Tâm Tiêm Ý

Chương 1: Chương 1


“Dù cho sắp sửa phải cưới ai, nàng cũng chẳng ôm ấp mong chờ.”
***
Một bóng người trông nghiêng hắt lên giấy dán cửa sổ quán trọ, mờ mờ ảo ảo khó phân minh.
Trời vừa tảng sáng, trong phòng hẵng còn tối.

Chiếc bóng ấy khẽ nhúc nhích, giơ tay đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Quán trọ khá nhỏ, ngay ngoài cửa sổ đã là ngoại viện, bên kia bức tường là vùng trời mênh mông không thấy bến bờ.
Tháng ba xuân đương rộ, ấy mà nơi đây chẳng có lấy một sắc màu lục biếc, xa xa vắt ngang con đường cổ kính bụi vàng, hai bên đường dựa núi rừng hoang dã, vươn tới trời xanh, bao phủ bốn bề.
Nàng hít một hơi thật sâu qua lớp mành sa trên nón, gió lớn quá, lâu lắm rồi mới có dịp thả hồn theo gió thế này, mà cũng chưa bao giờ đi quãng đường dài đến vậy, chỉ khi gió lùa vào phế phủ làm dịu mát đáy lòng, nàng mới có cảm giác chân thực.
Đợi cơn gió qua đi, nàng lại nhìn xuống trong sân quán trọ.
Một cỗ xe ngựa đang đậu ngay chính giữa, hai bên trái phải có tiểu đội tùy tùng dắt ngựa đeo gươm, võ phục tươm tất.

Gã dẫn đội đang đứng ở cửa sân, được mọi người gọi là phiên đầu(*), râu ria xồm xoàm, dắt một con ngựa đỏ hồng béo tốt, cũng phục trang võ đoản, miệng lẩm bà lẩm bẩm gì đó, có lẽ chê bai lộ trình xa xôi.

Nàng nghe không được rõ lắm, cảm thấy bực dọc, bèn đảo mắt sang nơi khác, lại thấy mấy con ngựa lùn mới được dắt đi ra, theo đằng sau là các tì nữ, ai ai cũng dùng vải mỏng che mặt chắn gió, nhiều người ôm tay nải vừa đi vừa ngủ gục, người còn tỉnh thì cũng thiêm thiếp mơ màng.
(*) Phiên đầu là danh xưng có từ thời nhà Đường gọi người đứng đầu một tiểu đội.
Đây là đội ngũ hộ tống nàng lên đường, tất thảy chưa đến hai mươi người, nhưng với thân phận hiện tại của nàng thì cũng đáng để gọi là long trọng.
Tự cười giễu bản thân, nàng đang định nhìn sang phòng trọ đối diện thì bất thình lình, một chớp điện lóe lên ở cuối chân trời, liền ngay sau là tiếng sét đánh “đùng đoàng”.

Dường như có thứ gì đó gãy “rầm” ở ngoài sân, cháy sém bốc lửa rồi rơi thẳng xuống, sượt qua mái ngói đầu tường và đập xuống sân, một luồng khói bụi mù mịt theo tiếng “bốp” bốc lên.
Bốn phía lập tức chấn động, bọn tùy tùng cuống quít ghì lại đám ngựa đang sợ hãi tung vó, chúng tì nữ lim dim cũng tức thì bừng tỉnh, liên tiếp hét lên kinh hãi.
“Khốn! Cái ngày quái quỷ gì thế này, sắp lên đường mà còn gặp sấm giữa ban ngày!” Phiên đầu đỡ lấy khăn vấn, ghìm cương ngựa, ngửa mặt lên trời chửi to, đoạn quay đầu trách móc tì nữ, “Ngậm miệng hết cho ta! Chẳng qua là cành cây bị sét đánh gãy, om sòm cái gì!” Mắng xong vẫn chưa hả giận, gã bỏ ngựa đi tới, nhấc chân đá văng cành cây cháy đen, “Nói đến là đến, dọa ông đây giật mình!”
Thuấn Âm quay người sang phải lại gần cửa sổ, ngón tay vẫn đang đặt trên cánh cửa hé mở, nghe thấy phiên đầu mắng chửi to tiếng, khóe môi nhếch lên.

