Đông Hoa sơn, Tây Lưu cung, Thiên điện phía bắc ——
“Không đợi nữa!” Tử Minh bật dậy, ở ngoài rừng một đêm, lại ngồi trong Thiên điện đợi hơn ba canh giờ, cộng lại người kia đã tiến vào Tây Lưu cung hai ngày một đêm, tiếp tục như vậy ——
Tử Minh không muốn nghĩ tiếp, cũng không muốn tiếp tục ngồi đây chờ chết.
Bước tới lại bị Bạch Liêm chặn lại, nhìn Tử Minh sắc mặt bất định, hắn lo lắng quyết không kém hơn kẻ luôn la hét này, hai ngày chưa ngủ, hơn nữa đêm phóng đãng trước đó, sức ép không nhỏ, chỉ là khuôn mặt lãnh đạm trầm ổn làm người khác không nhìn ra khác biệt.
Nhưng hắn không rõ, bản thân đến tột cùng đứng đây làm gì, thậm chí còn thỉnh cả Đại trưởng lão Hợp Kỳ luôn không hỏi thế sự, chẳng lẽ chỉ vì muốn tiếp tục đuổi giết người nọ? Nếu thực muốn giết người nọ, hắn cần gì phải tốn nhiều công phu như vậy.
Bạch Liêm thần sắc thay đổi, người ngoài tất nhiên là nhìn không ra.
Tử Minh cũng không dừng lại, vừa muốn đi ra, nhưng y vừa bước tới cánh cửa, đã thấy Cát Anh bước nhanh tới, động tác không khỏi chậm lại, Cát Anh thân là tổng quản Tây Lưu cung, phụ trách mọi việc trong Tây Lưu cung, nếu muốn tìm người thông qua y không thể nghi ngờ là một cách tốt, mình mặc dù không sợ bị khiển trách, nhưng dù sao chỉ là một người, nếu muốn trong thời gian nhanh nhất tìm được người cũng chỉ có thể dựa vào người ở đây.
“Thuộc hạ Cát Anh tham kiến Hữu hộ pháp” Cát Anh thấy Tử Minh không khỏi sửng sốt, lập tức tiến lên hành lễ, y mặc dù không nhậm chức ở Tây Hoa sơn, nhưng vẫn là người U Minh giáo, đối với vị Hữu hộ pháp dưới một người trên vạn người này cũng thật cẩn thận.
Tử Minh gật gật đầu, lập tức trở lại trong điện, Cát Anh vội vàng đến nhất định sẽ không vô sự tới quấy nhiễu.
Cát Anh theo Tử Minh vào Thiên điện, cung kính hành lễ với hai người trong điện, mới lên tiếng: “Người đã tìm được rồi, hiện liền đang ở thủy lao, xin hãy giáo chủ, Đại trưởng lão, Hữu hộ pháp yên tâm.”
Tử Minh mới vừa ngồi xuống liền đứng lên, Bach Liêm cũng nháy mắt xoay người lại, ánh mắt sắc bén trừng Cát Anh, bị hai người trừng mắt, dù đã trải qua nửa đời người, lại bao năm được mài luyện bên Hà Lân Sinh, Cát Anh cũng không nhịn được cứng ngắc, không tự chủ được cúi thấp mình thêm một chút.
“Người tìm được rồi?” Bạch Liêm hỏi, trong thanh âm thật sự là khó có thể nghe ra cái gì.
“Dạ, mới vừa tìm được trong rừng, hẳn là kẻ lọt lưới lần trước.” Cát Anh không khỏi lau mồ hôi lạnh, có người xâm nhập Tây Lưu cung, lại đến lúc này mới bắt được, hơn nữa đối phương còn không phải nhân vật nổi danh gì, nói ra thật chẳng chút vinh quang, huống chi y phụng mệnh thủ vệ Tây Lưu cung, lại nhận trước tin tức, bày thiên la địa võng lại vẫn sơ sẩy làm thoát một tên… Cát Anh âm thầm lau mồ hôi, làm việc bất lợi, bảo hộ bất lực đắc tội danh sẽ không nhẹ.
“Chính là thần tình chấm đỏ, xấu xí không chịu nổi?” Tử Minh nhanh xen vào một câu, thấy Cát Anh gật đầu, cuối cùng tâm treo tròn hai ngày một đêm cũng buông xuống.
“Người ở đâu, mau mang ta đi.” Nếu tìm được rồi, đương nhiên muốn nhanh chóng mang về bên người vẫn yên tâm hơn, vạn nhất lại xảy ra sai lầm gì, y sẽ kiệt lực mất.
