Tam Vạn Anh Xích Truy Thê Ký

Chương 11



Hóa ra tên này thích đại sư tỷ!



Bây giờ thì Nam Hướng Bắc đã hiểu, nhìn màn hình trắng đen trước mặt và Nam Cung Tòng Tâm đang nằm dưới đất, cô thở dài.



【Bang hội】Phó Quân Quân: Trời đất, Tiểu Tủng bị La Khắc Địch giết rồi!



【Bang hội】Âu Dương Vô Khuyết: Cái gì? Chuyện gì vậy?



【Bang hội】Phó Quân Quân: TMD, Tiểu Tủng và đại sư tỷ có ý với nhau thì liên quan gì hắn chứ!



【Bang hội】Ngô Kiệt Tào: Hả? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?



Nhìn thấy những câu chat của các bạn trong Bang hội, Nam Hướng Bắc vội vàng rê chuột chuyển hướng nhìn, quả nhiên, Phó Quân Quân đang đứng ở cách đó không xa, kiếm đã rút ra như muốn xông tới, cô vội gõ nhanh vào đó.



【Bang hội】Nam Cung Tòng Tâm: Phó sư tỷ, đừng ra tay.



Tô Mạc Lấp không có ở đây, vì vậy trong danh sách bạn bè hiện giờ, người có độ thân mật cao nhất với cô chính là Phó Quân Quân, có lẽ ngay khi cô bị giết, Phó Quân Quân đã lập tức chọn cổng truyền nhanh để đến đây, vì vậy câu nói của La Khắc Địch, Phó Quân Quân e là cũng đã nhìn thấy.



【Bang hội】Phó Quân Quân: Hắn đã giết em Tiểu Tủng!




【Bang hội】Nam Cung Tòng Tâm: Đây là chuyện giữa em và hắn, em sẽ giải quyết.



Nam Hướng Bắc lựa chọn hồi sinh tại chỗ, rút kiếm, vừa đặt tay lên bàn phím định gõ “Vậy thì chúng ta quyết đấu công bằng.” thì La Đắc Địch đã chém thẳng xuống, Nam Hướng Bắc vội kéo Nam Cung Tòng Tâm lui ra sau đỡ lấy cú tấn công, tiếp đó phản công.



Đã gọi là đẹp trai sang chảnh, vậy thì dù là trang bị hay võ học đều đương nhiên chịu bỏ tiền đầu tư, tuy “Trượng Kiếm Giang Hồ” không giống như những game khác, luôn ưu ái cho những ai chịu chi tiền có thể đánh một lúc mấy người thậm chí mấy chục mấy trăm người, nhưng Nam Cung Tòng Tâm dẫu sao cũng là một dân chơi bình thường, thời gian của cô đa phần vẫn dành cho tập luyện, game online với cô chỉ là một thú tiêu khiển. Hoặc dù cho từng có một thời gian ngày nào cô cũng cùng Tô Mạc Lấp trao đổi chiêu thức võ học, thì giây phút này đây khi đối mặt với một người mang trang bị siêu cấp hơn mình gấp mấy lần, còn là một người chịu chi tiền để lấy những võ công thượng đẳng, Nam Cung Tòng Tâm vẫn đã bị rơi vào thế yếu.



Nam Hướng Bắc đoán được kết quả, nhưng cô không thể lựa chọn trốn đi nơi khác, cũng không thể để đồng đội trong bang giúp cô đánh La Khắc Địch.



Cô không thể để người khác nói người mà Tô Mạc Lấp sắp lấy là một kẻ nhát gan, Nam Cung Tiểu Tủng tuyệt đối không phải một kẻ nhút nhát sợ chuyện.



Cắn răng chịu đựng, biết rõ sẽ thua, Nam Hướng Bắc vẫn không rút lui. Cô tin rằng Nam Cung Tòng Tâm mặc áo trắng ở trong kia cũng sẽ nghĩ như cô, dù cho điểm máu có bị tuột giảm thì vẫn tiếp tục dựa vào kỹ năng của nhân vật mà né tránh hoặc tấn công.



Tuy nhiên, khoảng cách đặt ngay ra đấy, Nam Cung Tòng Tâm tuy đánh hạ không ít máu của La Khắc Địch, nhưng trước khi giết chết hắn, cô vẫn đã ngã xuống trước.



