Tàn Bào

Chương 129: Thật là nhục nhã!

- Biến thành là có ý gì ? Thật sự là tòa tháp này là Kim Kê ? Hay là nơi Kim Kê sống ?

Tả Đăng Phong nghe xong nhíu mày hỏi.

- Không rõ lắm, nhưng ánh mắt của nàng không giống nói dối.

Ngọc Phật liếc nhìn nàng kia một cái, nói.

- Nhưng là nàng ấy luôn luôn nói dối, ba ngàn năm trước làm gì có giấy, thì lấy sách ở đâu ra chứ ?

Tả Đăng Phong cười nói, hắn không muốn cô gái kia có thể dựa vào vẻ mặt hai người khi nói chuyện mà đoán được nội dung.

- Vì sao nàng phải nói dối ?

Ngọc Phật liền hỏi.

- Nói dối không nhất định là có ác ý, cũng có thể là do nàng cảnh giác, mỗi người đều có cảnh giác riêng, đối với nàng thì hai chúng ta là người lạ, làm sao nàng có thể hoàn toàn tin tưởng được chứ.

Tả Đăng Phong liền nói.

- Bây giờ phải làm sao đây ?

Ngọc Phật liền hỏi, thật ra Ngọc Phật cũng không phải ngươi không có chủ ý, nhưng hai người cùng đi thì nhất định phải nghe lời một người, Ngọc Phật rất khâm phục tâm tư cẩn thận của Tả Đăng Phong, cho nên nguyện ý nghe theo lời hắn.

- Thân quen và tín nhiệm đều cần có thời gian, nói cho bọn họ biết, rạng sáng mai chúng ta bắt đầu tìm kiếm, dù cho có tìm được Kim Kê hay không, đều sẽ dẫn bọn họ ra ngoài.

Tả Đăng Phong suy nghĩ một lát, nói.

Ngọc Phật hiểu Tả Đăng Phong muốn hai chị em này cảm động, cho nên gật đầu đi về hướng hai chị em kia, phiên dịch lại những lời mà Tả Đăng Phong nói, hai người nghe xong liền cực kỳ vui mừng, gật đầu liên tục.

- Để cho bọn họ nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ không vào phòng.

Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phật nói :

- Xin lỗi, khiến cô phải theo tôi chịu lạnh một đêm rồi !

- Không sao cả !

Ngọc Phật nghe xong lắc đầu, nhìn về hướng hai chị em kia nói một câu, hai người kia nghe xong hơi do dự một chút mới rời khỏi cánh cửa đá, người nam thì nghỉ ở lầu một, còn người nữ thì bước lên lầu hai. Tả Đăng Phong khẽ lắng nghe, phát hiện người nam kia từ khi nằm xuống liền lăn qua lăn lại, còn cô gái kia sau khi lên lầu liền không phát ra tiếng động nào, chắc là để nguyên quần áo mà đi ngủ luôn.

- Cậu đang nghĩ gì vậy ?

Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong mày luôn nhíu chặt, liền hỏi.

- Tôi cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra được vấn đề nằm ở đâu !

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

- Tôi cũng có loại cảm giác này, nếu quanh năm chưa từng thấy người ngoài, thì đúng ra bọn họ phải tỏ ra sợ hãi mới đúng, nhưng bọn họ nhìn như không hề sợ gì cả.

Ngọc Phật gật đầu nói.

- Có lẽ chúng ta nghĩ quá nhiều, hoàn cảnh sinh sống của bọn họ hoàn toàn khác với chúng ta, cho nên suy nghĩ của bọn họ cũng khác, chúng ta không thể dùng suy nghĩ của người thường đi suy đoán bọn họ được.

Tả Đăng Phong liền nói.

- Rất có lý.

Ngọc Phật gật đầu đồng ý.

Khí hậu bên trong và ngoài trân pháp đều giống nhau, mùa đông nhiệt độ rất thấp, Ngọc Phật chỉ mặc một cái đạo bào, cho nên phải vận chuyển linh khí chống chịu cái lạnh, Tả Đăng Phong thấy vậy liền do dự, hắn rất muốn cởi áo choàng nhường cho Ngọc Phật mặc chống lạnh, nhưng việc này từng bị rất nhiều nam nhân dùng, Tả Đăng Phong không muốn bắt chước, nhưng vì mình mặc áo bông mà để nữ nhân bị lạnh, việc này khiến hắn thấy kỳ cục, do dự mãi cuối cùng vẫn là cởi áo choàng khoác lên người Ngọc Phật.

