Một âm thanh âm nhu cùng lúc phát ra khi một bóng người bước vào đại
viện Tần phủ. Hai người Tần lão và Cao lão ở trong đại sảnh dù hơi chút
chật vật nhưng vẫn ngay lập tức chỉnh lý quần áo, ra ngoài nghênh đón.
Tần gia, Cao gia đều là những thế lực đáng tin cậy của hoàng gia, đối
với hoàng quyền rất coi trọng, cũng bởi do thân cận với hoàng thượng nên lão gia tử cũng không dám chậm trễ mà làm lỡ việc.
- Ồ? Lão công tước, ngài bị làm sao vậy? Trung niên thái giám rõ ràng
rất quen biết Tần Mục lão nguyên soái, thấy dáng vẻ bầm dập của lão,
liền ngạc nhiên hỏi.
- Hề hề, không cẩn thận nên ngã, hóa ra là Tiền công công, bệ hạ dĩ
nhiên phái ngài tới đây, phải chăng có đại sự gì đúng không?
Tần lão công tước né tránh câu hỏi của Tiền công công, chỉ cười cười
nói. Cao Đạt lão thái gia đứng phía sau thì suýt nữa ngã dập mặt, may
chỉ thoáng hơi lảo đảo mà thôi. Cái lão hàng Tần Mục này, da mặt quá
dầy, đến cái lý do mà cũng quá giả dối. Đường đường là cường giả bát
phẩm Võ Tông đỉnh cao, lại bị ngã đến múc bầm dập ư? Ngươi lăn lộn trên
Tinh Thần Thiết hay là đập mặt vào Long Văn Cương hả!!! Đến lý do cũng
không biết đường mà tìm cho hợp lý, thiệt là một lão già thô bỉ bất
kham!!!
- Cao lão thượng thư cũng có ở đây. Xem ra không cần nhọc công ta phải đi thêm một chuyến nữa.
Bệ hạ có chỉ, mời hai vị lão thái gia ngay tức khắc tiến cung. Tiền công công thấy bộ dáng chật vật, lôi thôi của hai lão, sao mà không biết
được chuyện gì xảy ra cơ chứ. Chỉ là trong lòng không lý giải được một
điều, đó là từ lúc nào mà Cao lão gia tử lại có đảm lược này, dám đến
phủ nguyên soái tìm Tần lão nguyên soái mà đánh nhau đây.
- Tiến cung, bệ hạ có nói là chuyện gì xảy ra không?
Cao lão gia tử liền lên tiếng hỏi. Chuyện này có liên hệ tới Cao gia của lão, không thể không hỏi cho rõ ràng được! Huống chi còn có thể thấy
được cái bộ dáng bối rối của Tần lão thất phu kia, tâm tình của lão cũng vô cùng thư sướng.
- Hoàng cung mới có được một con Địa Long nhất giai, bệ hạ muốn mở linh
thú yến, nên thỉnh chư vị lão gia tử tới trước dự tiệc!!! Tiền công công vừa cười vừa nói.
- Địa Long? Linh thú yến? Bệ hạ từ lúc nào lại có thể hào phóng đến như thế?
Cao lão gia tử mới dứt lời liền ăn ngay một cước của Tần lão. Cao lão
gia tử cũng biết bản thân lỡ lời, nên cũng gắng nhịn không nói. Tuy rằng bọn họ là nguyên lão tam triều, nhưng mà nói như thế chung quy vẫn là
bất kính với bệ hạ.
- Tiền công công, không biết linh thú yến này trừ mấy lão gia hỏa chúng ta tham gia, còn cho phép những người khác không?
Tần lão nguyên soái liền hỏi ngay. Hiện tại trong lòng lão nguyên soái
vô cùng thấp thỏm. Bởi nếu bức họa kia thực sự là hoàng tử thì chính
mình cần phải chuẩn bị tốt để khỏi bị mất mặt.
- Bệ hạ khai ân, cho phép các lão gia tử có thể được phép mang theo đệ
tử ưu tú của gia tộc, thế nhưng tốt nhất chỉ nên mang theo một người,
bởi dù sao thì nhân số mà nhiều thì số thịt linh thú được chia sẽ không
nhiều.
