Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 10

Nô lệ tư bản không có sáng cuối tuần, mới ngày nghỉ đầu tiên sau khi đi làm mà Sơ Trừng đã ngủ ngon lành ở nhà đến tận hai giờ chiều.

Thức dậy cậu lại khôi phục y nguyên thói quen hồi đi học: Gọi đồ ăn mang về, pha một tách cà phê đá và bật máy tính để chơi game.

Trong danh sách bạn bè trống rỗng chỉ có Từ Xuyên online, Sơ Trừng gõ ‘.’ và gửi đi.

[Bạn bè: shibenren] (đồ ngu)

Không biết anh ta đang làm gì mà trả lời tin nhắn gấp như vậy, anh chỉ gửi qua một chuỗi bính âm.

Sơ Trừng bấm vào bản đồ và đuổi theo; sau đó gửi yêu cầu gọi thoại, nhanh chóng kết nối với người kia.

“Sao tự nhiên ông lại chơi game vậy? Nhiệm vụ tổ chức giao cho ông thì sao?”

Từ Xuyên bên kia gõ bàn phím: “Chứ không phải ông kêu bọn tôi phải kiềm chế hơn sao? Tối qua tôi vừa hạ bốn sao của nó, nếu không nhường nó thấy mấy trận thì mình không cùng xếp hạng đâu đấy.”

“Ông làm sao coi được thì làm, cứ để ý cấp bậc của nó là được.” Sơ Trừng vừa nói thì lập tức nghe thấy tốc độ gõ của anh ta càng ngày nhanh, có vẻ tốc độ tay cũng bắt đầu tăng lên, cậu tò mò hỏi: “Ông đang làm gì thế?”

“Đi lòng vòng thôi.” Từ Xuyên gửi yêu cầu gia nhập đội rồi nói: “Ông chạy về phía trước vài bước rồi nhìn ra sau tảng đá bên trái.”

Sơ Trừng không để tâm, cậu gia nhập đội và làm theo lời anh yêu cầu. Ngay khi đi vòng ra phía sau tảng đá, hai tiếng thông báo plug-in vang lên trong tai nghe.

Giây tiếp theo, dấu hiệu màu đỏ cho thấy sát thương lan tràn điên cuồng trên màn hình.

Chuyện gì vậy?

Tướng của Sơ Trừng chịu nhiều đòn sát thương cao bị đẩy lùi vài bước, thanh máu giảm vài phần trăm. Cậu nhận ra Từ Xuyên đang lừa cậu bảo vệ anh ta khỏi sát thương, vậy là cậu chửi: “Đồ chó.”

“Hahahahahahaha.” Cùng với tiếng cười tục tằn của anh Xuyên, khung cảnh toàn màn hình trở nên hỗn loạn.

Tại sa mạc đen tối hoang vắng, tướng của Từ Xuyên mặc áo choàng đen cầm một thanh kiếm ánh sáng màu cam. Một tấm biển tiền thưởng màu vàng lóe lên trên đầu anh ta, vô số người chơi nổi tiếng đang bám đuôi sau anh.

Sơ Trừng cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề: “Đây là đi lòng vòng à? Ông đang bị truy lùng!”

Từ Xuyên hét lên: “Biết mà còn không cho tôi ‘cắn’ máu à? Anh đây sắp chết rồi.”

“Tôi lấy đâu ra máu? Ông nhìn cho rõ, tôi là DPS!” Sơ Trừng vô thức phản kháng, lúc này cậu không thể thoát khỏi trận chiến nữa nên chỉ có thể cắn răng đi cứu bạn mình. Cậu hỏi: “Ông làm gì trái đạo đức à? Bị người ta săn lùng tới mức này.”

Từ Xuyên đáp: “Trả thù tôi cướp support bên đó.”

Anh không sợ hãi khi chống lại cả nhóm người, bây giờ anh có người giúp đỡ nên thậm chí còn hung hãn hơn và tự tin quay lại đánh trả. Đánh sướng tay rồi anh mới hét lớn trong cuộc gọi thoại: “CD kĩ năng! Tôi hết chịu nổi rồi, chạy, chạy!”

“Chạy đi đâu? Bị bao vây như này thì tôi chạy đi đâu?!” Sơ Trừng nhìn đồng đội của mình nhảy lên nhảy xuống trong giao diện trò chơi và trốn thoát trong nháy mắt, cậu rút kiếm, ước mình có thể xiên chết anh ta.