- Trong lúc cậu đang do dự có nên cởi áo nhường cho tôi hay không, thì tôi cũng đang suy nghĩ có nên nói cậu nhường áo cho mình không.

Ngọc Phật cười nói, nàng cũng không từ chối ý tốt của Tả Đăng Phong.

- Ha ha.

Tả Đăng Phong nghe vậy liền thoải mái cười lớn.

- Cười gì chứ, tôi đến là để giúp cậu, chưa tính việc cậu không trả thù lao, đến cả không có tiệc rượu và chỗ ở tôi cũng không thèm tính toán với cậu, vậy mà cả cái áo choàng cậu cũng tiếc với tôi, thì tôi sẽ thật sự giận đó.

Ngọc Phật giả vờ nghiêm nghị nói.

- Cô có biết trâm ngọc trên đầu cô có giá trị bao nhiêu không ?

Tả Đăng Phong liền giả làm con buôn, nói.

- Đúng rồi, hỏi cậu vấn đề này, cậu phải thành thật trả lời tôi.

Ngọc Phật bất ngờ nói.

- Hỏi đi !

Tả Đăng Phong liền nói, Kim Kê chỉ ở trọng phạm vi ba trăm dặm của trận pháp này, sớm muộn gì cũng tìm được, cho nên tâm tình của Tả Đăng Phong rất tốt.

- Nếu cậu đã tìm đủ sáu loài vật thuần âm, cũng không thể làm nàng sống lại, thì cậu sẽ làm gì ?

Ngọc Phật nhẹ nhàng hỏi.

- Vấn đề này cô đã hỏi rồi, tôi cũng từng trả lời mà.

Tả Đăng Phong cười nói.

- Tôi sẽ cùng cậu tìm đủ sáu loài vật thuần âm, nếu có thể làm nàng sống lại, tôi sẽ rời đi. Nhưng nếu đã đem hết sức đi làm mà vô ích, vậy cậu cũng xem như không có lỗi với nàng rồi...

Ngọc Phật nói đến đoạn sau thì ngập ngừng.

- Các cô gái khác bình thường đều e thẹn, như cô thì quá thẳng thắn rồi.

Tả Đăng Phong cười nói.

- Tôi so với cậu còn lớn hơn 1 tuổi, đã 28 tuổi mà còn e thẹn thì quá giả tạo rồi.

Ngọc Phật cũng cười nói.

- Tình huống của tôi và Đỗ chân nhân gần giống nhau, vì sao cô lại không nhìn trúng hắn mà lại là tôi chứ ?

Tả Đăng Phong liền hỏi, nếu đã khơi ra rồi thì hắn cũng muốn nói rõ ràng một chút, đỡ cho ngày sau phải che dấu.

- Cậu khác với hắn, hắn sau khi vợ mất đi thì nhận chức chưởng giáo, còn cậu thì vì một hi vọng mờ ảo mà không từ khổ cực đi tìm kiếm. Hắn sau khi nhìn thấy tôi liền yêu thích, đó chính là phản bội với người vợ đã mất. Còn cậu thì không hề có ý đồ gì khi gặp ta, cho dù là sau này cùng đi với tôi, thì cũng là tôi chủ động thích cậu.

Ngọc Phật mặc dù cố gắng nói băng giọng điệu bình tĩnh. Nhưng khi nói vẫn run run, đã chứng tỏ bên trong lòng nàng cũng không phải bình tĩnh.

- Đỗ chân nhân sở dĩ không bôn ba khổ cực là vì pháp thuật của hắn thâm sâu, phân rõ Âm Dương, cho nên không muốn uổng công, Không giống tôi, lừa mình dối người biết rõ là không thể vẫn đi làm. Hơn nữa cô cũng nghĩ tôi quá cao thượng rồi, làm sao cô biết tôi không từng có ý xấu về mình, lúc trước ngươi đi trên đường tôi liên tục nhìn vào cái mông và đùi của cô, côcó biết không ?

