Tam Thế

Quyển 1 - Chương 5-3: Ngoại truyện 2. Nghi Hàm

Trừ bỏ tính cách ngông cuồng ngạo mạn thì Nghi Hàm cũng có thể coi là một cô nương tốt, một người có nhiều ưu điểm, tỷ như dũng cảm, không ngại xông pha trận mạc, chinh chiến sa trường; hoặc đã yêu là yêu hết mình, yêu thật lòng, yêu trọn đời trọn kiếp.

Thật ra trước đây nàng cũng giống mọi người, cũng không hề có chút hảo cảm nào với chàng, chứ đừng nói đến yêu. Nàng đối với chàng lúc đó chỉ có hai loại cảm giác, một là coi thường, hai là ghen tị. Coi thường vì mẫu phi chàng xuất thân thấp kém, yếu đuối nhu nhược. Ghen tị vì chàng sở hữu dung mạo tuyệt mỹ, cơ hồ còn đẹp hơn cả nữ nhân. Trong mắt nàng lúc bấy giờ, chàng chỉ là con của một phi tần thất sủng, bị thế nhân coi thường, bị người khác chà đạp, là một người không có tiền đồ, không có tương lai. Nào ngờ chỉ nửa năm sau, trong một lần ngao du thiên hạ cùng các ca ca tỷ tỷ của mình, nàng nghe được một tin truyền từ Tề vương cung, nói chàng đã khẳng định được vị trí của mình trong vương thất, chiếm được lòng tin của Tề vương, từ một vương tử bị người khác coi thường trở thành thái tử của một quốc gia hùng mạnh.

Còn nhớ khi chuyến đi ngao du thiên hạ kết thúc, khi nàng cùng các ca ca tỷ tỷ của mình trở về Tề quốc, phụ thân nàng là Nghi Cẩn tướng quân trong một lần bàn về quốc sự có nói với nàng rằng: “Thái tử đúng là tuổi trẻ tài cao, từ khi ngài được phong làm thái tử, lãnh thổ Tề quốc được mở rộng không ít. Thật không thể tưởng tượng nổi sau khi ngài đăng cơ, Tề quốc sẽ lớn mạnh chừng nào”.

Lúc đó nàng mới trở về chưa được bao lâu, chưa nắm được tình hình trong nước, cũng chưa hiểu rõ thực lực của chàng, nên khẽ hừ lạnh, ngữ khí lộ rõ vẻ coi thường: “ Thái tử gì chứ, chẳng qua chỉ là con của một phi tần xuất thân thấp kém thôi mà”.

Nghi Cẩn tướng quân nhấp một ngụm trà, nói: “Đừng bao giờ coi thường những người xuất thân thấp hèn. Thân phận càng thấp kém, càng bị thế nhân coi thường, tham vọng và dã tâm càng khiến người khác phải kinh ngạc”.

Thấy phụ thân không ngớt lời khen chàng, nàng tiếp tục hừ lạnh: “Là cha quá đề cao tên tiểu tử đó thôi. Cha còn nhớ không, năm xưa con chỉ cần ba chiêu đã đánh bại được hắn. Loại người vô dụng như vậy thì có thể làm được chuyện gì cơ chứ?”.

Nàng coi thường Hạo Thiên, nhưng phụ thân nàng lại không nghĩ vậy: “Mấy năm trước con có thể đánh thắng ngài, nhưng nếu bây giờ tỉ thí một trận, ngài nhất định sẽ hạ gục con chỉ bằng một chiêu”. Ngẫm một lát, lại nói: “Nếu con có thể trở thành thê tử của ngài thì thật tốt. Nếu thực sự được như vậy, chúng ta sẽ còn tiến xa hơn bây giờ rất nhiều”.

Nàng cúi đầu nhìn nước trà trong cốc, thầm đáp lại lời phụ thân trong lòng: Nàng nhất quyết không lấy tên tiểu tử đó, kẻ đã từng bại dưới kiếm của nàng một lần.

Nghi Hàm vốn là một người ngạo mạn, hiếu chiến. Nàng không bao giờ chịu thua người khác, nhất là kẻ mà nàng luôn coi thường. Lời nói của phụ thân làm lòng tự trọng của nàng bị tổn thương, khiến lòng nàng có vô vàn thắc mắc. Chẳng lẽ phụ thân nói đúng, Hạo Thiên thực sự lợi hại đến thế sao? Không! Đó chỉ là do phụ thân quá đề cao chàng ta, quá coi thường nàng thôi. Nhất định là vậy!

