Trong Tam Trực Đấu nói riêng, và kiểu chơi ‘Lục Đạo Nhân Phẩm’ nói chung, luật hơn thua tính theo bộ sáu thẻ được thành lập.
Mạnh nhất là ‘Tử Dẫn Thần Truyền’, bộ thẻ đứng đầu trong thế ‘Liên Dẫn Đơn Truyền’, sáu thẻ có phẩm đều thuộc Thần cấp, mang màu liên tiếp kề nhau tính từ Tử sắc.
Tiếp đến là thế ‘Đồng Đỉnh Toàn Phong’, gồm đầy đủ sáu phẩm phân biệt, nhưng chỉ duy nhất một màu, bộ cao nhất tên Tử Đỉnh Lục Phong.
Ngoài ra, lần lượt còn bộ Nguỵ Truyền, hợp nhóm bốn thẻ, Dị Truyền ba thẻ, cùng phẩm, có màu liền nhau; Tứ Lĩnh, Tam Thốn - từ bốn, ba thẻ đồng sắc.
Bộ đôi đồng phẩm liền màu gọi là ‘Đề Thăng’, chỉ được phép đi cùng Nguỵ Truyền tạo thế ‘Đột Bích’, còn bộ đôi cùng màu kêu ‘Song Hỗ’, ghép với Tứ Lĩnh biến thành ‘Hộ Sơn’.
Trò đen đỏ cũng lắm công phu, nếu ngươi chỉ ở cấp độ người chơi, thì sẽ cho rằng cờ bạc đơn thuần là may rủi. Con bạc khát nước ngay lập tức hiểu được, đổ trường hoàn toàn là nơi đấu đá bịp bợm, bằng mọi cách để gian lận mà không bị phát hiện, kể cả phải dùng những ngón nghề khủng bố tâm lý. Còn nhà cái, dĩ nhiên ngồi làm lão đại sau màn, khống chế toàn cục, ngoài những ngón tay thượng thừa, thì tinh thần lại cũng hết sức vững vàng, bởi vì họ trường vốn.
Lạc Thạch chăm chú xem khoảng mười phút, qua chừng năm ván cược, sau khi nắm rõ hoàn toàn luật chơi, gã đã cảm thấy không còn hứng thú. Những thứ này, gọi dễ hiểu thì là cờ bạc, còn bản chất nó cũng vẫn giống như những bài toán xác suất. Thầm nhẩm tính trong lòng, gã liền lắc đầu cười tủm tỉm, tỉ lệ chiến thắng thấp như vậy, làm gì có cơ hội làm giàu? Từ nãy đến giờ, qua mấy lượt đặt cửa, nhà cái dù thẻ không đẹp lắm, cũng vẫn được ôm tiền về, nếu xét ra trên diện rộng, toàn bộ tiền người thua đem luân chuyển cho kẻ thắng một phần, còn lại là đổ vào túi mấy tay chủ sòng.
‘Giải thưởng lớn’ kích thích rất mạnh vào lòng tham của mỗi cá nhân, Đổ trường lại được bố trí thiên la địa võng, con bạc như thiêu thân mắc vào lưới nhện, càng cố giẫy giụa càng bị quấn chặt. Sức hấp dẫn mê hồn đến từ cái cảm giác dùng may mắn của mình đè nát nhân phẩm người khác, cay cú khi vuột mất một số tiền lớn, hay đơn giản chỉ là những thế thẻ đẹp long lanh vô tình được chia.
Bên Liệp Thương Dã Cẩu Đội, tráng hán kia dường như vừa lúc đã xong việc chính, cười ha hả vỗ vai Mại Ngầu, hướng Phiên bà bà cất lời.
“Bàn bảo mẫu, đa tạ đã sắp xếp Chẩn Y. Tật Lang ta không có gì ngoài cái tiểu mệnh rách nát trời đày khó chết này, về sau bà bà có lời nhờ cậy, Tật mỗ liền không chối từ”.
Kẻ nọ tên Tật Lang, khoảng tam tuần, mặt nhọn dài, mắt xếch như cáo, ria mép lởm chởm, khi nói còn lộ ra răng nanh nhọn hoắt. Vóc người hắn vừa phải săn chắc, toàn thân nổi lên những nhóm cơ chằng chịt kỳ lạ, đặc biệt hai ngón cái đều rất dài, khiến cảm giác đôi bàn tay to lớn dị thường.
“Hừ, Tật Lang ngươi, nếu bỏ qua cái tính tham lam không cần mạng, thì cũng có thể được coi là nhân tuyển tốt để làm rể của Bàn bảo mẫu ta a. Lạc Hoa tiểu nha đầu đó, vẫn thường hay hỏi ngươi đấy. Ngươi tính sao đây hả?” Phiên bà bà vừa lẩm bẩm đếm tiền, liếc cũng không thèm liếc, vừa nói với Tật Lang.
Hắn đang vỗ ngực khoái trá ăn nói, nghe vậy lập tức thay đổi thái độ, tiếng cười im bặt, nhũn ra như con chi chi.
“Bàn bảo mẫu à, bà bà hẳn phải rõ quy củ của Liệp Thương Hội hơn Tật mỗ chứ? Dù Lạc Hoa tiểu thư rất yêu thích ta, nhưng ta cũng không thể vì thế mà bán lỗ a. Liệp phẩm Lạc gia nếu cứ y theo giao kèo, thì chưa chắc toàn bộ đã do Dã Cẩu Đội trực tiếp săn được, mà phải tuân thủ quy định của Liệp Thương Hội, đem mua bán với các đội thành viên trực thuộc bên trong nội bộ trước. Để gom đủ đơn hàng của bà bà, đội ta mười phần vất vả, chi phí thuốc men tăng vọt, mà mùa này tỷ giá đổi trác tại Phân Đà Bách Tính Hạt lại đang khá thấp. Ài, mạng có thể vứt, chứ làm ăn không thể biết lỗ mà vẫn đâm đầu được đâu...”
“Hứ, ta đã mặc cả câu nào chưa?” Phiên bà bà hừ một cái, đoạn dúi mấy xâu tiền vào tay Tật Lang, tiếp lời “Tật Lang ngươi cứ nhìn tiền là sáng mắt, hệt như khi tiểu Lạc Hoa mỗi lần trông thấy ngươi. Cũng may là, cái bản tính ‘tham’ kiểu con sói bựa ngươi, Bàn bảo mẫu ta còn chấp nhận được a...”
Mại Ngầu gật đầu chào, rồi tiến tới, mím môi vận sức nâng xe hàng cồng kềnh, chậm rãi cất bước. Phiên bà bà ngó thấy bóng dáng thấp thoáng của mấy đứa trẻ đang đứng chung quanh, cũng phẩy phẩy tay với Tật Lang, bước ra khỏi cửa, đằng sau vẫn nghe tiếng cười giòn của hắn.
“Ha ha, đối với Tật mỗ, tham tiền thuần tuý chỉ là bản chất, còn tín nhiệm không đổi, mới đúng chuẩn bản mệnh ta. Bà bà cứ yên tâm, có được lời hứa của Tật Lang này, không hề đơn giản đâu đấy. Bất quá, Lạc Dược Trai thì tuyệt đối luôn là đối tác làm ăn ưu tiên số một, được nợ Bàn bảo mẫu ân tình, thì nào có quá đáng gì? Ha ha ha...”
Lạc Thạch thầm nhẩm tính, còn nửa tiếng nữa là đến lúc phải quay lại ao nhỏ, thu hoạch Thục Nữ Lệ Sương. Dự định rằng sẽ quanh quẩn thêm một lúc, gã đổi hướng quay về phía Phiên bà bà rồi vẫy vẫy, sao đó liền nhanh chóng tiến vào sâu hơn trong chợ. Dòng người càng lúc càng tấp nập chen lấn, tiếng cười nói chúc tụng, chửi bới, ngã giá lẫn lộn, ồn ã náo nhiệt. Hai đứa Ngoan Khải còn cố tần ngần một lúc chỗ chiếu bạc, đợi Lạc Thạch gọi mới tiếc nuối rời đi.
“Chuồn thôi, Thạch đầu tử”, tiếng Nặc lão vang lên “Chúng ta còn phải hái Tâm Diệp nữa, bây giờ là vừa đẹp. Hôm nay chợ phiên đông bất ngờ, càng dễ bề hành động, hắc hắc...”
Bọn người Nặc lão cẩn thận như thế cũng phải, cái hình dáng hài tử Liệp Nhân Vũ năm sáu tuổi cứ như miếng mồi ngon cho thảo khấu, trẻ con bỏ ra ngoài một mình thời đại này cũng quá là liều lĩnh, nguy hiểm tính mạng ngập tràn, bủa vây khắp mọi nơi.
Vừa thấy Phiên bà bà ghé vào gian hàng ‘Đặc sản Thiên Căn Lĩnh’, gã điềm nhiên rẽ sang ngách nhỏ, theo đường thẳng tắp từ khu vực vòng trong của chợ mà tìm về chỗ ao nhỏ. Khoảng cách thầm được ước lượng trong đầu, cứ hướng này chạy một mạch là gần nhất, tuy nhiên lại phải di chuyển phần lớn quãng đường trong rừng Sĩ Biệt Thụ, nên sẽ có chút hiểm trở hơn.
Lối tắt lúc nào cũng cần trả giá bằng khó khăn, chẳng hạn như bây giờ, gã đang phải xuyên qua khu trung tâm chợ, đám đông còn chen chúc hơn cả ban nãy.
Trắc Bảo Lâu dựng cả một rạp lớn phía trước cửa, choán gần nửa sân giữa, dùng rất nhiều Dạ Tinh Sa (#1) trang trí trên mái bằng vải bạt trong suốt, dụng công bố trí chúng tựa như Tinh Đồ. Tiệc sinh thần của Yên Ngưu Chấn bắt đầu khi chợ vừa họp, hiện đã rất nhộn nhịp, phường tạp kỹ khuấy động phong trào đếm ra cũng được mấy nhóm, người tung hứng chậu hoa, kẻ nuốt kiếm phua lửa. Chỉ thấy Yên Tam Khôi đứng nói cười không ngớt nơi bục tiếp khách, đằng sau là phông đỏ viết bốn chữ lớn ‘Bách Tinh Yên Tiệc’ màu vàng bay lượn, trông hết sức phô trương.
“Dạ Tinh Sa đãi tại Thác Bậc Thang, vải bạt trong suốt kia cũng được bện từ vỏ cây Thấu Bì (#2) ở Đồi Kỳ Thụ. ‘Bách Tinh Yên Tiệc’, chậc chậc, lố bịch nó cũng đạt cái tầm vĩ mô, hắc hắc...”
Nặc lão ghé mắt nhìn qua, liền kể vanh vách nguồn gốc của mấy thứ hào nhoáng, cái tên nghe kêu hết sức, khiến Lạc Thạch cũng phải tặc lưỡi. Nhưng mà, tiếc là giờ không đúng lúc để xem hội lắm, gã lập tức tập trung vào đám đông trước mặt. ‘Ghi nhớ thần tốc’ cứ thế tự nhiên kích hoạt, lưu lại toàn bộ mọi vật đang cản đường vào não bộ. Các quỹ đạo chuyển động, nắm bắt quy luật, dự đoán tình huống bất ngờ có thể phát sinh, trong phạm vi ba mét quanh thân, đều được Lạc Thạch phân tích kỹ càng.
