Tam Vạn Anh Xích Truy Thê Ký

Chương 24



Suốt bữa ăn Nam Hướng Bắc cứ thấp thỏm lo sợ mẹ sẽ bảo cô tạm thời đến công ty làm việc, may mà không có, sau bữa cơm bà cũng chỉ mang hồ sơ vào phòng sách, hiển nhiên là định tiếp tục xử lý công việc. Nam Hướng Bắc và ba nhìn nhau, le lưỡi, nhanh chóng thu dọn chén bát rồi phi thẳng về phòng đóng cửa lại.



Tuy biết rằng đến một ngày nào đó trong tương lai, cô nhất định không thể tiếp tục kháng cự lòng mong mỏi và áp lực đến từ mẹ mà lựa chọn vào làm việc trong Bắc Đường, nhưng hiện giờ, cô vẫn hy vọng có thể hoãn được ngày nào hay ngày đó.



Mở máy tính, mở máy lạnh, tranh thủ thời gian khởi động Nam Hướng Bắc chạy vào phòng tắm thư giãn tinh thần, đến khi ngồi trở về bàn thì trạng thái tiêu cực lúc nãy đã hoàn toàn bị xua tan.



Vừa online đã thấy Tô Mạc Lấp, đang định gửi yêu cầu chat thoại qua thì bên kia nhắn sang một câu: “Tòng Tâm, vào kênh chỉ huy.”



“Ừm.” Nhanh chóng đáp lại, tiếp đó thì bấm vào kênh chỉ huy thoại của Tiêu Dao Môn, vừa vào cô liền nghe thấy một giọng nói cực kỳ yêu mị, “Tô đại sư tỷ, Tiểu Tủng nhà cô đến rồi kìa.”



Giọng nói này Nam Hướng Bắc mới nghe lần đầu, công tâm mà nói thì cũng rất hay, nhưng đó không phải loại hình cô thích, bởi vì nó quá quyến rũ rồi.



Cô vẫn thích giọng của đại sư tỷ hơn, thanh lạnh nhưng không mất sự dịu dàng, thỉnh thoảng oán trách vài câu còn khiến người nghe không cầm được lòng phải nở một nụ cười.



Tô Hướng Vãn không đáp lại lời nói của cô gái kia, cô đeo tai nghe vào, tay còn cầm bút vẽ gì đó lên giấy, “Nếu như không có sự cố gì thì tuần này Đại Tuyết Cung sẽ đánh Tiêu Dao Môn, Nga Mi đánh Cái Bang, Võ Đang đánh Thiếu Lâm.”




Dừng lại một lúc, Tô Hướng Vãn sắp xếp câu từ rồi mới nói tiếp: “Rất cảm ơn Thanh Thanh và Tiêu đại vương đã từ bỏ môn phái chiến tuần này mà dẫn theo đệ tử đến trợ giúp Tiêu Dao Môn.”



“Hì, Mạc Lấp nói như vậy là không phải rồi, chỉ là một cuộc chiến môn phái thôi mà. Huống chi La Khắc Địch dám làm ra việc như thế, tỷ muội trong phái Nga Mi đều khinh bỉ vô cùng, ai cũng nói muốn đến giúp đỡ Tiêu Dao đấy chứ.” Thủy Thanh Thanh nói, lời cô vừa dứt thì một giọng nam ồ ồ vang lên, “Thì đó, bé Tô nói vậy là quá khách sáo rồi nhá.”



Giọng nói này Nam Hướng Bắc đã từng nghe, đây là người chỉ huy của Cái Bang, biệt hiệu Tiêu đại vương. Nghe nói thần tượng của anh là bang chủ Cái Bang trong tiểu thuyết của Kim Dung – Tiêu Phong, vì vậy khi tạo nhân vật anh đã đặt tên là Tiêu Phong, ngờ đâu tên này đã bị sử dụng, thế là đổi thành “Kiều Phong”, nhưng cũng bị sử dụng, tiếp tục đổi sang “Tiêu bang chủ” và “Kiều bang chủ”, lại bị sử dụng, không còn cách khác, anh đành lấy tên là “Tiêu đại vương”, trích từ điển tích Tiêu Phong trở thành đại vương Nam Viện của nước Liêu trong “Thiên Long Bát Bộ”.



“Tuy vẫn chưa biết cuộc chiến của Võ Đang và Thiếu Lâm sẽ diễn ra như thế nào, nhưng để phòng hờ, ngày mai nhờ đệ tử Cái Bang đến phòng thủ ở sau núi Tiêu Dao Môn để tránh họ đi đường nhỏ tấn công bất ngờ. Các tỷ muội của phái Nga Mi phòng thủ ở cửa phụ của Tiêu Dao, đệ tử Tiêu Dao Môn sẽ nghênh chiến người của Đại Tuyết Cung tại cửa chính, mọi người thấy sao?” Mỗi khi thảo luận về môn phái chiến, giọng nói rất hay của Tô Hướng Vãn đều mang theo một sức hút đặc biệt, khiến người khác rất tự nhiên mà thần phục, và mỗi lần như thế, Nam Hướng Bắc đều bất giác cười khờ.