[Ôi em không thể chạy được nữa, em không thể chạy được nữa. Các đại ca đánh em đi, nhẹ thôi, đừng đánh vào mặt.]

Sơ Trừng vẫn đang loay hoay rút cạn máu đối thủ thế mà liếc kênh thế giới đã thấy Từ Xuyên nói như vậy.

Những lời chế nhạo đẩy lên mức tối đa, hỏa lực của đối thủ cũng được phát huy tối đa, chỉ vài giây sau mà cả hai cùng nằm trên mặt đất.

“Nhìn xem, chúng ta tương thân tương ái,” tiếng gõ bàn phím điên cuồng trong tai nghe biến mất, âm thanh bật lửa vang lên.

“Tương ái cái quỷ, tôi bỏ mạng này.” Sơ Trừng tức giận cười, cái tên này đã chết chắc rồi mà vẫn phải chạy một mạch kêu cứu để có người hỗ trợ anh ta.

“Có hoạ cùng chia.” Từ Xuyên thô thiển trả lời. Nằm liệt giữa đường nhưng anh không vội hồi sinh, anh châm một điếu thuốc, nhìn hai thi thể dựa vào nhau, nhàn nhã nói chuyện: “Lúc nãy nói tới đâu rồi? Học sinh của ông cầm tài khoản hả?”

Sơ Trừng cũng đang nghỉ ngơi nhấp một ngụm cà phê đá rồi đáp: “Ừ.”

Từ Xuyên than một tiếng: “Ông nói xem sao đứa nhỏ này ngu ngốc thế nhỉ. Nó là livestreamer mà chẳng lẽ không có vốn liếng sao? Cứ đưa tài khoản của ông cho những người chơi mạnh hơn không được à?”

“Sao mà dễ vậy được?”

Con người là sinh vật cạnh tranh với chính mình nhiều nhất; khi Sơ Trừng đặt mục tiêu cấp bậc, cậu đã khéo léo hạ một bậc so với cấp bậc cao nhất mà Bạch Tiểu Long từng đạt tới. Vì vậy cậu nhóc nghĩ mục tiêu này hoàn toàn nằm trong tầm tay, mà đã như thế thì làm sao có thể chấp nhận từ bỏ được.

Sơ Trừng cười khúc khích: “Nghe nói gần đây thằng nhóc đang nghiên cứu cách chơi mới, ông thấy sao?”

“Ừ thì… Ý thức phòng thủ đã cải thiện một chút nhưng không nhiều.” Từ Xuyên nghiêm túc đánh giá: “Ông định để tôi bắn gục nó tới khi nào?”

“Sắp xong rồi.” Sơ Trừng suy nghĩ một chút: “Có là gì thì một khi đã trở thành bắt buộc thì sẽ mất đi sự tự do và niềm vui, tôi không nghĩ không ai có thể kiên trì được lâu.”

Từ Xuyên đành chấp nhận mình bị coi như công cụ, anh buồn bã thở dài: “Lúc trước chúng ta cũng giống như vậy mà nhỉ? Sao tự nhiên ông lại so đo với nó?”

“Giống, nhưng cũng chẳng giống đến thế đâu.” Sơ Trừng đặt cốc cà phê xuống, cậu gửi ảnh chụp màn hình giao diện trò chơi lên nhóm chat, vừa gõ vừa đáp lời anh Xuyên.

“Cái gì cũng phải có giới hạn, nhận thức được việc này không ngăn học sinh tự có cho mình thanh xuân đầy màu sắc. Ngược lại, nó giúp các bạn có nhiều không gian để lựa chọn hơn sau khi đã trải qua những năm tháng đẹp nhất.”

“Tôi đồng ý học tập không phải con đường duy nhất dẫn đến thành công, nhưng chí ít đối với các bạn ấy hiện tại thì nó là như vậy.”

Từ Xuyên hút thêm hai hơi rồi dập tàn thuốc: “Ông nói có lí đấy, bây giờ có tố chất làm giáo viên rồi.”

Sơ Trừng nghe được ý trêu chọc trong lời nói của anh ta thì lập tức vặn lại: “Ông nên tránh xa chuyện của nhà giáo dục ra.”

“Được rồi, được rồi, tôi không quan tâm nữa.” Từ Xuyên đang mỉm cười thì vô tình liếc nhìn giao diện trò chơi, anh nhìn thấy danh sách nhắc nhở bạn bè trực tuyến trong hộp tin nhắn ở góc dưới bên phải.

