Tâm Tiêm Ý

Chương 17: Chương 17

"Có một lớp giấy mỏng như sắp bị chọc thủng."

***

Hồ Bột nhi chạy như bay tới từ đầu thành bên phải, gã không thấy được một màn vừa rồi, cười hềnh hệch hỏi: "Lát nữa kiểm tra ở đây xong, Quân tư có định đến mấy cổng thành khác không?"

Mục Trường Châu nhìn Thuấn Âm, bước xuống dưới: "Không cần, những chỗ còn lại ngươi cứ tự kiểm tra."

Thuấn Âm nhìn chàng bước xuống, thu tay vào lại tay áo rồi cũng xuống theo. Chẳng rõ vì cớ gì mà nàng có thể cảm nhận một điều rất rõ ràng: chàng ta cực kỳ chắc chắn, nên mới không nói nữa.

Xuống khỏi thành, Mục Trường Châu nhảy lên yên ngựa, chợt hỏi: "Âm nương còn muốn đi xem kỳ cảnh ven đường lúc trước nữa không?"

Thuấn Âm đã hoàn toàn quên khuấy cảnh thương nhân người Hồ quỳ lạy quanh tòa tháp nọ, song vẫn nói: "Đương nhiên là có."

Vậy là cả hai người men theo lối cũ mà về, cưỡi ngựa đi trên phố phường đại lộ.

Quay lại chỗ cũ, các thương nhân trước đó đã rời đi, thay vào đó là một nhóm thương nhân già khằn khác, song bọn họ vẫn giống tốp cũ, quỳ lạy tòa tháp nhỏ ba tầng.

Thuấn Âm xuống ngựa, đứng một bên tập trung nhìn, nghe bọn họ đang lẩm bẩm niệm gì đó, bèn hỏi: "Mục Nhị ca có nghe hiểu họ đang nói gì không?"

Ngoài những tín đồ nghiêm túc ấy ra, dân chúng trông thấy có nhóm cung vệ liền rối rít né đường, nhưng xung quanh hẵng còn rất ồn ào.

Mục Trường Châu dắt ngựa đứng bên phải nàng, nghiêng đầu nói: "Họ đang cầu xin tiền vào như nước, không bị giấu diếm lừa lọc."

Bốn chữ cuối mang rõ chất âm trầm đục len vào tai phải Thuấn Âm, như mang theo ẩn ý ám chỉ, nàng bất giác nhướn mày: "Có thật không?"

"Thật." Mục Trường Châu đáp.

Thuấn Âm buông dây cương, bình thản nói: "Nom có vẻ linh ứng đấy, chi bằng ta cũng thử cầu một lần."

Mục Trường Châu xoay người, thấy nàng chắp tay trước ngực, kính cẩn nhắm mắt cúi đầu trước tòa tháp ba tầng nọ, bầu má trắng mịn, làn mi khép cong vút như họa, nhưng sắc hồng có phần nhạt phai, tựa người lánh đời đứng một mình lẻ loi.

Đôi đồng tử xoay chuyển, chàng hỏi: "Cầu gì đấy?"


Thuấn Âm mở mắt: "Không có gì."

Nàng khẩn cầu rằng người nàng đã cưới, và đang đứng cạnh đây có thể thành toàn mọi tâm nguyện của nàng, và đừng bao giờ nhìn chằm chằm mình nữa.

Mục Trường Châu nhảy lên ngựa, bỗng cười nói: "Cầu Phật còn chưa ứng thì liệu này có linh?"

"..." Thuấn Âm mím môi, vân vê tấm màn sa rồi cũng lên ngựa, ngó lơ như không nghe thấy, và cũng chẳng muốn nghe. Ít nhất với tình hình trước mắt, chắc chắn chàng ta sẽ không thể toại nguyện cho nàng...

Ra ngoài một chuyến mà ngót mấy canh giờ, về tới phủ Quân tư cứ ngỡ đâu đã trải qua một kiếp.

Thuấn Âm chậm rãi theo Mục Trường Châu hồi phủ, hôm nay nàng đã thực sự rất nghe lời.

Vừa vào cổng, Xương Phong vội chạy ra đón, báo cáo với Mục Trường Châu: "Bẩm Quân tư, tá sử ghé phủ ta, có việc khẩn xin lệnh từ Quân tư."

Mục Trường Châu nhìn ra sau, đoạn đi tới tiền viện.

