Hai phiến đại thấu kính nhìn thẳng phía trước, không có chút gợn sóng.
Một ngón tay bỗng nhiên giơ lên, Hoắc Mẫn Lăng nhíu mày không thể tin mà lầm bầm lầu bầu:“Ta đang ở trong ác mộng sao?”
“Ba!” Vừa dứt lời, hậu não đã bị người vỗ mạnh một cái, cổ áo trước vốn đối mặt với Phương Vu Hi bỗng nhiên bị người từ phía sau túm lấy, cường ngạnh đưa hắn chuyển tới một gương mặt khác.
“Xú tiểu tử! Cái gì ác mộng?! Cùng lớp với chúng ta là một cái siêu cấp mộng đẹp mơ thấy đều muốn cười chết nga!” Hàn Kì lắc lắc thân mình gầy yếu, hung tợn hướng tới Hoắc Mẫn Lăng kêu gào, tựa hồ là bộ dáng thực tức giận, nhưng ngược lại trong lòng lại truyền đến thản nhiên hưng phấn làm cho tâm tình của hắn rất là sảng khoái.
Nghe được Hàn Kì nói như vậy, Hoắc Mẫn Lăng dường như bừng tỉnh, cúi đầu, một lần nữa tự hỏi thêm một lần.
Vài giây sau, cứ như là lại muốn tìm ra một đáp án cuối cùng, Hoắc Mẫn Lăng nhíu mi, vẻ mặt đầy mồ hôi lạnh, ngẩng đầu, trịnh trọng tựa như đang gặp phải chuyện lạ nói:“Ta đã biết, nguyên lai các ngươi đi nhầm phòng học ……”
Kết quả, đáp lại hắn chính là vẻ mặt buồn bực của Phương Vu Hi cùng Hàn Kì đang mở rộng các khớp ngón tay, sống chết kéo hai má của hắn.
“Nhìn cho rõ ràng! Tứ mắt tử!” Thực giận đến điên người, cùng lớp với bọn họ lại đáng sợ như vậy sao? Hàn Kì tức giận xả xuống huy hiệu trường ở trước ngực, dán đến trước mặt Hoắc Mẫn Lăng.
Đầu ngón tay thon dài từ phía dưới nghiêm trọng điểm điểm lên từng kí tự họ tên lớp.
Đẩy đẩy kính mắt, Hoắc Mẫn Lăng nuốt nuốt nước miếng, trong lòng run sợ đem ánh mắt chuyển qua tấm huy hiệu trường kia……
Tính danh: Hàn Kì
Lớp: Ban ── B ──năm── hai……
Sắc mặt càng thêm trắng bệch, mồ hôi lạnh từ hai bên thái dương cũng càng nhìn càng tăng lên nhiều, cắn cắn môi dưới, sau một lúc lâu chăm chú nhìn huy hiệu trường, Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên thở ra một hơi dài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại khôi phục khí sắc nguyên lai, nhìn qua giống như có cảm giác cuối cùng cũng đã hiểu được.
Ai, cuối cùng tiếp nhận rồi……
Nhị thiếu nhìn bộ dạng này của hắn, trên vẻ mặt sắp đóng thành băng thoáng có thần sắc an ủi.
Cái miệng nhỏ nhắn giật giật, Hoắc Mẫn Lăng lại hộc ra một câu:
“Nguyên lai ta còn đang ở trong ác mộng……”
= =!!
Thị khả nhẫn! Thục bất khả nhẫn! (chuyện ấy đã nhẫn được thì còn chuyện gì không nhẫn được)
Bốn đạo ánh mắt nguy hiểm đồng thời bắn về phía Hoắc Mẫn Lăng, con mọt sách này……
“Ba!” Cái bàn đáng thương lại bị người hung hăng đánh ra tiếng vang nặng nề, bất quá lúc này, người vỗ lại là Phương Vu Hi từ nãy giờ vẫn rất lạnh tĩnh ngồi một bên.
Ách?
Toàn bộ phòng học bỗng nhiên trở nên im lặng, tất cả mọi người tò mò quay đầu, nhìn về phía nơi thanh âm phát ra.
Lão sư đang ở trên bảng đen căng căng chiến chiến (nơm nớp, cẩn thận) viết chữ cũng bị dọa một trận, phấn viết gãy đôi rơi lộp độp.
Thật cẩn thận quay đầu lại, liền thấy Phương đại hội trưởng vĩ đại vẻ mặt âm trầm đứng ở chỗ ngồi.
= =|| hãn……
Rồi, xong đời ……
Hắn, kiếp sống này của giáo sư hắn, thế là đã xong……
Trong lòng khóc thét một tiếng, lão sư chân mềm nhũn tựa vào bục giảng, lưỡng đạo nước mắt rơi a rơi……
“Không có chuyện gì, tiếp tục đi học đi, lão sư.” Nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, Phương Vu Hi lập tức thản nhiên nói, chỉ một câu lập tức làm cho mọi người không thể không quay đầu đi.
“Ngươi tiểu gia khỏa này…… Thật sự là không ngoan nha……” Ngồi trở lại chỗ ngồi, Phương Vu Hi lắc đầu, mỉm cười lôi kéo hai má của Hoắc Mẫn Lăng, trong giọng nói rõ ràng hàm chứa một chút sủng nịch.
Mặc cho Phương Vu Hi nhéo nhéo mặt mình, Hoắc Mẫn Lăng vốn đã tiếp nhận sự thật tàn khốc lại đem ánh mắt kéo về sách tham khảo trên bàn.