Hợp đấy chứ nhỉ, đôi khi trong đời cũng xảy ra những chuyện như sấm giữa ban ngày, chẳng hạn như tình cảnh của nàng bây giờ.
“Đi lẹ mau, còn không lo đi xem tân nương thế nào!” Phiên đầu lớn tiếng giục tì nữ, nghiêng đầu nhìn lên phòng trọ.
Nhưng Thuấn Âm đã khép cửa sổ.
Một tì nữ hớt hải chạy tới, đẩy cửa phòng ra, thấy Thuấn Âm đoan trang đứng bên cửa sổ, đầu đội nón trúc, mành sa che mặt, vạt áo vẫn thẳng thớm gọn gàng.

Tì nữ hốt hoảng hỏi: “Động tĩnh vừa rồi lớn thế mà phu nhân không bị giật mình sao?”
“Không có.” Tiếng lọt vào tai nhưng Thuấn Âm lại không cảm thấy lớn lắm.
Tì nữ khó tin, nhìn nàng thêm vài lần rồi cài cửa lui ra.
“Tránh ra! A tỉ!” Chợt bên ngoài có người sải bước chạy tới, vừa đi vừa la tới trước cửa phòng.
Tạp âm ồn ào và khung cảnh hỗn loạn càng khiến phiên đầu tức điên: “Được rồi được rồi, chờ chút nữa rồi đi! Cứ để Phong lang quân thăm hỏi xong đi đã!”
Cửa phòng lại bị đẩy ra, trước khi bước vào đối phương còn vỗ vào khung cửa, như thể sợ Thuấn Âm không để ý: “A tỉ!”
Thuấn Âm ngẩng đầu nhìn cậu, cởi nón ra.

Là cậu em trai Phong Vô Tật nhà nàng.
Ban nãy nhìn sang phòng đối diện nhưng không thấy đệ ấy đâu, đoán chừng đệ ấy lại đang tránh né đám người ngoài kia.

Quả nhiên không sai, suốt chặng đường qua đệ ấy đều như vậy, không muốn tiếp xúc với bọn họ.
Phong Vô Tật rảo bước lại gần, áo xanh hơi nhàu, áo khoác xộc xệch, có lẽ cũng bị hết hồn vì vụ vừa nãy.

Vừa xáp đến gần, cậu đã lập tức nhìn vào tai trái nàng, lo lắng hỏi: “Tỉ không bị khó chịu ở đâu đấy chứ?”
Thuấn Âm vuốt tóc mai: “Vẫn bình thường.

Bọn họ không biết chuyện của tỉ thì thôi, nhưng đâu phải đệ không biết.”
Phong Vô Tật chạy vòng qua bên phải nàng, đẩy cửa sổ nhìn xuống, thấy phiên đầu dẫn người ra ngoài quán trọ xem thời tiết, tì nữ cùng những người khác cũng đã lên xe, liền khép cửa sổ, yên tâm ngoái đầu lại nói: “Sắp đến Hội Châu rồi a tỉ à.”

Thuấn Âm gật đầu: “Ừ, đã rời Trường An được ngàn dặm rồi.”
Phong Vô Tật bỗng dậm chân: “Tỉ chỉ nói thế thôi á? Bộ tỉ thật sự không biết mình phải đi đâu làm gì ư!”
Thuấn Âm nói: “Biết chứ, đi thành thân.”
“...” Phong Vô Tật bị câu đáp nhẹ bẫng của nàng làm nín họng.
Đúng thế, tỉ ấy phải đi thành thân.

