Đối với
Thượng Quan Uyển Nhi, trong trí nhớ mất trật tự của Tam hoàng tử chết đi có vài lần xuất hiện qua. Thượng Quan Uyển Nhi là nữ quan được hoàng
hậu sủng ái nhất hiện nay, hiệp trợ hoàng hậu quản lý thâm cung, rất có
quyền lực. Mà Tam hoàng tử sở dĩ từ trong đình bị đày đến tiểu viện hẻo
lánh nhất ngoại đình này, nghe nói cũng do tay nàng mà ra. Bởi vậy, thời điểm Triệu Vô Cực nghe đến tên Thượng Quan Uyển Nhi, bản năng cảm thấy
một trận chán ghét.
- Vào đi!
Mặc kệ trước đó Tam hoàng tử có thái độ gì đối với Thượng Quan Uyển Nhi, hiện tại Triệu Vô Cực cùng Thượng Quan Uyển Nhi lại không có ân oán,
huống chi hắn cũng muốn nhìn một chút mục đích đến đây lần này của vị nữ quan có quyền có thế nhất.
- Thượng Quan Uyển Nhi bái kiến Tam hoàng tử.
Nhìn Tam hoàng tử nằm bên cạnh mép giường, trên khuôn mặt tinh xảo của
Thượng Quan Uyển Nhi xuất hiện một vẻ hoài nghi. Không phải nói Tam
hoàng tử thân trúng kỳ độc, mỗi ngày ho ra máu, đã có vài ngày không
sống tốt sao. Thế nào bây giờ nhìn lại sắc mặt hồng nhuận, không có bộ
dạng chút nào của người sắp chết.
- Không cần đa lễ, mời ngồi!
Triệu Vô Cực một điểm ý tứ đứng dậy cũng không có, trái lại không kiêng
nể gì cả đánh giá nữ quan trước mắt, một người dẫm chân sẽ rung động cả
thâm cung Đại Đường. Thượng Quan Uyển Nhi tuổi tác tầm mười sáu mười bảy tuổi, so với tưởng tượng của Triệu Vô Cực còn muốn nho hơn nhiêu. Tuy
rằng nhỏ tuổi, nhưng nàng tuyệt đối là một mỹ nữ, khuôn mặt tinh xảo,
khí chất dịu dàng, giống như tiên nữ từ trong tranh đi ra. Trên người
mặc dù mang trang phục cung nữ, nhưng vô luận là chất vải hay hình thức, đều đẹp đẽ quý giá hơn nhiêu so với các cung nữ khác, cho thấy địa vị
không giống người bình thường của nàng. Bởi vì thay hoàng hậu giúp đỡ
việc thâm cung trong thời gian dài, làm cho khí chất của nàng so với
những cô gái bình thường mạnh hơn rất nhiều.
Triệu Vô Cực không thể không thừa nhận, những người đẹp ở kiếp trước dù
có trang điểm khuôn mặt một trăm lần cũng khó có thể theo kịp một phần
vạn của Thượng Quan Uyển Nhi. Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ
điêu sức, Thượng Quan Uyển Nhi vừa dịu dàng lại lộ ra khí chất thanh
thuần có thể gạt bỏ tất cả sự mỹ lệ từ trang sức nhân tạo. Đối mặt với
ánh mắt không kiêng nể gì cả từ Tam hoàng tử, trong lòng Thượng Quan
Uyển Nhi hiện lên một vệt tức giận, lại nhìn bên người Tam hoàng chất
một đống lớn quần áo cùng trang sức, trong lòng đối với Tam hoàng tử lần thứ hai hạ thấp. Nếu như trước đó Thượng Quan Uyển Nhi vẫn còn đồng cảm với cảnh ngộ của Tam hoàng tử, như vậy hiện tại trực tiếp nghĩ hắn là
bùn nhão không có triển vọng.
- Đây là Giải Độc Đan mà Hoàng hậu nương nương ban cho điện hạ, có thể
giải tất cả kỳ độc, dùng xong suốt đời bách độc bất xâm, còn có thể
cường thân kiện thể, khôi phục thương thế.
Thượng Quan Uyển Nhi lấy ra bình ngọc sứ, cẩn thận đặt ở bên người Triệu Vô Cực. Sau đó lui về phía sau một bước, bảo trì khoảng cách với Triệu
Vô Cực, trên cái trán tinh xảo không tự giác nhăn lại. Trên người Tam
hoàng tử có mùi vị gì đó, thối chết. Triệu Vô Cực đương nhiên nhìn thấy
sự chán ghét trong mắt nàng, thần sắc thản nhiên nói:
- Làm phiền nữ quan. Thay ta tạ ơn long ân của Hoàng hậu nương nương.
