Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 46: Mỹ Nhân Cục - Tư Đồ Sĩ Thần chi chương

"Ngươi...ngươi đừng nghĩ chạy trốn..." Sĩ Thần cởi xong y phục lại mạnh mẽ nắm lấy hai chân Tần Chính.

"Tư Đồ Sĩ Thần...đừng loạn..." Tần Chính trong lòng thực sự sợ hãi, ngay cả nếu sắp chết cũng không thấy sợ như vậy.

Triển Quần Ngạo mỉm cười đến gần Tần Chính, "Lão gia không muốn chúng ta đi theo à?", tuấn nhan anh minh bước đến cạnh Lão gia, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời cuối xuân.

"Tại sao lại..." Cả bọn bất ngờ xuất hiện, lại thêm ánh mắt quan ái của Kỳ Nhi, Tần Chính không thể từ chối, chỉ biết nắm chặt hai tay cố gắng ổn định cơ thể, vận khởi một luồng chân khí lên ngực, chuẩn bị chống trả...

"Nếu đã như vậy..." Quần Ngạo đối hướng Lộng Triều Nhân nói, "Long Đường Chủ, quấy rầy!"

"Vinh hạnh đón tiếp!" Lộng Triều Nhân hoàn lễ, sắc mặt càng hiển vẻ lo lắng.

"Minh Vi bái kiến Đại Chủ Tử, Nhị Chủ Tử, Tam Chủ Tử, Tứ Chủ Tử, Lục Chủ Tử, Thất Chủ Tử!" Minh Vi nhất nhất hạ thấp người hành lễ, lễ tiết chu toàn chứng tỏ là người có giáo dưỡng.

Vị cô nương này không hề đơn giản! Bọn họ chưa từng gặp mặt, nàng lại nhận ra rõ ràng từng người.

"Lão gia, chúng ta đi thôi! Ta rất tò mò Song Long Đường trông như thế nào!" Vân Phi đột nhiên tiến lên vỗ vai Tần Chính, khiến hắn cả kinh lui về sau vài bước, thiếu chút nữa ngã nhào xuống sông. Chúng chủ tử nhìn thấy, cố gắng lắm mới nhịn được cười, ẩn ẩn chỉ thấy bờ vai của Sĩ Thần rung nhẹ.

- ---------

Buổi tối ở Song Long Đường, người nhà cửu biệt đã lâu rốt cuộc cũng có thể đoàn tụ cùng ngồi ăn cơm. Tần Chính muốn đi tìm Lộng Triều Nhân hỏi xem trong đường môn có chuyện gì cần giúp đỡ, y lại biến đâu mất.

"Lão gia, thức ăn không hợp khẩu vị à?" A Kiệt gắp vào bát Tần Chính một khối trư thịt béo ngậy.

"Không có..." Gắp trư thịt lên, nhắm mắt, cho vào miệng, nguyên lành nuốt vào.

"Lão gia thích ăn cái này sao? Ăn thêm một miếng nữa đi!" Vân Phi lại gắp cho một khối lớn hơn béo hơn.

"Được..." Lại nhắm mắt, kiềm chế cảm giác béo ngậy nôn mửa mà nuốt vào. Phát hiện bị một ánh mắt nhìn chằm chằm, ngẩng lên thì thấy Kỳ Nhi.

Kỳ Nhi vẫn không nói một câu, bưng cả đĩa trư thịt đổ vào bát Tần Chính.

"Cái này..." Tần Chính tròng mắt nhanh chóng theo thức ăn lọt vào trong bát.

"Ăn không được?" Kỳ Nhi nhìn phu quân, thanh âm ôn nhu tràn ngập thân thiết, chỉ trong chốc lát một chưởng đánh xuống bàn, cả chén đĩa đều vỡ nát, "Ngươi rời nhà mấy ngày nay có ai ăn được cơm không?"

"Thực xin lỗi..."

"Đại chủ tử, Lão gia đang mệt, có chuyện gì ngày mai hẵng nói!" Duy Nhất coi như có lương tâm, còn biết mở miệng giải cứu phu quân.

Kỳ Nhi lại không phản đối, "Ân! Tiểu Bính Tử hầu hạ Lão gia nghỉ ngơi đi!"

"Ách...Vâng!" Tiểu Bính Tử vuốt mồ hôi trên trán đi theo sau chủ nhân.

"Chờ một chút!" Kỳ Nhi ngăn lại.

Đã biết là sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy mà!

Kỳ Nhi đến trước mặt Tần Chính, phủi đi hạt cơm dính trên miệng hắn, nhẹ nhàng nói, "Tắm rồi hẵng ngủ!"

Ô ô... Hảo phu nhân...Tần Chính quyết định ngày mai sẽ đi thắp hương tạ ơn trời đất.

- ---------

Nhìn Tần Chính đi khuất, Sĩ Thần nghi hoặc nói, "Lão gia... hình như mệt chết được!"

Vân Phi gật đầu, "Ta cũng thấy, hơi thở rất nặng nề."

"Lão lục, đợi hắn ngủ say ngươi đi xem thử!"

Không cần Kỳ Nhi nói, Tiểu Lâm cũng sẽ đi.

"Cần chi phiền toái, muốn biết chuyện gì hỏi Hầu Gia đây là được!" A Kiệt lạnh lùng nói.

"A?" Duy Nhất bị dọa đến da đầu cũng phát run, "Chuyện gì? Các ngươi không phải đều biết rồi sao?" Hắn không tin bọn họ không phái người đi theo.

"Triệu Duy Nhất, lá gan cũng không nhỏ!"

Kỳ Nhi ngồi xuống ghế, năm vị chủ tử cũng ngồi xuống hai bên. Buổi thẩm vấn chính thức bắt đầu.

"Ta... Ta không làm gì hết!" Phạm nhân nhất quyết không nhận tội.

"Thế nào?"

"Phải, đúng là ta không báo với các ngươi, nhưng mà trước đó ta cũng không biết Lão gia sẽ đi gặp hắn. Hơn nữa Lão gia còn muốn chuốc mê ta, may mắn ta phát hiện được." Phạm nhân từ chối trách nhiệm cộng thêm dào dạt đắc ý.

"Sau đó tại sao không lập tức báo cho ta biết?"

"Lão gia không cho nói." Phạm nhân vẫn một mực chối tội.

"Được! Tạm thời không nói chuyện này! Nói chuyện trên thuyền hôm nay đi!"

"Hai người kia ta không biết!" Phạm nhân vẻ mặt vô tội.

"Gia pháp điều thứ nhất như thế nào?"

"Phu vi tôn thiếp vi ti... Trước mặt người khác không được làm mất mặt phu quân, chuyện đại sự đều phải thuận theo phu quân."

"Nếu biết, tại sao còn ở trước mặt người khác làm hắn mất mặt?"

"Chính là hai người kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, ai biết Song Long Đường này có cái gì, theo bọn họ đến đây không phải..."

"Nói cũng có lý!"

"Ta..." Hừ, rõ ràng là đang cố ý làm khó dễ hắn. Ngày thường bọn họ có người nào chịu quản gia pháp điều một điều hai là gì, chẳng qua là ghen tị hắn được cùng Lão gia du sơn ngoạn thủy...

- ---------

Tần Chính một đêm ngủ ngon. Sáng sớm, ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào phòng, tiếng chim thanh thúy ríu rít làm cho hắn tâm tình càng thêm thư sướng, hai mắt đều cười thành hình lưỡi liềm. Hai tháng không gặp, thật là nhớ bọn họ!

Rửa mặt chải đầu xong, Tần Chính kích động chạy đi tìm thất vị phu nhân, tìm đến phòng người nào cũng đều không thấy. Sao lại thế này? hắn dậy từ rất sớm a!

"Sĩ Thần-------" Cũng không có ở đây sao?

"Tần đại ca!"

"Minh Vi cô nương, có chuyện gì vậy?" Không biết vì sao, đối diện với người nữ nhân này, dù nàng đẹp đến mức Duy Nhất muốn mang họa tranh, Tần Chính lại không có một chút cảm tình.

"Tần đại ca vẫn chưa dùng điểm tâm phải không? Ta tự mình xuống bếp làm một ít. Thỉnh đại ca đi dùng!"

"Vừa lúc đang đói! Đa tạ cô nương!"

"Mời!"

"Thiện phòng không phải ở bên này sao?"

"Ai nói muốn đến thiện phòng?" Minh Vi đến cạnh Tần Chính nắm tay hắn, "Là đến khuê phòng của ta!"

"Cái này... chỉ sợ không ổn!"

"Phòng của nam nhân ngươi đã thấy nhiều. Không muốn đến nhìn xem phòng của nữ nhân như thế nào à?"

"Phòng của nam nhân cùng nữ nhân khác nhau sao?" Tần Chính dửng dưng tránh đi bầu ngực của Minh Vi đang áp sát.

"Đi thì biết."

"Vậy thì đi! Ta cũng đang tò mò!"

- ---------

Vừa vào phòng, Minh Vi liền khép chặt hai cửa, "Thế nào? Có khác gì không?"

"Không có gì khác. Không phải muốn dùng điểm tâm sao? Ở đâu?"    

"Ở trước mắt ngươi đây!" Mỹ nhân trút bỏ sa y, làn da trắng ngần nhanh chóng lộ ra mê hoặc lòng người.

Tần Chính cười nhạt ngồi xuống ghế, "Sáng sớm ăn cái này sẽ bị thương đấy!"

"Ngươi sợ?" Mỹ nhân hai tay bám lên cổ hắn, ngồi lên chân hắn vặn vẹo cơ thể mảnh mai, "Lão gia cho ta hầu hạ ngươi một lúc được không?"

"[Lão gia]? Từ này cô nương không thể kêu!"

"Người ta càng muốn kêu." Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại khiến cho nam nhân xương cốt rã rời.

"Cô nương rốt cuộc muốn thế nào? Xin mời nói thẳng!" Cặp mông tròn cọ xát lên chân Tần Chính khiến hắn có một chút hỗn loạn.

Mỹ nhân đứng dậy trút bỏ trường khố, mở rộng hai chân ngồi lên người Tần Chính, cơ thể nữ nhân cách một lớp khố xái đặt trên hạ thể nam nhân, "Ta muốn hầu hạ Lão gia!"

Chỉ cần là một nam nhân bình thường, bị châm ngòi như vậy chắc chắn không thể thờ ơ. Minh Vi cũng biết  không có người nam nhân nào cự tuyệt được mình. Cởi bỏ vạt áo Tần Chính, ngón tay ngọc ở trên ngực hắn vẽ một vòng tròn, rồi dùng lưỡi thay thế ngón tay, hạ thể bắt đầu phập phồng va chạm.

"Cứ như vậy sao?"

"Lão gia thật ranh ma!" Mỹ nhân một tiếng nũng nịu, lại đứng dậy trút đi lớp trói buộc cuối cùng, sau đó cúi người cởi bỏ đai lưng Tần Chính... Vừa muốn ngồi xuống hầu hạ, liền bị Tần Chính một chưởng đẩy ra, cả thân trần trụi ngã xuống đất, "Ngươi!"

Tần Chính đứng dậy sửa sang y phục, "Không nghĩ ngươi sẽ làm đến cùng như vậy!"

"Rõ ràng ngươi rất muốn!"

"Chỉ cần không phải người chết thì ai cũng muốn. Có điều..." Tần Chính làm vẻ khó xử, "Thà thiếu không ẩu. Không tốt thì ta không cần!"

"Trong thiên hạ có được mấy người hơn ta? Ngươi nói đi!"

"Là ngươi bảo ta nói đấy! Nói đến chuyện xinh đẹp, nhà ta bảy vị phu nhân đều không phải là tệ, ngươi... ngay cả một nửa Kỳ Nhi cũng không bằng. Còn về chuyện dụ dỗ người khác, ngươi cũng không đủ trình độ!"

Hảo tâm khép lại cửa phòng cho mỹ nhân, Tần Chính vội vã chạy đi tìm các phu nhân, vừa rồi bị mỹ nhân dụ dỗ làm cho cơ thể đang muốn phát hỏa.

"Lão gia, ngươi chạy đi đâu vậy? Ăn điểm tâm chưa?" Sĩ Thần nghênh diện đi tới, không biết chính mình sắp trở thành bữa điểm tâm của Tần lão gia.

"Vẫn chưa. Nhưng bây giờ đang muốn ăn!"

"Hả?"

Nói về dụ dỗ người khác, có ai hơn được Tứ phu nhân của hắn...

- --

===============================

*Mỹ nhân cục: ván cờ mỹ nhân