Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 43: Cuộc sống mới

Dù đã thoát khỏi căn phòng trọ tồi tàn đó bao xa, nhưng Thảo vẫn còn run như cầy sấy. Vừa đau đớn lại vừa bị nỗi ám ảnh cũ dội về. Hai lần phải vật lộn với những con quỷ râu xanh đã khiến Thảo vô cùng hoảng sợ. Suốt dọc đường, cô cứ ngồi sau xe ôm chặt lấy Phan, luôn miệng kêu Phan đừng có bỏ cô, hãy cứu cô, rằng Phan hãy giúp cô trốn, đừng để cô bị sa vào tay ông Mạnh, rằng cô nhất định sẽ không lấy ông ta…

Phan cũng mặt cắt không còn hột máu giống như Thảo. Định chở cô về chỗ anh nghỉ ngơi nhưng nhìn Thảo mặt mũi sưng tím, khóe miệng hai bên đều rỉ máu, đau đớn, nhăn nhó, tay ôm bụng, cả người như sắp lả đi, lại kêu đau đầu, đau bụng, nói năng như bị hoảng loạn. Anh vội đưa cô đi bệnh viện.

Vào viện, cô phải làm chụp X quang đầu, siêu âm bụng, và khám các vết thương trên người. Ngoài ra Phan còn bắt cô khám thêm cả ruột gan tim phổi, tai mũi họng… Cuối cùng bác sĩ kết luận, cô bị suy nhược cơ thể, còn những vết thương đều là phần mềm và sẽ khỏi hoàn toàn sau ít ngày. Họ khuyên cô nên đi báo công an, nhưng điều này với cô là không thể. Vì cô đề phòng ông Mạnh đưa cô ra pháp luật, nếu vậy thì cô cũng là kẻ bị công an truy tìm.

Hai đứa đi ra khỏi bệnh viện với mớ giấy tờ kết quả, phim chụp, biên lai và gói thuốc trên tay. Thảo chỉ liếc qua một tờ thanh toán đã thấy những con số khiến cô xót ruột. Thế là cô đã làm Phan mất một đống tiền. Chưa kể cả ngày qua anh đã chăm lo cho cô nào thuốc, nào cháo, nào cam, nào sữa…

Phan đã yên tâm khi có kết luận bác sĩ. Nhưng chưa xong, anh lại bắt cô trở lại bệnh viện để gặp bác sĩ tâm thần. Cô đã được ngồi với vị bác sĩ này khá lâu, sau một số trao đổi, cô đã được lắng nghe những lời khuyên rất nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, giúp cho tinh thần cô được ổn định trở lại.

Sau gần cả ngày trời loanh quanh với bệnh viện, cô đã được về nhà. “Nhà” của cô là chỗ trọ của Nhung, bạn đại học cùng khóa Phan. Nhung quê Phú Thọ, đang ở trọ có một mình và chưa xin được việc làm. Nhung bằng tuổi Thảo.

Về chỗ Nhung, Thảo đã sức cùng lực kiệt, cô lại trở thành bệnh nhân của Phan, phải nằm bẹp dí suốt ba ngày liền, báo hại Phan cứ tất bật đủ đường. Anh chỉ rời khỏi cô lúc đêm và vào giờ làm việc, còn thì luôn có mặt bên cô với đủ các loại đồ ăn thức uống bổ dưỡng.

Phan lo cho cô kỹ càng đến nỗi Nhung phải đặt dấu hỏi. Nhung đoán giữa hai người không đơn thuần là bạn bè. Cho dù Thảo đã gạt đi, rằng đó chẳng qua là cùng quê và thân thiết lâu năm. Nhưng Nhung vẫn bán tín bán nghi và khẳng định Phan có tình cảm đặc biệt với Thảo. Nhung đã chơi với Phan mấy năm nên Nhung đủ nhận ra sự khác biệt trong cách cư xử của Phan với Thảo so với những người bạn nữ khác. Thảo bên ngoài thì nguây nguẩy chối nhưng trong lòng thì vô cùng hạnh phúc. Vậy là cô đoán không sai, Phan có thích cô mà, người khác còn nhận ra mà cô lại không biết sao. Nhưng mà, Phan vẫn chẳng bao giờ chịu nói gì với cô cả.