Những lời này đều là nói cho Cao lão gia tử nghe, dù sao thì dòng chính
Tần gia bây giờ chỉ còn lại có Tần Tuyết Linh, mà Cao gia thì lại có một ổ con cháu. Nếu như không hạn định nhân số, với cái tính tham lam của
lão, đến món lợi nhỏ cũng tính thì lão rất có thể mang theo cả một ổ con cháu nhà lão, mà cái yến tiệc của bệ hạ thì lại không phải cái chợ bán
đồ ăn. Cao gia giỏi về kinh thương, nên sự tham lam cái lợi nhỏ đã ăn
sâu vào trong huyết thống gia tộc. Đối với tiệc rượu miễn phí từ trước
đến nay chưa biết thế nào gọi là khách khí hết. Đương nhiên Cao gia cũng có một ngoại lệ khác, chính là đại công tử Cao Thế Huân, người duy nhất lấy tiêu tiền làm nhiệm vụ chính của bản thân, là người bị chính Cao
lão gia tử mắng là bại gia tử quần áo là lụa.
- Mang theo hậu bối gia tộc? Nói như vậy thì chư vị hoàng tử của bệ hạ
cũng có thể sẽ xuất hiện? Cao lão gia tử vừa bị đạp qua một bên liền
chen vào, trong lời nói tràn đầy chờ mong. Tần lão gia tử hung hăng lườm hắn một cái.
- Bệ hạ cũng không có nói, chúng ta cũng không nên suy đoán. Hai vị, lời nói ta đã truyền rồi, hai vị tranh thủ thời gian chọn người đi, bệ hạ
đang chờ đó!!! Tiền công công lắc lắc đầu nói.
- Làm phiền công công, Lão Lâm, dâng trà!! Tần lão nguyên soái lúc này
mới nhớ tới việc mời trà Tiền công công, nhưng nhìn lại đại sảnh một
mảnh hỗn loạn, tay vừa vươn ra liền dừng lại ngay trên không.
- Đừng. Lão công tước, ngài cũng đừng bận tâm làm gì. Ta còn phải đi
thông tri cho mấy vị gia chủ khác, thực thứ lỗi, không thể bồi tiếp
được!!! Thấy điệu bộ của Tần lão nguyên soái thì Tiền công công cũng
hiểu được, ngồi uống trà trong phòng khách lúc này có chút không hợp lý.
- Ha ha, công công đi thong thả, có thời gian nhất định phải tới đây
uống chén trà nha. Tần Mục lão nguyên soái cười chăp chăp tay. Đưa tiễn
Tiền công công xong, khuôn mặt mo của Tần lão nguyên soái lập tức xám
xịt lại.
- Cao Đạt, lần này ngươi phải giúp lão phu rồi!!
- Dừng, muốn chỗ tốt của lão phu, không có cửa đâu! Lão phu còn có việc, không rảnh ở đây đùa với ngươi.
Cao lão thái gia vừa nhìn cũng biết Tần lão nguyên soái muốn hắn làm gì, thật vất vả lắm mới có cơ hội thấy được lão hàng này phải ăn đau khổ,
sao mà Cao lão gia có thể bỏ qua được cơ hội này đây. Về phần bệ hạ sẽ
trừng phạt nghiêm khắc Tần lão nguyên soái thì Cao lão thái gia cũng
không tin. Có thể nói cả Đại Đường hoàng triều chỉ cần hoàng thất vẫn
còn ổn định thì địa vị Tần gia chắc chắn sẽ vĩnh viễn vững chắc.
- Chờ đã, ngươi làm cái gì mà phải đi. Bệ hạ yêu cầu lập tức tiến cung.
Đây chính là thịt của nhất giai linh thú đó, đi trễ là sẽ bị mấy tên gia hỏa kia xâu xé. Hai huynh đệ chúng ta phải đồng tâm, đại triển quyền
cước thì mới có thể có cơ hội được!!! Tần lão nguyên soái kéo Cao lão
lại nói.
- Ta đi, ngươi có thể văn nhã một chút được không, mở miệng ra là thịt
linh thú. Cũng không phải là chưa có ăn qua. Hơn nữa nhất giai linh thú
dù cung cấp tinh khí thì cũng không đủ cho chúng ta trùng kích bình
cảnh. Có dùng thì cũng có được gì đâu cơ chứ? Cao lão gia tử bất mãn
nói.