Phận em trai là cậu đi theo tới tận đây để đưa dâu, đội ngũ ngoài kia là đoàn rước dâu từ xa đến, bằng không đã chẳng luôn miệng gọi nàng “phu nhân”.
Cũng bởi vì vậy mà Phong Vô Tật tức anh ách suốt quãng đường, không muốn nghe cái từ xưng hô “phu nhân” ấy, hễ tránh được là tránh ngay.

Nhưng trước mắt đã đến đây rồi, cậu thực sự không nhịn nổi nữa: “Cứ với tốc độ này, đi thêm chặng nữa sẽ tiến vào cửa ô, thêm một đoạn nữa là tới Lương Châu, tỉ thật sự không bận tâm sao?”
Thuấn Âm hỏi ngược lại: “Bận tâm để làm gì, lẽ nào tỉ có thể thoái thác hôn sự này?”
“...” Phong Vô Tật lại á khẩu, hậm hực rũ mạnh tay áo.
Mới tháng trước, Tổng quản Lương Châu bỗng cử người đến Trường An xa xôi cầu hôn Phong gia, nói muốn cưới vợ cho thuộc hạ.
Chưa từng có tiền lệ như thế bao giờ, xưa nay chuyện cưới gả luôn thông qua cha mẹ bà mối, làm gì có quan viên cấp trên nào lại đi thu xếp hôn sự cho thuộc hạ?
Nhưng Tổng quản Lương Châu thế lớn, trị sở thành Lương Châu phồn hoa đô hội không kém Nhị Đô, còn cai quản mười bốn châu trọng yếu Hà Tây, lại còn thống nhất các nước Tây Vực.

Tướng soái lớn mạnh nhường ấy, đế vương còn phải dè chừng, nào có kẻ khinh nhờn? Ông ta muốn làm chuyện như vậy cũng có ai dám chất vấn?
Lúc ấy Phong Vô Tật chỉ cảm thấy quái lạ, liên tục truy hỏi bà mối được phái đến.
Đối phương trả lời: Tổng quản cho rằng phong tục của người Hồ đang quá phổ biến ở đất Hà Tây, tuy thành Lương Châu sầm uất nhưng con gái nơi đây không tri thư hiểu lễ bằng khuê tú Nhị Đô.

Sớm hay tin Phong thị Bột Hải có con gái chưa xuất giá, quả là lương duyên trời ban...
Nghe kiểu gì cũng như lời khách sáo đã soạn kỹ lưỡng, nói liền tù tì không nghỉ không vấp.


Phong Vô Tật lại hỏi thêm, song đối phương không trả lời nữa.
Ít hôm sau, ngay đến đế vương cũng biết chuyện.
Nghe bảo Tổng quản Lương Châu đặc biệt dâng tấu về chuyện này, bẩm rằng một lòng hướng về Nhị Đô, ngặt nỗi ở nơi heo hút, hận mình không có con cái đến tuổi thành hôn, lại không dám với cao hoàng thất, đành thay mặt thuộc hạ cầu cưới hảo nữ Nhị Đô, âu cũng coi như nhận được thánh ân, trạch ban Tây Bắc, làm nên giai thoại...
Giai thoại tuy hay đấy, chỉ là không ngờ lại rơi xuống đầu Phong gia.
Kỳ thực Thánh nhân không áp đặt, chỉ bảo Phong gia tự quyết định.

Nhưng Phong gia làm gì có tư cách thoái thác hôn sự này nữa, bởi vì bọn họ đã chẳng còn như xưa.
Mà đâu chỉ không bằng ngày xưa, thậm chí còn không bì nổi với bá tánh bình dân...
Nhưng Phong Vô Tật vẫn không cam tâm, nén giọng thì thào vào bên tai Thuấn Âm: “Hà Tây vốn không phải chốn đất lành, tỉ cứ nhìn thời tiết thay đổi thất thường là biết.