Buổi sáng ngày hôm sau, nàng mang kiếm đến đòi so tài cao thấp với chàng. Lúc nàng đến, chàng đang cùng nhị ca của nàng đánh cờ trong ngự hoa viên. Khi mới đặt chân vào hoa viên, nhìn thấy người vận áo tím ngồi đối diện với nhị ca của mình, nàng thoáng sững sờ. Khác hẳn tiểu tử bị mọi người đem ra làm bao cát trút giận khi xưa, bây giờ chàng hệt như một người khác. Nửa năm không gặp, chàng đã cao hơn nhiều, cả người toát lên khí chất uy nghi tàng ẩn thường thấy ở những người mang mệnh đế vương. Lông mày như vẽ, lông mi như tạc, dung mạo ấy so với thời điểm nửa năm trước không thay đổi gì nhiều, thậm chí còn tuấn mỹ, chững chạc hơn vài phần. Thấy nàng xuất hiện trong hoa viên, nhị ca nàng ngừng đánh cờ, hỏi với giọng ngạc nhiên: “Tiểu Hàm? Muội đến đây làm gì?”.

Câu nói của nhị ca đưa nàng trở về hiện thực. Thấy người áo tím ngẩng đầu nhìn mình, nàng sực tỉnh, chợt nhớ ra mục đích khi đến đây tìm chàng, cũng nhận ra bây giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung, vậy nên nàng nhanh chóng thu hồi vẻ mặt ngơ ngác vừa rồi của mình, chĩa mũi kiếm về phía chàng mà nói: “Ta đến để so tài kiếm thuật với ngươi!”.

Cả hoa viên nhất thời yên ắng lạ thường.

Một lát sau, Hạo Thiên đặt quân cờ màu trắng xuống một vị trí trên bàn cờ, khẽ “ồ” một tiếng tỏ ý ngạc nhiên. Nhị ca nàng cau mày nhắc nhở: “Tiểu Hàm! Đừng làm loạn. Không được vô lễ với thái tử”. Y biết tiểu muội của mình được nuông chiều thành hư, tính tình ngang ngược phách lối, không coi ai ra gì, nhưng giờ lại dám vô lễ với thái tử điện hạ, nàng quả thật đã quá vô phép rồi. 

Nàng không hề để tâm đến câu nói của nhị ca nàng, mắt vẫn dán chặt lên người vận áo tím: “Thế nào? Ngươi có dám chấp nhận lời thách đấu của ta không?”.

Chàng khẽ nhướng mày, phất tay áo đứng dậy, đến giờ nàng mới để ý chàng cao hơn nàng một cái đầu, giọng nói của chàng ấm áp như ngọn gió đầu xuân, dễ dàng khắc sâu vào tâm trí người khác: “Tại sao lại không?”.

Chàng đã nhận lời thách đấu đúng như mong muốn của nàng. Nàng tin chắc rằng mình sẽ thắng, chàng sẽ đại bại như trong trận so tài giữa hai người năm xưa. Thế nhưng nàng đã quên mất một điều, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, trước kia nàng từng thắng chàng một lần, không có nghĩa là cả đời này chàng sẽ thua.

Kết quả không nằm ngoài dự liệu của Nghi Cẩn tướng quân, chàng chỉ cần một chiêu đã có thể hạ gục nàng. Kiếm của nàng bị hất văng ra xa, tóc mai bị bay mất mấy sợi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt mở to vẻ kinh ngạc, thất thần đến nỗi chiếc trâm hoa cài tóc đã rơi xuống đất mà vẫn không hay biết gì.

Chàng tra kiếm vào vỏ, tiện tay nhặt lên chiếc trâm hoa, nói: “Muội thua rồi”.

Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng mất mặt đến thế, cũng là lần đầu tiên nàng phải nếm mùi vị của thua cuộc, mà đối thủ lại là người mà nàng vẫn luôn coi thường, vậy nên nàng tức giận cũng là chuyện dễ hiểu, cũng không thể tránh khỏi hành động thiếu suy nghĩ. Nàng định tát chàng như nàng vẫn hay làm năm xưa cho hả giận, nào ngờ tay trái vừa giơ lên đã bị tay phải của chàng giữ lại. Chàng siết chặt cổ tay trái của nàng, cài lại lên tóc nàng chiếc trâm hoa kia, động tác tự nhiên không chút lúng túng, giọng lạnh nhạt dửng dưng: “Biểu muội quả là một tiểu cô nương xinh xắn, nhưng nếu đã là một cô nương thì không nên nổi nóng, hành động tùy tiện như vậy”. Nói đoạn buông tay nàng ra, xoay người trở về vị trí cũ, hoàn toàn không nhận ra rằng màu hồng đã sớm lan rộng trên hai gò má của nàng.