Tả Đăng Phong lắc đầu cười nói, trong đầu mọi người đều có tà niệm, nhưng dám nói trắng trợn ra ngoài thì sợ là chỉ có mình hắn, sỡ dĩ hắn làm vậy là muốn tự bôi xấu bản thân, khiến Ngọc Phật tỉnh táo lại.

Ngọc Phật nghe xong liền hơi đỏ mặt, dù nàng có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn là phụ nữ, những lời không biết xẩu hổ như thế thật sự lần đầu nàng được nghe.

- Đúng là có tà chủ thì sẽ có sắc bộc, cậu xem con mèo của cậu kìa.

Ngọc Phật chỉ tay lên phía trên nói.

Tả Đăng Phong nghe xong liền ngước đầu lên nhìn, vừa nhìn đã nhíu mày thật chặt. Không biết từ lúc nào Thập Tam đã trèo lên lầu hai, ở phía Nam lầu hai có một cái cửa sổ nhỏ để thông gió, lúc này Thập Tam đang chổng mông nhìn vào bên trong.

- Thập Tam, mau trở về đây !

Tả Đăng Phong nhíu mày hô lớn.

Thập Tam nghe tiếng liền rụt đầu khỏi cửa thông gió, xoay người nhảu xuống chạy lại bên cạnh Tả Đăng Phong.

- Mặt mũi của tao bị mày làm mất hết rồi !

Tả Đăng Phong không biết làm sao đành mở miệng răn dạy.

Thập Tam liếc Tả Đăng Phong một cái, trong ánh mắt tràn ngập khó hiểu, xoay người muốn chạy lên lầu lại, Tả Đăng Phong thấy vậy vội vàng ôm chặt nó.

- Con mèo của cậu giống hệt ngươi, không có sĩ diện mà !

Ngọc Phật bị hành động của Tả Đăng Phong và Thập Tam chọc cười,

- Được rồi, sau này không nhắc lại chuyện này nữa, vợ tôi trước đây vì cứu tôi mà chảy cạn máu tươi, cô hãy để tôi có thể đền đáp cho nàng thật tốt đi. Cô rất xinh đẹp, pháp thuật cũng cao, tính tình cũng tốt, sau này hãy tìm một người tốt làm bạn, sau này hai chúng ta có thể làm bạn tốt.

Tả Đăng Phong liền chấm dứt đề tài này.

- Từ nay về sau sẽ có rất nhiều nguy hiểm, mình bản thân cậu khó mà chống đỡ được, tôi sẽ giúp cậu, nhưng cậu phải đồng ý với tôi, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào đi nữa, cậu cũng không thể tự hủy đan điền, tán công tự sát !

Ngọc Phật nghe xong liền nhíu mày nói.

- Trịnh Bản Kiều có câu “Nan đắc hồ đồ”, có đôi khi tôi cũng muốn hồ đồ vậy, nhưng tiếc là tôi lại không thể hồ đồ, nếu đã không hồ đồ thì ta cũng không thể giả vờ là mình hồ đồ, tôi biết cô muốn dùng thời gian khiến tôi thay đổi chủ ý, nhưng nếu tôi đã nhận ra, thì không thể cho cô cơ hội. Tôi hiểu được ý tốt của côi, nhưng tôi không thể để cho cô đi theo nữa, nói thật cho cô biết, lúc này tôi đang nỗ lực kiềm chế bản thân, nếu cô cứ luôn đi theo thì sợ rằng có một ngày tôi không tự khống chế được mất. Từ nay tôi sẽ tự mình giải quyết mọi việc, cô tuyệt đối không được đi theo.

Tả Đăng Phong liền kiên quyết nói.

Tả Đăng Phong dứt lời, Ngọc Phật chỉ im lặng không nói gì, nhưng trên mặt xuất hiện ý cười.

Tiếp đó cả hai cũng không nói chuyện, đều nhắm mắt dưỡng thần.

Tới gần sáng sớm, Ngọc Phật đánh thức hắn.

- Làm sao vậy ?

Tả Đăng Phong mở mắt hỏi.

- Cậu nghe đi !

Ngọc Phật mặt đỏ bưng, đưa tay chỉ lên lầu hai.

Tả Đăng Phong nghe vậy liền vận chuyển linh khí lắng nghe, vừa nghe xong lông mày cau chặt.

