Ngụy Vô Song thả Tư Đồ "tiểu thư" đi, Kỳ Nhi rất giận dữ, bắt hắn đi trói "nàng" trở về. Hắn khuyên can mãi, hứa sẽ dạy cho Kỳ Nhi thức thứ mười của Lưu Vân Kiếm, Kỳ Nhi mới tạm thời quên đi Việt Vương Kiếm. Thật ra Kỳ Nhi đã học xong chín thức của Lưu Vân Kiếm, có trời mới biết thức thứ mười ở đâu ra, sợ là phải đợi tổ tiên của Vân Phi sáng tạo ra đã.
Hai người đang thu thập hành lí chuẩn bị rời khỏi Phiêu Hương Viện, đột nhiên một bóng người xông vào ôm lấy Ngụy Vô Song, vùi đầu vào ngực hắn, "Ô... ô... ô... Dẫn ta đi!"
"Tư Đồ Sĩ Thần??" Hắn kinh hãi kêu lên.
"Ngụy Vô Song, chuyện này là thế nào? Hắn chẳng phải là Tư Đồ Sĩ Hiểu sao?"
"Kỳ Nhi... Tứ Trang Chủ buông tại hạ ra trước được không?" Khóc sướt mướt như vậy hắn cũng không nỡ đẩy ra.
Sĩ Thần khóc một hồi lâu mới chịu buông tay, tựa vào ngực Ngụy Vô Song nói, "Ta là người của ngươi, ngươi phải dẫn ta đi."
"Ngươi nói cái gì?"
"Ngụy Vô Song!" Quay đầu, Ngụy Vô Song nhìn thấy Kỳ Nhi đỏ mắt.
"Chuyện không phải như vậy..."
"Sĩ Thần bái kiến tề quân!" Quỳ bằng đầu gối chân phải, tay phải đặt lên gối trái, cúi đầu trán chạm vào mu bàn tay phải. Sĩ Thần quay về phía Kỳ Nhi, dùng quy tắc thiên thiếp đối với chính thất của Nam Lương mà hành lễ.
Ngụy Vô Song lập tức hộ trước mặt Kỳ Nhi, "Ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì?"
"Ta không có làm trò. Hắn là tề quân của ngươi, mà ta là người của ngươi, dĩ nhiên đối với hắn phải hành đại lễ. Ngươi không cần kinh ngạc, Tư Đồ Gia vốn là người Nam Lương, biết được lễ tiết Nam Lương cũng là lẽ thường."
"Tổ tiên Tư Đồ Gia đúng là người Nam Lương." Ngụy Vô Song rút kiếm đặt lên vai Sĩ Thần, nhưng không để thân kiếm đè nặng hắn, "Không đúng ở chỗ ngươi làm sao biết được chúng ta có quan hệ với Nam Lương?"
"Ngươi thì không, là tề quân thì có!"
"Ta không phải tề quân của hắn! Hắn không xứng!" Kỳ Nhi ra khỏi phòng, Ngụy Vô Song cũng không đuổi theo.
Hắn không xứng... Ba chữ như mũi tên cắm vào tim Ngụy Vô Song, đau đến không thể hô hấp, cũng không thể suy nghĩ được gì...
- ---------
Sĩ Thần không muốn trở thành tề quân của Quý Vương Hải Ngọc. Ngụy Vô Song đồng ý cùng hắn đi Nam Lương, tìm cơ hội cướp lấy binh phù của Quý Vương để giải nạn cho Tư Đồ Gia, hắn cũng sẽ không cần gả cho Hải Ngọc.
Ngụy Vô Song đồng ý không chỉ vì Sĩ Thần mà còn vì Kỳ Nhi. Cơ hội hiếm có, nếu đoạt được binh phù thì xem như giải trừ được nguy cơ cho Kỳ Nhi. Lại biết Quần Ngạo đang ở một thôn trấn không xa Việt Thành, hắn liền gửi thư nhờ Quần Ngạo mang Kỳ Nhi về Dương Châu.
