Thảo ngồi trong nhà tắm giặt chiếc áo của Phúc. Bên cạnh cô là chai thuốc tẩy. Cô không dám mạnh tay với cái áo này. Phúc bảo nó có giá tới mấy triệu, anh ta sẽ bắt đền cô số tiền đó nếu cô không giặt trả.
Cô mân mê mãi mới xong cái áo, rồi phơi ở trong phòng vì sợ bị mất. Nằm trên giường nhìn cái áo của Phúc treo giữa nhà, cô tức mãi.
-Tốt. Em có thể mở tiệm giặt là được đấy. – Phúc cười thích thú khi mở cái túi ni lông thấy bên trong có cái áo của anh đã được là lượt, gấp cẩn thận.
Cô căm tức không thèm nhìn lại. Phải giặt áo cho hắn là nỗi hổ thẹn lớn nhất đời cô.
-Ê, lên VIP1 đi! – Phúc khoát tay.
-Tại sao lại ở đó? – Thảo thắc mắc.
-Cho em lên đó một mình một phòng mà quậy, đừng để ảnh hưởng đến tiếng tăm của nhà hàng.
Đúng là hắn đi guốc trong bụng cô, lúc nào cô cũng nung nấu ý định phá bữa trưa của chúng.
Cánh cửa Vip1 mở ra mà cô ngỡ như mở cửa ngục. Đây là nơi hắn xử cô sau mỗi khi cô có những hành động chống đối hắn.
-Nào, xin mời em, cứ việc làm gì tùy thích – Phúc giơ tay về phía bàn ăn, nơi các món ăn đều nóng hổi, thơm phức.
Thực ra cô không có ý định phá cả bàn ăn như hôm trước. Nhớ lại hôm qua lúc dọn bàn, cô đã thấy người ta phải đổ đi gần hết bàn ăn đó, phải tội quá! Trong khi mẹ cô ở nhà thì...
-Sao thần ra thế, bắt đầu bằng cái gì trước nào, tương ớt, hay mù tạt, có sa tế nữa này, anh mượn nhà bếp lên cho em đấy – Phúc hất cằm về mấy cái chai lọ trên bàn một cách khiêu khích.
-Các anh sẽ chẳng ăn nổi với tôi đâu – Thảo căm ghét nói.
Cô hằm hằm ngồi vào bàn. Có cách nào không phải mang tội phá của mà vẫn làm cho mấy thằng con trai này không ăn được? Trong khi mặt chúng thì đã trơ quá thế này.
-Chán rồi hở em? Đang nghĩ trò gì nữa đấy? – Phúc lại đi guốc trong bụng cô tiếp. Cô tức tối ngoảnh mặt đi.
-Vậy thì chúng ta bắt đầu dùng bữa thôi. Để anh gắp cho nữ hoàng của anh món này nào. Cá hồi Nauy mới về đây.
-Còn anh thì mời em món này, con gái ai cũng thích ăn cả. – Đại ân cần thò đũa vào một đĩa nộm.
Hai đôi đũa lần lượt thả thức ăn vào bát của cô.
-Tôi nói cho các anh biết, tôi rồi sẽ nghĩ ra cách để các anh không thể đến đây!
-Thì em cứ ra chiêu! – Phúc búng tay ngạo nghễ.
Cô đẩy bát mình về giữa mâm, ý hôm nay sẽ không ăn. Cả bọn nhìn nhau cười ha hả, rồi cúi đầu ăn ngon lành. Thỉnh thoảng Phúc lại ngẩng mặt nhìn cô khoái trá, cái miệng nhai căng phồng. Được rồi, để xem hắn còn ăn ngon được nữa không nếu cô thử cách này.
-Ăn uống gì mà phồng mồm trợn má như con hà mã. Không biết phép lịch sự trước phụ nữ gì hết. Anh thật chẳng bằng một góc anh Phan. – Cô vênh mặt.
-Hả...? - Phúc ngừng nhai luôn.
-Tôi chẳng bao giờ thích anh hết, ngay cái nết ăn anh đã thua đứt anh Phan của tôi rồi. – Cô bĩu môi.
Phúc trợn mắt, cô thấy cổ hắn ngắc ngứ, thức ăn thì đầy miệng. Tốt quá, ước gì cho hắn nghẹn.
-Anh Phan của tôi ăn uống rất là lịch thiệp, dù đói mấy cũng ăn miếng vừa vừa thôi chứ không phải ngoác cái mồm đến phát sợ như anh.
Phúc tức tối cố nuốt chỗ thức ăn trong miệng, cô bồi tiếp.