Màn hình một lần nữa chuyển sang trắng đen, Nam Hướng Bắc thở ra một hơi, giây phút này cô chợt hối hận vì thái độ mà mình dành cho trò chơi này không đúng đắn.



Trước nay đều nghĩ, game chỉ là game, không nhất thiết phải dành quá nhiều tâm tư vào đó, nhưng trên thực tế cô lại đặt tình cảm vào, thậm chí còn mang tương lai cược vào cô gái ở trong game, giờ đây còn phải vì sự tùy hứng của mình khi chơi mà để cho người khác đánh nằm dưới đất, thật sự rất muốn đập bàn bỏ đi.



La Khắc Địch: “Hơ hơ, đồ hèn, đứng dậy đi.”



Bấy giờ những người bạn khác trong bang đều đã đến nơi theo thông tin nhận được từ Phó Quân Quân, cũng vì lời dặn dò của Nam Cung Tòng Tâm, không ai trong họ ra tay, nhưng lời nói của La Khắc Địch lại đã chọc giận tất cả mọi người. Chẳng mấy chốc họ đã cãi nhau với La Khắc Địch, Nam Hướng Bắc chau mày, bấm hồi sinh và một lần nữa nói với đồng đội.



【Bang hội】Nam Cung Tòng Tâm: Tôi không sao, mọi người đừng cãi nhau với hắn.



【Bang hội】Phó Quân Quân: Tiểu Tủng em….



【Bang hội】Nam Cung Tòng Tâm: Đây là ân oán riêng tư, nếu như mọi người ra tay thì sẽ biến thành ân oán giữa Bang hội với nhau.



Còn định gõ thêm gì nữa thì chính giữa màn hình xuất hiện dòng chữ lớn.



La Khắc Địch: 【NAM CUNG TÒNG TÂM, MÀY LÀ ĐỒ TỒI, VẬY MÀ CŨNG DÁM CƯỚI TÔ MẠC LẤP ?】



Tiếp theo đó, cảnh tượng Nam Cung Tòng Tâm cầu hôn Tô Mạc Lấp như được lặp lại, dòng chữ ấy không ngừng xuất hiện…. Không, phải nói là nó hơn hẳn lịch sử cầu hôn của Nam Hướng Bắc, nó xuất hiện ít nhất phải hơn 20 lần.



Tâm trạng vốn đang rất vui bị La Khắc Địch đánh tan, Nam Hướng Bắc lại thở dài, quay về Bang hội.




【Bang hội】Nam Cung Tòng Tâm: Bỏ đi, mọi người đến Đảo Băng Hỏa đi, tôi không chơi nữa, ngủ trưa.



Đồng đội trong bang đều hiểu tâm trạng của Tiểu Tủng, ắt hẳn là rất tệ, mỗi người đều an ủi cô vài câu, Nam Hướng Bắc chỉ đáp lại bằng biểu tượng mặt cười, không nói thêm một lời nào.



Đưa Nam Cung Tòng Tâm về Tiêu Dao Môn, một mình đứng lặng dưới gốc cây nơi mà Tô Mạc Lấp thường xuyên luyện đàn, cũng là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, Nam Cung Tòng Tâm ngồi xuống đất, ngơ ngẩn nhìn phong cảnh xung quanh.



Nghề nghiệp của cô là đầu bếp, ngày thường chỉ làm màn thầu, hoặc một vài món có thể tăng thuộc tính. Nghề nghiệp của Tô Mạc Lấp là thợ may, may nón, may áo, may quần, may giày, may khăn tay, bó gối.



“Trượng Kiếm Giang Hồ” chính là thế, trang bị là do người chơi chế tạo, trang bị đều có khắc tên người tạo ra nó.



Mỗi một món đồ trên người của Nam Cung Tòng Tâm đều mang ba chữ “Tô Mạc Lấp”, đều do Tô Mạc Lấp làm cho cô.



Những trang bị này đương nhiên không thể mang so sánh với trang bị trị giá cả chục ngàn thậm chí là mấy chục ngàn của La Khắc Địch, nhưng cô vô cùng mãn nguyện, bởi vì y phục khăn tay này đều là tâm ý của Tô Mạc Lấp.