- Cô muốn tôi nghe cái này ?

Tả Đăng Phong khó hiểu nhìn Ngọc Phật, lúc này trên lầu hai vang lên tiếng da thịt va chạm.

- Binh thường sao ?

Trên mặt Ngọc Phật lộ vẻ chán ghét, hỏi.

- Nếu đổi lại thành vợ chồng thì đúng là bình thường, nhưng bọn họ lại là chị em!

Tả Đăng Phong nói xong cũng có cảm giác buồn nôn.

- Tôi không hỏi cái này, tôi hỏi là tại sao bọn họ vẫn có tâm tư làm chuyện này chứ ?

Trên mặt Ngọc Phật ngoài vẻ chán ghét còn lộ vẻ nghi ngờ.

- Có thể là do hoàn cảnh sống... Trong hoàn cảnh quái dị này thì áp lực rất lớn mà !

Tả Đăng Phong liền đoán, hắn vừa nói xong cũng cảm thấy không hợp lý, nhưng ngoài lý do này ra thì hắn cũng không thể tìm được cách giải thích nào khác về loại làm việc phòng the vào sáng sớm này.

- Sớm muộn gì tôi cũng giết họ !

Ngọc Phật liền nói.

- Chuyện này đợi sau hẵng nói, một lát nữa bọn họ đi ra đừng biểu hiện gì, trước hết cần hỏi rõ chuyện về Kim Tháp kia đã,

Tả Đăng Phong liền trấn an.

Ngọc Phật liền gật đầu, hai người mặc dù không nhìn thấy gì nhưng lại nghe rất rõ, vì vậy mà không khí lúc này rất xấu hổ, còn Thập Tam vậy mà lần thứ hai muốn trèo lên rình coi, Tả Đăng Phong vội vàng giữ chặt nó.

Không lâu sau, thanh âm khiến người nghe lúng túng kia đã dừng lại, hai chị em liền xuống lầu đi tới bên cạnh. Ngọc Phật hít mấy hơi liền để bình ổn cảm xúc, sau đó mới tiến lên cùng họ nói chuyện.

- Nàng nói tòa Kim Tháp này chính là nơi Kim Kê sống, Kim Kê ở bên trong đó, nàng biết cửa vào.

Ngọc Phật xoay người nhìn Tả Đăng Phong nói.

- Để bọn họ dẫn đường đi.

Tả Đăng Phong suy nghĩ một lát nói. Hắn không tìn Kim Kê có thể biến ra tòa tháp cao như vậy, nhưng hắn tin Kim Kê thực sự sống ở bên trong.

Ngọc Phật liền quay đầu nói chuyện với hai chị em kia, hai chị em họ liền gật đầu đồng ý, rời khỏi thạch lâu đi về phía tây, Tả Đăng Phong và Ngọc Phật liền đi theo sau.

Một lát sau, bốn người đã đến dưới Kim Tháp, Tả Đăng Phong đưa tay sờ Kim Tháp, sau khi sờ thì bỏ đi suy đoán trước đó, loại vật liệu này mặc dù rất giống vàng nhưng lại không phải là vàng, bởi vì vàng có tính mềm, mà loại vật liệu này lại rất cứng rắn.

Cửa vào Kim Tháp nằm ở phía nam thân tháp, đối diện cửa thành, đại môn bị một sợi dây xích to lớn khóa lại, không có ổ khóa, có thể thấy sợi xích này năm xưa được đúc nóng ngay tại chỗ.

Tả Đăng Phong và Ngọc Phật liền đi tới cầm thử, cùng phát lực kéo, thử vài lần, phát hiện không thể kéo đứt được.

- Loại xiềng xích này chắc chắn dị thường, chúng ta lại không có thần binh lợi khí, thật khó...

Ngọc Phật lo lắng nói.

- Ai nói ta không có thần binh lợi khí chứ ?

-

Tả Đăng Phong liền cười nói, đưa tay phải lên, Huyền Âm chân khí bạo tăng, nhanh chóng đóng băng xiềng xích. Huyền Âm chân khí có thể phát ra nhiệt độ thấp bao nhiêu Tả Đăng Phong chưa từng thử, nhưng hắn biết, bất ngờ làm lạnh thì mọi vật chất đều rất giòn, ngay cả kim loại cũng vậy.

