, hiện tại em đang ở cùng với ai, nhìn rõ ràng người đàn ông trên người em là ai.” Không hề thương tiếc, không hề dịu dàng, giờ phút này Đan Sâm Duệ tựa như một dã thú, bị kích thích đến phát cuồng. Ai cũng không dám có chút bất kính đối với hắn, ánh mắt kia quả thực giống như Tu La đến từ địa ngục.
“A……” Tại sao người đàn ông này tàn nhẫn như vậy. Ngay cả chết cũng không để cho cô chết, cả người vẫn như cũ không có chút khí lực, đau đớn từng giọt từng giọt truyền thẳng đến đầu óc Nhan Nặc Ưu. Cô có thể cảm giác được tất cả các phần của cơ thể đều đau đớn, đều bị người đàn ông trước mắt này xé rách.
Thân mình từ từ mềm đi, Nhan Nặc Ưu chỉ cảm thấy đầu óc từ từ hỗn độn. Sắc mặt dần dần tái nhợt không còn một chút máu. Khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười như được giải thoát, cơ thể này thực sự vô dụng .
Lần trước là tra tấn tinh thần. Còn lần này ma quỷ này không những đoạt thân thể của cô, mà càng không chút do dự đoạt hết tất cả mọi thứ của cô.
Trong lòng, vẫn nghĩ đến Lí Hạo Nhiên ở sân bay chờ cô, nhưng cô còn có thể trốn đi được sao? Còn có thể có sức để rời khỏi đây sao? Người đàn ông này đã tính toán tất cả cho dù cô làm thế nào cũng không thoát được.
Khóe mắt cuối cùng rơi một giọt lệ, Nhan Nặc Ưu vô lực nhắm hai mắt lại.
Rốt cục, Đan Sâm Duệ thở hổn hển ngừng lại. Nhìn Nhan Nặc Ưu đã chân chính trở thành người phụ nữ của hắn, vừa lòng nở nụ cười.
Đột nhiên, Đan Sâm Duệ mở mắt, quay qua nhìn thân thể mảnh khảnh của Nhan Nặc Ưu, sắc mặt nhanh chóng biến đổi.
Trời ạ, hóa ra vừa rồi hắn điên cuồng như vậy. Nhìn thiên hạ dưới thân mặt trắng bệch hô hấp yếu ớt, Đan Sâm Duệ cảm thấy tim như ngừng đập. Nhanh chóng mặc quần áo cho Nhan Nặc Ưu xong liền gọi thủ hạ đi tìm Chung Minh Hiên, mặt khác cũng phân phó thủ hạ chuẩn bị máy bay riêng.
Đúng vậy, hắn muốn dẫn cô rời khỏi nơi này, làm cho cô vĩnh viễn cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn. Nếu đã trở thành người phụ nữ của Đan Sâm Duệ, như vậy hắn sẽ không cho cô có cơ hội rời đi.
Máy bay riêng rất nhanh đã được chuẩn bị xong . Đan Sâm Duệ bối rối ôm Nhan Nặc Ưu lên máy bay.
Trên máy bay, Chung Minh Hiên sắc mặt có chút không tốt nhìn Đan Sâm Duệ, nhìn bên cạnh Nhan Nặc Ưu ngủ trên giường, hắn chưa từng nổi giận với Đan Sâm Duệ nhưng hôm nay thật sự giận dữ: “Sâm Duệ rốt cuộc cậu đang làm cái quỷ gì vậy. Lòng của cô gái này đã sớm muốn chết, hiện tại cho dù y thuật của tớ giỏi tới đâu, cô ấy không muốn tỉnh, cũng uổng công.”
“Cái gì?” Nghe Chung Minh Hiên nói, Đan Sâm Duệ giật mình, trong mắt tràn đầy hoài nghi. Hắn đã làm sai sao? Tuy rằng chính mình không nên thô lỗ như vậy đối với cô, nhưng cũng là bởi vì cô không ngoan!
“Ai! Quên đi. Một tháng này cấm cậu đụng đến cô ấy, nếu sau đó xảy ra chuyện gì, tớ cũng mặc kệ.” Nâng tay cầm loại thuốc gì đó, Chung Minh Hiên bắt đầu đứng lên.
Đợi cho Chung Minh Hiên làm xong tất cả đi ra ngoài, Đan Sâm Duệ mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Nhan Nặc Ưu. Đôi mắt quyến luyến vuốt ve hai má trắng bệch của cô, trái tim đau đớn, nhưng nếu để cho cô đi, hắn sẽ phát điên.
“Ưu nhi, anh biết em có thể nghe thấy. Em muốn kháng cự chính mình tỉnh lại, như vậy anh cũng sẽ không nương tay đối với người con trai kia. Mười ngày, anh cho em thời gian mười ngày, nếu em vẫn chưa tỉnh lại, như vậy anh sẽ giết Lí Hạo Nhiên.” Dịu dàng vuốt ve Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ trong mắt lại toát ra sự tàn nhẫn chưa bao giờ có. Em yêu người đàn ông kia như vậy, thậm chí sẵn sàng chết vì hắn, như vậy trước hết anh sẽ tiễn hắn đi trước, cho dù chết, anh cũng sẽ không cho hai người cùng một chỗ.
Trong mê man, Nhan Nặc Ưu chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, thân thể đau đến làm cho cô chết lặng. Mà ẩn ẩn một ít thanh âm uy hiếp cũng từ từ truyền vào đầu óc của cô.
Muốn nói chuyện, lại như thế nào cũng vẫn không tỉnh lại được. Mồ hôi rơi đầy trên trán, Nhan Nặc Ưu lo lắng sốt ruột.
Tại sao phải tàn nhẫn như vậy, tại sao phải dùng Hạo Nhiên uy hiếp cô. Nếu không có Hạo Nhiên, hắn không phải còn muốn lấy những người khác uy hiếp cô. Nhưng cô vô cùng suy yếu chỉ nghe được câu được câu không, rồi mơ mơ màng màng ngủ.
Tham luyến vuốt ve hai má Nhan Nặc Ưu, nhìn trán cô ướt đẫm mồ hôi, Đan Sâm Duệ nhẹ nhàng giúp cô lau. Nhẹ nhàng nắm cổ tay mảnh khảnh của Nhan Nặc Ưu lên, đau lòng tát vào mặt hắn, đột nhiên khẩn cầu nói:“Ưu nhi, tỉnh lại được không? Kiên nhẫn của anh là có hạn , nhìn em mê man thế này, em có biết anh đau đớn như thế nào không. Anh thừa nhận năng lực của anh rất thấp, đặc biệt đối với em, Ưu nhi biết không, nếu sau mười ngày em không tỉnh lại , anh sẽ chôn những người thân cùng với em, nghe được không? Là chôn cùng……” Trái tim của hắn không thể chịu đựng được nhìn người phụ nữ yêu thương của mình mê man , mười năm nhung nhớ, mười năm chấp nhất, hắn cho tới bây giờ đều là vì cô.
Từ cái đêm mười năm trước, cô nói cho hắn cô không sợ hắn, cô sẽ đi cùng với hắn, hình bóng của cô đã không thể xóa nhòa trong tâm trí hắn. Hắn muốn cô là vợ của hắn, cả đời không rời khỏi hắn.
Một năm đó cô làm cho hắn chưa bao giờ biết tình người ấm áp như vậy và hắn đã cảm nhận được, hiểu được tình người. Cho nên, hắn muốn cùng cô tiếp xúc, từ từ, hắn say mê tất cả của cô. Khuôn mặt đáng yêu tươi cười, ánh mắt mê người, tính cách nghịch ngợm……