Mấy ngày sau Quần Ngạo tới Việt Thành.
"Ngươi muốn đi thì đi, ta đi việc của ta." Kỳ Nhi hất tay hắn, mang hành lí đi về phía ngược lại.
"Kỳ Nhi nghe lời!"
Bị mạnh mẽ mang lên lưng ngựa, tay chân bị giữ chặt không thể động đậy, nó cố sức giãy ra một tay, dùng hết khí lực đánh ra một chưởng, đánh trúng Ngụy Vô Song, lập tức miệng mũi đổ máu. Nhân cơ hội nhảy xuống ngựa, vừa chạm đất đã bị điểm trúng huyệt ngất đi.
"Có chuyện gì mà Đại ca không thể đưa hắn đi cùng?" Quần Ngạo đỡ lấy Kỳ Nhi hỏi.
Ngụy Vô Song thở dài, "Ta cũng chưa biết..."
Quần Ngạo cùng Kỳ Nhi trở về Dương Châu, trên đường nhận được thư của Sĩ Thần, trong thư nói Ngụy Vô Song xâm nhập Phật tháp lấy trộm binh phù thất thủ, bị nhốt lại trong tháp. Quan tâm tất loạn, Kỳ Nhi không nghi ngờ gì, ban đêm thừa dịp Quần Ngạo đang ngủ một mình trốn đi Nam Lương.
Nếu nghĩ kỹ lại, Ngụy Vô Song theo đoàn rước dâu chỉ vừa mới đến Nam Lương, tại sao hắn lại nhận được lá thư này, Tư Đô Sĩ Thần làm sao biết được Ngụy Vô Song sẽ có cách vào được tháp phù đồ, nếu muốn đường hoàng vào quân doanh phải có "Kỳ Lân Ngọc". Kỳ Lân Ngọc có hai khối, một khối ở trong tay Quý Vương Hải Ngọc, một ở trong tay Kỳ Nhi, những chuyện này người ngoài không ai biết được, Sĩ Thần dĩ nhiên cũng sẽ không.
Nhưng tất cả những chuyện này Kỳ Nhi lại không hề nghĩ tới.
Khi nó cùng Ngụy Vô Song bị đại quân của Quý Vương vây quanh, có oán cũng có hận. Oán Ngụy Vô Song ngu ngốc bị trúng kế của Tư Đồ Sĩ Thần, hận Sĩ Thần lợi dụng tình cảm của Ngụy Vô Song.
Nhưng hết thảy đều do nó mà ra, đều do bọn chúng muốn bắt tên yêu nghiệt như nó mà khiến Ngụy Vô Song vướng vào một ván cờ tên là Mỹ Nhân Cục, là nó đã liên lụy đến Ngụy Vô Song.
- ----------
Sự tình đã vượt khỏi tầm tay của Sĩ Thần, hắn chưa bao giờ nghĩ muốn hại Ngụy Vô Song. Hắn chỉ muốn có được binh phù để bảo vệ Việt Vương Kiếm, cũng không muốn phải gả cho Hải Ngọc. Lừa Kỳ Nhi đến Nam Lương là để ngừa vạn nhất, vạn nhất Ngụy Vô Song bị bắt, nếu trao Kỳ Nhi cho Hải Ngọc là có thể bảo trụ được tánh mạng cho Ngụy Vô Song. Hắn không hề nghĩ tới Hải Ngọc lại vô tình với hắn như vậy, nhất quyết phải giết cho được Ngụy Vô Song.
Sĩ Thần rút kiếm ra, mũi kiếm kề lên má, "Thả hắn đi!" Hải Ngọc thú hắn chỉ vì gương mặt này, hy vọng gương mặt giống cha hắn như đúc có thể cứu mạng Ngụy Vô Song, "Thả hắn ra!"
Mũi kiếm sắc bén cứa đứt hai gò má xinh đẹp, máu từ thân kiếm chảy xuống chuôi kiếm, thấm đỏ bàn tay của Sĩ Thần.
