Năm đó Ngụy Vô Song có thể nói là xuân phong đắc ý, người ngoài đều phải ghen tị.
Đầu năm nghênh thú chính thất phu nhân, tiểu thê tử khuynh quốc khuynh thành nhưng lại thích ăn mặc nam trang.
Đến giữa năm lại nạp hai vị bình thê, cuối năm lại nạp thêm bốn vị tiểu thiếp, tất cả đều là nam nhân anh tuấn. Không lâu sau lại phát hiện vị chính thất tuyệt sắc kia cũng là nam nhân.
Có được bảy vị nam nhân thê thiếp tuyệt đại tao nhã, đối với Ngụy Vô Song có người phỉ nhổ nhục mạ, có người hâm mộ ghen tị. Vô luận loại nào Ngụy Vô Song đều bỏ ngoài tai, tiêu diêu tự tại.
Đúng vậy, chỉ cần hắn làm xong một chuyện, chỉ cần hắn làm cho [Ngụy Vô Song] vĩnh viễn biến mất, hắn có thể cùng tam thê tứ thiếp rời khỏi Ngụy Vương Phủ, hưởng thụ những ngày tiêu diêu tự tại.
- ---------
"A! Lời nói của tên Hoàng Đế kia có thể tin tưởng sao?" Kỳ Nhi khinh miệt nói, hắn cũng không tin cái gì là quân vô hí ngôn.
"Ta vốn không phải Vương Hầu gì. Tước vị Vương Gia khác họ này cũng do cha ta thừa hưởng từ mấy đời trước. Hoàng Thượng đã đồng ý nếu ta giúp hắn làm xong một việc, sẽ chấp thuận cho ta rời khỏi Triều đình mai danh ẩn tích."
"A.......ai cho ngươi động?"
"Như thế này còn muốn bao lâu?" Chỉ cho hắn thâm nhập mà không cho động, hắn nhất định sẽ bị dục hỏa thiêu chết.
"Khó chịu sao, ở ngoài kia còn có sáu người chờ hầu hạ ngươi, đi......A........!" Kỳ Nhi nghĩ muốn đẩy Ngụy Vô Song ra, không ngờ lại làm chính mình bị đau.
"Hôm nay đến phiên ngươi."
"Họ Ngụy kia, ta tha thứ cho ngươi cũng có giới hạn. Nếu không phải sáu người bọn họ đều thật lòng yêu ngươi, dù có thế nào ta cũng nhất quyết không cùng người khác chia sẻ phu quân. Ngươi nếu lại đi hái hoa ngắt cỏ, bất luận nam nữ, ta sẽ cho Diêm Vương làm chủ hôn các ngươi."
"Kỳ Nhi, ngươi phải hiểu ta!" Ngụy Vô Song cúi đầu nuốt lấy cái miệng nhỏ nhắn, không cho nó thoát ra sát khí.
"Ô ô...Ân......."
"Kỳ Nhi thả ra.......Đừng cắn........."
- ----------
"Đại ca cứ yên tâm, Kỳ.........Đại chủ tử chủ quản quý phủ rất tốt."
"Quần Ngạo, Kỳ Nhi tuy thông minh nhưng vẫn là một đứa trẻ, ngươi cùng A Kiệt phải rộng lượng cho hắn." Ngụy Vô Song vỗ vỗ nghĩa đệ.......Không phải, bây giờ đã là Nhị phu nhân Quần Ngạo, "Tiểu Lâm thân thể phải chiếu cố nhiều, Vân Phi cùng Sĩ Thần đánh trời đánh đất cũng không được để bọn họ làm đối phương bị thương, cũng đừng cho Duy Nhất đi quấy rầy dân chúng....."
"Ta biết......"
"Việc này không phải nên nói với ta sao?" Kỳ Nhi bước vào phòng nhìn hai người, "Ta mới là Đại chủ tử."
"Vâng, Đại chủ tử." Triển Quần Ngạo chắp tay hành lễ.
"Hừ!" Kỳ Nhi lúc này mới ngang đầu ưỡn ngực lộ ra miệng cười.
Ai.........quả nhiên chỉ là đứa nhỏ.