Hơn nữa bọn họ mới cầu hôn tháng trước, tháng sau đã cử người đến rước, Lương Châu cách Trường An hơn ngàn dặm đường, rõ ràng bọn họ đinh ninh chúng ta không thể từ chối, cho nên đội ngũ rước dâu mới đến ngay sau bà mối! Chạm ngõ gấp gáp, đi lễ qua loa, chưa nói những chuyện này thì thôi, nhưng ngay đến tân lang cũng không hề xuất hiện! Ít nhất tỉ cũng phải hỏi xem mình cưới ai chứ!”
Thuấn Âm nghe cậu xả giận một tràng dài, chỉ cười mà nói: “Hỏi rồi thì sao, tỉ của bây giờ còn có tư cách chọn lựa?”
“...” Khuôn mặt ấm ức của Phong Vô Tật tái xanh, nhưng nhìn vẻ mặt tươi tắn của a tỉ, cậu lại không biết phải nói gì.
“Giấy hôn thú vẫn còn ở chỗ mẫu thân,” Thuấn Âm chợt nói, “Dĩ nhiên bà ấy biết tỉ sẽ cưới ai, bà ấy đã đồng ý thì bàn tán làm gì nữa, chắc cũng không đến nỗi gả tỉ cho một phế nhân gần đất xa trời.”
Phong Vô Tật cau mày.

Mẫu thân không đề cập gì nhiều về hôn sự này, cũng không cho phép cậu xía vào, cứ mỗi lần cậu hỏi là y như rằng luôn bị quở mắng, không giúp được gì.
Hôn thư đã trao coi như lễ đã thành, có tranh luận thêm cũng vô ích.

Chuyện xảy ra quá đỗi đột ngột, vậy mà mẫu thân lẫn Thuấn Âm đều rất bình thản, chỉ có một mình cậu bất mãn.
Không phải không thể thành thân, chẳng qua cậu không muốn nhìn a tỉ bị gả đi một cách ấm ức như vậy, tỉ ấy đã có một quãng khó khăn rồi.
Thuấn Âm ngồi xuống bàn, vân vê mành sa trên nón, mắt nhìn vạt áo, chợt hỏi: “Trước khi rời Trường An, mẫu thân có gì nhắn nhủ cho tỉ không?”
Bao suy nghĩ lung tung trong đầu Phong Vô Tật lập tức dừng lại, mặt thoắt xấu hổ, im lặng lùi bước ngồi xuống bên cạnh.
Thuấn Âm ngẩng đầu nhìn cậu, xụ mặt nói: “Để tỉ đoán, kiểu gì mẫu thân cũng nói: ‘dù gì con bé cũng nên hữu dụng một lần’, có đúng không?”
“Làm sao tỉ...” Phong Vô Tật toan nói “làm sao tỉ biết”, nhưng chưa nói xong đã kịp thời đổi lời, “Làm sao tỉ có thể nghĩ như vậy…” Dứt câu, ngay đến cậu cũng thấy bứt rứt.
Mặt Thuấn Âm trắng bợt, không nói một lời.

Quan hệ giữa nàng và mẫu thân đã nguội lạnh từ lâu, mấy năm nay nàng không ở chung với người nhà, một mình sống tại ngoại ô Trường An.

Thậm chí lần này xuất giá mà mẹ con cũng không gặp nhau, càng không có cảnh rưng rưng đưa tiễn.
Phong Vô Tật biết nàng vốn nhạy bén, chợt hối hận vì đã nói những chuyện đó.

Vốn đã chẳng dễ dàng, hà tất khiến tỉ ấy thêm khó chịu.