Hải Ngọc không chịu bị hắn áp chế, đưa tay ra lệnh cho cung thủ bắn tên.
"Hải Ngọc----!" Kỳ Nhi ném ra một phong thư, xoay tròn giữa không trung rơi vào tay Hải Ngọc.
"Khiêm nhi!" Hải Ngọc lập tức dừng trận chiến với Sĩ Thần, cầm phong thư trong tay điên cuồng mà hô, "Đây là chữ viết của Khiêm nhi." Trên phong thư cũ kỹ ố vàng có chữ [Gửi Thanh Vu]. Thanh Vu là tên tự của Quý Vương Hải Ngọc.
Run rẩy mở ra phong thư, bên trong lại trống rỗng, "Thư? Thư ở đâu?"
"Thư ở chỗ ta." Kỳ Nhi trong tay cầm một tờ giấy đã ngả vàng.
Năm Kỳ Nhi bốn tuổi, Tư Đồ Khiêm đã cứu nó một mạng, cũng trao cho nó một phong thư, căn dặn khi gặp khó khăn hãy đến tìm Quý Vương Hải Ngọc, nó xem phong thư này như di vật của ân nhân, lúc nào cũng mang theo, chưa từng nghĩ sẽ đến tìm Hải Ngọc xin giúp đỡ.
Lần cuối cùng nhìn thoáng qua thứ đã làm bạn với mình mười năm, nó vươn tay tung lên cao. Tư Đồ tướng quân, ngươi lại cứu ta một lần.
Nó rất hận Tư Đồ Sĩ Thần, nhưng nó sẽ không giết hắn.
Đêm hôm đó, đại quân Thiên Triều ở Bắc Môn Quan tập kích Nam Lương, đánh bại đội quân của "Thiết Huyết Vương Gia" Hải Ngọc.
Trước khi nào quân doanh, Ngụy Vô Song đã lấy danh nghĩa Tứ trang chủ Tư Đồ Sĩ Thần báo tin cho quân lính của Thiên Triều, rằng Thiết Huyết Vương Gia lấy đại hôn để che dấu, âm thầm mang quân đánh chiếm Bắc Môn Quan. Hắn nghĩ quân Thiên Triều sẽ phái trinh thám đi dò la, nếu hắn lẻn vào quân doanh bị phát hiện, hắn sẽ làm cho náo động, quân Thiên Triều chắc chắn sẽ nghĩ Quý Vương đang điều động binh mã, đến lúc đó quân Thiên Triều sẽ tấn công trước để chế ngự, Tư Đồ Sĩ Thần sẽ có cơ hội chạy ra khỏi Nam Lương.
Đúng như sở liệu, trinh thám Thiên Triều nhìn thấy binh mã Quý Vương vây quanh hắn cùng Kỳ Nhi, tưởng rằng Quý Vương đang xuất binh, quân Thiên Triều vốn đa nghi nên nhanh chóng kéo quân đi tập kích Nam Lương.
- ---------
Ra khỏi quân doanh Ngụy Vô Song bảo Kỳ Nhi đi tiếp ứng cho Sĩ Thần, còn hắn một mình chạy hướng Bắc Môn Quan. Nó lăng lăng nhìn theo Ngụy Vô Song, từ lúc vào Nam Lương hắn vẫn luôn ở bên cạnh không rời nửa bước, bây giờ lại bỏ lại nó một mình.
Sau này nghe kể lại, lần này Thiên Triều đại quân có thể nâng cao thanh uy, là nhờ một vị Tư Đồ thiếu hiệp anh dũng vô song, xâm nhập quân địch mở cửa thành cho Thiên Triều đại quân có thể thuận lợi đánh vào. Từ đó về sau Việt Vương Kiếm được triều đình bảo hộ, không còn phải chịu gông cùm xiềng xích của Nam Lương.
"Kì Nhi đi thôi!"
Kỳ Nhi lùi ra phía sau, "Đi đâu?"