Nhóm những người bạn thân thiết chơi game cùng nhau này đều trạc tuổi. Sau khi tốt nghiệp, bọn họ bận rộn với công việc hoặc gia đình và ít chơi hơn, nhưng không hiểu sao hôm nay bọn họ lại xuất hiện cùng nhau như thể đã hẹn trước.

[Bang hội: Hai kẻ mất mặt nào bị chôn sống và hồi sinh đây? Gửi toạ độ.]

Từ Xuyên nhanh chóng xem qua lịch sử tin nhắn của nhóm và ngạc nhiên hỏi: “Ông nhắn vào bang hội à?”

“Chứ sao?” Sơ Trừng bấm vào phương án hồi sinh, chậm rãi trả lời: “Đã ra ngoài chơi thì phải tuân theo nội quy: Giết bạn tôi thì được, đánh tôi thì không.”



Trận chiến đẫm máu do anh Xuyên gây ra vốn là hai nhóm người đánh nhau, bây giờ lại trở thành hận thù giữa các bang hội.

Sơ Trừng trong game chiến đấu không biết bao nhiêu tiếng, đến khi không chịu nổi nữa cậu mới nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

Khi cậu thức dậy thì đã là Chủ Nhật.

Cổ cứng ngắc, đầu choáng váng, cậu khó nhọc đứng dậy đi ra phòng khách tìm đồ ăn.

Lách cách…

Đó là âm thanh mở khoá cửa ngoài.

Chu Cẩn đẩy cửa bước vào đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt bơ phờ của đàn em mình: “Dậy rồi à? Đây, anh mang bánh bao về cho em này.”

“Anh ra ngoài hồi nào?” Sơ Trừng vừa nhận bánh vừa cử động vai và đốt sống cổ để giảm đau.

“Sáng sớm người ta giao đồ gia dụng đến nhà mới, anh tới đó quần quật tôi cả buổi sáng.” Chu Cẩn thay giày bước vào, thấy Sơ Trừng lắc cổ thì anh hỏi: “Em khó chịu đốt sống cổ hả?”

Sơ Trừng uể oải đáp: “Da, chắc là do em hay cúi đầu, cứ mỗi lần cử động là em lại nghe thấy tiếng lắc rắc…”

“Nguyên nhân chính là do em thiếu vận động, em mới ngoài hai mươi tuổi nhưng đã thức khuya hơn mười năm, uống cà phê đá sống qua ngày, đi loanh quanh ở trường với ở nhà thì làm sao mà không đau?”

Chu Cẩn hiểu rõ Sơ Trừng, cậu chàng này từ thời đi học lúc nào cũng ru rú ở trong phòng, rảnh rỗi thì chơi game trong kí túc xá và lười tham gia các hoạt động của trường. Kết quả là người ta nghe danh văn nhân huyền thoại chứ chưa bao giờ nhìn thấy cậu ra sao.

Khi mẹ Sơ biết hai người sắp trở thành đồng nghiệp, bà đã đặc biệt yêu cầu anh phải giám sát cậu nhiều hơn.

Vai đau nhức đến nỗi Sơ Trừng rít lên, hiếm khi cậu chủ động nói: “Đến lúc em phải tập thể dục rồi.”

Chu Cẩn đề nghị: “Buổi chiều đi đánh tennis với anh không?”

“Anh không đi với cô Thẩm ạ?” Sơ Trừng hỏi.

Chu Cẩn nói với vẻ mặt cầu xin: “Trước khi cưới anh cũng phải có cuộc sống riêng tư chứ?”

“Dạ được, lát nữa anh gọi em dậy nhé, em ngủ thêm một chút, cảm ơn anh.” Sơ Trừng mỉm cười, cầm túi bánh bao lên rồi quay về phòng.

Buổi chiều trời còn chưa tối hẳn, Sơ Trừng theo Chu Cẩn đến phòng tập.

Đây là một câu lạc bộ với các tầng hoạt động độc lập, diện tích lớn và cung cấp nhiều môn thể thao. Tất cả các địa điểm đều áp dụng hệ thống đặt chỗ dành cho thành viên, vậy nên có là giờ cao điểm thì cũng không cần chen chúc.

Sơ Trừng thay quần áo trong phòng thay đồ rồi bước ra ngoài soi gương dưới ánh đèn sáng rực.

Tướng tá cậu cao gầy, dung mạo tuấn tú, mặc bộ đồ thể thao vừa vặn và cầm một cây vợt tennis trông vô cùng nịnh mắt.