Cô không bao giờ quên được tâm trạng của mình khi lần đầu tiên nhận được quần áo do Tô Mạc Lấp gửi tặng, càng không bao giờ quên được cảm giác khi lần đầu tiên mặc trên người quần áo khắc tên của Tô Mạc Lấp.



Nghĩ thế, tâm trạng rầu rĩ cũng dần tan đi, Nam Hướng Bắc nhìn lên dòng chữ đáng ghét vẫn đang nhảy nhót trên màn hình, khẽ lắc đầu, không muốn quan tâm những lời bình luận ấy nữa, thoát khỏi trò chơi vậy.



Vừa thoát ra cô lại sực nhớ về cuộc trò chuyện với Tô Hướng Vãn, thế là lại mở game lên để tạo một nhân vật nam, sau khi chọn thân thế giống của Nam Cung Tòng Tâm, hệ thống quả nhiên xuất hiện hướng phát triển theo kiểu nữ cải nam trang, Nam Hướng Bắc bất giác cảm thấy đuối, rê chuột chọn nhân vật nam hành tẩu giang hồ.



Nếu là nam cải nữ trang…. Chắc là cũng không cưới được đại sư tỷ đâu chăng?



Chờ khi thiết đặt xong mọi thứ, Nam Hướng Bắc lại một lần nữa khổ não vì nhân vật trong đó.



Phải đặt tên gì đây? Tên Nam Cung Tòng Tâm là chắc chắn không thể dùng nữa rồi, vậy thì….



Vò đầu một hồi, nhất thời cũng không biết phải đặt tên gì, thôi thì dứt khoát… Nam Cung Tiểu Tủng vậy. Nam Hướng Bắc quyết định luyện level cho Tiểu Tủng, đồng thời không nói cho Tô Hướng Vãn biết, chờ khi nào Nam Cung Tòng Tâm không thể cưới Tô Mạc Lấp, cô mới tung ra nhân vật này cho đại sư tỷ một bất ngờ.



Chính vì ý niệm này nên dù cho nhiệm vụ dành cho người mới vô vị cách mấy, dù cho giai đoạn diệt quái không ngừng nghỉ để lên level chán chường cách mấy, Nam Hướng Bắc vẫn kiên trì ngồi trước máy vi tính suốt một buổi chiều, chỉ chuyên tâm làm nhiệm vụ, diệt quái, lên level.



Cho đến buổi chiều hôm ấy thì nhân vật nam mang tên Nam Cung Tiểu Tủng đã lên đến level 20 mấy. Nghe thấy tiếng động vọng ra từ trong bếp, cô mới buông lỏng toàn thân và dẫn Nam Cung Tiểu Tủng vào khu vực an toàn, sau đó ra ngoài phụ bố nấu ăn.



Đối với Nam Cung Tiểu Tủng đang đứng trong khu an toàn mà nói, điều tiếc nuối lớn nhất phải chăng là không thể mặc trên người y phục do chính tay Tô Mạc Lấp may vá?



Phía bên này, Tô Hướng Vãn mở cửa vào nhà, kéo tủ giày lấy ra vài đôi dép cho ba mẹ và cô bé đi sát sau lưng cô, sau đó lại đi nhanh vào bếp nấu nước.



“Hướng Vãn, con đang hẹn hò với cơ trưởng Tống phải không?” Dắt tay cô bé ngồi vào sô pha trong phòng khách, bà Tô nhìn đứa con gái không nói không cười của mình, hỏi với vẻ tò mò, “Cậu ta cũng nhiệt tình thật.”




Hơi chau mày, Tô Hướng Vãn nhìn mẹ rồi nhìn ba, thấy ba cũng như đang chờ đáp án của mình, cô chợt cảm thấy mệt mỏi, “Con và Tống Trạch chẳng có quan hệ gì cả.”



“Không có quan hệ gì mà người ta lại nhiệt tình vậy sao?” Bà Tô nào có tin lời của cô, lắc đầu, bà nói tiếp, “Cho dù không phải đang hẹn hò thì chắc chắn cậu ta cũng đang theo đuổi con, đúng không?”



