Chưa đến Lưu phủ, bọn Hạng Thiếu Long đã giật mình, thì ra trước phủ ngựa xe nghìn nghịt, tọa giá của những người đến tiễn biệt xếp đầy cả hai bên đường, lại có những người dân bình thường đến xem, khiến cho con đường trước phủ chật cứng người.
Khi Hạng Thiếu Long xuất hiện, ai nấy đều chỉ vào gã, bàn tán, "Ðó chính là Ðổng mã si!" Lại có người kêu lớn, "Ðó mới là anh hùng hảo hán thật sự!"
Hạng Thiếu Long lắc đầu cười khổ, cùng mọi người nhảy xuống ngựa, lần này Thiện Nhu lên tiếng trước, "Thiếp không đứng ở ngoài chờ chàng đâu, có nói gì cũng vô dụng thôi."
Hạng Thiếu Long biết không đấu lại thiếu nữ ngang ngược này, dặn Ô Quả đứng phía ngoài chờ cùng Thiện Nhu chen vào.
Bộc nhân trong Lưu phủ đã sớm được căn dặn đứng đón chờ gã, dẫn gã vào trong nội phủ, tỷ muội họ Ðiền vừa gặp gã đã vui mừng ngả vào lòng gã, khóc òa lên.
Khi Hạng Thiếu Long vội vàng an ủi thì Kỷ Yên Nhiên không biết bằng cách nào đã lẻn vào đây được, bực dọc nói, "Thật phiền quá đi mất!" Thấy tên thân binh đứng cạnh ba người, nhìn kỹ kỹ mới nhận ra là Thiện Nhu.
Tỷ muội họ Ðiền rời khỏi lòng Hạng Thiếu Long, nhưng hai mắt đã sưng húp.
Thiện Nhu kéo tỷ muội họ Ðiền đến một bên an ủi.
Hạng Thiếu Long cười nói, "Nàng thoát thân ra bằng cách nào?"
Kỷ Yên Nhiên nói, "Cứ để nghĩa phụ ứng phó bọn họ, người ta chẳng còn lòng dạ nào nữa." Rồi hạ giọng nói, "Hàn Sấm vừa báo với thiếp, Lý Viên đã dẫn năm trăm gia tướng, muốn hộ tống thiếp về biên giới nước Ngụy, bọn chúng đang chờ ở ngoài thành, làm thế nào ứng phó đây?"
Hạng Thiếu Long cười nhạt nói, "Hãy yên tâm! Y chỉ mượn cớ hộ tống nàng, thừa cơ rời khỏi Hàm Ðan, để tỏ vẻ chẳng có liên quan gì đến chuyện xảy ra tối nay, xong chuyện rồi sẽ quay lại xem kết quả." Rồi kể chuyện Nghiêm Bình.
Lúc này bọn thủ hạ vào thúc giục thời gian khởi hành đã đến.
Kỷ Yên Nhiên trước tiên sai người bí mật đưa chị em họ Ðiền lên ngựa, do bọn Hạng Thiếu Long, Ô Quả dắt mấy trăm thành vệ hộ tống, đi về phía cửa đông.
Trước giờ ngọ, đội nhân mã đã ra khỏi thành, đi về hướng tây, có hơn một ngàn thành vệ hộ tống.
Hạng Thiếu Long dặn dò Ô Quả làm thế nào để đối phó Lý Viên rồi cùng Thiện Nhu nấp trong xe tỷ muội họ Ðiền, cùng xuất phát.
Ði được nửa dặm đường, Lý Viên cùng năm trăm tên gia tướng đuổi lên.
Kỷ Yên Nhiên cho xe ngừng lại, chờ Lý Viên thúc ngựa đến, nói với vẻ không vui, "Quốc cửu gia đuổi theo việc gì?"
Lý Viên nhảy xuống ngựa, đến bên cửa sổ nói, "Con đường này thường có mao tặc xuất hiện, Lý Viên không an tâm, muốn đưa tiểu thư một đoạn, tiểu thư chẳng phải về Ngụy sao? Sao lại đi không đúng hướng thế này?"
Hạng Thiếu Long ở xe sau lén nhìn ra, thấy Lý Viên mặt mũi bực dọc, rõ ràng đang cho rằng Kỷ Yên Nhiên lừa mình.