- ---------
Đương kim thiên tử rất biết chăm lo chính sự, nhưng mắc bệnh đa nghi quá nặng, nhiều lần hãm hại trọng thần trong triều, nhất là những kẻ nắm giữ binh quyền. Cũng bởi vì thế cha của Ngụy Vô Song lúc trước đã nhất mực cự tuyệt ở tại triều đình làm quan.
Hoàng Thượng cấp cho Ngụy Vô Song một mật chỉ, lệnh hắn diệt trừ Tam Vương Gia Kim Thụy. Kim Thụy vốn là thống lĩnh ba quân, cao thủ bên người nhiều như mây, Ngụy Vô Song lúc ấy lại đang mang vết thương cũ chưa lành. May mắn lần này Kim Thụy đến Lạc Dương đơn giản chỉ để tầm hoa vấn liễu, chỉ dẫn theo hơn mười người, là thời cơ thích hợp nhất để ra tay.
Lạc Dương Hồng Tụ Lâu là kỹ viện rất nổi tiếng, cô nương sắc nghệ song tuyệt, tiểu quan* non nớt đáng yêu, chỉ cần các đại gia có tiền, nam nữ tùy tiện chọn.
- ---------
Sau màn đỏ, ba dáng người khỏa thân kịch liệt luật động, chiếc giường lớn rắn chắc phát ra những tiếng kẽo kẹt ghê rợn.
"A.....Đại gia.........đủ rồi đủ rồi......." Nữ nhân ở phía dưới cùng kêu to.
"Đủ rồi?" Kim Thụy mãnh liệt luật động vài cái, rồi lại chuyển sang nam hài........
Tiểu quan bị bất ngờ thâm nhập, kêu lên một tiếng. Thân thể không tránh khỏi đụng chạm với nữ nhân bên dưới.
"Ha ha ha.....ngươi cũng muốn nữ nhân à?" Kim Thụy thô bạo nắm lấy tiểu quan.
"Không........."
"Không được không được, lại đây, đại gia cho ngươi xem cái này!" Nói xong Kim Thụy từ trong túi gấm lấy ra một lọ thuốc nhỏ đặt ngang mũi tiểu quan lẫn kỹ nữ. Lập tức cả hai vẻ mặt biến đổi, dâm dục xoay người lại.
"Đây là Miêu Cương Tiên Dược, cả Hoàng Thượng trong cung cũng chưa được thử qua."
Bị trúng mê thuốc, tiểu quan cùng kỹ nữ bất chấp quy định không được tư hỗn, vội vàng quấn chặt lấy nhau, mãnh liệt mây mưa không kém gì Kim Thụy.........
- ----------
Hộ vệ ngoài cửa đối với mấy chuyện giường chiếu của Kim Thụy đã sớm quen thuộc, mặt mày trang nghiêm không một chút biến đổi. Chỉ có Ngụy Vô Song ở trên nóc nhà, nhìn thấy cảnh này không nhịn được lập tức phun ra mấy câu phỉ nhổ. Này có còn là người không? Cầm thú cũng không bằng.
"A!?" Nghe được tiếng động lạ mười mấy người hộ vệ lập tức truy đuổi.
Ngụy Vô Song vốn là muốn dẫn dụ đám người hộ vệ đi khỏi, rảnh rang thực thi nhiệm vụ. Cự Long Kiếm mãnh lực một nhát chẻ đôi nóc nhà nhắm thẳng vào Kim Thụy.
Trước giường không biết khi nào xuất hiện bốn người, vừa vây vừa cản Ngụy Vô Song. Bốn người đều là cao thủ dùng kiếm, so với Việt Vương Kiếm Tứ Trang Chủ Tư Đồ Sĩ Thần không thua kém bao nhiêu.
Kim Thụy nhướng mắt nhìn, thấy chỉ là một tên tiểu tử liền không thèm để tâm, tiếng đao kiếm leng keng đối với hắn lại giống như tấu nhạc.
Loại người không bằng cầm thú, nếu không có hoàng lệnh diệt trừ, hắn cũng nhất định không thể tha. Nghĩ vậy, Ngụy Vô Song không để ý thương thế vận khởi mười phần nội lực tung chưởng giải quyết cả bốn người kia, nhưng theo sau lại bị hơn mười tên lính vây quanh, vẫn không tiếp cận được Kim Thụy.