Tô Hướng Vãn không phủ nhận, đúng lúc nước sôi lên, cô quay vào bếp pha một ấm hồng trà mang cho ba mẹ, nhìn sang cô bé ngồi ngoan ngoãn cạnh mẹ mình, Tô Hướng Vãn lại đứng dậy lấy một lon cam ép.



“Cám ơn mẹ.” Vừa nhìn thấy nước cam ép trong tay Tô Hướng Vãn, đôi mắt của cô bé đã sáng rực lên, giọng nói trong trẻo non nớt đồng thời vang dậy, sau khi nhận lấy nước cam, cô bé chợt nghĩ đến chuyện gì đó, lại đưa trở về cho Tô Hướng Vãn, “Mẹ cũng uống đi.”



“Không uống.” Nếu như nói thái độ của Tô Hướng Vãn ở trước mặt ba mẹ là nhạt nhẽo, vậy thì khi đứng trước đứa bé gọi mình là “mẹ” này, cô có hơi lạnh lùng. Thấy cô bé cúi đầu đầy vẻ thất vọng, bờ môi cô chợt lay động, song cuối cùng cũng không nói gì, trái lại là quay sang nhìn ba, “Sức khỏe của ba bị sao vậy? Ba muốn đến đây kiểm tra sao tối qua lại không nói với con để con có thể chuẩn bị trước.”



Mới trưa hôm nay, mẹ cô đột nhiên gọi cho cô nói họ đang ở sân bay thành Z, Tô Hướng Vãn sau vài giây sửng sốt thì vội vàng đi đón họ, ngờ đâu lại gặp phải Tống Trạch tại đó, vừa thấy cô thì anh chàng cơ trưởng liền sáp tới, rất mặt dày mà gọi “Dì” gọi “Chú”, chưa hết anh còn mời họ đến nhà hàng dùng bữa với lý do tẩy trần. Cũng vì vậy mà kế hoạch đón ba mẹ về nhà nghỉ ngơi bị kéo dài đến tận buổi tối, vừa về đến nhà mẹ cô lại hỏi Tống Trạch, càng khiến cô phiền lòng hơn.



“Thật ra cũng không có gì, chỉ tại mẹ con làm to chuyện lên thôi, gì mà bệnh viện ở thành Z bác sĩ ở thành Z giỏi hơn, chỉ là phẫu thuật đục thủy tinh thể thôi, thật là….” Ông Tô nói, “Con đi làm mệt mỏi như vậy, ba mẹ qua đây chẳng phải lại tăng thêm phiền toái cho con không chứ.”



“Ba, sao lại nói vậy, không sao đâu ạ.” Thấy ba muốn nói gì nữa, Tô Hướng Vãn vội dịu giọng an ủi ông.



Lại trò chuyện thêm một lúc với ba mẹ, Tô Hướng Vãn đứng dậy vào thu dọn phòng ngủ, nhìn họ đã vào nghỉ ngơi, cô mới quay về cô bé đứng yên ở một góc, đang nhìn cô bằng đôi mắt đầy kỳ vọng, chân mày của cô nhíu vào nhau, “Tô Vi Tích, con đã năm tuổi rồi, phải biết tự lập, buổi tối con ngủ một mình, có biết không?”



Ánh mắt sáng long lanh mới nãy dần mất đi thần thái của nó, cô bé được gọi là Tô Vi Tích lặng lẽ cúp mắt xuống, gật đầu đáp: “Con biết rồi, thưa mẹ.”



“Ừm, đi đi, phòng bên cạnh ông bà ngoại là của con.” Tô Hướng Vãn nói.



“Vâng, mẹ ngủ ngon.”



Nhìn Tô Vi Tích đi vào căn phòng ấy, thần sắc của Tô Hướng Vãn cuối cùng cũng đã có chút biến hóa, một tiếng thở dài khẽ vang lên, cô đi ra tắt đèn trong phòng khách rồi trở về phòng mình bật máy vi tính lên.



Những lúc cảm thấy mệt mỏi và nặng nề như thế, cô chỉ muốn nhìn Nam Cung Tòng Tâm.



Chỉ giây phút ấy, cô mới có thể thả lỏng tinh thần.