Thượng Quan Uyển Nhi đi khỏi tiểu điện của Triệu Vô Cực, hít một hơi
thật sâu. Xoay người nhìn lại tiểu điện lờ mờ phía sau, trên mặt xuất
hiện một vòng hồ nghi. Tam hoàng tử cho nàng cảm giác rất kỳ quái, rõ
ràng là một thiếu niên vừa tròn mười lăm tuổi, nhưng lại cho nàng một
loại cảm giác tang thương ở người trưởng thành. Đồng thời nàng vẫn còn
từ trong lời nói và việc làm của Triệu Vô Cực cảm thụ được một cỗ lạnh
nhạt phát ra từ trong xương. Lại liên tưởng đến Tam hoàng tử trong nhận
thức trước đó, Thượng Quan Uyển Nhi càng thêm mê muội.
- Hắn rốt cuộc là dạng người gì?
Thượng Quan Uyển Nhi lần đầu tiên sản sinh hứng thú đối với vị Tam hoàng tử luôn bị người khác bắt nạt. Trong tiểu điện lúc này, Triệu Vô Cực mở bình ngọc, đổ ra một viên đan dược màu xanh biếc.
"Giải Độc Đan? Hoàng hậu có ý gì? Lẽ nào mụ ta không hy vọng Tam hoàng tử chết?"
Triệu Vô Cực chau mày, không rõ ràng lắm dụng ý hành động lần này của
hoàng hậu, tự nhiên không dám mạo muội dùng đan dược. Bách độc bất xâm
tuy rằng mê người, nhưng cùng mạng nhỏ so sánh thì không là cái thá gì
cả. Huống chi hiện tại trong cơ thể Triệu Vô Cực đã không còn kịch độc,
càng không cần phải dùng giải dược.
- Hừ. Trước thu lại đã! Sau này sẽ chậm rãi nghiên cứu. Hiện tại Triệu
Vô Cực cũng không có tâm tư đi tra xét viên thuốc này là thật hay giả.
- Điện hạ, người nhanh trốn đi, Tứ Hoàng Tử bọn họ đến!
Một buổi tối không có lộ diện tiểu cung nữ Dao Cơ bưng một bàn thức ăn, vẻ mặt hoang mang rối loạn chạy vào.
- Vội cái gì, hắn chẳng lẽ có thể ăn ta hay sao?
Tuy rằng không rõ tình huống, nhưng Triệu Vô Cực rất là dửng dưng, sinh
tử đều đã trải qua, còn có cái gì đáng sợ hãi. Về phần trốn? Triệu Vô
Cực càng cảm thấy không cần thiết. Với tư cách một gã lính đánh thuê
quốc tế, đầy tay máu tươi, người khác trốn hắn còn nghe được.
- Không phải, điện hạ thân thể còn chưa khỏe, Tứ điện hạ tới lần này là nhằm vào người, ta lo lắng ngài lại xảy ra chuyện gì đó.
Dao Cơ không có bị sự dửng dưng của Triệu Vô Cực ảnh hưởng, mà vô cùng
khẩn trương nói. Nếu như tiểu nha đầu có thể di chuyển hắn, chỉ sợ đã ôm lấy hắn bỏ chạy mất tích rồi.
- Ầm!
Cửa lớn Tiểu cung điện bị người dùng sức đá văng, cửa gỗ lâu năm không
được tu sửa không chịu được sức nặng, trực tiếp vỡ vụn trên mặt đất.
Triệu Vô Cực mày nhíu lại càng sâu, trên mặt hiện lên một vẻ không ngờ.
- Xem ra đã không kịp. Dao Cơ, ngươi đi làm việc của ngươi đi! Ở đây không còn chuyện của ngươi.
- Không, Dao Cơ không đi.
Tiểu cung nữ trái lại rất có nghĩa khí đứng lại nói. Triệu Vô Cực vừa cảm động vừa buồn cười.
- Yên tâm đi, nói thế nào ta cũng là Tam hoàng tử, trong hoàng cung này, ai có thể làm gì ta!
- Lần này... Dao Cơ chần chờ.
- Khẩu khí thật lớn, một tên nghiệt chủng như ngươi cũng dám tự xưng
hoàng tử. Ngày hôm nay bổn hoàng tử sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi một chút.
Theo thanh âm kiêu ngạo vang lên, một tên tiểu mập mạp mười bốn mười lăm tuổi mang theo một đám thái giám đi tới. Tiểu cung nữ Dao Cơ bị hù dọa
cả người run lên, bản năng trốn về phía sau lưng Triệu Vô Cực. Đối với
tên Tứ hoàng tử kiêu ngạo này, Triệu Vô Cực trong trí nhớ mất trật tự
của Tam hoàng tử thấy rất nhiều lần.
