Cô xoay người lại, thản nhiên nhìn Lâm Thanh và Sở Tương đang chật vật.
Hai người đều rất gầy, quần áo vẫn là quần áo hôm đó, mặc thời gian dài cũng đã bốc mùi chua loét, hai người đều có vài ngày không tắm, liền tóc cũng dính vào nhau.
Lâm Thanh tự cao tự đại, mà Sở Tương cũng kiêu ngạo.
Thế nhưng bây giờ, hai người bọ họ, giống như là hai sinh mạng sinh sống ở tầng thấp nhất, gương mặt thật sâu lún xuống dưới, ánh mắt cũng không có nửa phần thần thái di dộng.
Tiểu Vũ Điểm lại cười với anh ta, rất rõ ràng rất nhạt, không mang theo châm chọc, cũng không mang theo oán hận... Chỉ giống như nhìn qua một người xa lạ.
Không gây lớn chuyện, lòng cũng không còn xao động.
Nhưng cô vân đạm phong thanh như vậy, không sao cả như vậy lại khiến lòng Lâm Thanh đau.
“Vì sao cô không hận tôi?” Anh có thể muốn rống to, muốn chất vấn, tuy nhiên lại không có sức lực. Tôn ngôn của anh, sự kiêu ngạo của anh, anh mất tất cả, toàn bộ mấy ngày nay bị tra tấn đã không còn.
Một người đàn ông rốt cuộc chịu đựng tra tấn như thế nào mới có thể để anh ta sống không bằng chết.
Cái tôi bị giẫm đạp ở dưới mặt đất, thân thể bị tổn thương, anh ta hoàn toàn có thể cảm nhận được, Sở Luật không phải người tốt, cũng vĩnh viễn không cần coi Sở Luật là người tốt lành gì.
Về Sở Tương, hiện tại ai cũng không dám nhìn, cô ta vẫn là cái gì thiên kim đại tiểu thư Sở gia, hiện tại cô ta giống như con chó, đúng vậy, cô ta là chó.
Bỗng Sở Tương đột nhiên quỳ xuống.
“Ba, con biết con sai rồi, con thay đổi, con nhất định sẽ thay đổi, con van cầu ba, con cầu xin ba, tha cho con có được hay không...” Thỉnh thoảng cô ta khóc cầu xin, thế nhưng lại trong mắt mọi người, cô ta ngoại trừ bên ngoài buồn nôn thì cái gì cũng không có, không ai đồng tình với cô ta, cũng không cho rằng cô ta đáng thương.
Cũng mãi đến một ngày, Sở Tương mới biết, thì ra không có Sở gia, cô ta chỉ là một con chó.
Mà Tiểu Vũ Điểm giống như đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi của Lâm Thanh.
Vì sao không hận anh ta.
Đúng vậy, vì sao không hận anh ta?
Chỉ là, tại sao phải hận? Đột nhiên, cô có thể nhìn thẳng vào Lâm Thanh, hai con mắt thanh tịnh, thật không có tình cảm dư thừa, không yêu, hận, đương nhiên cũng không có.
“Tôi không hận.”
"Vì sao không hận?" Lâm Thanh đột nhiên tiến lên, thế nhưng chân cũng bị Tam Ca dùng sức đạp một cái, mà đầu gối của anh ta khẽ cong, cả người bịch một tiếng đầu gối quỳ xuống đất.
“Vì sao cô không hận? Không phải tôi đùa bỡn với tình cảm của cô sao?” Mà nghe anh ta nói, khiến Sở Luật trực tiếp nổi nóng muốn đánh chết mới hả giận, Hạ Nhược Tâm lại kéo tay áo anh, nếu không, sợ là Sở Luật muốn trực tiếp lột da Lâm Thanh không chừng.
Tiểu Vũ Điểm ngồi xổm xuống, như thế này có thể nhìn thẳng vào mặt Lâm Thanh, mà cũng không phải ở trên cao nhìn xuống, cô cho anh ta mặt mũi, còn có sự tự tôn cuối cùng.
“Thật sự là tôi một chút cũng không hận anh.” Tiểu Vũ Điểm cụp lông mi xuống, lại mở ra, khóe môi vẫn hơi cong lên, cái này, thực ra cũng xem như cười đi.
“Tôi lại không yêu anh, anh nói, vì sao tôi lại hận anh? Nếu anh nói anh đã có động cơ nhiều năm như vậy, như vậy tôi chỉ có thể nói anh đáng thương.”
Trong nháy mắt này trái tim Lâm Thanh giống như bị hung hăng nện một phát, cái cảm giác kia xảy ra sinh ra đau đớni.
“Anh Tiểu Thanh, có phải hay không anh vẫn cho rằng tôi hại chết chị Quả Nhi?” Tiểu Vũ Điểm chăm chú hỏi Lâm Thanh, mà cô thật sự muốn biết, vì sao Lâm Thanh khẳng định như vậy, là cô hại chết Lâm Quả Nhi.