Cô lại thấy giận ông Mạnh điên lên được. Ông ta đã làm cô phải mất đi một thứ thật lớn lao: Tình yêu! Phải, cô và Phan sẽ mãi mãi chỉ như vậy. Hai người sẽ còn “diễn” mãi hai cái chữ tình bạn, còn hai chữ tình yêu chắc có lẽ chờ đến kiếp sau. Bất giác cô thấy tình yêu mình sao mà giống Romeo và Juliet quá.

Hôm nay Phan đã dọn đến ở trọ gần với cô. Bất chấp phải thuê một mình một phòng và đi làm xa hơn nhiều, đã vậy tiền phòng thì đắt đỏ vì đây là khu có an ninh tốt, vả lại do anh thuê gấp. Phan hành động nhanh đến nỗi khi cô vừa đủ tỉnh táo thì đã không còn cơ hội để ý kiến. Cô chỉ còn biết sang giúp anh dọn về. Nhưng đến đó rồi thì cô phải làm “người cảnh”, vì anh không cho cô làm gì hết, bởi cơ thể cô chỉ mới được bình phục. Anh bắt cô ngồi yên một chỗ và… nhìn anh làm. Cô chiều ý anh, vì cô biết những công việc này với anh chỉ là chuyện nhỏ. Vậy là trong căn phòng chỉ chừng hơn chục mét vuông, cô ngồi, còn anh làm. Tài sản của anh ngoài cái máy tính và vài bộ quần áo ra thì chủ yếu là sách. Anh nhanh nhẹn sắp xếp mọi thứ. Thỉnh thoảng hai đứa lại thích thú nhìn nhau. Rồi có lúc cô lạc trong ánh mắt si mê ngây dại của anh lúc nào không hay biết, nhưng rồi anh lại quay đi, làm cô hơi hẫng…

Nhưng cô không nghĩ ngợi điều gì. Với cô như vậy là quá hạnh phúc rồi, cuộc sống thế này có khác nào ở trong mơ, hai đứa bây giờ chỉ ở cách nhau một con ngõ, lúc nào cũng có thể gặp nhau, dễ dàng giống như ngày xưa vậy.

Chỉ trong có mấy ngày mà cô đã trải qua biết bao sự việc, kinh khủng có, đẹp đẽ có. Đã một tuần trôi qua kể từ khi cô bỏ nhà ra đi nhưng cô thấy suy nghĩ của mình bây giờ thay đổi nhiều. Cô sẵn sàng kết hợp với Phan, tin Phan và yên tâm với mọi tính toán của anh. Anh khẳng định ông Mạnh sẽ không làm gì được cô nếu cô cứ bỏ đi như thế này, không tìm được và sẽ không kiện tụng. Bởi vì ông ấy rất yêu cô.

Mẹ cô cũng tán thành, dù rất lo cho cô và rất nhớ cô, nhưng bà không muốn cô phải sống những ngày như cũ nữa. Còn ông Mạnh, chỉ sau hai ngày lồng lộn giờ cũng đã yên ắng rồi. Tuy biết lão sẽ không chịu yên đâu nhưng trước mắt cô phải xa lão đã. Hiện tại bây giờ cô chỉ muốn được ở gần Phan.