“Không thành vấn đề.” Thủy Thanh Thanh và Tiêu đại vương đồng loạt nói.



“Vậy được, đệ tử của hai phái tham gia là để giúp Tiêu Dao Môn chúng tôi, vì vậy mọi vật chất trong cuộc chiến lần này đều sẽ do phái Tiêu Dao phụ trách.” Tô Hướng Vãn tiếp tục phát hiệu lệnh, “Ngày mai nửa tiếng trước cuộc chiến, tôi sẽ bảo Tòng Tâm và Quân Quân gửi thực phẩm và dược phẩm vào hộp thư của hai bạn, đến lúc đó còn phải làm phiền hai bạn phân phát cho đệ tử trong đội ngũ.”



“Haiz, không cần đâu.” Tiêu đại vương từ chối.



“Phải đó.” Thủy Thanh Thanh cũng nói.



“Đừng khước từ nữa, đây là điều nên làm.”



Tô Hướng Vãn đã nói vậy rồi, chỉ huy trưởng của hai phái cũng không thể từ chối nữa, thế là mọi người lại bàn bạc với nhau những chi tiết trong cuộc chiến ngày mai, sau đó thì người của hai phái rời khỏi, kênh chỉ huy chỉ còn lại thành viên của phái Tiêu Dao.



“Xin lỗi.” Thủy Thanh Thanh và Tiêu đại vương vừa rời khỏi thì Tô Hướng Vãn khẽ nói: “Lại làm phiền mọi người phải làm những việc này rồi.”



“Không sao, chỉ là độc dược thôi mà, trong kho còn nhiều lắm.” Phó Quân Quân ngoài thân phận là cầm sư trong môn phái chiến thì còn là người cung cấp độc dược, bởi vì nghề nghiệp của cô chính là dược sư.



Phó Quân Quân vừa nói xong thì Âu Dương Vô Khuyết tiếp lời, “Phải đó đại sư tỷ, chỉ là dược phẩm thôi mà, trong kho của em cũng còn chất chồng. Huống chi dược liệu lần trước Tiểu Tủng trồng cho còn để y nguyên trong hộp thư ấy, lát nữa lấy ra là có thể chế biến thêm khoảng một ngàn viên thuốc.”



“Tóm lại là làm phiền mọi người rồi.” Tô Hướng Vãn khẽ thở dài, “Không lần nào tôi không giúp được việc.”



“Ai nói thế, chẳng phải lần trước đại sư tỷ đã giúp em lấy được rất nhiều nguyên liệu để chế biến độc dược sao? Em có thể chế ra nhiều loại độc như vậy một nửa công lao là nhờ tỷ đấy.” Phó Quân Quân lại nói. Cùng lúc này, giọng nói yêu mị kia lại vang lên: “Nói tiếp nữa là làm bộ rồi nhé.”



“Đúng!” Phó Quân Quân nhanh chóng hùa theo, sau đó liền cười trêu, “Đại sư tỷ cảm thấy ngại vì làm phiền em và Vô Khuyết, sao lại không thấy ngại khi bảo Tiểu Tủng làm màn thầu nhỉ, đúng là phân biệt đối xử mà.”




“Phó sư tỷ, nói vậy là quá thừa rồi không phải sao, Tiểu Tủng là tướng công tương lai của đại sư tỷ mà, làm màn thầu thì có là gì, chỉ cần đại sư tỷ mở lại, ‘Mãn Hán toàn tịch’ nó cũng chịu làm đấy chứ, đúng không Tiểu Tủng?” Lại một giọng nam vang lên, là Ngô Kiệt Tào, Nam Hướng Bắc thật sự bó tay vì câu nói này, trong game làm gì có ‘Mãn Hán toàn tịch’ mà làm.



Nam Hướng Bắc lắc đầu, song cũng gõ ra một chữ: “Đúng.”



Nghĩ ngợi gì đó, cô nhắn thêm một câu: “Trong kho còn hơn 3000 cái màn thầu, chắc chắn sẽ đủ, đại sư tỷ cứ yên tâm.”



“Ấy ấy, Tiểu Tủng sao còn gọi đại sư tỷ thế hả?” Câu nói của Nam Cung Tòng Tâm vừa nhảy ra thì Phó Quân Quân đã cười trêu, “Hôm bữa là ai đã cầu hôn và còn gọi ‘Tô Mạc Lấp’ rất là suôn thế nhỉ? Mau lên, gọi nương tử nghe cái nào.”



“Thì đó!” Những người khác trong kênh cũng hùa theo, “Tiểu Tủng, mau lên, gọi nương tử.”



Gò má đỏ cả lên, Nam Hướng Bắc hơi lúng túng khi nghe thấy những lời này, bàn tay đặt trên bàn phím cũng nhất thời rối rắm cả lên.



“Được rồi mọi người đừng ức hiếp Tòng Tâm nữa.” Nghe những lời của các bạn trong game, trong lòng Tô Hướng Vãn cũng có một cảm giác kỳ lạ, cô ngồi chờ xem phản ứng của Nam Cung Tòng Tâm, nhưng chờ mãi cũng không thấy gì, không khỏi có hơi thất vọng, vì vậy mới mở lời giải vây.