- Ngươi biết cái gì, lão tử đương nhiên là chướng mắt với thịt linh thú, nhưng mà tôn nữ của ta cần!!! Tôn nữ của ta đã là bát phầm Võ Sư, không chừng có thể nhờ vào thịt linh thú mà tiến thêm một phẩm nữa!!! Còn có
tên đầy tớ kia nhà ngươi cũng có ở đây. Tiểu tử đó cũng không tệ, tuy có chút ăn chơi trác táng, nhưng mà so với tiểu tử ngươi năm xưa thì có tố chất hơn nhiều. Tần lão nguyên soái trừng mắt nói.
- Mả mẹ nó, ngươi có ý gì, chẳng lẽ còn muốn bị đánh nữa? Muốn lão tử
mang cái tên phá sản kia tới sao, không phải định làm mất mặt lão tử hay sao? Cao lão gia tử phẫn nộ, rõ ràng cả hai cùng một niên kỷ, ngươi lại mở miệng một tiếng tiểu tử, chả khác gì giáo huấn mình như là tôn tử
của hắn vậy, quả là một lão hàng khốn khiếp.
- Ngươi? Tái luyện lại hai năm đi! Đừng nói nữa. Tôn nữ ta tới rồi. Vốn
Tần lão nguyên soái đang xoa xoa tay chuẩn bị động thủ thì nghe được
tiếng bước chân xa xa, liền lập tức buông tha cho Cao lão gia tử, lại
chỉnh lại quần áo. Thậm chí còn vận chuyển chân khí tiêu trừ đi vết sưng trên mặt. Cao lão gia tử động tác cũng không chậm hơn là mấy, gặp mặt
mấy người đồng bối thì sao cũng được, nhưng ở trước mặt tiểu bối thì
phải bảo trì thân phận.
- Cữu gia gia!! Người sao lại tới a? Tần đại tiểu thư mang một thân
trang phục tuyết trắng, có chút kinh ngạc nhìn Cao lão gia tử với vẻ mặt hiền lành kia. Trong ấn tượng của nàng, từ khi nãi nãi mất, Cao lão gia tử chưa từng một lần nào qua thăm.
- Không có việc gì, chỉ là tới tìm gia gia con thương lượng chút chuyện
thôi, à, cái tên phá sản nhà ta đâu rồi? Kêu hắn tới đây, chúng ta tới
hoàng cung kiếm ít chỗ tốt đi.
Cao lão gia tử khinh đạm nói một câu cho qua. Tần đại tiểu thư rõ ràng
không tin, bởi nàng nhìn kỹ khuôn mặt già nua của hai lão gia tử thì có
thể thấy được một ít các vết ứ đọng nhàn nhạt. Tần Tuyết Linh giả bộ như không có nhìn thấy nhưng mà trong lòng đang cười tới mức quặn cả ruột
lại.
- Đi hoàng cung? Con cũng phải đi?
- Đương nhiên, bệ hạ mời dự linh thú yến, nha đầu ngươi càng có lộc ăn,
đây chính là tinh thịt của nhất giai Địa Long, khó có cơ hội có được thứ tốt. Mau đi thay đồ đi. Tần lão gia tử trả lời.
- Gia gia, kiếm được tin tức của tên tiểu tặc kia không? Tần đại tiểu
thư bất chợt hỏi, rõ ràng có hứng thú hơn với việc có thể bắt được tên
tiểu tặc hơn là đi dự tiệc hoàng cung. Về phần thịt của nhất giai Địa
Long thì Tần đại tiểu thư cũng chẳng quan tâm cho lắm.
- Chuyện này Linh nhi, nếu không con mang người đi tìm tiếp đi. Hoàng
cung không đi cũng không sao. Chỉ là bữa tiệc dành cho mấy lão già chúng ta mà thôi. Tần lão nguyên soái liền uyển chuyển nói, cười tủm tỉm nói. Cao lão gia tử vừa nghe, thầm nghĩ trong lòng, lão hàng này hóa ra muốn che giấu chuyện lão phát hiện ra tiểu tử bị truy nã kia là hoàng tử,
không muốn cho tôn nữ biết.