Tử Minh có ý đó, Bạch Liêm tự nhiên cũng có ý đó, nhưng nơi này là Đông Hoa sơn, người bị bắt vì tội danh ám tập Tây Lưu cung, nếu muốn đem người đi, vô luận thế nào cũng phải cho chủ nhân nơi này một lời giải thích.
Cát Anh khó xử “Này ——” Người trước mắt đắc tội không nổi, nhưng muốn y giao người đơn giản như vậy thực không thể.
“Lúc trước Thái thượng giáo chủ phân phó phải bắt tất cả kẻ xâm nhập, thuộc hạ —— “
Bạch Liêm hợp thời mở miệng “Ngươi có thể giữ người” Bỗng nhiên dừng một chút lại bỏ thêm một câu “Trước khi Thái thượng giáo chủ xử phạt không được tra tấn.” Những lời này nói ra, có vẻ như yêu cầu, lại khiến người khác không thể phản đối.
Bạch Liêm có thân phận gì, mặc dù không rõ vì sao Hữu hộ pháp cùng giáo chủ lại coi trọng kẻ xấu xí kia, Cát Anh vẫn nhanh chóng đồng ý “Thuộc hạ đã sai người trị thương cho hắn, người tuy nhốt trong lao nhưng cũng là cách biệt, giáo chủ yên tâm.”
“Bị thương?” Tử Minh vừa nghe, lập tức lại trừng Cát Anh.
Cát anh nhanh chóng nói “Chỉ là thương ngoài da, không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại” Miệng nói như vậy, trong lòng đã không nói rõ tư vị, nghĩ một tù nhân còn đáng trân trọng hơn tổng quản y mấy ngàn lần.
Lúc này lão giả vẫn ngồi bên đột nhiên vuốt râu cười nói: “Nếu người đã bắt được, Hữu hộ pháp cũng không cần nóng vội, hay ở đây chờ Thái thượng giáo chủ ra, cũng dễ cầu để đưa người đi.”
Những lời này có y an ủi khuyên giải, Tử Minh làm sao lại nghe không hiểu, nếu mình chọc Thái thượng giáo chủ không vui, còn không bằng ngoan ngoãn chờ cũng dễ cầu mang người đi. Lại nghĩ tới, người cũng đã tìm được, lại hảo hảo nhốt trong lao hẳn không thể gây ra việc gì, cũng chỉ thêm mấy canh giờ, nghĩ như vậy Tử Minh lại ngồi xuống, cung kính thi lễ với Hợp Kỳ “Tử Minh nghe Đại trưởng lão.”
Đại trưởng lão Hợp Kỳ có thể nói là trưởng lão bốn đời, xét về vai vế trong giáo, có thể nói là đứng đầu, huống chi tiền giáo chủ còn là nghĩa tử của lão, thân phận địa vị không nghĩ cũng biết, cho dù là Bạch Liêm trên vạn người cùng với Tử Minh dưới một người trước mặt lão cũng không dám càn rỡ.
Cát Anh cáo lui, thẳng bước tới thủy lao, nhận tin y lập tức tới chỗ Thái thượng giáo chủ, nhưng lại bị ngăn đón ở ngoài, nói là bên trong từ hôm qua đến bây giờ vẫn cáu kỉnh, muốn cản Đại trưởng lão cùng giáo chủ, Hữu hộ pháp lại, sau đó Cát Anh tự nhiên không dám vào, vội vàng dặn dò Hồng Kế, tìm thời điểm bẩm báo sự việc, Cát Anh lập tức tới Thiên điện giải thích với đám người Bạch Liêm, có thể nói là ngựa không dừng vó, thế nhưng y ngay cả bắt được một “sửu nhân” “không đơn giản” mọi chuyện vẫn chưa xong.
Mới tới cửa lao, còn chưa kịp vào, đã bị hắc y lão giả từ bên trong đi ra ngăn cản đường, không phải ai khác, chính là một trong đôi lão phu phụ đã thất thủ trong rừng trúc, chỉ thấy này sắc mặt lão tràn đầy lo âu, hiển nhiên là có việc gấp.
“Cát tổng quản!”
“Đồ ông nếu không phải việc gấp, đợi lát nói sau.” Cát Anh một lòng đều đặt ở người bên trong, chỉ sợ có nửa điểm sai lầm, lúc này ngay cả có đại sự động trời cũng phải gác ra sau.
