Sau khi chỉ bảo cho Đồ Tử xong, không để phí thêm thời gian ngay lập tức hắn chạy thẳng một mạch đi luyện công rèn thể.
Tại một nơi trên ngọn núi Thường Xuyên, Đoạn Tam hít một hơi thật dài, tâm thần bình ổn trở lại. Hắn bắt đầu di chuyển thân thể tạo thành một thế đánh tới, ngya khi lập thế, sắc mặt hắn cực kỳ nghiêm trọng, căng thẳng, tim gan phèo phổi không đập mà rung.
Âm thanh “răng rắc” cạch cạch liên tục vang lên từ bên trong tứ chi của hắn. thế quyền chuẩn bị ra, gân tay như cánh cung chuẩn bắn, kéo dản dài cực độ. Ngay tức thì, từng đạo âm thanh “bang bang” nổ ra cứ như thiết chùy đánh vào hào môn đại thành.
Tan..Ta…Tác!
Lúc này da cánh tay Đoạn Tam trong lúc thi triển giường như có thiên hướng hơi vàng đi, một quyền kia tức thì đánh lên hướng về phía vách đá, một âm thanh nức nẻ, đổ vỡ vang lên tích tắc.
Một chiêu này của Đoạn Tam chính là chiêu cuối cùng của bộ võ học mà hắn đã chọn khi đột phá lên Ngoại Cảnh. Cảm giác như hắn đã luyện thành thạo và vô cùng nhuần nhuyển với bộ võ học này rồi!
“Tuy nói bộ Thiếu Lâm La Hán Quyền này thuộc loại võ học Nhất Tinh đê cấp trong Tàng Thư Các ngoại phủ, bị người đời ít động đến nhưng xem ra lời đồn nó yếu kém cũng không phải là thật a!”
Thoạt nhìn, nếu người khác không tiếp xúc nhiều với Đoạn Tam thì nghĩ hắn có vẻ thật yếu đuối, mảnh khảnh, mỏng manh. Nhưng nếu họ nhìn thấy cảnh này, ít nhất 90% suy nghĩ đó phải thay đổi.
Không hề mở miệng hô hào gì cả, hai đôi bàn tay Đoạn Tam vẫn như thiết chùy phá thành liên tục tung ra từng chiêu quyền pháp. Chỉ trong giấy lát toàn bộ tất cả 4 chiêu của bộ Thiếu Lâm La Hán Quyền đều lần lượt thi triển ra một lần.
Từng lớp lớp vụn vỡ của vách đá dần dần rơi xuống dưới chân Đoạn Tam, Đoạn Tam vung quyền ra chiêu đều mãnh liệt cương chí tựa như một tráng tử hai mươi.
Có thể nói mặc dù bộ Thiếu Lâm La Hán Quyền này thân chủ trước kia của thân thể này đã có luyện tập nhưng hầu hết đều đi sai toàn bộ chân ý của môn võ học này. Chính vì thế, hắn phải bỏ ra những 2 tháng thời gian để luyện lại.
Nhưng đôi khi học lại, lại có cái hay cả nó, nhờ vào lần học lại này mà hắn mới có thể thông tuệ ra được toàn bộ những tinh túy được Thiếu Lâm đem ẩn chứa trong môn võ học.
“Ra là vậy, không có môn võ học nào yếu kém cả, chỉ là do kẻ luyện có hay không thể nhận ra được những tinh túy ẩn dấu bên trong của nó thôi a!”.
Trên con đường tu chân đi tìm cực hạn của võ đạo, thiết yếu nhất vẫn phải là Ý Cảnh. Thiếu Lâm La Hán Quyền của Đoạn Tam, lấy Ý chính là Phật, lấy Cảnh chính là bản tâm.
Một kẻ cho dù tài giỏi tới đâu, bản tâm, bản tính yếu đuối nhu nhược, luôn chỉ biết ở hình thức bên ngoài thì dù cho có biến đổi võ học sao cho đẹp mắt, hoàn mỹ đến cỡ nào cũng không thể vươn lên đạt đến ý cảnh.
Thế nhưng, ý cảnh cũng chẳng phải là củ cái trắng đầy đường mà ai muốn có là có được.
Võ học càng cao thì độ khó ngộ ra ý cảnh càng hư vô mù mịt, tuy nhiên nếu thành công ngộ ra được thì sẽ giúp cho người luyện nhất phi trùng thiên, thực lực tăng mạnh đột ngột bất ngờ.
Ngược lại, mặc dù Đoạn Tam đã ngộ ra được tinh túy của Thiếu Lâm La Hán Quyền nhiêu đó vẫn chưa thể nói rằng hắn đã ngộ ra được ý cảnh.
Tuy biết bản thân đã nhận ra được tinh túy tựu trong môn quyền pháp này rồi nhưng Đoạn Tam vẫn rất cần cù, chăm chỉ đăm Thiếu Lâm La Hán Quyền diễn luyện lại thêm mấy lần nữa:
“Thiếu Lâm La Hán Quyền chiêu thứ nhất – La Hán Phục Yêu”
“Chiêu thứ hai – Hàng Phục Phật Pháp”
“chiêu thứ ba – Càn Càn Đảo Định”
“chiêu cuối cùng – Bài Vân Đảo Hải”
Mỗi chiêu thức hắn ra đều vô cùng chuẩn xác, không lấy một tia sai lầm, hay sơ hở. Có thể nói môn võ học này hắn đã luyện tới đại thành, nhưng muốn ngộ ra ý cảnh ẩn chứa bên trong thì vẫn còn phải thực chiến, rèn luyện bản tâm, bản ngã.
……………………………
Từ khi mặt trời lên đỉnh cho đến khi mặt trời đã xuống núi, Đoạn Tam vẫn một mực ở lại luyện quyền.
Sở dĩ hắn muốn làm như thế là vì hắn biết sức hắn vẫn còn dư nhiều, muôn xem thử cực hạn của bản thân là bao nhiêu.
Đồng thời, ở kiếp trước hắn là sinh viên năm tư khoa thiết kế đồ họa, nên cũng hay thường xuyên xem mấy bộ kiếm hiệp tiên hiệp. Thấy mỗi khi ai đó luyện công đến cực hạn của bản thân thì thường hay đột phá chướng bích bình cảnh nên hắn cũng muốn thử.
Cũng chẳng dần dà chi mất thời gian, Đoạn Tam liện tục đánh ra từng chiêu từng chiêu, quyền phong gầm gào như hổ rống, mơ hồ như có sự hiện hữu của một yêu thú loại hổ nào đó.
Đánh mãi đánh mãi, cho đến khi gần nửa đêm, lúc ấy hắn đã bắt đầu thấm mệt, gân cốt có dấu hiệu rệu rã, mệt mõi. Nhìn lại lên vách đá bị Đoạn Tam hành hạ thấy mà thương, gần mấy chục lỗ chổ, lỏm chỏm hiện rõ nguyên hình.
Vách đá nứt vỡ, mấy chục cái lỗ chổ lỏm chỏm như hang động cỡ nhỏ hiện ra, gạch đá dập nát khắp nơi.
Đúng luc này thân thể Đoạn Tam vang lên tiếng nổ đùng thật nhỏ xen lẫn những âm thanh lách tách như tiếng nước chảy, giống như trong cơ thể hắn có địa phương nào đó bị đạp vỡ chấn nát: