Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 7

Lâm Tề gật đầu, sợ hãi ngước nhìn Triển Quần Ngạo, cầm lấy điểm tâm trên bàn trà đưa cho Kỳ Nhi. Kỳ Nhi chăm chú ăn, không thèm để mắt tới Tần Chính đang cầu cứu.

Bản tính Tần nhị chủ tử mọi người đều biết, hắn bình thường dáng vẻ ôn nhu thư sinh nho nhã, một khi nổi giận lên có thể gọi là kinh thiên động địa, còn đáng sợ hơn Đại chủ tử một bậc. Tần phủ ngoại trừ Kỳ Nhi cùng Lâm Tề, hết thảy đều đã bị hắn cho nếm qua đau khổ.

Ngày trước tiền Minh chủ võ lâm Triển Kính không chỉ có võ công cao cường mà còn là một chí sĩ nhân nghĩa vô song, cương trực trung chính, những việc nguy hại cho võ lâm lão tuyệt đối không theo đuổi, hơn nữa cũng không bao giờ lạm dụng danh nghĩa Minh chủ lấy quyền mưu tư. Tuy vậy lại rất cưng chiều đứa con trai độc nhất Triển Quần Ngạo, nhưng xem như hữu cầu tất ứng, đứa con bản tính tinh khiết không vì được sủng mà kiêu, chỉ là dưỡng thành tính tình hỏa bạo.  Quần Ngạo vốn rất kính trọng nhân cách của cha. Trước lúc Triển Kính lâm chung đã chấp thuận thỉnh cầu của hắn, dùng đặc quyền Minh chủ sắp xếp chúng nghị, đem chức Minh chủ truyền cho Tần Chính, mà lúc này Tần Chính lại xem nhẹ như không, hỏi hắn như thế nào không giận.

“Quần Ngạo…bình tĩnh…hãy nghe ta nói…” Tần Chính lui hướng cửa lớn, thủ sẵn tư thế chạy đi.

Quần Ngạo hai mắt đỏ tươi ngón tay răng rắc vang, xem ra nhất định muốn mang Tần Chính xẻ thành tám khối.

Khiếp sợ nhất phải kể đến Tiểu Bính Tử, hắn đến Tần phủ bất quá chỉ mới một năm ngắn ngủi, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Nhị chủ tử như vậy, vốn ôn hòa khiêm tốn lúc nóng giận so với Đại chủ tử còn khủng bố hơn. Đại chủ tử sinh khí vẻ mặt cũng không biến, thanh âm còn có thể rất nhẹ nhu, nhưng Nhị chủ tử này quả thật giống như sư tử đang thịnh nộ.

“Quần Ngạo…” Có thể vì quá sợ hãi, Tần Chính sắc mặt bắt đầu trắng bệch, cước bộ cũng có chút không xong.

“Nghĩ muốn giả chết?” Quần Ngạo từng bước tới gần.

“Không phải…” Hắn nào dám, lúc trước có lần đã tự bế khí giả vờ ngất xỉu, bị giáo huấn còn chưa đủ hay sao? Đầu của hắn thật sự là đang quay cuồng…

“Lão gia!”

“Tần Chính!”

Hắn vừa ngã xuống đất, chúng chủ từ thất kinh vội vã lao đến, Tiểu Lâm đơn bạc ra sức chen vào những người khác ôm lấy Tần Chính bắt mạch.

“Lão Lục thế nào?” Kỳ Nhi thúc giục, ngón tay nắm thật chặt.

Lâm Tề vén mí mắt Tần Chính xem xét, sau lại sờ vào mạch cảnh của hắn, chỉ khoảng nửa khắc, huyết sắc trên mặt Tiểu Lâm dần kém đi, nước mắt bắt đầu rơi.

“Làm sao vậy, ngươi nói thật ra có chuyện gì?” Nếu không phải Vân Phi ngăn lại, A Kiệt đã xông đến bóp cổ Lâm Tề.

———-

“Trúng độc? Lão gia như thế nào lại trúng độc?” Tiểu Bính Tử kêu lên sợ hãi, “Buổi sáng hôm nay rất tốt mà?”