Di chuyển trong tình trạng phải tính toán như thế này, giống như một trò ‘tự kỷ’ mà gã tự nghĩ ra để chơi ở Trái Đất, lâu dần đã thành thói quen, nên não bộ chẳng phải chịu áp lực nào, thần kinh cũng hoàn toàn thư thái. Chính bản thân Lạc Thạch cũng không để ý, trò chơi ngày nhỏ, nhưng được rèn giũa liên tục suốt nhiều năm, vô thức tạo thành ‘lĩnh vực cảnh giới’ của riêng gã, bất kỳ thứ gì lọt vào bán kính bảy bước chân, lập tức bị định vị.
Chân vững vàng, eo dẻo dai, lách trái lách phải, Lạc Thạch mau chóng xuyên ngược dòng người, lướt qua khu vực vòng ngoài chợ, nhảy tót vào sau một bụi cỏ cao. Cơ thể có chút nóng lên, mồ hôi lấm tấm trên mặt, gã cũng không chậm bước chân, tăng nhịp hơi thở lên gấp đôi lúc bình thường, cứ thế chạy thẳng. Sương mù lúc này đã mỏng đi, theo tốc độ di chuyển thoăn thoắt, thỉnh thoảng gã lại phải nhảy lên hoặc cúi xuống để né mấy gốc cành như bất ngờ hiện ra.
“Khoảng một ngàn năm trăm mét đường chim bay, nãy giờ mình đã chạy thẳng hơn bốn phút, tức là còn gần ba trăm mét nữa là tới, có thể từ từ đi bộ lại được rồi...”
Nghĩ đoạn tốc độ liền chậm lại, Lạc Thạch nhanh chóng điều hoà hơi thở, chân hiện giờ chỉ nhấc những bước lớn, mắt ngước nhìn vòm lá Sĩ Biệt Thụ dày đặc phía trên, thỉnh thoảng có vài tia nắng sớm thấp thoáng rọi qua.
Ao nhỏ đã ở trước mắt, bên phải là mảnh rừng hoa Thục Nữ lúc đầu, nhưng Lạc Thạch chỉ đi ngang qua mà không có rẽ vào, bởi Nặc lão đang giục gã hái Tâm Diệp, rồi hẵng quay về đây lấy Lệ Sương. Liếc thấy hai cái bát vẫn còn đó, mọi thứ y nguyên không khác gì ban đầu, gã mới yên tâm lướt qua, đoạn đi thêm hơn trăm bước chân, liền đã đứng trong một khu rừng Trúc Quân Tử xanh rì, cây nào cũng thẳng tắp, nhưng chỉ cao chưa tới hai mét. Mùi trúc thanh ngọt, quấn lấy nắng thu trong vắt, khiến tinh thần Lạc Thạch vô cùng tỉnh táo.
“Hê hê, Thạch đầu tử, thoải mái không? Quên chưa nói, Trúc Quân Tử khi còn Tâm Diệp có tính khử trùng khá mạnh, nên lá thường của nó cũng có thể nhai nát mà dùng đắp vết thương. Mùi và vị đều rất không tệ...”
Rướn người bứt xuống một phiến lá trúc, đưa lên ngửi ngửi rồi nhấm nháp thử, Lạc Thạch cũng đã trông thấy Tâm Diệp lấp ló. Nghển cổ nhìn, gã lẩm bẩm.
“Và chúng cũng rất nhạy cảm với Sĩ khí nữa, có phải không Nặc lão?”
“Ồ, tuy không phải đặc biệt lắm, nhưng đúng là như thế”, Nặc lão ngạc nhiên, dù kiến thức này tưởng chừng phổ thông, nhưng không phải ai cũng biết “Phàm nhân cũng chỉ coi trọng Sĩ Biệt Thụ bởi đặc tính kỳ lạ hỗ trợ cho việc thủ thành. Trúc quân tử ngoài điểm nổi bật nhất là sát khuẩn, thì chẳng mấy được người để ý tới, rằng chúng gặp Sĩ khí liền lớn nhanh, lúc nào cũng tươi tốt. Từ đâu mà ngươi nhận ra?”