Dù sao thì hôn sự lần này nhìn kiểu gì cũng giống như mẫu thân tiện tay đẩy tỉ ấy tặng cho người ta...
Trong phòng không tiếng động, đúng lúc này phiên đầu đã trở lại, mất kiên nhẫn hét lớn: “Đã đi được chưa? Không sấm không mưa, có đi nữa không! Vẫn chưa tới Lương Châu đâu!”
Lửa giận vừa nguôi của Phong Vô Tật lại lần nữa bùng lên, nghiến răng nói với Thuấn Âm: “Lương Châu Lương Châu! Ngày trước đến hôn sự với nhà Vũ Uy Quận công ở Lương Châu tỉ cũng từ chối, thế mà hôm nay phải lấy một quan viên thuộc hạ, Lương Châu hả, hồi đó chúng ta thèm vào!”
Thuấn Âm vừa mới đè nén tâm tư thì lại bị những lời của cậu gợi lên ký ức xa xưa, rồi chưa kịp hồi tưởng đã phải dằn xuống, nàng nhíu mày ngắt lời: “Nhưng bây giờ không còn là hồi đó nữa, bây giờ phải thèm.”
Phong Vô Tật xụ miệng, cúi đầu đứng dậy chạy ra ngoài.
Thuấn Âm thở hắt một hơi, đội nón vào, cầm lấy tay nải gấm xanh trên bàn, chầm chậm bước ra cửa.
Bên ngoài đã trở lại bình thường như cũ, phiên đầu ngồi trên ngựa phất tay thúc giục, những người khác vội vã lên ngựa.
Vẫn như mọi ngày trên chặng đường vừa qua, nàng trèo lên xe dưới cái nhìn soi mói của mọi người.
“Đợi đã, ta có chuyện muốn hỏi anh.” Xe ngựa chỉ vừa lăn bánh, giọng của Phong Tô Vật từ ngoài xe đưa tới, đi cùng là tiếng móng ngựa cộp cộp.
Thấn Âm ngồi bên phải, kề sát cửa sổ xe ngựa, nghe được câu tiếp theo của cậu: “Lần này anh rước dâu cho ai?”
Hóa ra vẫn chưa từ bỏ ý định, lại chạy đi hỏi phiên đầu.

Nàng nghĩ bụng, hỏi cũng được gì nào, còn có thể không lấy chồng ư? Dù gì cũng đã đến rồi, không lâu nữa sẽ biết thôi.
“Suốt chặng đường rồi Phong lang quân không buồn ngó ngàng đến chúng tôi, sao bây giờ nhớ ra mà hỏi thế?” Phiên đầu lớn giọng coi thường, “Lạ nhỉ, cậu không biết anh rể của mình là ai sao? Thế thì người ngoài như chúng tôi làm gì biết được? Các cậu luôn miệng nói lệnh cha mẹ, vậy phía chúng tôi cũng có lời bà mai thôi, cậu sợ chúng tôi lừa cưới hả? Chi bằng đi tìm Tổng quản Lương Châu của chúng tôi mà hỏi đi? Hay đi tìm Thánh nhân ấy? Tôi chỉ phụng lệnh đến rước dâu, và cũng chỉ biết phu nhân được gả cho thuộc quan Lương Châu, còn cụ thể là ai, đi rồi khắc biết.”
“Nói nhảm!” Phong Vô Tật mắng một câu, xem chừng rất tức giận, không nói với gã nữa.
Thuấn Âm vén rèm nhìn ra ngoài, phiên đầu đưa mắt nhìn Phong Vô Tật nổi giận đùng đùng đánh ngựa quành ra tít sau đội ngũ, cười khoái chí đến mức bộ râu quai nón rung lên.
Nàng mím môi, suốt cả chặng đường Phong Vô Tật đã ôm một bụng tức, vậy mà phiên đầu cũng không khách sáo, xem ra những lời vừa rồi là để chọc tức cậu em nhà nàng, dù biết tỏng nhưng cố tình không nói.
Nếu đội ngũ rước dâu đã như vậy, xem ra “trượng phu tương lai” của nàng cũng chẳng phải hạng hiền lành.
Điều tốt ấy là, dù cho sắp sửa phải cưới ai, nàng cũng chẳng ôm ấp mong chờ..