“Sáng nay do ngươi hầu hạ Lão gia dùng bữa?”

“Là tiểu nhân. Lão gia còn bảo tiểu nhân giúp ngài ăn hết một ít bánh bao. Tiểu nhân đến giờ vẫn không có việc gì.”

Kỳ Nhi nghe vậy liền lập tức kéo tay Tiểu Bính Tử bắt mạch, không có dấu hiệu trúng độc. Lâm Tề cũng xác nhận là không trúng độc.

“Không được khóc!” Kỳ Nhi quát lớn, Tiểu Lâm vội vàng chùi nước mắt.

“Tiểu Lâm, lần này bị ngươi hù chết.” Quần Ngạo ca thán. Lúc nãy khóc lóc thê lương như vậy, làm cho bọn họ đều nghĩ sẽ phải thủ tiết.

“Ngươi còn nói? Không phải do ngươi dọa hắn, Tiểu Lâm còn khóc đến bây giờ à?” A Kiệt kéo Lâm Tề hộ ở sau người.

“Ta là do sốt ruột.” Lúc ấy Lâm Tề nức nở không ngừng, Quần Ngạo nổi điên nắm vai hắn lay mạnh bảo hắn nhanh nói, kết quả khiến cho hắn khóc còn thảm hại hơn. “Đừng đổ thừa ta! Không phải do ngươi gào thét thì Tiểu Lâm đã có thể sớm nói chuyện sao?”

“Ta…”

“Được rồi!” Kỳ Nhi nhìn vào ba chữ trên tờ giấy trắng đối Lâm Tề nói, “Lão Lục, ngươi xác định Lão gia chính là trúng Hắc Tâm Lan?”

Tiểu Lâm nặng nề gật đầu.

“Hắc Tâm Lan…” Hắc Tâm Lan tuy là loại kịch độc nhưng độc tính không nặng, đối với Lão Lục không phải vấn đề lớn.

“Ta sợ đây chỉ là kẻ thù cảnh cáo khởi đầu.” Bạch Vân Phi cùng Tư Đồ Sĩ Thần đi vào trong phòng.

“Điều tra như thế nào?” Quần Ngạo vội vàng hỏi.

“Lão gia như thế nào?” Vân Phi cũng vội vả nói.

“Độc đã giải, nhưng chưa tỉnh lại.”

“Ta muốn vào xem.” Hai người vừa muốn hướng nội đường đi vào liền gặp Tần Chính run rẩy đi ra.

“Ta không sao.”

Kỳ Nhi tiến lên dìu hắn ngồi xuống, để  cho hắn tựa đầu vào vai mình.

“Lão gia…” Sĩ Thần do dự một chút, nhìn Bạch Vân Phi gật đầu mới nói, “Lão Ngũ…hắn cũng trúng độc!”

“Duy Nhất cũng trúng độc?” Tần Chính nhỏm dậy, “Hiện tại thế nào?”

Bạch Vân Phi lắc đầu, “Chúng ta đã mang hắn về Tần phủ. Chính hắn cũng không giải được độc chỉ chờ có Lão Lục…”

“Còn không mau đi…”

Nói xong Tần Chính đứng lên, Kỳ Nhi lại kéo hắn ngồi xuống, “Các ngươi mau đi xem Lão Ngũ!”

“Ân.”

———-

“Hắn không việc gì đâu.” Kỳ Nhi vỗ nhẹ lên lưng Tần Chính như đang an ủi hài đồng.

“Duy Nhất tuy rằng y thuật không bằng Tiểu Lâm, nhưng cũng là cao thủ dùng độc, hắn lại giải không được…” Tần Chính không khóc, cũng nói không thành tiếng.

“Không có việc gì, không có việc gì…”

“Kỳ Nhi, ta đã nói sẽ bảo vệ các ngươi…nhất là Duy Nhất, tình cảnh của hắn rất nguy hiểm….không nên cho hắn làm Hầu Gia…” Càng lúc nói năng càng lộn xộn.

“Cái gì nên hay không? Hắn vốn chính là Hầu Gia…”

Tần Chính kéo mạnh Kỳ Nhi ôm vào trong ngực, dùng sức quá lớn khiến cả hai cùng ngã ra đất.