Thuấn Âm nhận được tín hiệu từ chàng, lập tức đi theo. Chỉ mới mấy bước đã thấy lính tốt đứng khắp sân, áp giải một người quỳ rạp xuống đất, cơ thể người nọ máu me bê bết, đầu oặt một bên, có vẻ đã bị thương bất tỉnh.

Trương Quân Phụng nắm hoành đao, dáng dỏng đứng một bên, thấy Mục Trường Châu trở về thì rảo bước đi tới: "Quân tư, Tổng quản vừa hạ lệnh phải quét bằng sạch lũ mật thám đang náu trong thành!"

Thuấn Âm nghe vậy liền khựng lại, thấy hắn bẩm tiếp: "Là do sáng nay bắt được kẻ này ở ngoài cổng đông thành, lục soát được..."

Nói đến đây, Trương Quân Phụng bỗng dừng lại, lia mắt về phía nàng.

Thuấn Âm cởi nón đội đầu, ngón tay vuốt màn sa vờ như chẳng chú tâm lắng nghe, cũng không dám nhìn người đang bị đè dưới sân.

Mục Trường Châu gật đầu: "Tiếp tục đi."

Trương Quân Phụng nhìn hai người, lúc này mới bẩm: "Lục soát được thủ lệnh chiêu binh ở trên người hắn, đến từ các châu Trung Nguyên gần Hà Tây. Lính tuần cho rằng các châu Trung Nguyên lân cận đang lén lút luyện binh, tên này xuất hiện tại Lương Châu, chứng tỏ có khả năng luyện quân đang nhằm vào Lương Châu, nên chúng thuộc hạ đã bắt trói dẫn hắn về, giao cho Quân tư xử lý."

Luyện quân? Thuấn Âm kéo lớp sa trên nón, bụng nhủ: không thể nào, nếu luyện quân tại một địa phương bị phát hiện thì chắc chắn đã huấn luyện được một thời gian. Trong số các châu Trung Nguyên gần Hà Tây có Tần Châu, nếu Tần Châu đã bắt đầu luyện quân từ trước đó thì Phong Vô Tật phải nói cho nàng biết qua bức thư trước rồi chứ, bởi nhẽ đệ ấy quản lý chuyện này mà. Huống hồ mạo gan luyện quân chẳng phải có ý mưu đồ gây sự sao?


Điều này cực kỳ vô lý.

Mục Trường Châu vươn tay, Trương Quân Phụng lập tức lấy ra lệnh chiêu binh từ trong vạt áo, giao cho chàng.

Chàng mở tờ lệnh đọc một lượt rồi trả lại: "Đồ giả."

Trương Quân Phụng bắt lấy xem xét, ồ một tiếng: "Đúng là hàng giả, lúc trước chúng ta bắt được cả tá..." Xém đã thốt ra mấy chữ "mật thám Trung Nguyên", hắn nhìn Thuấn Âm, vội vàng nuốt vào lại bụng, "Nếu Quân tư cũng đã nói vậy thì chắc chắn là giả rồi."

Bàn tay nắm màn sa buông lỏng, biết ngay chỉ là tin giả, nhưng rồi nàng lập tức nhíu mày, cớ gì lại có thêm một vụ nhắm vào Trung Nguyên thế?

Mục Trường Châu nhìn nàng: "Ta và phu nhân đang trong kỳ tân hôn, mà toàn triều cũng biết danh tiếng lòng hướng Hoàng Đô của Tổng quản, dù Trung Nguyên có cắt cử mật thám cũng sẽ không tới mức dấy binh."

Chàng ta xưng là phu nhân, trông có vẻ đang nói với Trương Quân Phụng nhưng mắt lại liếc ra sau, Thuấn Âm hiểu thật ra chàng đang muốn nói với mình. Nàng xoay mặt đi, nghĩ bụng, sao vẫn cái điệu muốn thảo luận công khai với nàng thế nhỉ, rõ ràng nàng không nên đứng ở đây.

Mục Trường Châu lại nói: "Có thể vì chuyện này nên Tổng quản mới nhận định có kẻ gây rối, hạ lệnh truy bắt triệt để."

Trương Quân Phụng đáp: "Vâng."

Mục Trường Châu gật đầu: "Thẩm vấn đi rồi báo cáo với ta."

Trương Quân Phụng quay người bước đến chỗ kẻ kia, rút hoành đao ra, hạ lệnh: "Giải hắn đi."

