Nghe kể, thời khắc chúng sinh sắp sửa lìa đời, ngay lúc đó, trong Tinh Hồn cũng diễn hoá hai quá trình.
Ân oán tình thù, rồi những nuối tiếc bi thương vẫn chưa báo đủ, sẽ từ từ bị tách rời, và như đã biết, biến thành Lệ khí, với đặc tính tồn tại ‘bất tán’, thời gian dài liền dẫn ra Lục Ương.
Còn các thứ kỷ niệm tươi đẹp, vốn dĩ đào sâu chôn chặt nơi tâm trí, định rằng sống để bụng, chết mang theo, thì lại lần nữa loé lên, trùng trùng hiện hữu. Chúng tựa như hoả hoa bất chợt nhen nhóm, thổi bùng cỗ Dục Hoả, Nhân Tộc vô tình mở được ngọn lửa Cầu Sinh.
”Ý niệm khác nhau, Ngã Dục chi Hoả theo đó cũng sẽ có phân biệt, vì thế hình thái của chúng không hề cố định. Chẳng hạn, Cầu Sinh Hoả ngoan cường, ‘Tư Lợi Hoả’ bùng nổ nhưng dễ đốt dễ tàn, còn ‘Sắc Dục Hoả’... Chậc chậc, nóng bỏng, bất quá tự hại thân...”
Rồi từ chính Dục Hoả, tiếp tục đản sinh Thất Tình - hay bảy cái cảm xúc, tâm lý của con người: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Cụ (#1). Mỗi một thứ đều do ham muốn thôi diễn ra, nó vừa song hành, vừa dẫn dắt con người; Dục tính, phải thêm cả Thất Tình, mới hoàn chỉnh thứ được gọi là Nhân tính - cái gốc của Nhân Tộc.
Lạc Thạch tiến vào Quang Hoàn, mau chóng thẳng lưng xếp bằng, đoạn chỉnh trang tư thế cho ngay ngắn, chuẩn bị lắng nghe. Vấn đề Tinh Hồn Bý Kỹ bắt đầu có sức hấp dẫn nhất định, và gã cũng tò mò, cảnh giới thứ năm của Nhân Tu - Tụ Tinh, đến cùng là quỷ dị ra sao, mà rất hiếm khi thấy Nặc lão đề cập.
“Thứ đến, Ngã Dục chi Hoả có khả năng biến đổi, dùng chính Thất Tình làm vật dẫn, từng bước tiến hoá lên ‘Tam Độc’, bao gồm: ‘Tham’, đại diện cho ham muốn bản thân, bắt buộc sở hữu bằng mọi giá, ‘Sân’ - thứ mình yêu thích, sẵn sàng vì nó mà ôm lấy chấp niệm, và ‘Si’ - ngu dốt vô minh, hoặc giả, cố tình không hiểu, bỏ mặc sự mông muội dẫn đường...”
Tinh Hồn là lĩnh vực cấm kỵ, tự cổ chí kim, số công pháp hoàn chỉnh tu luyện Hồn Kỹ xoè hai bàn tay liền đếm đủ, Nặc lão dù trước đây nằm trong số ít cường giả đỉnh cấp trên Phàm Nhân Lục Địa, thì cũng chỉ mới tự thân mục khán đôi ba lần.
“Ngoài ra, còn phải kể đến các loại tiên thiên thần thông trực tiếp dựa trên Tinh Hồn để thi triển, do huyết mạch thành công phản tổ, mà chỉ một vài cá thể may mắn thức tỉnh. Chúng được xếp vào nhóm ‘Dị Năng’ - những năng lực đặc thù, khả ngộ bất khả cầu, không thể mô phỏng hay tuỳ ý truyền thừa - nhằm phân biệt với Niệm Thuật, Vu Thuật, Võ Kỹ v.v...”
...
Tuỳ lão sư chợt dừng lại, đoạn lấy gậy trúc gõ nhẹ lên phía bên ngoài khay bạch sa mấy cái, mặt cát lập tức rung rinh xô đẩy, từng nét vẽ thanh mảnh đồng dạng nhoè đi.
“Trước mắt các trò, là hình thái khi Dục Hoả hiển hoá. ‘Không có ham muốn’ nên được định nghĩa như thế nào? Là bậc thánh nhân khổ hạnh, cả đời chay tịnh, hay một người đã nếm trải mọi thứ phàm trần, vượt qua thất tình? Thánh nhân mà vẫn mưu cầu thọ niên, thất tình thiếu mất hỷ, ái, lạc, vậy thì nào có phải ‘vô dục vô cầu’?”