Thanh âm êm dịu ngọt ngào của Kỷ Yên Nhiên trong xe vọng ra, "Quốc cửu gia đã hiểu nhầm, Yên Nhiên trước tiên đưa Trâu tiên sinh đến nước Hàn rồi mới mượn đường về Ngụy, xin quốc cửu gia hãy quay về! Yên Nhiên đã biết tự lo cho mình."
Lý Viên cười nhạt nói, "Kỷ tiểu thư đi chuyến này phải chăng là thật sự đến Ðại Lương?"
Thanh âm Kỷ Yên Nhiên trở nên lạnh lùng, quát lớn, "Chuyện của Kỷ Yên Nhiên, đâu cần ngài quản. Người đâu!"
ô Quả trả lời một tiếng rõ to rồi thúc ngựa đến.
Kỷ Yên Nhiên bình tĩnh nói, "Nếu có người dám đi theo, giết chết không tha."
Lý Viên biến sắc nói, "Tiểu thư!"
ô Quả dạ lớn một tiếng rồi phất tay, đoàn xe tiếp tục lên đường, còn mình thì dắt một đội nhân mã chặn Lý Viên và gia tướng của y lại.
Lý Viên nhảy lên ngựa, cả giận quát, "Dù cho đại vương của các ngươi gặp bổn nhân cũng phải cũng phải cung kính, ai dám cản ta."
ô Quả nào coi y ra gì, cười lạnh lùng nói, "Quốc cửu gia hãy cứ thử xem, nếu tiến lên nữa, đừng trách binh khí trên tay mạt tướng vô tình."
Lý Viên giận đến nỗi mặt lúc đỏ lúc trắng, vì thấy đối phương kiên quyết, nhân số lại hơn mình gấp đôi, khi động thủ chưa chắc đã nắm được phần thắng.
Bọn Kỷ Yên Nhiên đã dần khuất xa, Ô Quả hạ lệnh, mấy trăm ky binh đuổi theo đoàn xe, chỉ để lại Lý Viên đứng ngẩn ngơ nhìn theo.
Trong khoảnh khắc này, Lý Viên đã biết mình mãi mãi đánh mất tuyệt thế giai nhân này.
Nửa giờ sau, con đường đến Hàn dẫn vào khu rừng rậm, Hạng Thiếu Long ôm chị em họ Ðiền nói, "Trên đường hãy ngoan ngoãn nghe lời Trâu tiên sinh, các ngươi sẽ mau chóng đến Hàm Dương, lúc ấy chúng ta lại có thể sống cùng bên nhau."
Hai thiếu nữ nước mắt lưng tròng, gật đầu.
Lúc bấy giờ đoàn xe chậm lại rồi dừng hẳn.
Hạng Thiếu Long và Thiện Nhu rời khỏi xe ngựa, Kỷ Yên Nhiên lúc này đã cải trang thành tên lính được bọn Ô Quả yểm trợ cùng xuống xe.
Hạng Thiếu Long đến bên xe Trâu Diễn nói, "Tiên sinh hãy bảo trọng."
Trâu Diễn vén rèm lên, cười ha ha nói, "Trên đời này, nào sợ có chuyện gì Thiếu Long chẳng làm được."
Ðoàn xe tiếp tục lăn bánh, do một đầu lĩnh trong tinh binh đoàn xuất quân, còn có năm mươi thành viên của tinh binh đoàn đi cùng, hộ tống bọn họ đến Hàm Dương.
Hạng Thiếu Long đã sớm chuẩn bị văn thư cho họ qua biên giới Triệu, không cần vào Hàn, lúc ấy chỉ cần tránh được cửa quan, thì có thể dễ dàng đến Hàm Dương.
Dù cho ở thế kỷ XXI, muốn vượt biên giới cũng chẳng là điều khó khăn, huống chi đây là thời đại đất rộng người thưa?
Hơn một ngàn thành vệ lưu lại, Ô Quả hạ lệnh cho bọn chúng nấp vào chỗ cây cối um tùm, chiếm cứ các cứ điểm quan trọng.
Bọn Hạng Thiếu Long nấp trong rừng được một chốc thì Ô Trác tìm ra được, nói, "Tam đệ đoán không sai, Yên Nhiên ra khỏi thành đông, ngoài suy đoán của Nghiêm Bình, giờ đây bọn chúng đang mau chóng đuổi theo, cũng đã sắp đến."
Kỷ Yên Nhiên cười nói, "Dù bọn chúng nghĩ thế nào cũng không ngờ người Triệu đối phó với bọn chúng, lại còn được Hiếu Thành vương đồng ý nữa."
Thiện Nhu nói, "Tên tếu tử Lý Viên có về thành không?"
Ô Trác cười, "Y đã vào doanh trại người Tề, chỉ phái hơn mười người theo dõi tung tích Yên Nhiên, đều đã bị chúng ta giết sạch."
Lúc ấy có tiếng vó ngựa từ phía xa vọng đến, Hạng Thiếu Long trầm giọng nói, "Chúng ta phải giết sạch bọn chúng không để lại một mống."
Ô Trác nói, "Hãy yên tâm!"
Hơn một ngàn người mai phục ba trăm người, lại bất ngờ, bọn chúng đâu có cơ hội sống sót, dù có kẻ thoát được về thành cũng chỉ là nộp mạng.
Thiện Nhu hạ giọng kêu, "Ðến rồi!"
Ô Trác bước ra, chỉ huy đại cuộc.
Bọn Hạng Thiếu Long cầm cung nỏ lên, mai phục trong bụi rậm, lặng lẽ chờ Nghiêm Bình và bọn hành giả của y.
Kỷ Yên Nhiên ghé bên tai gã, vui mừng nói, "Khổ này của Yên Nhiên cuối cùng đã qua, từ hôm nay trở đi cùng phu lang tác chiến, cùng chết cùng lùi, sống chết không rời."
Hạng Thiếu Long lọt vào mắt xanh của giai nhân, lại nghe những lời dạt dào tình cảm ấy, trong lòng cảm kích lắm, nén không được hôn một cái vào má nàng.
Lúc này đã đến giờ ngọ, con quan đạo hiện rõ dưới ánh mặt trời.
Bụi tung mù mịt, đội nhân mã đã đến.
Lúc bấy giờ cả đội ky sĩ đã vào phạm vi phục kích, tiếng tù và vang lên, một ngàn mũi tên phóng ra như mưa, cắm thẳng vào kẻ địch, nhất thời người ngã ngựa lăn, máu tuôn xối xả, quá nửa kẻ địch bị té xuống ngựa.
Ðến đợt tên thứ hai thì không còn kẻ nào ngồi trên lưng ngựa nổi nữa.
Nghiêm Bình và thủ hạ vừa tới nơi đã thấy tử thương quá nửa thì hoảng sợ chạy tứ tán.
Hạng Thiếu Long biết thời cơ đã đến, rút thanh Huyết Lãng, xông vào kẻ địch, Thiện Nhu và Kỷ Yên Nhiên như biến thành hai con hổ cái, xông ra hai bên cùng Hạng Thiếu Long, thấy người là giết.
Khu rừng hoang vốn yên tĩnh đã trở thành một bãi chiến trường, đội Triệu binh ấy gần đây đã được Ðằng Dực thao luyện, lại thêm người Triệu trước nay võ dũng nổi tiếng thiên hạ, ai nấy một tay cầm mộc che thân, một tay cầm những loại binh khí như trường mâu hoặc kiếm tấn công kẻ địch, bọn Triệu Mặc tuy ai nấy võ công cao cường, nhưng vì đã mất hết nhuệ khí, lại thêm kẻ bị thương quá đông, nhân số lại ít hơn nên không chống đỡ nổi.
Hạng Thiếu Long né một kiếm của kẻ địch, lật tay chém tên địch xong, thấy Nghiêm Bình đang được hơn mười tên hành giả bảo vệ đang cố xông ra khỏi vòng vây, tìm lấy sự sống.
Nhớ lại mối thù của Nguyên Tông, Hạng Thiếu Long hùng tâm bộc phát, phất tay cho hai thêu nữ rồi xông đến, chém thẳng vào một tên gần nhất.
Người ấy gắng gượng đỡ kiếm, chỉ thấy lực đạo của kẻ địch cao cường, cánh tay chấn động đến tê rần, người ấy bị kiếm chém lảo đảo té ngang, Thiện Nhu xông đến kết liễu luôn y.
Còn Kỷ Yên Nhiên vốn bình thường rất dịu dàng nhã nhặn, quát lớn một tiếng, múa tít thanh kiếm, lại có thêm hai kẻ trúng kiếm ngã xuống.
Hạng Thiếu Long tung cước đá một tên đã bị gã chém gãy kiếm, quay đầu lại thì đối diện với Nghiêm Bình.