Chu Cẩn nhìn từ phía sau khen: “Trông cũng rất gì và này nọ đấy.”

“Chuyện.” Sơ Trừng vuốt vuốt mái tóc xoăn và cười rạng rỡ: “Nhưng thật ra em không biết chơi tennis.”

“Dễ lắm, anh dạy em.” Chu Cẩn cũng cầm vợt bước ra sân trải nhựa và dạy học một cách mẫu mực.

Sơ Trừng lắng nghe, quan sát và đôi khi thực hành. Dù không phải người học chậm nhưng cậu không thể thành thạo bộ môn này trong thời gian ngắn.

Sau một hồi vung vẩy một cách vụng về, Sơ Trừng nghe thấy bên tai có tiếng cười khúc khích. Cậu ngước lên và thấy một thanh niên mặc quần áo thường ngày, đeo băng đô thể thao đang đứng ở mép sân quan sát.

Đó là Lộc Ngôn.

“Sao con lại tới đây?” Sơ Trừng hơi kinh ngạc.

Lộc Ngôn nói: “Có gì ngạc nhiên đâu, đây là phòng tập gần Phồn Thiên Cảnh Uyển nhất, con gặp thầy Chu mấy lần rồi.”

Vì Thẩm Nam Nam dạy tiếng Anh lớp 7 nên cậu nhóc cũng quen biết Chu Cẩn.

Sơ Trừng chơi tennis không giỏi, hình như vừa rồi cậu còn bị một học sinh cười nhạo nên bỗng khó chịu và mất kiên nhẫn.

“Không đánh nữa.” Nói xong cậu ngồi xuống nghỉ ngơi, lau mồ hôi trên cằm rồi uống mấy ngụm nước khoáng.

Chu Cẩn vội vàng khuyên: “Đừng, mới vung có mấy cái mà, em không đánh thì anh chơi với ai?”

Sơ Trừng ngồi yên trên ghế nghịch điện thoại: “Em không thích chơi, không ấy hai người chơi đi, nếu cần thì em vào sân.”

Chu Cẩn bất đắc dĩ dang tay.

“Lỗi con.” Lộc Ngôn cười và đành phải cầm lấy cây vợt Sơ Trừng đã đặt xuống. Cậu nhóc dường như chỉ đang xem vợt, nhưng bỗng cẳng tay cậu xoay lên cao để thực hiện một cú giao bóng thẳng tuyệt đẹp.

Chu Cẩn cũng nhanh chóng tiếp chiêu.

Hai người đánh qua đánh lại, quả bóng tennis di chuyển giữa bọn họ một cách linh hoạt và đẹp đẽ. Trong bối cảnh cuộc chiến giữa các vị thần, Sơ Trừng ở bên cạnh trông càng thêm chán nản và mệt mỏi.

Cho đến khi hai bên tấn công phòng thủ này bị một giọng nói cuốn hút cắt ngang.

“Con không định đi bơi à?”

Sơ Trừng nằm rạp xuống ghế ngước nhìn thân hình cao lớn vạm vỡ.

Dụ Tư Đình mặc quần bơi đứng ngoài sân tennis, ánh mắt đăm đăm nhìn sang. Nước da hắn không ngăm, dáng người cân đối, cơ bụng rắn chắc được khăn tắm che đi một nửa, nhìn hắn cũng có thể khiến người ta dâng trào adrenaline.

Sơ Trừng giật mình vô thức ngồi dậy.

“Con muốn đánh tennis với thầy Chu một lúc.” Lộc Ngôn và Chu Cẩn đang giao tranh ác liệt đương nhiên không muốn bị quấy rầy, cậu nhóc liếc nhìn chung quanh rồi nói: “Thôi thì lấy làn hồ bơi con đặt trước cho thầy Sơ đi.”

Cái gì?

Mí mắt phải của Sơ Trừng giật nhẹ.

Chu Cẩn ở bên ngoài quan sát rõ ràng, thậm chí anh còn biết gần đây em mình sợ nhất là Dụ Tư Đình nên càng phải chơi ác: “Bơi lội cũng là một cách tốt để rèn luyện vai và cổ, em đi đi.”

“Em không mang theo quần bơi.” Sơ Trừng buột miệng nói.

Tuy nhiên Chu Cẩn vẫn quyết tâm thực hiện lời dặn dò của mẹ Sơ, anh hét lên với nhân viên đang dọn dẹp khu vực: “Anh Triệu, đăng kí thẻ cho cậu này đi, tôi nhớ lần đầu đóng tiền được tặng bộ đồ bơi.”