Tứ Hoàng Tử được Lan phi sinh ra, mà phụ thân Lan phi là nhất phẩm Đại
học sĩ của triều đình hiện nay, quyền cao chức trọng, vì thế địa vị của
Lan phi trong hoàng cung cũng gần bằng với hoàng hậu cùng Trân phi. Cũng tạo thành tính cách không coi ai ra gì của Tứ hoàng tử Lý Kỳ. Mà người
không hề có bối cảnh, cũng chẳng bao giờ tập võ như Tam hoàng tử Lý Lân
tất nhiên sẽ là đối tượng khi dễ để tìm niềm vui của y.
- Ngươi nói ai là nghiệt chủng?
Sắc mặt Triệu Vô Cực triệt để âm trầm. Kiếp trước Triệu Vô Cực xuất thân cô nhi, chịu đủ khi dễ, rất không thích nghe nhưng câu có tính vũ nhục
như "Tạp chủng" "Nghiệt chủng", có thể nói một câu nói của tiểu mập mạp
Tứ hoàng tử hoàn toàn đánh vào nỗi đau của Triệu Vô Cực.
- Ở đây trừ ngươi còn có ai! Thế nào, không muốn nghe? Ta càng muốn nói, nghiệt chủng, nghiệt chủng...
BA...! Một tiếng giòn vang. Tiểu mập mạp vẻ mặt không thể tin nổi bưng má trái.
- Ngươi... dám đánh ta?
- Đánh ngươi thì sao, còn để cho ta nghe được hai chữ kia, ta sẽ giết ngươi!
Ánh mắt băng lãnh của Triệu Vô Cực gắt gao nhìn chằm chằm Tứ hoàng tử.
Sát khí giống như thực chất khiến Tứ hoàng tử rơi vào hầm băng. Nhưng
rất nhanh Tứ hoàng tử kịp phản ứng, một khuôn mặt béo nhanh chóng đỏ
bừng. Tự nhận là Tiểu Bá Vương chốn hoàng cung Tứ Hoàng Tử bởi vì bị sát khí của Triệu Vô Cực trấn trụ mà triệt để thẹn quá thành giận.
- Hỗn đản, hỗn đản, ta muốn giết ngươi...
Tứ Hoàng Tử phát sinh tiếng hét như tiếng heo kêu. Thân thể hơi có vẻ
mập mạp nhằm phía Triệu Vô Cực, tốc độ không ngờ vô cùng nhanh chóng
- Bành!
Triệu Vô Cực tuy rằng nhìn rõ động tác của Tứ hoàng tử, thế nhưng cỗ
thân thể này của hắn không có trải qua bất luận tu luyện gì, tuy rằng tố chất mạnh hơn người ở kiếp trước rất nhiều, nhưng so sánh cùng Tứ hoàng tử đã qua huấn luyện, vẫn chênh lệch rất lớn. Lần đầu tiên Triệu Vô Cực sở dĩ có thể cho Tứ hoàng tử một cái tát, là vì Tứ hoàng tử căn bản
không nghĩ tới Triệu Vô Cực dám phản kháng, dám tại trước mặt nhiều
người như vậy cho y một cái tát đau. Rầm! Một đống móc treo quần áo bị
đánh bay, hoa phục tinh xảo loạn cả một đoàn.
- Khụ khụ
Triệu Vô Cực kịch liệt ho khan, trong mắt hiện lên một vòng không thể
tin nổi. Hắn không nghĩ đến thân thủ tên mập mạp này lại không thua kém
chính mình kiếp trước. Phải biết rằng, kiếp trước Triệu Vô Cực chính là
lính đánh thuê đứng đầu, thân thủ tuyệt đối thuộc về trình độ hạng nhất
thế giới.
- Không tu luyện qua võ đạo mà cũng dám ra tay, thực sự là không biết sống chết!
Tứ Hoàng Tử khinh thường nói. Một kích vừa rồi đem Triệu Vô Cực đánh bay, trong lòng Tứ hoàng tử khoan khoái đi rất nhiều.
- Khụ khụ, tiếp tục đi!
Triệu Vô Cực gian nan đứng lên, một đôi mắt hổ gắt gao nhìn chằm chằm Tứ hoàng tử. Trong lòng Tứ Hoàng Tử run lẩy bẩy, ngay sau đó giống như núi lửa phún trào.
- Ngươi đã không sợ chết, bổn hoàng tử ngày hôm nay sẽ thành toàn cho
ngươi! Tiễn ngươi đi gặp con mẹ ngươi. Tứ Hoàng Tử xông lên, một cái
quét chân quét ngang lồng ngực Triệu Vô Cực.
- Bành! Triệu Vô Cực dùng hai tay đón đỡ, chỉ cảm thấy có một cỗ sức lực vô cùng lớn kéo tới, thân thể lui về sau vài chục bước, hai cánh tay
hầu như mất đi tri giác. Ngực kịch liệt đau nhức, giống như có thể phun
ra cả máu.