Thuấn Âm cố không nhìn người nọ, xoay gót về hậu viện, lần trước gặp mật thám có phản ứng thế nào thì bây giờ cũng phải thế nấy, phải giả vờ không biết chuyện gì đang xảy ra, cứ im lặng là được.

Tiếng bước chân sau lưng cộp cộp, Mục Trường Châu đi theo.

Vào hậu viện, Thắng Vũ chạy bước nhỏ ra đón, nhận lấy chiếc nón từ tay nàng, cung kính bẩm: "Đã chuẩn bị cơm nước xong ạ, Quân tư và phu nhân có muốn vào sảnh dùng không ạ?"

Thuấn Âm chưa kịp trả lời thì Mục Trường Châu đã lướt qua nàng, đi thẳng đến nhà chính: "Không cần, đưa tới nhà chính đi."

Thắng Vũ cúi người vâng dạ, nhìn Thuấn Âm một cái rồi mời nàng đi vào.


Trong lúc nghe bọn họ nói chuyện, Thuấn Âm đã lấy lại bình tĩnh, nhìn bóng người đi trước mà chậm rãi bước theo.

Gian phòng chính lớn hơn đông phòng của nàng rất nhiều, vừa vào cửa, nàng đưa mắt nhìn quanh.

Trong phòng bày biện khá đơn giản, một chiếc sạp gỗ ở mé đông, ở giữa là bình phong gồm sáu vách, trên mỗi vách đề một danh ngôn, toát lên vẻ phóng khoáng thanh cao. Ngoài ra chỉ có một giá gỗ treo cung và một chiếc bàn vuông, hình như trên bàn còn có một tấm bản đồ.

Không thấy giường nằm, có lẽ giường được kê sau bình phong.

Nàng đứng ngoài cửa, nhìn Mục Trường Châu cởi tay áo mà bỗng thấy bối rối.

Mục Trường Châu ngoảnh lui, ánh mắt dừng trên mặt nàng một lúc rồi chợt hiểu ra, nửa cười nửa không: "Việc gì Âm nương e dè phải thế, nơi này vốn cũng là phòng của nàng."

Bất giác Thuấn Âm nhớ tới "ngày lành" mà đã lâu chưa được đề cập, nàng đảo mắt nhìn đi nơi khác, tiến vào hai bước, thủng thẳng nói: "Lần đầu đến nên mới quan sát kỹ."

May thay Thắng Vũ đã dẫn thị nữ tới, nhanh nhảu đặt bàn, bày cơm canh nóng hổi.

Mục Trường Châu rửa tay trong thau nước sạch thị nữ bưng đến, ngồi vào sau bàn ở vị trí bên phải, ngước nhìn nàng.

Thuấn Âm bước tới, lấy khăn lau tay rồi ngồi xuống bên trái chàng.

Thắng Vũ nhìn hai người một cái, dẫn thị nữ lùi ra.

Hôm nay Quân tư và phu nhân đi về có nhau, dĩ nhiên các nàng sẽ không quấy nhiễu thêm, phải nỗi cái tính vốn kiệm lời, nếu không Thắng Vũ cũng rất muốn nhắc nhở chuyện ngày lành.

Thuấn Âm cầm đũa lên, thoạt tiên liếc sang bên cạnh. Mục Trường Châu ngồi thế ung dung mà phong thái lại rất tao nhã, chỉ lúc này nàng mới bắt gặp bóng dáng chàng của ngày còn trẻ.

Nàng vừa quay đi thì chợt chàng mở miệng: "Hôm nay Âm nương ra ngoài nhìn những điều mới mẻ, không biết định viết bản thảo thế nào?"

Thuấn Âm cứ ngỡ chàng sẽ nói tiếp chuyện mật thám, nào biết chàng lại nhắc đến chuyện sổ ghi, tay nàng khựng lại, ngoài giọng vẫn bình thản: "Còn lâu mới đóng thành sách, hiện tại bản thảo vẫn chưa hoàn chỉnh."

Mục Trường Châu nhìn nàng: "Nếu không ngại thì để đó đưa ta xem thử."

Thuấn Âm gật đầu: "Miễn là Mục Nhị ca không chê ta hành văn dở."

Mục Trường Châu không nói nữa, im lặng dùng bữa.

Thuấn Âm cũng cúi đầu và cơm, có điều chẳng còn thấy vị ngon.


Tuy nàng chỉ viết trong sổ những câu cực kỳ bình thường không ám chỉ ai, nhưng đối diện với Mục Trường Châu nàng vẫn không chắc chắn, thậm chí có cảm giác không phải mình giấu giếm chàng ta, mà dường như chàng ta đang giấu mình một chuyện rất quan trọng.