***

Thêm một tuần nữa đã trôi qua, thời hạn hứa trở về đã đến. Sắp phải đối mặt với lão Mạnh rồi đây. Chỉ thoáng nghĩ cô đã thấy kinh hồn. Những ngày tới bên lão, chắc còn thậm tệ nữa. Mà bây giờ thì cô đang hạnh phúc biết bao…

Cô không muốn mất đi những buổi tối mộng mơ giữa hai người. Phan đi làm về là sang cô, cùng đi ăn rồi đưa cô đi dạo. Hai đứa thong dong bên nhau trên hè phố, ngắm cửa hàng, xe cộ lại qua, rồi rẽ quán trà chanh hoặc là mấy hàng ăn vặt. Có một tối trời mưa thì hai đứa về phòng Phan đọc báo mạng, rồi anh tranh thủ dạy cô chơi game để đỡ buồn khi cô ở nhà một mình, và hôm sau máy tính của anh được chuyển đến phòng cô để phục vụ mục đích đó. Buồn cười nhất là cái Nhung cứ tròn mắt vì mức độ ga lăng của “cụ” Phan. Hỏi ra mới biết Phan được bạn bè tặng cho cái “danh hiệu” này bởi lẽ Phan sống cứ như một ông già, chỉ chú tâm vào việc học, chẳng bao giờ chịu giải trí cả và với game Phan còn đả kích. Thế mà bây giờ anh lại sốt sắng hỏi Nhung trò nào hay nhất để dạy cho Thảo rồi động viên cô hàng ngày ở nhà nhớ phải “luyện”, tối về còn đấu với nhau.

Thế là Thảo gạt hết mọi chuyện phiền phức trong đầu, hí hửng tập chơi suốt ngày. Tối đến, hai cái máy tính bật lên, Thảo một cái, Phan một cái. Cả hai đều chơi hăng hái và quyết liệt. Nhung đứng xem. Ban đầu Nhung còn cổ vũ nhiệt liệt, nhắc Thảo, nhắc Phan, sau thì cứ há mồm ra và chuyển sang ôm bụng cười ngặt nghẽo, bởi vì hai người chơi quá ngố, ngố đến không còn gì để nói nữa. Xong nó tức mình nhảy vào chơi cho mà xem. Thế là, chỉ sau vài phút, đến lượt cô và Phan, cả hai cứ há hốc mồm bởi sự điêu luyện của nó.

Hết chơi game thì lại bày ra đánh bài. Ôi cái khoản đánh bài thì cô quá xấu hổ. Chả hiểu sao cô cứ thua từ đầu tới cuối. Cả cái mặt cô đã bị bôi nhọ như hề, trong khi mặt Phan và mặt Nhung thì chẳng bị lấy một vết. Phan thương hại lén nhường cho cô thắng lấy một ván an ủi. Nhưng mà không được đâu nhé, cái Nhung đã phát hiện, nó bắt phải xí xóa ván ấy đi!

Một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ như thế, thử hỏi làm sao cô không tiếc. Nếu cô về, với cô đó là một địa ngục đang chờ sẵn. Còn với Phan, đó là một sự trống trải lớn vô cùng.

Cô quyết định không về nữa. Khi cô nói ra điều này, thật là đã làm Phan vô cùng vui sướng. Tối đó, Nhung cũng được Phan lôi đi ăn khao. Ba đứa ngồi sì sụp bên nồi lẩu, Phan cũng làm tới vài chén rượu.

-Thật không đấy? Có đúng là khao vì mẹ cậu cho cậu ở lại đây không đấy? – Nhung ghé tai Thảo hỏi nhỏ khi thấy Phan vừa cạn thêm một chén.

-Thật mà. – Thảo lấp liếm, Phan đã dặn cô giấu Nhung tất cả chuyện ông Mạnh.

-Có thế mà vui đến vậy sao? Ông này trước nay có ai mời được rượu. Thế mà hôm nay uống đến mấy chén rồi. Vậy chắc cậu phải là người cực kỳ quan trọng với cậu ấy.

Thảo ngỡ ngàng nhìn Phan, mặt anh đang đỏ lên, đúng là lần đầu tiên cô thấy Phan uống rượu. Cô cảm thấy rằng mình đã quyết định đúng.