“Là đũa ăn trong Trai, hầu hết là làm bằng thân trúc Quân Tử, nếu vãn bối không nhầm, thì chắc tại tính khử trùng cao giúp đũa ăn hằng ngày không bị hỏng mốc. Bát lại được làm từ gỗ Sĩ Biệt, chúng càng chắc thì đũa càng sạch, không phải sao, Nặc lão?”
Kê chân lên viên đá gần đó, Lạc Thạch với tay bẻ oằn cả cành trúc xuống, vừa bứt lấy Tâm Diệp vừa nói tiếp.
“Với lại Trúc Quân Tử bình thường trong sách có ghi, thân rất cứng khó bị uốn cong, cao tới ba bốn mét lúc trưởng thành. Người xem, vãn bối trẻ con cũng có thể dễ dàng kéo chúng xuống, trong khi Sĩ Biệt Thụ lại rất xum xuê, không phải do thiếu Sĩ Khí, mà bị ảnh hưởng thì là gì?”
“Ha ha ha, vô cùng bất ngờ, Thạch đầu tử ngươi rất có năng khiếu làm Dược Sư đấy. Nếu lỡ đen đủi không thể Tu Chân, mở Dược Điếm kiếm tiền, nỗi dõi tông đường sao còn phải lo nghĩ...”
Lại với tay hái một cái Tâm Diệp khác, gã cũng chỉ thờ ơ trả lời.
“Tiền bối có thể đừng vừa khen vừa doạ ta được không? Tiện đây vãn bối còn muốn biết, tại sao hoa Thục Nữ khi khép lá lại không thể đọng sương? Chẳng lẽ cơ chế lạ đời đó, cũng là liên quan tới... Sĩ khí?”
Lệ Sương của hoa Thục Nữ, tính thẩm thấu rất mạnh, được coi là dược dẫn hoàn hảo cho luyện chế, thích hợp nhất khi hỗ trợ hợp đan, hay ‘làm nguội’ Đan Lư v.v... Nhánh Hoa Thục Nữ đỏ chói kiêu sa quả thật gặp Sĩ khí liền rụng mất, nhưng lá vì thế mà nở to ra, cả ngày đều có thể ngưng đọng và cung cấp sương mai cho đất đai phía dưới, thúc đẩy đem nguồn dinh dưỡng nuôi dưỡng cây cối xung quanh, kể cả cơ chế e thẹn khép lá cũng bị loại mất, hết sức kỳ diệu.
“Hưởng lợi gián tiếp dễ nhận thấy, là hai loài Trúc Quân Tử và Sĩ Biệt Thụ. Nhưng lão phu lại cho rằng, Sĩ khí kỳ thực tác động rõ nét nhất lên Hoa Thục Nữ, còn tất cả các biểu hiện tích cực khác trên thực vật xung quanh, đều chỉ giống như hệ quả tất yếu từ mấy giọt Lệ Sương này. Kẻ vô tri coi thường, cũng sẽ không thể biết khó khăn khi muốn lấy chúng. Riêng cái việc khi không có Sĩ khí, bị chạm vào liền khép lá tán sương, hay ngoài gỗ Sĩ Biệt thì chẳng có gì đựng được, đều đã đủ khiến người ta nản lòng. Trước đây khi chưa phát hiện ra Sĩ Biệt Thụ vùng Nam Cương, thì chỉ có cách sử dụng trực tiếp, vô cùng bất tiện. Mà nếu không cẩn thận chạm phải, chờ uống xong tách trà, thì may ra nó mới lại xoè ra, rất phí thời gian. Lệ sầu mỹ nữ mà, tuy dễ chảy dễ dừng, nhưng khó lau khó hứng a...”