Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 9: Cái Cô Này Là Ai…người Yêu Cũ



Buông tôi ra đã!” Bạch Sâm hét lên, hét xong mới thấy lời nói của mình như có một hàm ý khác, cũng may Lâm Nhược Quân ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, cánh tay thả lỏng ra.

Bạch Sâm còn chưa kịp thở ra, đã nghe thấy Lâm Nhược Quân nói: “Nhưng mà con khó chịu lắm, hic.


Vốn là một người 28 tuổi rồi, nhưng lại phát âm ra từ “hic” thật thật dễ dàng, làm cho người nghe cũng thấy mềm lòng, Bạch Sâm đã quen với một Lâm Nhược Quân như vậy, dì Mẫn ở cùng vài ngày cũng cảm thấy không xa lạ gì, nhưng cô gái mới tới này dường như không thể chấp nhận được, nét mặt chuyển từ shock sang hóa đá, sau đó mới từ từ chuyển về bình tĩnh, nói: “Lâm Nhược Quân… Anh sao vậy, Lâm Nhược Quân?”
Cô nhìn chằm chằm vào người con gái xinh đẹp đang bước tới, Bạch Sâm nhìn dáng vẻ hùng hổ của cô nàng, rất muốn cách ra xa người nào đó, nhưng Lâm Nhược Quân lại không chịu cho cô đi, dù đã thả tay cô ra nhưng hai chân lại chặn ngang hông của cô, nói như làm nũng: “Mami… Cái cô này là giáo viên dạy con sao
“Cái cô này” nhất thời khựng lại, gương mặt cứng đờ nhìn hai người, hình như rất muốn ném cái túi xách trong tay về phía họ, Bạch Sâm bối rối: “Đừng nói là …”
Ôi, nét mặt của cô nàng này thật là hung dữ …
Đừng nói là người yêu của Lâm Nhược Quân đấy?!
Bạch Sâm lẳng lặng nhìn cô nàng có thân phận bí ẩn này, cô nàng đứng một chỗ, chỉ cách Lâm Nhược Quân và Bạch Sâm vài bước, nhưng cô nàng không đến gần họ nữa, nhìn như đã không còn sức để mà bước đến gần Lâm Nhược Quân Nữa.


“Cô ta thật là hung dữ, đổi người khác được không.

” Lâm Nhược Quân nói như không có gì, “Hơn nữa, mùi nước hoa của cô ta thật là khó chịu.


Không khí bỗng trở nên lúng túng, dì Mẫn khó xử lên tiếng: “Cô Chu …”
“Lâm Nhược Quân anh đi chết đi!!! Anh tưởng tôi thích cái mùi này sao? Còn không phải tại anh?!!!” Cô gái họ Chu kia bỗng nhiên nổi điên, ném cái túi về phía bọn họ, Bạch Sâm ngồi đằng trước Lâm Nhược Quân, thấy cái túi sắp rơi xuống người mình, cô rụt người lại, Lâm Nhược Quân thì nhanh nhạy hơn, đưa tay cản cái túi kia, chiếc dây lụa vừa lúc bay bay ngang qua mặt của Bạch Sâm.

Bạch Sâm sợ hãi, than thầm trong lòng, ngẩng đầu đã thấy gương mặt của cô gái họ Chu vô cùng khó coi, cộng thêm một chút hối hận … Mặc dù eo của cô đã bị ôm chặt, không quay đầu lại được nhưng cô vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh truyền đến từ phía sau lưng mình, luồng khí này làm cho cô cảm thấy thật áp lực …
Chậc chậc, cảnh tượng này hình như chỉ trong tiểu thuyết mới có thôi!
Bạch Sâm bắt đầu suy diễn như trong tiểu thuyết thường viết – – kế tiếp, Lâm Nhược Quân sẽ khôi phục lại trí nhớ, ném cái túi kia xuống đất, sau đó ôm cô vào lòng, nói: “Hừ, người của tôi cũng dám đụng vào sao?”
Còn cô thì …
Bạch Sâm chợt tỉnh táo lại từ trong mộng.

Lâm Nhược Quân tiện tay ném cái túi lại, đúng vào giữa mặt của cô gái họ Chu.

“Phịch”, chiếc túi từ từ rớt xuống.

Mặt của cô gái họ Chu đỏ lên …
Bạch Sâm: “…”
Cô gái họ Chu: “…”
Dì Mẫn: “…”
Lâm Bạch Sâm nhíu mày, bất mãn nói: “Dám đánh mami tôi, tôi phải đánh cô lại.