“Ấy đại sư tỷ, tụi này đang giúp tỷ thử thách Tiểu Tủng mà.” Âu Dương Vô Khuyết nói, sau đó lại hướng mũi tên qua Nam Hướng Bắc: “Tiểu Tủng, mau mau mau, lấy khí phái của nam nhi ra coi, đừng có tủng nữa.”



“Đúng đó, Tiểu Tủng, mau!”



Mặt vừa đỏ vừa nóng, những lời hối thúc không ngừng truyền vào tai nghe, Nam Hướng Bắc do dự một hồi mới từ từ gõ lên bàn phím, lại chần chừ, cuối cùng mới nhấn enter.



Thế là, mọi người đều nhìn thấy trên màn hình nhảy ra một dòng chữ.



Nam Cung Tòng Tâm: “Nương tử.”



Mặc dù không phải tiếng gọi thật sự, nhưng Tô Hướng Vãn vẫn đã đỏ mặt khi nhìn thấy hai chữ đó, ngay cả giọng nói cũng thấm đượm hơi hướng trách móc: “Tòng Tâm em…”



Chưa nói hết thì màn hình lại nhảy ra dòng chữ mới.



Nam Cung Tòng Tâm: “Đại sư tỷ nương tử, nương tử đại sư tỷ.”



“Ô ~~~~~~~” mọi người trong kênh đồng loạt kêu lên í ới, mặt của Tô Hướng Vãn càng đỏ hơn, cắn nhẹ môi, nửa ngày cũng không nói được một lời.



“Ta nói, đánh chữ thì có ý nghĩa gì, nói vào micro mới gọi là không tủng.” Chính trong lúc Nam Hướng Bắc phập phồng chờ đợi phản ứng của Tô Hướng Vãn thì giọng nói của cô gái kia lại vang lên, “Ngay cả giọng nói cũng không nghe được, tôi làm sao có thể giao Mạc Lấp nhà này ra đây.”




Lời vừa dứt thì mọi người đều im phăng phắc.



“Tây Giang Nguyệt.” Chau mày, Tô Hướng Vãn rất bất mãn vì những lời chỉ nhắm thẳng vào Nam Cung Tòng Tâm của đối phương, “Tòng Tâm không thích nói chuyện, sao lại gượng ép chứ.”



“Chậc, còn bênh vực nữa, chỉ là một câu nói thôi mà, thiệt tình.”



Bấy giờ Nam Hướng Bắc mới biết chủ nhân của giọng nói yêu mị ấy là Tây Giang Nguyệt, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái võ nghệ cao cường trang phục sặc sỡ trên lôi đài Hàng Châu, đột nhiên cảm thấy, một tạo hình như thế đích thực phải phối giọng nói yêu mị như vậy mới cân xứng.



“Được rồi, việc của môn phái chiến đã trao đổi xong, cũng không còn chuyện gì khác, thôi thì không lấn chiếm thời gian của mọi người nữa, ai làm việc nấy đi nhé.” Tô Hướng Vãn trực tiếp làm lơ Tây Giang Nguyệt, tiếp tục nói: “Có vấn đề gì có thể inbox cho tôi, vậy tôi thoát kênh bên này nhé.”



Thấy màn hình hiển thị thông báo Tô Mạc Lấp đã rời khỏi, Nam Hướng Bắc cũng gõ nhanh một câu: “Vậy tôi cũng thoát nha, bye bye cả nhà.”



Vừa thấy câu này Phó Quân Quân liền kêu réo: “Tiểu Tủng cái đồ trọng sắc khinh….”



Nam Hướng Bắc không chờ nghe hết câu nói ấy thì đã thoát khỏi kênh chỉ huy, bởi vì Tô Hướng Vãn đã gửi yêu cầu chat thoại qua, tuy nhiên, cho dù không nghe cô cũng biết họ sẽ nói gì, chẳng qua lại là phu sướng phụ tùy trọng sắc khinh đồng đội gì đó thôi.



Vừa chấp nhận lời yêu cầu Nam Hướng Bắc vừa lắc đầu vì nhóm bạn này.



“Tòng Tâm, xin lỗi.” Lời yêu cầu vừa được chấp nhận thì Tô Hướng Vãn đã nói thế, “Tây Giang Nguyệt không cố ý nhắm vào em đâu.”



Nam Hướng Bắc hơi bất ngờ, chưa kịp đáp lại thì Tô Hướng Vãn lại nói: “Tính cô ấy thích đùa giỡn, nghe nói chị sắp lấy em nên cứ nằng nặc muốn xem em là người như thế nào thôi.”



Cơn ghen chợt trỗi dậy, những lời của Tô Hướng Vãn khiến cô bắt đầu ganh tỵ với Tây Giang Nguyệt rồi.



Hóa ra trong trò chơi này, cô không phải là người duy nhất được đại sư tỷ để tâm, mà còn có Tây Giang Nguyệt kia nữa.