-Anh ấy mỗi miếng ăn đều nghĩ đến tôi. Nếu như tôi bỏ bữa thì chắc chắn anh ấy cũng không thể ăn ngon như anh được.
-Thế em tưởng anh đang ăn ngon đấy à! – Phúc giận dữ.
-Không ăn ngon sao anh ăn như thuồng luồng thế kia.
-Anh ăn thế là vì em! Vì anh tức! – Rồi Phúc đập cái bát đánh cốp một cái, bát không vỡ, nhưng thức ăn nhẩy tung.
Cả lũ tròn mắt nhìn Phúc, cô cũng thấy sợ vì mặt hắn đã phừng lên.
-Anh mà không lịch sự à! Anh đã lịch sự nhưng em không chịu! Anh cố chiều em, em cũng không cho! Em còn dám so anh với nó! Em quá đáng vừa thôi đấy!
Cô né người ra vì hắn quát khá to. Hắn vẫn chưa hả, quát tiếp.
-Đừng có đụng đến tên nó trước mặt anh. Nhắc đến nó là anh sôi tiết đấy!
-Anh sôi tiết thì anh làm được gì! – Thảo đứng lên cãi – Tôi thích ai thì tôi ca ngợi người ấy! Anh là cái gì mà cản tôi!
-Thảo ơi, thôi, em – Đại xen vào nhắc khi thấy Phúc mặt tím bầm.
-Kệ em! – Thảo vặc lại – Để em nói cho anh ta tức luôn một thể! – Xong cô lại quay vào mặt Phúc – Anh sẽ mãi mãi chẳng được như anh Phan đâu! Cứ ghen tị đi! Anh ý mới là người em tình nguyện chăm lo hầu hạ suốt đời!
-Cô đúng là cái đồ ngu ngốc! Đồ ngu ngốc!
-Anh mới là cái đồ ngu ngốc! Cứ đổ hết tiền của vào những việc vô ích này đi! Anh sẽ chỉ làm giàu cho cái nhà hàng này và tự chuốc lấy thất bại thôi. Không bao giờ em cho anh hạnh phúc!
-A a a a a........! – Phúc đột nhiên hét lên, rồi cầm luôn ly rượu tự hắt vào mặt mình, rượu vã vào mặt hắn chảy xuống ròng ròng ướt áo. Hắn lấy tiếp ly bên cạnh hắt vào cổ mình nữa. Mọi người cứ trố mắt ra.
***
“Nếu em không giặt trả đồ trả cho khách thì sẽ bị trừ lương!”
“Chính anh ấy tự làm, sao lại bắt em chịu?”
“Nhưng tất cả đều nói là em làm, thì em phải chịu thôi”
Thảo nhìn cái túi ni lông to ở trên bàn. Trong đó là bộ quần áo của Phúc, anh ta vừa mang nó trở lại đây sau khi về nhà thay quần áo. Số mình đúng là cái số hẩm hiu, sao bỗng dưng dây phải hạng người này chứ. Cô xách cái túi đứng lên rời khỏi Phượng Hoàng, kết thúc một ngày đi làm thảm họa.
Về đến nhà, cô lôi ra giặt ngay cho dễ sạch. Trời ơi, trong túi không chỉ có áo sơ mi, quần dài mà còn có cả đôi tất và… và cả cái gì nữa thế này. Trời ơi! Sịp!
Mặt cô nóng bừng, vơ vội cái quần dài phủ lên cái sịp. Hắn chơi cô tới mức này sao! Nhục quá! Cô đứng lên đá luôn cái chậu. Cái chậu xịch đi một tí rồi vẫn trơ trơ trước mắt. Cô muốn quăng đi quá, muốn xé cả chúng ra ý, nhưng nếu làm thế được thì đời nào cô phải chịu oan chịu ức thế này.
Hì hụi giặt xong, cô mới nhớ ra phơi ở nhà mình là không thể được. Cái áo của Phúc hôm qua đã khiến cô khổ sở vì tính đa nghi của Nhung. Nó cứ tra khảo này nọ dù cô đã nhận là vì làm bẩn áo khách nên giặt trả. Nhưng hôm nay thì biết nói sao? Cô đang giấu Phan mọi chuyện của Phúc, liệu Nhung nghe rồi có giấu được giùm cô không?
Nghĩ vậy cô mang hết xuống sân tập thể phơi và… ngồi canh. Ngồi ghế đá đọc báo nhưng cô chỉ mong sao trời nhiều gió, mau khô để cô còn được lên nhà.