Lâm Nhược Quân: “… = = “
Đây là những lời mà đàn ông con trai nên nói sao … Còn … còn “đánh cô lại” nữa!!!
Cô muốn che mặt mà khóc quá, Lâm Nhược Quân không những không khôi phục trí nhớ và EQ lại, mà cảm giác còn bị thoái hóa đi sao?
Sắc mặt cô gái họ Chu chuyển từ hồng sang trắng, trắng sang xanh, chỉ có phần giữa mặt vẫn đỏ ửng lên không đổi.

“Lâm Nhược Quân, anh giỏi lắm!” Cô nàng nói một câu kinh điển, sau đó từ từ bình tĩnh lại, tiếp tục: “Bây giờ muốn ngả bài rồi phải không? Không diễn trò yêu đương với tôi nữa phải không? Bởi vì cô gái này? Anh còn gọi cô ta là mẹ cái gì chứ … Đang chơi trò đóng kịch sao? Tôi và Khải Trạch cũng chơi đùa như vậy đó, tôi là ba của anh ta, sau đó anh ta bỏ tôi trong nhà vệ sinh công cộng hết 30 phút …”
Bạch Sâm: “…”
Lâm Nhược Quân: “???”
Dì Mẫn đã yên lặng rời khỏi.

Bạch Sâm hoàn toàn không hiểu nổi, sao cô gái thoạt nhìn như bên thứ ba ác độc này lại bắt đầu lải nhải chuyện của mình và một người đàn ông khác chứ …
Diễn kịch yêu đương là cái gì? Mà ngả bài là cái gì?
Còn chơi trò đóng kịch là cái gì? Còn cô …
Thấy cô gái họ Chu này vẫn muốn nói tiếp, Bạch Sâm vội vàng ngắt lời: “Ừm …Cô không biết à, Lâm Nhược Quân đã bị mất trí nhớ rồi.


Cô gái họ Chu chợt khựng lại.

Cô nàng mở to hai mắt nhìn Bạch Sâm, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Nhược Quân.

“Lâm Nhược Quân, anh thật là lực lưỡng …”
Lâm Nhược Quân chẳng để ý đến cô nàng.


Bạch Sâm đành lúng túng giải thích giúp anh: “Không phải anh ta bị tai nạn giao thông sao? Sau khi tỉnh lại, anh ta không còn nhớ cái gì cả, nói năng giống như một đứa bé ba tuổi vậy, còn gọi tôi là mami…”
Nếu dì Mẫn đã đồng ý đưa cô nàng này vào, vậy hẳn là Lâm Nhược Tiêu cũng đã ngầm cho phép, chẳng phải bảo là có giáo viên đến sao, có lẽ chính là cô gái họ Chu này, nếu vậy, Bạch Sâm cô cũng không cần sợ nữa.

“Ra vậy, trách sao Lâm Nhược Tiêu yên lặng, chẳng nói gì với tôi, chỉ gọi điện thoại Khải Trạch, kêu tôi đến thăm Lâm Nhược Quân… À, tôi là Chu Mạn Nhu, là con dâu tương lai của cô …”
Bạch Sâm thật muốn đập đầu vào gối, con dâu tương lai cái gì chứ …
Chu Mạn Nhu tiếp tục: “Nếu biết vậy thì vừa rồi tôi chẳng ném cái túi xách làm chi, làm tôi mệt chết.


Bạch Sâm còn chưa mở miệng, Lâm Nhược Quân đã lẩm bẩm: “Biết là được rồi, suýt nữa thì trúng mami tôi.


Tay của Lâm Nhược Quân vẫn vòng qua người Bạch Sâm ban đầu,Bạch Sâm không phát hiện ra, bây giờ anh lên tiếng, lồng ngực xao động truyền qua sống lưng của cô, Bạch Sâm bất giác đỏ mắt, đẩy tay của anh ra: “Ngồi cho đàng hoàng.


Lâm Nhược Quân ấm ức ngồi đàng hoàng lại, chút buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất.

Chu Mạn Nhu giật mình nhìn hai người, sau đó nói: “Hahaha, buồn cười quá đi! Lâm Nhược Quân, đây là Lâm Nhược Quân sao?!”
Sau đó cô nàng hưng phấn nói với Bạch Sâm: “Cô không biết lúc trước anh ta ra sao đâu, chẳng khác gì anh của anh ta cả, phải nói là vô cùng … Chúng tôi vì vài chuyện mà phải giả vờ làm người yêu, lần nào tôi cũng ngại phải đi với anh ta … Ngay cả cười cũng tiết kiệm nữa! Không ngờ bản tính của anh ta lại như thế này … Hahahaha …”.