Kỳ Nhi bị cụng đầu sinh đau, lại bị Tần Chính ôm chặt đến thở không nổi, cũng không dám dùng lực đẩy hắn ra, “Có sao không? Đứng lên đi!”

“Kỳ Nhi…Kỳ Nhi của ta…ngươi không thể có việc…không thể có việc…” Tần Chính ánh mắt lơ mơ ý thức tan rã, “Kỳ Nhi của ta…không có việc gì…không thể có việc…”

“Ta không có việc gì, không có việc…” Kỳ Nhi điểm nhẹ sau cổ Tần Chính cho hắn ngủ đi.

Cứ như vậy, Tần Chính đè trên người Kỳ Nhi ngủ say một đêm, Kỳ Nhi cũng không đánh thức hắn.

———-

Duy Nhất trúng loại độc gọi là Phiêu Linh Độc, ở Trung Nguyên người có thể giải độc này chỉ đếm trên đầu ngón tay, Lâm Tề là một trong số đó. Cái gọi là “Phiêu Linh”, độc giống như tên, không làm cho người ta chết, chỉ biết mê man cả đời, giống như linh hồn một mình phiêu du ở ngoài thân thể.

Am hiểu dụng độc nhưng lại bị hạ độc, Duy Nhất cảm thấy vô cùng nhục nhã. Tất cả những ai đáng nghi hắn đều không bỏ qua.

“A?” Tố Tâm kinh ngạc đến mức đánh rơi bình hoa đang lau xuống đất.

“Một vạn.”

“Không phải mười?”

“Không phải.”

“Cũng không phải một trăm?”

“Không phải.”

“Hoặc là một ngàn?”

“Một vạn một vạn một vạn!” Duy Nhất kéo lấy lỗ tai Tố Tâm liên thanh hô to.

“Biết rồi…Người ta là cô nương, Ngũ chủ tử đừng nhéo lỗ tai được không?”

“Trông ngươi như vậy, Tiểu Bính Tử còn giống cô nương hơn ngươi.” Duy Nhất không lưu chút tình nào đả kích Tố Tâm, khiến cho nàng càng oa oa khóc lớn hắn càng cao hứng. Hắn không vui những người khác cũng đừng nghĩ được sống vui vẻ.

Tố Tâm cảm thấy chính mình so với Tiểu Bính Tử còn khổ hơn. Nếu Lão gia cho phép nha hoàn hầu hạ, nàng nhất định sẽ đi hầu hạ Lão gia. Ít nhất Tiểu Bính Tử không bị nhéo lỗ tai, Lão gia miệng cũng tuyệt đối không độc ác như Ngũ chủ tử.

Nàng không chỉ phải hầu hạ Ngũ chủ tử còn phải mang mấy trò quái ác của Ngũ chủ tử cấp báo cho Đại chủ tử, lỡ như các vị chủ tử mất hứng không biết sẽ gặp phải chuyện gì. Vừa rồi Ngũ chủ tử khải tấu Hoàng Thượng mang hết một vạn tướng sĩ áp giải quân lương nghiêm hình khảo vấn tra ra người hạ độc. Nhưng ngoài Ngũ chủ tử ra, ai biết suy nghĩ đều đoán được người có thể hạ độc Hầu Gia đâu phải chỉ là một tên lính quèn.

———-

Thính Vũ Các.

“Tiểu Bính Tử!”

“Tiểu nhân đây, Lão gia?”

“Lão gia ta quyết định phải làm một chuyện đại sự.”

“Chuyện gì?”

“Một chuyện đại sự kinh thiên động địa.”

“Vâng.”

“Ngươi không hiếu kỳ à?”

“Lúc trước có lần Lão gia cũng nói như vậy, cuối cùng là tìm năm mươi vạn lượng mua một tòa san hô giả tặng sinh thần Lục chủ tử, hại chủ tử khóc ba ngày ba đêm.”

“Hừ…Ta lần này…là nói thật. Lão gia ta muốn luyện lại võ công, tái xuất giang hồ.”

“Thật à?”

“Thiên chân vạn xác.”