***

Cô ở lại, thì cô phải đi làm, Phan ủng hộ và tìm ngay cho cô việc. Đó là chạy bàn trong một quán cà phê rất lịch sự ở khá gần nhà. Thế nhưng, ngay sau ngày đầu tiên đi làm, cô đã hoang mang và không dám làm tiếp nữa. Bởi vì công việc của cô rất “nguy hiểm”. Cô phải mặc một cái áo dài đứng ngay cửa vào chào khách. Trời ơi, cái mặt cô cứ phải giương ra đường như thế, nhỡ run rủi bị quân lão Mạnh bắt gặp thì sao. Thế là việc tuy nhàn, lương cao, cô cũng xin kiếu.

Cứ cẩn thận, dẫu có thừa chứ quyết không để ông Mạnh tìm ra được. Giờ này chắc ông ta đang điên đảo ở nhà vì đã biết ý cô, quá hạn rồi mà còn chưa chịu về là coi như cô lật lọng. Biết tội mình nên cô cảnh giác ghê gớm. Lão sẽ cho quân ra đây săn lùng cô cho mà xem. Dù việc bị tóm giữa đất Hà nội này là nghe rất hoang đường, nhưng khu vực cô ở lại chỉ cách Đại học Xây dựng có vài cây số. Có khi nào lão tiếp tục nghi ngờ Phan không? Chắc chắn có. Lão sẽ bắt đầu từ đâu trong quá trình tìm kiếm? Cô rùng mình, ngay đến việc bưng bê giờ cô cũng không dám làm nữa. Chắc là chúng thừa thông minh để tìm cô trước tiên là trong các nhà hàng. Phan phải công nhận đề phòng của cô là đúng và tìm cho cô việc khác.

Nhưng cô không có nghề gì, cũng không có ngoại ngữ, không biết sử dụng máy tính, không có hộ khẩu hà nội, lại thân con gái, thêm cả cái điều kiện làm nơi kín đáo thì quả là làm khó cho anh. Cô ở nhà chờ cả tuần vẫn không có việc, mò mẫm lên mạng thì thấy cô chỉ hợp với công việc rửa bát quét dọn. Tuy là làm việc trong nhà hàng nhưng “chân” này khá an toàn, bởi chỗ làm việc là khu vực bên trong. Cô tự đi xin thử và tìm được việc ngay. Đó là một nhà hàng sang trọng và việc của cô chỉ là rửa bát vệ sinh trong khu bếp. Lương tuy thấp nhưng cô vẫn rất vui vì việc như vậy là cô vừa ý rồi.

Nhưng Phan gạt ngay vì không muốn cô vất vả. Cô phải nằn nì rằng chỉ làm tạm thời, đợi sau một thời gian, lão Mạnh sẽ chán không tìm cô nữa thì lúc đó cô sẽ đổi việc khác. Bởi vì thật sự cô không muốn là gánh nặng cho Phan nữa, đồng thời cô cũng muốn đi làm lắm rồi.

Nhìn ánh mắt khát khao được làm việc của Thảo, anh thấy thật tội nghiệp, anh hiểu tính Thảo hơn ai hết, sao lại bắt Thảo ở nhà mãi thế này. Anh đành đồng ý và ngay tối đó đã bỏ một khoản không nhỏ để được làm thượng đế của nhà hàng ấy, với mục tiêu là tìm hiểu môi trường. Anh còn tìm cách vào khu bếp để tận mắt nhìn nơi cô sẽ làm. Thấy tất cả đều ổn, về nhà lại dặn dò cô đủ điều, sáng hôm sau còn đi cùng cô đến tận nơi, nhìn cô quần áo găng tay bảo hộ đầy đủ, và làm việc một lúc rồi mới chịu đi làm. Phải nói là quá thận trọng, giờ thì cô cũng muốn gọi Phan bằng “cụ” đây!