“Cát tổng quản xin dừng bước” Hắc y lão giả kéo Cát Anh qua một bên, Cát Anh tuy mất kiên nhẫn, nhưng nhìn bộ dạng hắc y lão giả sợ thực có đại sự gì liền không ngăn cấm.
“Đồ ông có chuyện nói mau.”
“Cát tổng quản” Hắc y lão giả chần chờ một chút, sắc mặt nặng nề ghé vào tai Cát Anh nói nhỏ.
Cát Anh nghe xong sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: “Ngươi xác định?” Nếu là thật sự, sợ y lúc này thật sự phạm sai lầm nặng rồi, Cát Anh một mặt tự trách mình sơ ý một mặt chán nản mình liều lĩnh.
Hắc y lão giả sắc mặt hiển nhiên cũng không khá hơn chút nào “Phu phụ chúng ta giao thủ hơn trăm với người nọ, vẫn có thể nhận ra người, người bên trong tuy cũng là thần tình chấm đỏ, nhưng chấm đỏ ấy là do mẫn cảm với thảo dược, không phải kẻ chạy khỏi tay phu phụ chúng ta trong rừng trúc.”
Cát Anh thực hoàn toàn hết hy vọng, đi qua đi lại vài bước lại nói với hắc y lão giả: “Ta đã biết, ngươi trước đừng nói ra việc này.” Nói xong cũng vội vàng vào địa lao.
Nước đổ khó hốt, sự tình đã báo lên, cho dù không phải người trong lao, y cũng chỉ có thể nói không thành có, vô luận người đến cùng có phải người muốn tìm lúc trước hay không, có phải ngườigiáo chủ cùng Hữu hộ pháp cần hay không.
Thần tình chấm đỏ, xấu xí không chịu nổi, cho dù tính sai cũng thực quá trùng hợp.
…
Độc Tịch thành, trong một khách *** ——
Lâm Minh Tiêu qua lại hai bước, nhìn về phía lão giả sắc mặt xanh mét, lập tức lại chuyển tầm mắt tới một người khác, chỉ thấy người nọ mày thâm tỏa tĩnh tọa một bên, cảm giác trầm ổn lại thêm tĩnh lặng, đối với người con trai độc nhất của sư tôn, Lâm Minh Tiêu vẫn luôn có vài phần cẩn thận.
“Bọn họ còn chưa trở lại?”
Đệ tử phái Thanh Dương canh giữ ở bên lắc lắc đầu, sắc mặt uể oải như mất cha mất mẹ.
Lâm Minh Tiêu không khỏi thở dài, này sợ thật sự là không về được, đang nghĩ như vậy, lão giả sắc mặt luôn âm trầm đột nhiên mạnh mẽ đập cái bàn, bát trà cũng chấn động không ngừng, mấy đệ tử trước cửa vốn đã sợ hãi rụt rè lại càng không dám thở mạnh, thậm chí bắt đầu nghẹn ngào, hiện tại bọn họ thật sự hối hận, hối hận gạt sư phó, đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, cuối cùng lại liên luỵ mấy sư huynh ——
Là hoảng sợ là sợ hãi? Đã không thể nói rõ, bình thường cho là mình không gì làm không được, ỷ có võ nghệ đã muốn nếm thử tư vị trừ bạo an dân nên hành động lỗ mãng dẫn đến hậu quả đáng sợ.
“Một đám hỗn trướng, một đám…” Lão giả cuối cùng đã nói không được nữa, vừa tức giận với đám nhóc không biết trời cao đất dầy thế nhưng gan lớn đến dám gạt lão một mình xông vào đầm rồng hang hổ kia, lại đau lòng mạng các đệ tử mình đang như đèn dầu trước gió, dù sao chúng cũng như miếng thịt trên người lão, lão sao có thể không đau không thương, Vương Cảnh Trung hít sâu một hơi, lại hung hăng ho khan vài tiếng, lão hận, hận bản thân không phát hiện đúng lúc, hận mình tại sao lại dạy ra một đám không nên thân.
Lại dám gạt lão, lại dám gạt lão ——
“Khụ khụ khụ khụ” Lão giả vốn tinh thần phấn chấn hiện tại lại lộ rõ sự già nua.
Đệ tử phải Thanh Dương bên cạnh lập tức đỏ vành mắt, nam nhi đổ máu không đổ lệ, nước mắt tới hốc mắt lại bị nén về, không muốn ở trước mặt sư tôn khóc thành tiếng.