“Quả Nhi...” Hạ Nhược Tâm nhớ đến đứa bé trước đây, chẳng lẽ lại, là bởi vì Quả Nhi, thế nhưng chuyện này có quan hệ gì với Tiểu Vũ Điểm sao? Tiểu Vũ Điểm khi đó mới chỉ có ba tuổi, con bé biết cái gì?
Sở Luật nắm chặt tay của cô, lắc đầu đối với cô, “Nghe đi, có lẽ rất nhanh chúng ta có thể biết chuyện gì rồi?”
Hạ Nhược Tâm gật gật đầu, mà cô hối hận nhất chính là, vì sao lúc trước cô lại muốn nhận nuôi một mình Lâm Thanh?
Lâm Thanh vừa nghe đến cái tên Quả Nhi, cả người đều điên cuồng lên, “Sở Chỉ Hi, cô câm miệng lại cho tôi, cô không xứng để gọi cái tên Quả Nhi, nếu như không phải cô hại chết nó thì còn có ai, ở đó chỉ có cô, là cô hại chết em gái tôi, là cô khiến cho tôi không có người thân, là cô giống cha cô đều là ác ma, để em gái tôi chết cũng không được yên nghỉ.”
“Anh tận mắt thấy sao?” Mà đối mặt với chỉ trích của Lâm Thanh, Tiểu Vũ Điểm rất tỉnh táo, thậm chí ngay cả vẻ mặt, cũng không có một phần thay đổi, lúc này cô cho người ta cảm giác giống như là Sở Luật.
Rất bình tĩnh, cũng rất lạnh lùng.
Đúng vậy, có lẽ là cô vẫn đang cười, thế nhưng chỉ cảm nhận được sự lạnh lùng trong đó.
Lâm Thanh giãy dụa, giống như là thú bị nhốt, “Tôi là tận mắt thấy, tận mắt tôi thấy em gái tôi chết, tôi cũng nhìn thấy ông ta ôm cô, ông ta bịt kín con mắt của cô, thế nhưng ông ta lại lạnh nhạt xử lý thi thể em gái của tôi, còn tìm đến một người thân thích gì đó của tôi, đây là đem em gái tôi chết không còn một mảnh. Có tiền thì ghê gớm lắm có phải hay không, người Sở gia coi sinh mệnh mình là sinh mệnh, mà khinh rẻ những sinh mệnh của cô nhi viện chúng tôi có đúng hay không?”
“Nhưng Sở Chỉ Hi, cô cho rằng cô có thể sống bao lâu, cô không có thận, còn có thể sống bao lâu...” Anh ta cười, anh ta cười như điên, anh ta khoa trương cười, thế nhưng cười cũng là thất bại.
Bởi vì hiện tại anh ta thất bại, hơn nữa còn là thất bại thảm hại, không còn đường sống để có thể xoay xở.
Tiểu Vũ Điểm khẽ mím đôi môi đỏ, lại mở ra, cô đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Lâm Thanh, hai cánh tay Lâm Thanh đều dùng một tư thế kỳ lạ kéo hướng xuống phía dưới.
Tiểu Vũ Điểm rất rõ, trừ bỏ cô đã luyện qua xiếc ở bên ngoài, dạng vặn vẹo này, có ý nghĩa gì, cánh tay của anh ta bị đánh hỏng rồi.
“Chị Quả Nhi không phải tôi giết.” Tiểu Vũ Điểm nói một câu như vậy.
Mà Lâm Thanh cười lạnh, “Cô nói không phải cô giết, cô có chứng cứ sao?”
“Anh nói vậy, cũng không phải là anh chỉ nói thôi sao, vậy anh có chứng cứ sao?” Tiểu Vũ Điểm cắt ngang lời Lâm Thanh, “Tôi không như anh, lúc này sẽ không cùng anh nói chuyện, nhất định luận ai đúng ai sai, anh không có chứng cứ, thế nhưng là...”
“Tôi có.”
Mà lúc này không có ai phát hiện đột nhiên con mắt Sở Tương vừa mở, toàn bộ thân thể đã vậy còn run rẩy lên, cô ta đang run lên, cũng đang sợ, cô ta cũng đang lo lắng.
Sẽ không, sẽ không, nhất định sẽ không, chuyện này, sẽ không có ai biết đến.
Tiểu Vũ Điểm đưa tay đặt lên cổ của mình, sau đó lấy ra một sợi dây chuyền vàng, cô đem dây chuyền đặt trước mặt Lâm Thanh: "Đây là tôi lúc đó ở chỗ ấy nhặt được, tuy trí nhớ của tôi không nhiều, nhưng cái này lại nhớ rõ."
“Sợi dây chuyền này anh có thể không biết, nhưng mà tôi biết, cô đem mặt sợi dây chuyền cầm lên, trên đó có thể thấy rõ hai cái tên viết tắt, đây là tên bà nội tự tay đưa quà sinh nhật cho Sở Tương, đây là Cầm tinh của Sở Tương, mặt cũng có tên Sở Tương.”