Ngày sinh thần của mình, Quần Ngạo không đến thọ tiệc, còn bảo hạ nhân đến nhắn một câu hắn sẽ không kế nhiệm chức Minh Chủ.
Quần Ngạo từ nhỏ đã muốn giống như phụ thân trở thành Minh Chủ, trừ bạo giúp yếu, giữ gìn võ lâm. Hắn không phải sợ mình không thể áp đảo quần hùng giành ngôi Minh Chủ. Chỉ vì hôm đó một chút tinh thần cũng không có, xuất hiện có khi sẽ làm mất mặt lão cha...
- ---------
Nam tử Trung Nguyên sau lễ búi tóc có thể bắt đầu tìm kiếm nữ nhân thành gia lập thất. Cho dù là võ lâm thế gia lấy luyện võ làm trọng, nhưng nam nhi đã hai mươi ba tuổi vẫn chưa có thê tử như Quần Ngạo trên thế gian chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
"Ngạo nhi, bà mối Lưu đến rồi..." Một ngọn phi tiêu phóng ra ngay sát bên tai Triển Kính.
"Nữ nhân như vậy muốn gả cho ta? Thật điên rồi!"
Triển Kính rút phi tiêu đang cắm trên cột, đi vào phòng luyện công, "Con cũng không còn nhỏ, chẳng lẽ muốn ta xuống mồ cũng chưa được gặp mặt con dâu?"
"Nữ nhân xấu xí như vậy cha cũng thấy ưng ý à?"
Quần Ngạo lần đầu tiên nói ra một câu thô ngôn, Triển Kính nhíu mày không đồng ý, đứa con này từ nhỏ tới lớn cho dù tức giận thế nào cũng không nói ra mấy lời như vậy...
"Nhiều cô nương danh môn khuê tú tài mạo song toàn như vậy, con như thế nào lại bảo xấu xí?"
"Không thích!" Quần Ngạo phớt lờ, tiếp tục lau kiếm.
Triển Kính khuyên can không được đành phải nhỏ giọng ai thán, "Xem ra vẫn chưa được bồng cháu..."
"Cái gì? Cha là vì muốn bồng cháu nên bắt con phải thú thê tử?" Quần Ngạo đặt kiếm lên bàn, tức giận đến cả mặt đỏ bừng, "Cha tự mình sinh một đứa không phải tốt hơn sao?" Còn nói cái gì muốn tìm hiền thê hầu hạ hắn, thì ra chỉ muốn có cháu ẵm bồng.
"Nói bậy, mẹ ngươi đã mất..." Nếu không phải thê tử thân thể suy yếu đã sớm qua đời, bây giờ lão cũng sẽ không chỉ có một đứa quý tử...
"Mẹ cũng đã mất nhiều năm, cha có thể thú thêm vài vị kế mẫu."
"Ta với mẹ con giống như là [chìm xuống nước ba ngày chỉ uống được một bình nước]."
"Con thấy thật ra là chỉ dám uống một bình thì có!"
"Ách..."
- ---------
Ba tháng sau, Ngụy Vô Song trở lại Dương Châu.
"Thiếu gia, Ngụy thiếu gia vừa đến, Lão gia mời ngài đến tiền sảnh gặp mặt!"
"......Bảo ta vẫn chưa ngủ dậy!"
Quần Ngạo buông đũa, không có tâm tình ăn điểm tâm. Rõ ràng rất muốn gặp hắn, lại thấy gặp hắn rất phiền toái, thật sự tựa như một nàng khuê phòng oán phụ trong lòng có nhiều ưu tư...
- ---------
"Song nhi, con giúp ta khuyên nhủ Ngạo nhi đi, đều đã trưởng thành rồi!"
"Nghĩa phụ, Quần Ngạo còn trẻ, việc này không vội."
"Còn trẻ? Nếu là người khác thê tử đã đề huề rồi."
"Cha không có gì làm phải không?" Quần Ngạo mỉm cười quay sang Ngụy Vô Song, "Đại ca!"
"Lúc nãy hạ nhân bảo ngươi vẫn chưa ngủ dậy. Hôm qua ngủ không ngon à?"
"Có thể ban ngày luyện công mệt mỏi. Ta vừa nghĩ ra một bộ kiếm pháp, Đại ca muốn xem không?"
"Muốn xem muốn xem!"
Cứ như vậy, hai người bỏ lại Triển Kính đi vào hoa viên.
- ---------
"Lại làm Đại ca chế giễu, đường đường Minh Chủ võ lâm lại nói nhiều như vậy."
"Nghĩa phụ nói rất đúng, Quần Ngạo nên tìm thê tử đi!" Ngụy Vô Song cười khổ, như thế nào đều là hắn đi khuyên người khác thành thân, hắn cũng đâu phải Nguyệt Lão.
"Đại ca vẫn độc thân một mình, Quần Ngạo làm sao dám vượt mặt!"
"Ta...phải bôn ba khắp nơi, làm gì có cô nương nào chịu đi theo ta."
Quần Ngạo đứng lên đi đến trước mặt Ngụy Vô Song. Thật lâu sau, Ngụy Vô Song bị nhìn chăm chú đến nỗi trong lòng cảm thấy sợ hãi, "Quần..."
Quần Ngạo đột nhiên cúi người, hai tay đặt lên vai hắn, "Đại ca, nghe nói lúc mới bắt đầu triều đại...nam nhân thú nam nhân không phải chuyện lạ...thậm chí phi tần trong cung cũng có nam nhân..." Lúc ấy hoàng tộc vốn là người Ô Hoàn, đồng tính thông hôn là chuyện bình thường.
Ngụy Vô Song bị Quần Ngạo nhìn thật lâu, cảm thấy rất áp bách, "Đó...là chuyện của ba trăm năm trước..."
"Chỉ có ta với ngươi à?" Cả một tên hạ nhân cũng không thấy, Ngụy Vô Song không khỏi cảm thấy kì lạ.
"Ân. Phía sau có hồ nước nóng, chúng ta cùng đến đó vậy!"
"Hồ nước nóng? Chính là nước ngầm từ lòng đất phun lên có mang theo hơi nóng?"
"Đúng vậy. Hằng năm vào mùa đông ta đều đến đây ngâm mình, rất có lợi chongười luyện võ."
"Vậy ta cũng phải thử một lần."
- ---------
Trong lúc Ngụy Vô Song thay đổi y phục, Quần Ngạo bưng đến một bình rượu nấu.
"Ta xong rồi. Ngươi cũng thay y phục đi!" Ngụy Vô Song giúp hắn cầm lấy bình rượu.
"Đây là rượu Tuyết Lâm ngon nhất. Đại ca không được uống trước!"
"Được, ta chờ ngươi!" Khi nào lại trở nên keo kiệt như vậy?
Lúc Quần Ngạo quay về, Ngụy Vô Song đã rót đầy hai chén.
"Ta không có uống trước a!"
Quần Ngạo kín đáo thở phào một cái.
"Hai chén rượu này hình như màu sắc hoa văn không giống nhau."
"Có sao? Ta không để ý." Quần Ngạo cầm lấy chén rượu trước mặt mình, "Đại ca ta kính ngươi!"
"Cạn."
"Lạnh quá, chúng ta vào trong hồ đi!"
- ---------
Cởi bỏ áo khoát, vừa bước xuống nước, Ngụy Vô Song liền thấy đầu váng mắt hoa.
"Xem ra nước trong hồ quá nóng, khiến Đại ca cảm thấy không khỏe." Quần Ngạo mỉm cười quái dị.
"Chẳng lẽ trong rượu có..." Ngụy Vô Song cả người vô lực dựa vào một tảng đá, "Nhuyễn Cân Tán?"
"Không chỉ như vậy, còn có Hợp Hoan Tán."
"Ngươi!"
Quần Ngạo bước đến bên cạnh Ngụy Vô Song nâng cằm hắn lên, "Ta sẽ không tặng ngươi cho vị Vân Phi kia đâu!"
Ngụy Vô Song đột nhiên nắm chặt tay Quần Ngạo, "Dùng mấy loại thủ đoạn này, ngươi không thấy xấu hổ sao? Hơn nữa còn dùng để đối phó Đại ca kết bái của ngươi."
"Ngươi như thế nào lại..." Còn chưa nói xong, Quần Ngạo thân thể càng lúc càng yếu, từ từ ngã vào lòng Ngụy Vô Song.
"Chén rượu ngươi uống mới là chén bị hạ dược." Cũng may Tiểu Lâm đã dạy hắn phân biệt các loại độc dược.
"Ách..." Hợp Hoan Tán dược tính phát tác, Quần Ngạo toàn thân nóng ran, cả cơ thể cũng đỏ bừng.
"Còn không mau ép độc ra ngoài!"
Quần Ngạo thử vận khí ép độc nhưng cũng vô dụng, "Không được..."
"Ngươi rốt cuộc cho vào bao nhiêu dược?"
"Ân...Đại ca...Đại ca..." Quần Ngạo không ngừng vuốt ve Ngụy Vô Song, "Cho ta..."
"Không..."
Hai cơ thể gần gũi nhau, nhìn Quần Ngạo mơ màng ửng hồng, Ngụy Vô Song cảm thấy chính mình cũng giống như đang trúng Hợp Hoan Dược, hạ thể cũng bắt đầu có phản ứng...Không đợi hắn chạm vào người, Quần Ngạo liền ôm lấy cổ hắn vội vàng vừa hôn vừa cắn...
"A ân...Đại ca...Ta muốn..." Quần Ngạo đột nhiên nắm lấy thắt lưng Ngụy Vô Song, không ngừng công kích hậu đình hắn.
"Dừng tay!" Ngụy Vô Song đẩy hắn một cái, Quần Ngạo cả người mệt mỏi ngã ra giữa hồ, vừa càu nhàu vừa loạng choạng đứng trong nước.
"Quần Ngạo..." Ngụy Vô Song bước đến ôm lấy hắn.
"Khó chịu quá..."
"Đáng đời nhà ngươi..."
"A-----Không được, ta sắp chết rồi!" Sóng nhiệt từng đợt lại từng đợt kéo đến, thân thể Quần Ngạo như bị thiêu đốt đến không thể chịu nổi.
"Sẽ không đâu, sẽ không đâu!" Ngụy Vô Song nhìn thấy đau lòng liền đưa tay chạm vào hạ thân của Quần Ngạo.