Thấy nàng không nói gì, đoán là nàng vẫn còn đang giận, nhị ca nàng lại gần an ủi: “Tiểu Hàm, muội đừng buồn, cũng không phải giận đến thế đâu. Ngay cả ta cũng không thể tiếp nổi hai chiêu của đệ ấy, muội lý nào thắng được chứ. Cứ coi đây là bài học dành cho muội đi, từ nay về sau đừng ngông cuồng tự đại, hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa. Này, Tiểu Hàm, muội có nghe ta nói không?”.

Lúc đó nàng hoàn toàn không để ý y đã nói những gì, chỉ biết rằng cảm giác của nàng dành cho Hạo Thiên đã không còn như trước, không hiểu sao mà cho đến tận lúc này, tim nàng vẫn đập loạn nhịp.

Tối hôm đó ngay sau khi trở về phủ, nàng lập tức đến tìm phụ thân, nói một câu khiến phụ thân nàng suýt phụt cả nước trà trong miệng: “Cha, con đổi ý rồi. Con nhất định sẽ lấy Hạo Thiên, nhất định sẽ trở thành thê tử của chàng!”.

Đó chính là lý do khiến nàng đem lòng yêu chàng. Bây giờ nghĩ lại mới nhận ra lần đó nàng không chỉ thua chàng về kiếm thuật, không chỉ mất thể diện trước mặt chàng, mà còn mất cả trái tim.

Từ đó về sau, nàng luôn tìm mọi cách để có thể ở bên chàng, chiếm được tình cảm của chàng. Nhưng hình như nàng càng cố gắng tiếp cận chàng, trái tim chàng càng cách xa nàng hơn.

Theo đuổi chàng đã lâu, nàng biết chàng tuy tính tình ôn hòa nhưng đối với người khác luôn lạnh nhạt, luôn có một khoảng cách nhất định chẳng thể nào vượt qua, dường như trên đời này không có gì thực sự quan trọng đối với chàng, dường như chàng không hề có hứng thú với tình cảm nam nữ. Nàng tự nhủ với bản thân rằng, dù chàng không thích nàng nhưng chỉ cần chàng không để tâm đến ai khác, trái tim chàng không chất chứa bóng hình của nữ tử nào khác là tốt rồi. Vậy mà năm mười bảy tuổi, nàng lại nghe được tin chàng chủ động cầu thân với Chiêu Nhân công chúa của Yến quốc…

Dù lòng có vô vàn thắc mắc, nhưng nàng cũng chỉ có thể tự nhủ với mình rằng hôn nhân chính trị giữa hai nước là chuyện bình thường, Hạo Thiên làm chuyện đó chỉ vì quốc gia, vì dân chúng Tề quốc mà thôi. Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh chàng và thê tử mới cưới ân ân ái ái, thân mật trò chuyện, lòng nàng lại nổi sóng, trái tim đau đớn khôn nguôi. Nàng tự hỏi bản thân, đó là Hạo Thiên mà nàng biết hay sao? Chàng đã biết yêu rồi ư? Đúng là Ngọc Thất mang dung mạo khuynh thành, xinh đẹp hơn nàng, ăn nói cũng sắc sảo hơn nàng, nhưng nàng đã bên chàng bao năm, đã cố gắng bao nhiêu để chàng quay lại nhìn nàng lấy một lần, vậy mà tất cả đều tốn công vô ích, còn Ngọc Thất thì chỉ mới tới được vài tháng, sao chàng lại có thể yêu nàng ta, còn nàng thì không? Nàng không cam tâm, vạn lần không cam tâm.

Khi không thể chịu đựng cảnh tượng ấy thêm được nữa, nàng đem mọi ấm ức, uất hận của mình nói cho thái hậu nghe, hy vọng thái hậu sẽ giúp nàng giành lại Hạo Thiên. Thái hậu không nỡ nhìn đứa cháu cưng của mình phải chịu tủi cực, đành kể nàng nghe mọi chuyện.

Sau khi biết được chân tướng sự việc, nhìn cảnh họ tình nồng ý mặn, nàng thở phào nhẹ nhõm, thì ra đó chỉ là diễn kịch, chỉ là dối trá, chàng chỉ đang lợi dụng Ngọc Thất, chứ không hề có chút tình ý nào đối với nàng ta, nhưng không hiểu vì sao mà trái tim vẫn không thôi đau đớn.