Hoạ tự dần hiện ra trên cát trắng, lão niên với mái đầu trọc lóc, gương mặt béo núc ních tươi rói, có đến bảy phần giống Phiên bà bà, đôi tai to dài kỳ lạ, hàng mi bay phất phơ, khoác trường bào lộ bụng to như trống lớn, đang bệ vệ ngả lưng lên cái gối thêu chữ Dục nho nhỏ, trông hết sức tương phản. Thật khó đoán ông ta bao nhiêu tuổi, chỉ thấy hạnh phúc tràn ngập xung quanh, khiến lũ trẻ bất tri bất giác vén miệng cười theo.
“Muốn thực sự hiểu được chữ Dục, đòi hỏi trước hết phải lục dục viên mãn. Lòng không luyến tiếc bi ai, tâm liền vô dục vô cầu. Tiếu Diện Trường Mi (#2) lão nhân vốn là người đã nếm đủ thất tình, không còn thứ gì có thể khơi gợi lại dục tính của ông ta nữa. Nông dân ở Nam Cương theo phong tục lâu đời, chọn hình tượng no đủ phúc hậu này đại biểu cho Cầu Sinh Hoả, rồi đem thờ phụng cùng với Sơn Thuỷ nhị Thượng Thần và gia tiên trong mỗi nhà”.
Tiếng bàn tán râm ran Thực Dưỡng Phòng, buổi học đầu năm về chữ Dục cũng nhanh chóng trở nên sôi nổi.
...
Bên trong Tá Hồn Quang Hoàn, Lạc Thạch vẫn đang chăm chú nhìn hư ảnh trên tay Nặc lão, đồng thời lắng nghe giảng giải.
“Tinh Hồn là cái gốc của sinh vật sống, chứa đựng tất cả mọi thứ liên quan, từ thông tin, ký ức, thậm chí ngay cả tiềm năng tương lai, bằng phương pháp phù hợp liền có thể nhìn ra...”
Ngập ngừng một chút, đưa ánh mắt phức tạp hướng về phía Lạc Thạch, lão tiếp tục cất lời.
“Như ngươi đã biết, Tinh Hồn tại Nhân Tu đại viên mãn, sẽ đạt Phàm cấp tiểu thành, giải khai đệ nhất Cơ Hồn Toả, Tu Nguyên giả lúc này tự động thức tỉnh Tam Điểm. Sau đó, mãi tới tận cảnh giới cuối cùng của Địa Tạo Tứ Cảnh - Ngưng Thiên cảnh đại viên mãn, đệ nhị Cơ Hồn Toả mới được mở ra, đồng thời kích hoạt Tinh Hồn Nhị Biến...”
Bao gồm: ‘Lĩnh Vực’ và ‘Hiển Hoá’, trong đó, cái thứ hai - Hiển Hoá, sẽ tạo ra một cái Phân Hồn mang ý chí riêng, có thể tự do xuất khướu, thu phóng, nhưng chỉ giới hạn phạm vi phía bên trong của cái đầu tiên, tức Tinh Hồn Lĩnh Vực.
“Tụ Tinh, cảnh giới có thể dẫn động Thiên Khiển, thuộc Nhân Tu Ngũ Cảnh, chính là đem cái Tinh Hồn Hiển Hoá ở Ngưng Thiên, xuất hiện ở đây. Ngươi thử nghĩ xem, một kẻ mới chập chững bước chân vào tu luyện, bỗng dưng có được cái Tinh Hồn mạnh mẽ ngang ngửa với mấy lão quái cường giả lăn lộn ngàn năm, con đường sau này liệu chênh lệch cỡ nào?”
Lạc Thạch khẽ rùng mình, nếu như thế thì chẳng phải là đang nói, dùng Tinh Hồn đàn áp Tinh Hồn, đồng cấp liền không có đối thủ, thậm chí còn trực tiếp bỏ qua khoảng cách cảnh giới, vượt giai khiêu chiến hoàn toàn khả thi.
“Và quan trọng nhất...” Gã tủm tỉm cười, đoạn lẩm bẩm, “Phù hợp để bù đắp cho điểm yếu của mình hiện giờ. Tụ Tinh Cảnh này... Phải làm thế nào đây nhỉ?”
...