Đợi Nhung đi chơi rồi cô mới dám đem quần áo Phúc về. Đã vậy phải giấu bộ quần áo đó một cách kín nhất có thể. Sáng ra Nhung vừa đi khỏi là cô chốt cửa, lôi chúng ra là. Vừa tỉ mẩn, cẩn thận, vừa phấp phỏng lo Nhung quay lại vì sợ nó quên cái gì.
Là mãi mới xong vì đôi tất còn ẩm, khi ngẩng lên nhìn đồng hồ thì đã muộn giờ, cô vội vàng sửa soạn cho mình rồi đạp xe đến Phượng Hoàng. Cúi mặt đi qua những ánh mắt hơi khó chịu, ở đây ai cũng ghét người đi muộn cả, rồi mặc xong cái áo dài nhiệm vụ của mình, cô thấy toát cả mồ hôi.
Mười hai giờ hơn Phúc mới đến, hôm nay chỉ có Nam đi cùng. Nghe nói Sơn và Đại sẽ đến sau. Cầm túi quần áo cô đưa trên tay, Phúc cười thâm hiểm.
-Có đủ không đấy? Không thiếu một cái nào đấy chứ?
Mặt cô đỏ bừng, lắc đầu, rồi cúi vội.
-Em tự giặt hay mang ra hiệu đấy? – Phúc ngờ vực.
-Em tự giặt. – Cô ngẩng mặt nói thành khẩn.
-Nên nhớ, quần áo của anh phải giặt tay, không được giặt máy và không được mang ra hiệu. Em mà làm sai, hỏng thì ráng mà đền đấy nhé.
-Vâng, em biết rồi, thì em giặt tay mà – Cô gật như bổ củi.
-Lần sau cứ thế – Phúc nháy mắt bí ẩn.
Cái gì? Lại có lần sau á? Cô ngẩn ra, không hiểu ý Phúc. Mắt cứ tròn ra nhìn Phúc. Còn Phúc thì mở cái túi ngó vào, hít hà mùi quần áo thơm tho bên trong, rồi gật gù mãn nguyện.
-Đây là hạnh phúc của anh. Em không cho thì anh vẫn có. – Phúc nói rồi cười ma mãnh.
Cô lờ mờ đoán ra một ý đồ tệ hại.
-Bây giờ thì anh lại rất thích tắm bằng rượu – Phúc bồi thêm câu nữa, kèm theo cái nháy mắt đầy ẩn ý.
Chết rồi, Thảo rụng rời khi biết chắc một điều, hắn đang định biến cô thành máy giặt của hắn.
Cô sụn chân lại và cảm thấy choáng váng, trống ngực đập thình thịch.
-Em ra ngoài chút. – Nói rồi cô cố vững chân bước ra khỏi Vip1.
***
-Chị ơi, có thuốc gì chữa đau đầu cho em xin với. – Thảo nhăn nhó đứng ở quầy bar. Chị tổ trưởng này vốn kiêm luôn cả vấn đề y tế ở nhà hàng.
-Em làm sao? – Chị tổ trưởng lo lắng.
-Em đau đầu. – Thảo ốp bàn tay lên trán, khi căng thẳng quá là cô hay bị đau đầu, nhưng chưa bao giờ cô đau đến thế này cả.
-Đau thế nào? Sao trông em mệt thế, môi tái đi rồi này.
-Em chẳng biết, em khó chịu quá chị ơi.
-Thôi vào trong kia nghỉ đi, chờ chị bảo đứa nào làm thay rồi chị vào chị xem cho. Phúc biết chưa?
-Chị đừng nhắc tới anh ấy nữa. – Thảo mếu máo.
Nằm nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì Phúc và Nam sùng sục kéo đến.
-Nó chỉ đau đầu và mệt chứ không sao cả, chị kiểm tra rồi – Tiếng chị tổ trưởng nói ở bên ngoài.
-Nhưng… người ta đang khỏe mạnh, tại sao lại như thế? Để em vào – Tiếng Phúc nghi ngờ.
-Đừng, nó mệt thật đấy, để nó nghỉ đi, đừng gây nữa.
-Chị đừng có về phe cô ta đấy.
-Biết rồi. Hâm à.
Chị ấy thì thào cái gì nữa rồi thấy Phúc Nam đi khỏi, xong chị bước vào đon đả.
-Em gái à, cứ yên tâm mà nghỉ đi, hai cậu ấy lên ăn rồi, không có ai làm phiền em đâu.
Thảo im lặng, ngoảnh mặt vào tường chứ chẳng muốn nhìn chị ấy nữa.