- Khụ khụ, Linh nhi à! Theo như cữu gia gia biết thì người mà con tìm kia, hẳn sẽ đi dự yến tiệc đó.
- Cao Đạt, ngươi câm miệng cho ta!!! Tần lão gia tử sắc mặt giận dữ nói. Một đôi mắt hổ hung hăng trừng trừng nhìn thẳng Cao lão gia tử. Cao lão cũng không hề tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn lại. Hai lão già bảy tám
mươi tuổi cũng không hề để ý hình tượng mà đứng trợn trừng hai con mắt
lườm nhau.
- Thật à, con đi thay quần áo ngay đây!! Tần đại tiểu thư chẳng thèm để ý hai lão già đang trợn trừng mắt nhìn nhau, tâm tình trở nên vui vẻ trở
về viện tử của mình.
Cao lão gia tử cũng không chịu yếu kém hô lên. Ngồi trên xe ngựa tiến
vào hoàng cung, Cao đại công tử phi thường phiền muộn. Đầu tiên là bị
Tần lão gia tử lệnh cho vẽ một trăm bức họa kẻ gây họa kia. Chính mình
thiếu chút nữa đã gãy cả cổ tay, thật vất vả mới có thể hoàn thành được
nhiệm vụ, chưa kịp nghỉ ngơi chút nào thì lão gia tử nhà mình lại như
gió lốc lao tới, không nói hai lời cho hắn hai cước rồi mang hắn lên
trên một chiếc xe ngựa của Tần gia, bắt hắn lái xe hướng về phía hoàng
cung. Thương cảm thay Cao đại công tử, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, nào có
nếm qua mùi vị của một phu xe, hắn ngồi trên xe điều khiển mà cứ xiêu
xiêu vẹo vẹo, đoạn đường hắn đi qua đã đụng phải vô cùng nhiều hàng quán bán rong, khiến cho Cao lão gia tử quát mắng hắn không ngừng. Hoàng
cung Đại Đường, điện Thừa Ân.
- Lão Tam hôm nay ra ngoài? Lại còn đánh bay Tuyết Linh quận chúa mà
trẫm đích thân sắc phong vào giữa sông sao? Ngươi có nắm chắc tin tức
này là thực không?
Sau khi nhận được tin tức Ngự Lâm quân báo lên, hoàng đế bệ hạ liền phái tâm phúc của mình đi điều tra ngay lập tức. Không ngờ sau khi tìm hiểu
rõ mọi chuyện lại có thể khiến cho hắn kinh ngạc đến như thế. Một chuyện kinh thiên động địa như vậy lại do đứa con thứ ba mà mình chả bao giờ
quan tâm đến gây ra. Trong tay hoàng thượng vẫn còn cầm bức họa do Cao
đại công tử vẽ, trên mặt không dấu nổi thần sắc bất ngờ.
- Là thật, ta đã từ phía Trích Tinh Lâu nhận được tình báo vô cùng chính xác, chuyện này xác thực là do một tay Tam hoàng tử gây nên.
Trước mặt hoàng đế là một vị trung niên văn sĩ, từ ngữ khí mà hắn thể
hiện, có thể thấy thân phận người này không chút tầm thường.
- Trẫm có cảm giác, trong chuyện này có điều cổ quái, mấy năm gần đây
trẫm chẳng có chút quan tâm nào tới lão tam, bởi vì không chút kì vọng
gì với hắn. Lẽ nào là trẫm đã nhìn nhầm sao? Hoàng đế bệ hạ có chút buồn bực nói. Hoàng đế bệ hạ tự nhận mình có con mắt nhìn người thế mà con
trai mình lại không thể nào nhìn thấu được, đây thật là một sự châm chọc vô cùng lớn.
- Bệ hạ, Tam hoàng tử nếu thực sự có thể khơi dậy lòng hiếu kì của lão
tổ tông thì thể hiện rằng hắn có chỗ hơn người. Có thể trước đây chúng
ta quả đã nhìn nhầm, Tam hoàng tử quả là kẻ thiên tài tu luyện võ đạo.
Trung niên văn sĩ thấp giọng nói.
- Trong một ngày có thể từ một người bình thường biến thành tứ phẩm Võ
Sĩ, loại tu luyện này quả không tầm thường. Nhưng mà trẫm nghĩ rằng hắn
có thể đạt được thành quả như thế là nhờ vào tinh thịt Địa Long mà thôi. Nếu thế thì thiên phú của hắn phải không quá tốt mới đúng. Hoàng đế cau mày phân tích.
- Bệ hạ, người nghĩ xem, kẻ có thể một lần ăn hết một trăm cân thịt Địa
Long thì sẽ có được tu vi bao nhiêu? Mà Tam hoàng tử một lần ăn nhiều
như thế, không chỉ không bị làm sao, mà tu vi cũng khó khăn lắm mới đạt
tới tứ phầm Võ Sĩ a, đây chính là vấn đề đấy. Trung niên văn sĩ nói
tiếp.
- Đúng thế, xem ra trên người lão Tam có khá nhiều bí mật đây, Văn Viễn, trẫm quyết định rồi, sẽ cho bọn hài tử lên sân khấu thôi!! Giờ đây thế
cục Đại Đường bất minh, mà đám con trai trẫm đứa nào cũng đã trưởng
thành, đứa nào cũng có hổ lang chi tư Hiện giờ tâm tư các đại gia tộc
đều bất định, mà Đại Diễn Tông cũng đang nhìn chằm chằm chúng ta, ẩn
chứa trong đó là một cơn lốc loạn lạc. Hơn nữa từ tâm tư của lão tổ tông thì quan hệ của chúng ta với Đại Diễn tông sợ rằng khó có thể bình
thường lại như trước. Nếu như lần này chúng ta cho thanh trừ một số
thành phần ở đế đô thì chắc chắn Đại Diễn tông sẽ thành một vật cản cho
sự tiến bộ của hoàng triều ta, nên phải triệt để diệt trừ bọn chúng. Mà
các thế lực cỏ đầu tường kia cũng sẽ bị bức bách phải lựa chọn cho thật
kỹ càng. Lý Chấn Viễn âm trầm nói.
- Ý bệ hạ chính là thông qua sự tranh giành của các hoàng tử để dẫn động các thế lực khắp nơi, sau đó thanh trừ hết những kẻ tâm địa không tinh
thuần đúng không? Trung niên văn sĩ trong nháy mắt liền hiểu ra được tâm tư hiện tại của hoàng đế bệ hạ.
- Đúng thế, ngồi chờ bọn chúng nhảy ra không bằng để trẫm nhử chúng ra.
Huống chi giang sơn Đại Đường chúng ta cũng cần có một người thừa kế
càng phải thêm cường thế hơn. Lý Chấn Viễn cười cười nói.
- Bệ hạ, lẽ nào người. Trên mặt trung niên văn sĩ hiện lên sự kinh ngạc.
- Đúng thế, tối đa năm năm thôi, trẫm có lòng tin có thể phá vỡ bình
cảnh tiến vào Tiên Thiên lĩnh vực. Đến lúc đó ta đã không còn thích hợp
ngồi ở vị trí này nữa rồi. Lý Chấn Viễn vẻ mặt vui vẻ tươi cười nói. Tuy rằng hoàng quyền rất mê người, nhưng nếu so ra với các cường giả Tiên
Thiên võ đạo thì, có lẽ không thể bằng được. Riêng thọ nguyên lâu dài
kia thôi đã khiến cho người người phải động tâm vô cùng.
- Chúc mừng bệ hạ, nếu thật sự là như vậy, thì chúng ta bây giờ quả thực nên bắt đầu tiến hành bồi dưỡng các vị hoàng tử rồi.
- Ngươi đại diện trẫm triệu tập chúng lại đi, cũng để cho chúng có thời
gian để làm quen với mọi người. Tuy số lượng hoàng tử Đại Đường đông
đảo, nhưng hiện nay chỉ có Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử là đủ yêu cầu, Tam hoàng tử Lý Lân bất quá mới chỉ mười lăm tuổi, dựa theo chế định của
hoàng thất thì không cần thiết phải tiếp xúc với các vị đại thần. Dù sao càng sớm tiếp xúc với sự phồn hoa đô thị thì càng gây nên bất lợi cho
các vị hoàng tử.