Chỉ sau ba ngày liên tục vận động kiệt sức rồi lại Thổ Nạp, kết hợp Dẫn Khí Tự Đả cùng với giấc ngủ mẫn tiệp, Lạc Thạch đã đưa cơ thể trở về trạng thái sung mãn nhất.
Hai giờ đêm, mưa phùn phất phơ, bóng ảnh nhỏ thó đang bay nhảy thoan thoắt, luồn lách dưới cánh rừng Trúc Quân Tử.
Khoảng thời gian nửa năm đi đi về về đồi Hủ Thực, gã đã tận dụng cái quãng đường nhàm chán này, biến nó thành bài luyện tập, mà theo Nặc lão giải thích, kêu là ‘Bộ Pháp’ - một trong hai nền tảng cơ bản để bước đầu nắm bắt Khinh Công.
Tu Chân Giả dưới Tạo Cực Cảnh, nếu thiếu đi pháp khí hỗ trợ hay phi hành võ kỹ đặc thù, thì vẫn chưa thể đằng vân giá vũ, tự do lơ lửng giữa không trung. Đây đồng thời cũng là đặc trưng riêng dễ nhận thấy nhất, để tiện cho việc đánh giá tương quan sức mạnh đối phương.
Ngoài ra, Khinh Công còn bao gồm cả ‘Thân Pháp’, nhằm mục đích tăng cường khả năng né tránh, thông qua việc cung cấp cho cơ thể hàng ngàn hàng vạn ‘ký ức’ phản xạ, nhiều tới mức trở thành vô điệu kiện. Đến khi đó, do bản thân không phải mất thời gian thu nhận thông tin chuyển về não bộ, tiến hành xử lý rồi mới mệnh lệnh hành động, nên tốc độ lập tức tăng vọt gấp mấy lần.
Đối với phàm nhân, phương pháp này chẳng mấy khả thi, bởi nội việc biến một cái phản xạ từ có điều kiện trở thành vô điều kiện thôi, đã tiêu tốn của họ rất nhiều công sức, ấy vậy mà Nặc lão vẫn yêu cầu ‘số lượng’ bỏ sỉ, không khỏi làm gã giật mình. Tuy nhiên, chúng, bằng một cách nào đó, lại giống như được đo ni đóng giày riêng cho Lạc Thạch, khi dựa trên hai thế mạnh sẵn có: Cực tốc ghi nhớ và Tâm Phân Tứ Dụng, tạo điều kiện thuận lợi để gã mau chóng lĩnh hội Thân Pháp.
Lạc Thạch chuyền cành hết sức ‘mượt mà’, thỉnh thoảng mượn sức đàn hồi lao vọt đi, tiếp đất lăn mấy vòng trên thảm lá. Trong hoàn cảnh bóng tối mờ mịt, Khinh Vũ càng rơi càng dày phía trên đầu cản trở tầm nhìn, gã vẫn có thể nhắm chuẩn thân trúc đang lay động mà đạp vào, đồng thời sửa cổ chân, chỉnh hướng tuỳ tâm sở dục.
“Trúc Quân Tử nếu đương còn Tâm Diệp thì cả cây chỉ có một thân đơn thẳng tắp rắn rỏi. Đến khi bị Thục Nữ Hoa Đằng ôm lấy, chúng mới từ cái gốc duy nhất thuở ban đầu, dần toả ra thành khóm lớn, tuy mảnh khảnh nhưng cũng dẻo dai hơn rất nhiều...”
Giọng Nặc lão vang lên bên tai, đều đều giảng giải.
Thiếu niên quân tử như cây trúc vẹn nguyên Tâm Diệp, nhiệt huyết sôi nổi nhưng khá cực đoan, dẫn tới ngoan cố cứng đầu, đối mặt bão lớn càng muốn vươn cao, thích lấy cứng đối cứng, thường không lượng sức mình nên hay phải nếm quả đắng.
Lão niên quân tử, tương tự khóm trúc đã già, thân cành bị lùn và nhỏ bớt, tuy vậy, phần rễ lại phát triển rộng và sâu thêm, giông tố dẫu dữ dội cũng chẳng thể may mảy tổn hại, thậm chí còn cố tình nương theo, hò reo huy vũ.
“Lão phu từng dùng Thiết Châm Đằng cải thiện Lĩnh Vực Trinh Sát của ngươi, bây giờ tiếp tục lấy Trúc Quân Tử để chỉ điểm Khinh Công cho ngươi. Thạch đầu tử, nghe kỹ đây: ‘Bộ Pháp tựa thiếu niên, Thân Pháp lại như lão niên’. Mau quan sát và tự mình thể nghiệm đi thôi...”