- Ngươi có phục hay không? Trên mặt Tứ Hoàng Tử lộ ra thần sắc đắc ý.
- Tiếp tục đi! Triệu Vô Cực cố đè nhộn nhạo trong ngực, thấp giọng rít gào nói.
- Không biết sống chết!
Tứ Hoàng Tử lần thứ hai xông lên. Vẫn dùng chiêu thức cũ, chỉ là lực đạo lại nặng thêm vài phần, chân chỉ hơi đá qua, ngay cả không khí đều phát sinh ra tiếng rít. Sắc mặt Triệu Vô Cực căng thẳng, hắn vô cùng khẳng
định, nếu như mình còn dùng cánh tay đón đỡ, kết quả tốt nhất cũng sẽ là cánh tay bị đá gãy.
- Không thể ngạnh kháng!
Triệu Vô Cực quả quyết làm ra phán đoán, thân thể bỗng nhiên chùng xuống hóp lưng lại như mèo lao về phía trước, đầu vai hung hăng húc vào dưới
háng Tứ hoàng tử. A...! Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, Tứ hoàng tử cả người bị đánh bay ra ngoài, bưng háng lăn trên mặt đất.
- Tứ Hoàng Tử! Bốn gã thái giám theo đến đây hoàn toàn lúng túng chân tay
- Đau, đau quá... Tứ Hoàng Tử đau nhức lăn qua lăn lại trên mặt đất, nước mắt nước mũi tùm lum, thoạt nhìn dị thường thống khổ.
- Không được, nhanh đi thái y quán.
Bốn gã thái giám bất chấp việc tìm Triệu Vô Cực gây phiền phức, nhanh
nhẹn nâng Tứ Hoàng Tử dậy chạy vội ra ngoài. Nhìn bọn họ mang trên người Tứ hoàng tử nặng 200300 cân mà vẫn như cũ bước đi như bay, có thể phán
đoán bốn gã thái giám này đều có tu vi võ đạo bất phàm.
- Điện hạ, phải làm sao bây giờ? Dao Cơ từ trong trạng thái thừ người
khôi phục lại, ngay sau đó mặt như màu đất. Trái lại sắc mặt Triệu Vô
Cực chỉ hơi đờ đẫn, không có chút nào lo lắng sợ hãi.
- Chuyện này cùng em không có quan hệ, hơn nữa trên danh nghĩa em cũng
không thuộc về cung nữ hầu hạ ta, hiện tại lập tức rời khỏi, không nên
chen chân vào chuyện này.
Triệu Vô Cực đối với tiểu nha đầu cảm giác không tệ, không muốn hại nàng không duyên cớ mất mạng.
- Ta
- Đi mau! Đây là mệnh lệnh!
Triệu Vô Cực sầm nét mặt, tiểu cung nữ không thể làm gì khác hơn là rưng rưng rời đi. Tất cả mọi người đều đã đi, Triệu Vô Cực không tự giác méo cả miệng, hắn vươn tay trái, nắm cánh tay phải, dùng lực giật mạnh.
Răng rắc một tiếng, trên mặt Triệu Vô Cực xuất hiện thần sắc thoải mái.
Chiêu vừa rồi kia, Triệu Vô Cực đã dùng hết toàn thân lực lượng, vai đều bị đụng đến mức trật khớp. Có thể tưởng tượng ra việc Tứ Hoàng Tử sẽ
đau đớn thế nào.
- Thế giới này còn muốn thần bí hơn nhiều so với Hoa Hạ, võ đạo cực kỳ
hưng thịnh, xem ra là ta đã xem thường người trong thiên hạ rồi!
Triệu Vô Cực lo lắng nói. Một tên tiểu hoàng tử hoành hành ngang dọc
trong thâm cung đã có thực lực như vậy, chớ nói chi là thế giới bên
ngoài càng thêm rộng lớn. Chưa có giây phút nào, Triệu Vô Cực lại muốn
ra khỏi hoàng cung để tham quan thế giới bên ngoài như lúc này. Triệu Vô Cực một lần nữa ngồi lại trên giường, cầm lấy thức ăn mà Dao Cơ bưng
tới băt đâu ăn. Đối với một gã lính đánh thuê quốc tế trong khi chấp
hành các loại nhiệm vụ nguy hiểm mà nói, Triệu Vô Cực đã có thói quen dù cho có ở đâu, vào thời gian nào đều phải bảo trì trạng thái đỉnh cao.
Hắn tuy không rõ ràng lắm đánh tứ hoàng tử sẽ có hậu quả gì, nhưng vô
luận phát sinh chuyện gì, hắn cũng sẽ thản nhiên đối mặt.