Nàng ép bản thân phải nghĩ rằng chàng đối với Ngọc Thất chỉ đơn thuần là lợi dụng, ngoài ra không còn gì khác. Thế nhưng sau khi chàng biết nàng tìm đến Đông cung cảnh cáo nàng ta, chàng lần đầu nổi giận với nàng, không hề do dự cho nàng một cái bạt tai: “Về sau đừng đến tìm thê tử của ta nữa. Nếu để ta biết được muội còn dám ăn nói lung tung trước mặt nàng, ta nhất định sẽ không vì nhị ca của muội mà bỏ qua đâu”.

Đối mặt với một Hạo Thiên giận dữ như vậy, nàng thực sự sợ hãi, sợ điều mà nàng lo lắng bấy lâu sẽ trở thành sự thật. Nàng tự nhủ với bản thân rằng chỉ là chàng sợ kế hoạch bị bại lộ mà thôi, chứ không phải vì chàng có tình cảm đặc biệt với Ngọc Thất. Nhưng nàng đâu biết rằng, nếu không yêu, sao có thể dịu dàng, ôn nhu đến thế? Đó chắc chắn không phải là giả dối, không phải là diễn kịch.

Lúc chàng xuất chinh tiến đánh Yến quốc, nghe tin Ngọc Thất có thai, nàng hoảng sợ vô cùng. Trước đây nàng cho rằng sau khi Yến quốc diệt vong, khi nàng ta không còn giá trị lợi dụng, chàng sẽ vứt bỏ nàng ta như vứt bỏ bao kẻ mà chàng từng lợi dụng, sau đó thái hậu sẽ tác thành cho nàng và chàng, hai người sẽ trở thành phu thê. Nhưng sau khi biết tin này, mọi thứ như sụp đổ, bao dự định, mong muốn trước đây của nàng như tan thành mây khói. Nàng sợ khi trở về, khi biết Ngọc Thất đang mang trong người cốt nhục của mình, chàng sẽ không rời bỏ nàng ta, sẽ sống cùng nàng ta đến trọn đời. Vậy nên nàng đã đến điện Thanh Loan khẩn cầu thái hậu cho nàng kết liễu nàng ta. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn là đứa cháu cưng của thái hậu, chỉ cần nàng muốn, thái hậu sẽ không chối từ, nhưng đứng trước tình cảnh này, chẳng ai có thể không do dự đưa ra quyết định, cho dù đó là một người từng trải như thái hậu: “Ai gia cũng rất mong con và Thiên nhi có thể thành đôi, nhưng bây giờ Thất nhi đã là thê tử của Thiên nhi, cũng đã mang thai con của cháu trai ai gia, ai gia không thể…”.

Nghe thái hậu nói vậy, nàng vẫn không nản chí, tiếp tục lên tiếng, giọng thập phần kiên định: “Con biết thái hậu đại từ đại bi, không nỡ giết hại Ngọc Thất. Nhưng xin người hãy suy nghĩ lại, Hạo ca không phải chỉ có duy nhất đứa con này, nếu người muốn, sau này con sẽ sinh cho huynh ấy thật nhiều thật nhiều con. Hơn nữa, sau khi biết được tất cả, người có chắc Ngọc Thất sẽ không hận chúng ta, sẽ bỏ qua mọi chuyện? Diệt cỏ phải diệt tận gốc, phải đuổi cùng giết tận để trừ hậu họa”.

Tuy biết là vậy, nhưng thái hậu vẫn còn do dự: “Nhưng có cần phải giết hại Thất nhi không? Chúng ta đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với nó rồi”.

Nàng nhanh chóng đáp lời: “Vậy thì chúng ta sẽ để cho Ngọc Thất một con đường sống. Nếu tỷ ta chấp nhận rời khỏi đây, cả phần đời còn lại không dính dáng tới Hạo ca, chúng ta sẽ để tỷ ta được sống. Còn nếu tỷ ta không đồng ý…”, mắt chợt lóe lên tia lạnh, “… chính tay con sẽ kết liễu tỷ ta!”.

Đó là điều nàng mong ước bấy lâu nay, trực tiếp loại bỏ vật cản ngăn nàng đến với Hạo Thiên.

Kết quả như ta đã biết, chính tay Nghi Hàm đã giết chết thê tử cùng đứa con đầu lòng của Hạo Thiên, còn nói dối chàng mọi chuyện. Nhìn dáng vẻ suy sụp đau khổ của nàng, nàng không thể tiếp tục lừa mình dối người, không thể không chấp nhận sự thật chàng đã yêu Ngọc Thất, hơn nữa, còn yêu khắc cốt ghi tâm, yêu rất sâu đậm.