Tiếng chuông tan học chợt vang lên……
Tiết thứ nhất…… Coi như bình lặng……
Tiết thứ hai……
“Đề này hẳn là tính như vậy……”
Ba cái bàn nguyên bản còn cách xa nhau không biết từ lúc nào đã hợp lại thành một hàng dài, Hoắc Mẫn Lăng bị kẹp ở giữa, Phương Vu Hi cầm bút bi, chỉ chỉ lên các bước tính toán của mình, trong khẩu khí là tràn đầy tự tin.
“Không phải đâu, ta cảm thấy như vậy cũng có thể.” Hàn Kì cũng đã tụm lại đây, kề sát Hoắc Mẫn Lăng, lắc lắc đề giải của mình.
“Của ta giải dễ hiểu hơn.” Phượng nhãn khẽ liếc, Phương Vu Hi tà ác liếc mắt nhìn Hàn Kì một cái.
“Ai, thấy rõ ràng nga, là của ta giải dễ hiểu hơn.” Hàn Kì đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, ngòi bút gõ gõ trang giấy, đối với phương pháp của mình cũng phi thường tự tin.
“Của ta đơn giản hơn……”
“Của ta……”
“Của ta……”
Hai người cách Hoắc Mẫn Lăng, giống như hai đứa nhỏ đang vô tư khắc khẩu.
Lời nói phun ra bay đến hướng đầu tiên, đương nhiên là tiến vào trong lỗ tai vô tội của Hoắc Mẫn Lăng.
– -||…… Các ngươi……
Lão sư toán học đứng ở trên bục giảng, khóc không ra nước mắt……
Kính nhờ các ngươi nghe giảng một chút được không?
Tiết học thứ ba……
“Được rồi, mời một vị đồng học phía dưới lên bục giảng viết ra đáp án…… Ách…… Hoắc Mẫn Lăng đồng học, thỉnh đi lên……” lão sư tiếng Anh tươi cười đầy mặt chỉ lên nhất đại bảng đen tràn ngập đề mục, đầu óc theo phản xạ hộc ra cái tên người nào đó có thành tích học tập rất tốt, nhưng mà vừa nói đến một nửa, vẻ tươi cười trên mặt liền cứng lại.
Bởi vì……
Có lưỡng đạo ánh mắt cảnh cáo đầy nguy hiểm hung hăng trừng hắn.
Hiển nhiên, vấn đề của hắn chính là đã quấy rầy hai người đang bận nói chuyện với một người.
“Ách…… A, không nghĩ qua là gọi sai, hẳn là Dương Thanh đồng học mới đúng……” Thức thời vội vàng thay đổi một cái tên khác, bàn tay đang cầm sách giáo khoa của lão sư tiếng Anh đã bất giác run nhè nhẹ.
…… Đệ tử hảo đáng sợ nha……
Hoắc Mẫn Lăng vốn đang muốn đứng lên, vừa nghe thấy lời đính chính thì chỉ đành bất mãn ngồi xuống.
“Mẫn Lăng, ngươi sao lại thích đọc sách như vậy nha?” Vừa ngồi xuống dưới, Phương đại hội trưởng vốn còn đang trừng người lập tức thay đổi thành vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng hỏi.
“Hừ, con mọt sách thôi, bốn mắt như vậy thật sự là trời sinh cùng tiểu tử mọt sách chán ghét……” Cũng nhích lại đây, Hàn Kì vẫn không có chút lời hay ý đẹp.
Rồi mới thân thiết nói chuyện, tiếp tục bắt đầu nội dung……
Tiết thứ tư……
“Mẫn Lăng, một chút tới cơm trưa ngươi muốn đi đâu ăn?” Nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, Phương Vu Hi đã bắt đầu muốn lập tức tụ hội ăn cơm trưa.
Đại thấu kính khẽ hạ, Hoắc Mẫn Lăng một chữ một chữ dán lên quyển sách rậm rạp cổ văn, không có nghe đến câu hỏi bên cạnh.
“Úc…… Đương nhiên vẫn là hai cái bánh bao nhỏ nghèo kiết hủ lậu (ý nói món ăn quá nghèo nàn, ko phong phú)…… Thật sự là người dạng gì ăn dạng đó……” Bên kia cũng không quên vác theo một câu độc ngữ, Hàn Kì đẩy đẩy ghế dựa, phiêu nhãn lười nhác nhìn hai người còn đang tựa vào nhau. Thật sự là, còn tựa vào làm cái gì, ghê tởm muốn chết! Nhìn sao cũng thấy chán ghét!
“Không bằng một hồi cùng đi ăn đi.” Phượng nhãn tà mị nhìn Hoắc Mẫn Lăng, trong lời nói của Phương Vu Hi luôn mang hàm xúc đầy mệnh lệnh không cho cự tuyệt.
“Cùng hắn?” Hàn Kì nhíu nhíu mày, ‘Hắn’ tất nhiên là chỉ Hoắc Mẫn Lăng.
“Ngươi không thích cũng có thể không đi.” Phương Vu Hi đương nhiên không cần cùng Hàn Kì luôn bất hòa đi ăn cơm trưa gì đó, huống hồ, hắn cho tới bây giờ cũng không thích cùng gia khỏa này đi.
“Cái gì? Ta đây càng muốn đi!” Ngưỡng đầu lên, Hàn Kì khiêu khích nhìn Phương Vu Hi.
“Vì cái gì muốn đi?”
“Vì cái gì không thể đi?”
“Ngươi không phải không thích cùng ăn với Mẫn Lăng sao?”
“Không thích sẽ không ăn sao?”
“Ngươi không phải vẫn đều như vậy sao?”
“Kia ngoại lệ một chút sẽ chết sao?”
“Đúng.”
“= =! Họ Phương! Ngươi……”
Lải nhải khắc khẩu lại bắt đầu……
Hoắc Mẫn Lăng nâng đôi tai bỗng nhiên ngừng một chút, nhìn trên đồng hồ trên tường, sờ sờ bụng mình.