Lần trước cùng Hải Đàm giao chiến cơ hồ làm hắn hao tổn một nửa nội lực. Nếu tiếp tục như vậy hắn sẽ không có phần thắng.
Lấy ra Ngưng Thần Đan của Tiểu Lâm cho, Ngụy Vô Song do dự một chút liền đem cả ba viên nuốt vào. Một viên Ngưng Thần Đan có thể khiến cho nội lực gia tăng gấp đôi, nhưng chỉ duy trì được trong nửa nén hương. Ngưng Thần Đan sẽ làm cho nội tạng bị tổn thương, hơn nữa trong lúc giao chiến có thể đột nhiên chết đi.
Kim Thụy vẫn đang mây mưa hoan ái, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy một thanh kiếm hướng ngay chính mình đâm tới làm hắn thất kinh, trong tay đang cầm vật gì liền ném tới chống đỡ.........Nháy mắt đầu rơi xuống đất, hắn vẫn không tin sinh mệnh lại chấm dứt trong tay một tên tiểu tử.
"A---------a----------!?" Kỹ nữ cùng tiểu quan thét lên tiếng thét chói tai, truyền khắp Hồng Tụ Lâu.
"Đừng sợ! Ta sẽ không........." Đột nhiên cảm giác khác thường nổi lên, Ngụy Vô Song quỳ rạp xuống đất, hắn làm sao vậy?...........Cái lọ nhỏ trên mặt đất................Vừa rồi Kim Thụy ném ra bị hắn chém vỡ.............Miêu Cương Tiên Dược........Hắn làm sao vậy? Chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ trên giường cũng muốn........
Thừa lúc vẫn còn một tia lý trí, Ngụy Vô Song nhặt kiếm lao ra khỏi phòng, vừa ra khỏi nhìn thấy phía dưới rất nhiều quan binh liền thi triển khinh công bay qua một tòa lầu khác.
Hồng Tụ Lâu không phải là một tòa độc lâu, là từ nhiều tòa lâu nhỏ cấu thành một tòa phủ đệ. Ngụy Vô Song vẫn còn một chút nội lực, bay qua các lầu các gian chạy trốn, cơ thể càng lúc càng xôn xao khó chịu.
- ---------
"Sư huynh đừng đi!" Nghiêm Thanh Nhẫm xung quanh bị các cô nương như lang như hổ vây lấy, làm cho hắn một phen kinh hồn bạt vía.
"Chính là ngươi nói muốn tới mở rộng tầm mắt cơ mà?" Sư huynh của hắn cùng một cô nương bỏ lên lầu, để lại Nghiêm Thanh Nhẫm một mình một người bị các cô nương tiểu quan vây quanh.
"Công tử, uống rượu đi!" Cô nương tiểu quan tranh nhau mời rượu Nghiêm Thanh Nhẫm. Tiểu công tử tuấn tú như vậy, bắt bọn họ trả lại bạc họ cũng chịu.
"Ta uống....." Hắn đã uống rất nhiều rồi mà.
"A--------a a-----------!"
Bất ngờ một nam nhân cầm trường kiếm dính máu, một thân y phục cũng đầy máu xông vào. Vang lên tiếng thét chói tai, ai ai cũng sợ tới mức cả người mềm nhũn, động cũng không dám động.
Ngụy Vô Song hướng đến Nghiêm Thanh Nhẫm một tay ôm lên, xoay người lướt qua nóc nhà, đi ra phía sau một tòa giả sơn hẻo lánh.
"Thả ra, thả ra!" Nghiêm Thanh Nhẫm trong người có rượu, không thể đánh lại kẻ lạ mặt.
"A........Thực xin lỗi........" Ngụy Vô Song vung tay, chỉ trong một khắc đem y phục của Nghiêm Thanh Nhẫm xé thành từng mảnh, che miệng của hắn, kéo chân hắn lên cao, chưa kịp âu yếm đã mang hạ thể sát nhập hậu đình của hắn.
Nghiêm Thanh Nhẫm trước mắt tối sầm mất đi ý thức.