Nhưng bây giờ nàng ta đã chết, điều đó không còn quan trọng, quan trọng là nàng còn có cơ hội để tiếp tục ở bên chàng, trở thành người cùng chàng đi hết cuộc đời này. Nàng tự an ủi mình, tự nhủ rằng tình cảm của chàng dành cho Ngọc Thất chỉ là nhất thời, sau một thời gian rồi cũng sẽ nhạt phai, chàng sẽ quên nàng ta, sẽ trở về bên nàng. Thế nhưng, trên đời có những chuyện không theo ý muốn của con người, bao gồm cả chuyện tình cảm.

Ngày mà nàng ngỡ là ngày hạnh phúc nhất đời mình lại là ngày mà nàng đau khổ nhất. Người mà nàng yêu, chính chàng đã giam nàng cả đời trong địa ngục mang tên tuyệt vọng. 

Ngày hai người thành hôn, lúc nàng vận hỉ bào đỏ chói, đội mũ phượng lóng lánh ánh vàng cùng chiếc khăn thêu long phụng, chuẩn bị bước vào kiệu hoa để chính thức bước vào vương cung, trở thành mẫu nghi thiên hạ, thì chàng lại vận áo gấm màu tím xuất hiện trước mặt nàng, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, ánh mắt lại hừng hực lửa giận. Chàng hạ lệnh cho đám thuộc hạ nhốt nàng vào đại lao, không màng đến những lời van xin khẩn cầu của nàng mà lạnh lùng dặn dò tiểu đệ của mình: “Đừng bao giờ để nàng ta bước ra khỏi đại lao nửa bước. Dù có chết, cũng phải để nàng ta mục xương trong đây”.

Từ khi chàng nói ra câu ấy, thế giới của nàng sụp đổ hoàn toàn.

Tuy rằng từ trước đến nay chàng vẫn chỉ coi nàng là biểu muội không hơn không kém, nhưng chàng của trước đây sẽ không bao giờ nổi giận với nàng, tát nàng, thậm chí là giết nàng chỉ vì một nữ nhân. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, giờ đây, muốn làm biểu muội của chàng cũng không thể.

Khi nhìn bóng dáng chàng rời khỏi đại lao để đi cùng Ngọc Thất sang thế giới bên kia, nước mắt nàng lăn xuống gò má, cuối cùng cũng hiểu được một chuyện.

Thì ra trên đời có những chuyện dù cố gắng thế nào cũng không thể trở thành hiện thực.

Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, nhưng đã quá muộn rồi.



Nghi Hàm vốn là quận chúa cao quý của Tề quốc, là ái nữ của Nghi Cẩn tướng quân, quãng đời còn lại của nàng còn rất dài, nàng không thể bị nhốt cả đời trong đại lao, phụ thân nàng cũng sẽ không để xảy ra chuyện đó. Chuyện này đáng ra Hạo Thiên hiểu rất rõ, nhưng chàng vẫn làm vậy, chứng tỏ lúc đó chàng rất tức giận, tức giận đến nỗi mất cả lý trí. Sau khi chàng qua đời, Nghi Cẩn tướng quân gây sức ép với triều đình, với thái hậu, buộc thái hậu phải thả nàng ra. Thái hậu cũng không muốn đứa cháu cưng của mình phải sống khổ cực cả đời trong đại lao tối tăm bẩn thỉu nên chấp thuận thỉnh cầu đó. Chỉ là sau khi được thả ra, Ánh Dương quận chúa Nghi Hàm lại trở thành một người hoàn toàn khác. Không còn ngông cuồng, không còn kiêu ngạo, Nghi Hàm giờ đây đã trở thành một người trầm lặng, ít nói, xứng đáng với bốn chữ “đoan, trang, thục, tĩnh”, xứng đáng là quận chúa cao quý nhất của một quốc gia hùng mạnh.

Cái ngày mà nàng trở lại làm Ánh Dương quận chúa Nghi Hàm, nàng đứng trước vương lăng, nơi chàng cùng thê tử an nghỉ, nói tựa như thì thầm: “Kiếp này không thể, vậy kiếp sau, kiếp sau sau nữa huynh hãy yêu muội như muội đã yêu huynh, có được không?”.

Câu hỏi đó dĩ nhiên chàng chẳng thể trả lời, nó chỉ như một lời an ủi của nàng dành cho bản thân sau những chuyện đau buồn đã qua. Chỉ là nàng không biết rằng, cho dù là kiếp này, kiếp sau hay kiếp sau sau nữa, nàng vẫn không thể chen vào giữa hai người họ.