Yêu thú từ thuở hồng hoang, nguyên thủy sinh ra đã được biệt cách có lực lượng nhục thể mạnh mẻ hơn con người rồi.
Đơn cử chính là con Ma viên này, mặc dù thoạt nhìn nó chỉ có thực lực Nhất Tinh cao cấp tương đương với nhân loại Ngoại Cảnh Luyện Tạng mà thôi nhưng đem cả hai so sánh thì tỉ lệ phần thắng nhiều hơn vẫn là Ma Viên.
Để giành lấy thế chủ động trong cuộc chiên, Đoạn Tam nhanh chóng xông lên:
“Đạp! Đạp!”
Tốc độ của Đoạn Tam được nâng lên đến cực hạn, tức thì hắn hiện ra phía sau Ma Viên, liên tục giáng ra mấy quyền bình thường lên trên cơ thể của nó, mặc dù không dùng chiêu thức nhưng khí lực dẫn đến cũng rất mạnh mẽ.
Bất Ngờ, Ma Viên lộn nhào rơi xuống mặt đất, tuy nhiên nhìn lại dáng vẻ của nó hầu như đều không thể tạo thành chút thương tổn gì cả.
“Đúng là Khỉ đột, Da thịt cũng thật là quá dày đi mà...!”
Kinh ngạc sau lần tiến công này, Đoạn Tam ngày càng cảm nhận rõ cảm giác tử vong hơn, con Ma Viên này không thể kinh suất được.
“Gào!”
Ma Viên bị đánh ập mặt xuống đất, trong nháy mắt tung người đứng lên, đôi bàn tay liên tục đập đập vào ngực rống lên một cái rồi ào tới đánh Đoạn Tam.
“Khốn kiếp…khổ rồi”
“Tiếp chiêu, Thiếu Lâm La Hán Quyền – La Hán Phục Yêu”
Như cảm thụ được khí tức tử vong đang đến gần, Đoạn Tam cũng không dám chậm trễ một giấy phút nào, Thiếu Lâm La Hán Quyền tronh tích tắc thi triển ra,một quyền đối một quyền với Ma Viên.
“Đập! Đập!”
Song quyền đụng nhau, cùng một lượt cả hai đạo thân ảnh bay ra.
Dư chấn quá sâu Đoạn Tam bị đánh bật ra những gần mười bước chân đụng gãy một gốc cây song có thể mới chật vật đứng lên, trên miệng, một ít máu tươi cũng đã dần dần trích ra. Hắn nghĩ:
“Cứ đánh kiểu lấy cứng chọi cứng này, thiệt thòi không ai hết mà là ta…nên làm gì đây….?”
Phía bên kia chiến tuyến, Ma Viên tuy có bị phản chấn nhưng cùng lắm chỉ lui chừng năm bước, hiển nhiên có thể thấy quyền kia vẫn chưa đủ gãi ngứa cho nó.
Không để cho Đoạn Tam suy nghĩ chiến thuật, Ma Viên liên tục đánh tới, vài lần thì Đoạn Tam có thể né, có vài lần thì cũng có thể cứng đối cứng, nhưng lúc này có thể nhận thấy những chặn vết thương chi chít tím bầm trên người hắn.
“Gào!”
Thấy Đoạn Tam vẫn còn đứng vững sau những đoàn tấn công vũ bảo của mình, Ma Viên ngày càng trở nên mất bình tĩnh, nó cuồng bạo gào thét.
Nó ít gì cũng được sếp vào nhóm yêu thú Nhất Tinh bá chủ, mặc dù chỉ là áp chót nhưng vẫn có uy nghi của riêng nó.
Bị một tên phàm nhân liên tục đỡ được đòn công kích của mình, hiển nhiên nó rất tức giận, bởi không chỉ vì thực lực của Đoạn Tam thấp hơn nó mà còn vì uy nghi của một bá vương khu này.
“Gào! Gào! Gàooooo….!”
Bản tính cuồng bạo có tiếng của nó cuối cùng cũng được kích phát mạnh mẽ nhất, nó liên tục ào đến nhanh như vũ bão đánh vào Đoạn Tam.
Ư..A..A..Bụp…Bụp
Liên tục nhận những đòn tấn công chí mạng, Đoạn Tam lúc này chẳng khác mấy những con sói bên cạnh.
Đánh Đoạn tam ớn rồi nó lại giở bản tính châm chọc ra.
Nó xách tay Đoạn Tam lên quơ qua quơ lại, rồi nắm lấy cái đầu hắn lắc qua lắc lại…..
Đúng vào lúc, một suy nghĩ thông thiên chợt vụt qua đầu hắn:
“Khoan đã tại sao ta lại quên mất Độc Tán nhỉ…?”
Chớp lấy thời cơ con Ma Viên sơ hở, Đoạn Tam ngay lập tức lấy ra độc tán nắm vào hai mắt Ma Viên.
Không dùng lain ở đó, lợi dụng lúc Ma Viên còn đang dụi dụi con mắt, hắn liền khui nắp lọ độc tán lấy từ mấy tên nhân loại lúc trước ra hắc lên vết thương hở của Ma Viên.
Độc Tán bị rãi lên mắt, lên vết thương, một âm thanh xèo xèo nhưng bị ai đó tạt axit lên người. Cảm giác lúc này của Đoạn Tam thật tuyệt vời. Cảm giác như hắn mới về từ cõi chết vậy.
Tuy nhiên, “cười người chớ vội cười lâu, cười ngươi hôm trước hôm sau người cười”. Ngay khi còn đang thỏi máy nhìn Ma Viện bị nhiễm độc tán thì ai ngờ, bản tính cuồng bạo của nó lại lần nữa nổi lên.
“Chết tiệt…xui rồi!”
Ma Vien tuy mắt bị độc tán hủy hoại nhưng vẫn có sức đánh đấm loạn xạ, hành động này của nó rất khiến Đoạn Tam e dè.
Lỡ vào mà bị nó cho một đám nữa thì chắc nụi Đoạn Tam, hắn lìa đời.