Bí mật Khinh Công, chỉ đơn giản nằm ở hai thứ:
Đầu tiên, là trọng tâm. Chỉ cần trọng tâm chưa rơi ra ngoài, cơ thể vẫn vững chãi như kê đá dưới chân, hay nói cách khác - giả sử học được cách chủ động dịch chuyển thứ này, thì người đó sẽ luôn nắm giữ ‘thăng bằng tuyệt đối’ trong phần lớn trường hợp, Thân Pháp nhờ đó trở nên đa dạng và xảo diệu hơn rất nhiều.
“Tự do điều khiển trọng tâm ư?” Lạc Thạch lẩm bẩm, đoạn thở hắt.
Thực Chiến Quyền Pháp, bên cạnh hàm chứa triết lý tá lực đả lực vay mượn từ Miên Hoa Quyền, thì còn dung nhập cả Bách Thủ Cầm Nã của Ma Ảnh Thánh Đàn. Chúng thực tế là chuỗi những đòn vật khoá đặc biệt âm hiểm, có thể dễ dàng bóp chết đối thủ, từng hơn một lần thống trị các thể loại võ đài đơn đả độc đấu ở Trái Đất vào đầu thế kỷ 21.
Kẻ thông thạo Cầm Nã, trước nhất bao giờ cũng tìm mọi cách áp sát và đè nghiến con mồi xuống, nên đòi hỏi khả năng cẩm nhận trọng tâm cực kỳ nhạy bén. Về mặt này, gã sơ sơ đã nắm chút kiến thức.
Tiếp đến, là cổ chân, đóng vai trò giống với gốc trúc, yêu cầu linh hoạt, nhưng cũng phải chắc chắn, bởi toàn bộ sức nặng đều dồn cả vào đây.
“Nới khớp cổ chân ra, bởi nếu chúng bị khoá cứng, cơ thể sẽ lập tức khựng lại, trong sinh tử đối chiến, là chết, không phải nghi ngờ...”
Chuẩn bị vượt qua mảnh trúc lâm, Lạc Thạch giảm dần tốc độ, mồ hôi ướt đầm lưng áo, tâm trí bất giác buông lỏng, thả trôi mông lung. Trời đột nhiên nổi gió lớn, mấy cành trúc gần đó vặn vẹo ngả nghiêng, đung đưa mấy lượt, đoạn đồng loạt vụt về phía gã.
“Thân tựa lá liễu, gặp gió liền reo...”
Lạc Thạch thì thào, mặt không biểu tình, đôi đồng tử lạnh nhạt hướng khoảng trống ở giữa, chỉ thấy khoé miệng gã vén lên nửa vành hưng phấn, mặc cho làn roi trúc đã giáng xuống rất gần.
“Hiểu rồi! Ra là vậy...”
...
Ngày thứ tư sau cái đêm sét đánh, Mục tử khi chắc chắn bản thân không mang di chứng gì, mới chịu chui ra khỏi hang.
Ba huynh đệ Noạ Bức từ đâu xuất hiện, khúm núm xun xoe, bất quá khi trông thấy gương mặt nó, thì thái độ lập tức tái dại, đoạn lắp bắp.
“Nhị ca, ca... Trên trán ngươi?”
“Cái gì trên trán ta?” Mục tử cũng hốt hoảng hỏi lại.
“Cháy... Thành sẹo sao?”
Đúng là đám lông giữa mi tâm Mục tử do phải trực tiếp hứng chịu lôi điện mà đã bị đốt trụi, nhưng nó khẳng định không có thương tổn, thì ‘vết sẹo’ này làm sao có được.
Vội vàng tìm mặt nước soi vào, sau một hồi ngắm nghía, Mục tử lần nữa im lặng trầm tư.
“Quái lạ... Không phải sẹo... Mà là lông mới mọc đã có hoạ tiết như vầy. Đặc điểm của loài bạch kiêu ở đây à?”
Nhúm lông tơ trên đỉnh đầu, kỳ thực mang màu nâu đất đậm, trông hết sức tương phản với tuyết vũ của nó, nên rất dễ nhận ra, chỉ là, hoa văn hay hình dáng hiện tại thì hoàn toàn chưa rõ.
Ngồi nửa ngày trời, Mục tử đành thở dài, rồi như sực nhớ điều gì, nó quay người, lẩm bẩm.
“Ài... Đoán già đoán non vô ích, Nặc lão chắc biết câu trả lời a...”