Tả Đăng Phong tự ước lượng đã đủ liền thu hồi Huyền Âm chân khí, cầm lấy xiềng xích, bắt ngờ kéo mạnh, sau một tiếng rầm, xiềng xích đã đứt.

Thả xiềng xích xuống Tả Đăng Phong đẩy đại môn ra, theo từng tiếng kẽo kẹt, đại một bị mở khe hở hơn ba thước.

- A Di Đà Phật ! Cuối cùng cũng tìm được các người !

Ngay lúc Tả Đăng Phong muốn nhìn vào bên trong tháp thì bên phía nam vang lên tiếng của Thiết Hài. Tả Đăng Phong liền quay đầu nhìn lại, phát hiện Thiết Hài đang chạy nhanh đến nơi này, tình hình của Thiết Hài rất thảm, tăng bào cũ nát đã bị đốt cháy thảm thương, râu tóc cũng cháy không ít.

Ngọc Phật thấy thế liền mỉm cười liếc Tả Đăng Phong một cái.

- A Di Đà Phật ! Cho ta miếng nước !

Thiết Hài chạy đến liền vội vàng kéo tay Tả Đăng Phong đòi nước.

- Làm sao ông lại bị đốt thành hình dạng này ?

Tả Đăng Phong liền lấy bình nước đưa sang.

- A Di Đà Phật ! Cứu hỏa như cứu mạng !

Thiết Hài cầm lấy bình nước tu ừng ực.

Tả Đăng Phong và Ngọc Phật nghe xong liền cười khổ lắc đầu.

- Ồ ! Hai người bắt được ở đâu vậy, thật là đẹp !

Thiết Hài hạ bình nước xuống chỉ tay vào cô gái trẻ kia nói.

Tả Đăng Phong nghe xong liền hoảng sợ, mặc dù Thiết Hài đã bị điên, nhưng trước giờ chưa từng nghe nói hắn có hứng thú với nữ nhân, hôm nay sao lại có cử chỉ điên rồ này ?

Ngọc Phật cũng bị giật mình không kém, hai người cùng liếc nhìn nhau, đứng ngây tại chỗ.

- Đẹp, đẹp thật, nó có thể bay không ?

Thiết Hài cũng không thèm nhìn hai người, mà tò mò đi lại gần cô gái kia.

- Đại sư, ông là người xuất gia, sao lại có thể nói với cô nương nhà người ta như thế ?

Tả Đăng Phong liền kéo tay Thiết Hài lại.

- Cái gì mà cô nương, đây là con chim mà, 2 người không thấy sao ?

Thiết Hài liền kêu la, đưa tay chỉ cô gái nói :

- Cậu nhìn kìa, đầu chim, lại còn có đuôi, ồ, trên móng vuốt còn được bọc cái gì màu vàng vậy ?

Thiết Hài là người điên, cho nên hai câu trước của hắn Tả Đăng Phong và Ngọc Phật cũng không quan tâm, nhưng câu cuối hắn vừa nói ra, hai người lập tức cảm thấy kỳ quặc, đồng thời quay đầu nhìn lại, đã phát hiện cô gái kia đã kéo người thanh niên chạy vào trong Kim Tháp, cùng lúc đó đại môn đã bị đóng lại, đem ba người chắn ở bên ngoài.

Thiết Hài liền bóp cổ tay thở dài.

Ngọc Phật nhíu mày suy nghĩ, nàng còn chưa theo kịp biến đổi bất ngờ này.

Vẻ mặt Tả Đăng Phong từ khiếp sợ dần chuyển sang tức giận, đến lúc này hắn đã hiểu vì sao Thập Tam lại có hứng thú với cô gái này như vậy, cũng đã hiểu vì sao nó lại dùng miệng đi hứng lấy dương tinh, mục đích chính là giúp nó tạm thời che giấu hơi thở âm tính của nó, khiến Thập Tam không thể nhìn ra chân tưởng Kim Kê của mình.

- Thật không ngờ, lại bị một con gà đùa giỡn !

Một lát sau, Ngọc Phật cười khổ nói.

- Tiên sư nó, sớm muộn gì cũng nhổ sạch lông nó.