Chu Cẩn…

Sơ Trừng nghiến răng nhìn qua.

“Muốn đi không?” Dụ Tư Đình cụp đôi mắt đen láy nhìn sang: “Nếu thầy không muốn thì tôi huỷ hẹn.”

“Tiền trừ rồi, thầy đi đi.” Lộc Ngôn lợi dụng lúc đang ngừng vung vợt và nói: “Con muốn đấu với thầy Chu thêm mấy chục ván nữa.”

Nói đến nước này mà Sơ Trừng còn trốn tránh nữa thì có vẻ hơi mất bình tĩnh, huống chi trong rất nhiều môn thể thao thì cậu chỉ giỏi mỗi môn bơi lội.

Sơ Trừng đứng dậy đáp: “Đi, để tôi đi chọn quần bơi.”

Dụ Tư Đình gật đầu: “Vậy tôi đi trước.”

Khoảng mười phút sau, Sơ Trừng quấn khăn tắm xuất hiện ở bể bơi, Dụ Tư Đình đang khởi động bên hồ bơi trước khi xuống nước.

Các làn bơi ở đây không giống những hồ bơi thông thường – ở đây không có khu vực nước nông để vui chơi giải trí mà chỉ có những đường đua tiêu chuẩn cự li năm mươi mét. Sơ Trừng hiếm khi tập luyện với cường độ cao như vậy nên cậu đành phải đi qua giãn cơ với hắn vì lí do an toàn.

Cả hai đứng cạnh nhau thế này mà không nói gì thì hơi khó xử, vậy là Sơ Trừng mở miệng trước: “Thầy Dụ có thường xuyên tới đây không?”

“Cuối tuần thôi, bình thường tôi không có nhiều thời gian rảnh.” Thái độ của Dụ Tư Đình khá thân thiện, nhưng khi trả lời hắn chỉ lo khởi động cánh tay chứ không quay sang nhìn cậu.

Nước đường đua vừa sạch vừa trong phản chiếu màu xanh lam dưới đáy hồ và chầm chậm gợn sóng. Sơ Trừng ngồi xổm xuống bên hồ đưa tay ra thử thì cảm thấy vừa lạnh vừa thích.

Dụ Tư Đình khởi động rồi xuống nước.

Sơ Trừng cũng đeo kính bơi và đội mũ theo sát phía sau, nhưng cậu sớm phát hiện hành động của mình sai rồi.

Dù là tốc độ hay sức bền thì cậu cũng không thể so sánh được với Dụ Tư Đình, chẳng thà ngay từ đầu có khoảng cách để sự đối lập không quá kinh khủng như bây giờ.

Thật sự tự chuốc lấy nhục.

Sơ Trừng bơi mà bị bỏ lại mấy vòng, khi cậu lên bờ thì tóc của Dụ Tư Đình đã gần khô.

Da Sơ Trừng trắng xanh do không tiếp xúc nhiều với ánh nắng, toàn thân ướt nhẹp, hai chân thon dài thẳng tắp lười nhác bước về phía bờ. Cậu nằm trên ghế nghỉ ngơi một lát rồi tiện tay cầm khăn lau những giọt nước trên cằm.

Dụ Tư Đình đưa tay đưa cho cậu một lon nước vitamin và hỏi thẳng: “Bình thường thầy không vận động nhiều phải không?”

Sơ Trừng co một chân lại rồi đưa tay nhận nước và ngượng ngùng cười: “Ừ.”

Ngay cả khi bước ra khỏi khuôn viên trường mà cậu vẫn mang theo vẻ đẹp trai trẻ trung, nét mặt trầm tĩnh khiến người ta cảm thấy như một làn gió mát lành, nụ cười lại càng duyên dáng và đẹp đẽ.

Cho dù cậu chỉ đứng bất động ở đó thì cũng đã thu hút sự chú ý của người trong hồ bơi.

Dụ Tư Đình nhìn cậu hai giây rồi nuốt xuống lời nói gay gắt trên đầu lưỡi, hắn sửa lại cách khuyên răn nhẹ nhàng hơn: “Làm giáo viên cũng là một công việc thể chất, sau này nếu rảnh thì thầy nên rèn luyện nhiều hơn.”

Sơ Trừng mệt mỏi ngả người ra sau: “Ừ…”



Tác giả có lời muốn nói

Dụ Tư Đình: Bạn đi bơi của tôi ấy à, tuy em ấy yếu nhưng được cái đẹp.