Bữa cơm kết thúc trong sự im lặng, Thắng Vũ lại đem trà nóng vào.

Mục Trường Châu cầm cốc, đứng dậy đi tới trước bàn, làm như buột miệng nói: "Ta mới nhớ hôm nay là ngày nghỉ, đã dẫn Âm nương đi đây đi đó, chi bằng tiện thể gửi thư giúp Âm nương luôn, nàng đã nghĩ xong sẽ hồi âm như thế nào chưa?"

Thuấn Âm quay sang nhìn chàng, nghĩ ngợi rồi trả lời: "Vẫn chưa, lần trước Mục Nhị ca hỏi vì sao viết thư mà không kể chuyện hôn sự, ta tưởng huynh bất mãn nên tạm thời chưa định hồi âm."

Lần trước nàng dùng giấy mỏng gửi tin cho Lục Điều, vừa mỏng vừa thưa rất khó bảo quản, cũng dễ bị nhàu nát hư hỏng, nên cho dù Lục Điều không đốt thì cũng khó lưu giữ, song nàng vẫn yêu cầu Lục Điều đốt nó đi. Bây giờ nói những lời đó cũng vừa khéo khớp với nội dung trong tờ giấy.

Mục Trường Châu nhìn nàng: "Ta không hề bất mãn, nàng muốn trả lời thế nào thì cứ việc, sau khi ta kiểm tra xong, có thể gửi đi ngay trong hôm nay."

Thuấn Âm ngồi bất động, nhìn thẳng vào mắt chàng, vẻ mặt chàng bây giờ giống hệt hồi phát hiện tai trái nàng mất thính lực, thậm chí cũng giống cái hôm "khen" nàng phản ứng nhanh, là sự xác định chắc chắn.

Đến nỗi nàng không khỏi trộm nghĩ, tất thảy những chuyện hôm nay không phải là nghi ngờ thăm dò gì cả, mà hành động của chàng càng giống như quả quyết chắc nịch, vì thế chàng ta mới mấy lần công khai bàn luận những chuyện vốn không nên để nàng can thiệp.

Chỉ là suy nghĩ trong một sát na, ngay sau đó Thuấn Âm đứng dậy tới gần chàng, giữ ống tay áo, cầm lấy bút đặt ở trên bàn đưa cho chàng: "Hay là Mục Nhị ca tự viết đi."

Mục Trường Châu nhìn nàng, đoạn đặt cốc trà xuống: "Ta viết?"

Thuấn Âm gật đầu: "Như thế Mục Nhị ca khỏi cần phải kiểm tra nữa, viết xong là có thể gửi đi luôn, ta cũng không cần nghĩ xem nên kể về hôn sự của chúng ta với Vô Tật như thế nào, chẳng phải vẹn tròn đôi đường sao?" Mặt nàng đầy dửng dưng, dúi cây bút vào trong tay chàng, chạm lên mu bàn tay chàng, ánh mắt cương quyết không chút né tránh.

Lông mày Mục Trường Châu giật nhẹ, vốn là chuyện của nàng nhưng bây giờ lại đẩy sang tay chàng. Nàng lấy lui làm tiến, chiếu chàng một nước cờ.

Song phương đối diện như đang giằng co.

Thuấn Âm thấy chàng không nhận thì đặt bút xuống bàn, nắm lấy tay áo tự ý mài mực.

Mục Trường Châu đè lên cổ tay nàng.

Thuấn Âm dừng lại, đúng lúc này giọng của Xương Phong ở bên ngoài theo gió truyền vào: "Bẩm Quân tư, tá sử có báo, đã thẩm vấn rõ rồi." Giọng vừa nhanh vừa gấp.

Cổ tay bỗng nhẹ đi, Mục Trường Châu nới tay, quay đầu nhìn nàng: "Đợi ta về rồi nói tiếp." Chàng sải chân đi thẳng ra ngoài, chỉ vài ba bước đã qua ngưỡng cửa.

Trước mặt Thuấn Âm đã thoáng đãng hơn, bàn tay mài mực thu về lại trong tay áo, nàng nhìn ra ngoài cửa, không còn thấy bóng dáng chàng đâu nữa. Nàng vuốt tóc mai bên trái, tinh thần chậm rãi khôi phục.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, có cảm giác một lớp giấy mỏng như sắp bị chọc thủng, nhưng cuối cùng lại bị cắt ngang.