Ngụy Vô Song nghĩ nó còn đang giận dỗi, lấy lòng nói, "Kỳ Nhi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, không thì chúng ta quay về Ngụy Vương Phủ, Kỳ Nhi còn chưa đến đó lần nào..."
"Đi Nam Cung Môn." Ngẫm lại nó cũng không có nơi nào để đi, không muốn đi Triển Phủ, chỉ còn có Nam Cung Môn.
"Được, chúng ta đi Nam Cung Môn." Ngụy Vô Song càng cẩn thận lấy lòng, càng cảm giác xa cách.
Những ngày ở Nam Cung Môn, Kỳ Nhi không hề đi tìm A Kiệt để luận bàn võ công, thường xuyên ngồi ở một góc im lặng ngẩn người, không hề chú ý đến xung quanh, cũng không phát giác có người ở xa xa nhìn nó.
Nó suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Lâm Tề, nghĩ đến Bạch Vân Phi, nghĩ đến Triển Quần Ngạo cùng Nam Cung Kiệt, nghĩ đến Tư Đồ Sĩ Thần, càng nghĩ về chính mình.
Sinh thần hai mươi ba tuổi của Quần Ngạo, Nam Cung Môn lại có việc nên A Kiệt không thể rời khỏi, chỉ có Ngụy Vô Song một mình mang lễ vật đi.
"Kỳ Nhi thật sự không cùng ta đi Dương Châu à?"
"Không đi."
"Ân, vậy ta đi nhé!"
Ngụy Vô Song... Ngươi xem ta là gì...
Quay đầu nhìn lại, người đã đi xa, hắn nghe thấy được, chua xót cười, ta cũng muốn hỏi, Kỳ Nhi, ta là gì của ngươi...
Mấy ngày hôm sau Ngụy Vô Song quay lại, ở Triển Phủ nghe nói Thiếu chủ của Bạch Vân Thành bị bệnh lạ không chữa trị được, hắn giục ngựa chạy đến Dược Thánh Các, đi ngang qua Nam Cung Môn dừng lại đổi một con ngựa. Hắn nói với Kỳ Nhi cùng A Kiệt vài ba câu rồi lại leo lên ngựa chạy đi.
"Đã lâu không tỷ thí."
"Tùy thời phụng bồi."
Phát giác Kỳ Nhi xuất chưởng rất mạnh, chiêu nào cũng dùng sức, A Kiệt dừng lại. Đôi mắt thâm ám ẩn ẩn sáng, tựa hồ muốn hắn nhìn thấu. Thật lâu sau, hắn thản nhiên nói, "Kỳ Nhi rốt cuộc có chuyện gì không vui?"
- ---------
Ngụy Vô Song lúc trở về mang theo Lâm Tề, nghỉ ở Nam Cung Môn một ngày lại đưa Tiểu Lâm về Dược Thánh Các. Đêm đó hắn tìm được Kỳ Nhi trên mái nhà, nói với Kỳ Nhi hắn sẽ chiếu cố cho Tiểu Lâm suốt đời. Đúng như hắn nghĩ, Kỳ Nhi chỉ ngước mắt nhìn hắn. Hắn không hối hận vì quyết định của mình, hắn cũng thấy hạnh phúc, nhưng vì sao hắn phải báo cho Kỳ Nhi, chỉ cảm thấy được không thể không nói...
"Ngụy Vô Song, ngươi xem ta là gì của ngươi?"
Ngụy Vô Song không trả lời được, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân rất đáng bị thiên đao vạn quả. Hắn không thể trả lời Vân Phi, cũng không thể trả lời Kỳ Nhi, cũng chỉ có thể cho Tiểu Lâm một lời hứa hẹn mơ hồ.
Ánh mắt chuyển qua bên hông hắn, buồn bã nói, "Ta giống như Cự Long Kiếm của ngươi, ngươi lau nó chùi nó cũng chỉ vì nó là đồ vật của ngươi, chỉ cần là đồ vật của ngươi, ngươi liền có thể tùy ý xử trí..."