Nghiêm Bình quát lên, "Ðổng Khuông! Chuyện gì thế này?"
Lúc lên tiếng thì bên cạnh Nghiêm Bình lại có thêm ba tên đổ máu ngã xuống.
Hạng Thiếu Long cười lớn nói, "Cự tử không biết tự lo cho mình, lại hợp với Triệu Mục mưu phản, đại vương sai bổn tướng quân đến đây lấy mạng của ông."
Nghiêm Bình đỡ hai kiếm của hai thiếu nữ xong thì phát giác phía mình chẳng còn ai đứng dậy nổi, thế cuộc nguy hiểm vô cùng, biết thế mình đã mất, quát lớn, "Ðổng Khuông! Nếu là anh hùng thì dùng cây kiếm trong tay để lấy mạng bổn nhân."
Hạng Thiếu Long đã tính toán trước, phất tay cho bọn thủ hạ lui ra, chống kiếm xuống trước mặt nói, "Cự tử đã có ý đó để Ðổng mỗ sẽ thành toàn cho ông."
Thanh kiếm máy động, xông thẳng về phía kẻ địch.
Nghiêm Bình đã sớm mất sức, chống đỡ không nổi, vừa đỡ vừa lùi.
Hạng Thiếu Long bỗng nhiên đứng yên bất động, thanh Huyết Lãng hơi rung lên, nhưng ai nấy đều biết gã người kiếm hợp nhất, sát khí tỏa ra lạnh lẽo.
Nghiêm Bình vẫn là cao thủ, nhân lúc này thở dốc một hơi, đổi lùi thành tiến, một kiếm quét tới, mang theo tiếng gió nhức cả tai.
Hạng Thiếu Long biết rõ kiếm lộ của y, bình tĩnh đứng yên, không hề sợ hãi, sử ra chiêu lợi hại nhất trong tam đại sát chiêu là có công lẫn thủ.
Lần trước tỉ võ, Nghiêm Bình đã thua dưới chiêu này.
Không biết rằng Nghiêm Bình linh thiêng hay không mà Nghiêm Bình thấy gã sử ra chiêu này thì trong lòng cảm thấy rất quen thuộc, giật bắn người, nhận ra Ðổng mã si trước mặt chính là Hạng Thiếu Long, khi mở miệng định nói thì ánh kiếm trước mặt lóe lên, kiếm thế của Hạng Thiếu Long chém xuống như tường sắt thành đồng.
Nghiêm Bình không dám mở miệng, khi gắng gượng bạt thanh kiếm của địch ra thì bụng đau nhói, thì ra đã bị đầu gối của gã thúc lên, mã bộ của y trầm ổn, không bị thối lui, cắn răng chém tới, không màng đến sự an nguy bản thân nữa.
Hạng Thiếu Long cười lớn, đưa kiếm bạt ra, keng một tiếng, nhức cả tai.
Nhân lúc sát na trống trải ấy, thanh Huyết Lãng cắm thẳng vào ngực Nghiêm Bình nhanh như điện chớp.
Nghiêm Bình kiếm rớt khỏi tay, toàn thân chấn động, không tin nhìn xuống thanh kiếm đang cắm vào ngực mình, máu tươi thì tuôn ra ào ạt, rên lên, "Ngươi là..."
Hạng Thiếu Long nào để y gọi tên mình, hạ giọng nói, "Kiếm này là Nguyên Tông tặng cho ngươi!" rồi giật mạnh thanh kiếm ra.
Tiếng hoan hô vang dậy, sĩ khí tăng lên.
Hạng Thiếu Long thấy kẻ thù đã ngã ngửa ra, ngửa mặt lên trời thầm khấn, "Nguyên huynh! Nếu huynh trên trời có linh thiêng thì hãy yên nghỉ." Trong lòng cảm thấy mâu thuẫn, đã nhổ bật thế lực của Mặc môn ở nước Triệu, không biết Nguyên Tông có vui hay không.
Khi Hạng Thiếu Long về đến trạm chỉ huy trong thành, chỉ còn mấy canh giờ nữa là mặt trời xuống núi, mọi thứ vẫn tĩnh lặng, bề ngoài không hề thấy được cơn sóng cuồng nộ đang sắp nổi lên.
Mọi người vào trong trạm, nghe Ðằng Dực báo cáo tin tức mới nhất.
Ðằng Dực đầu tiên nhắc Phố Bố, báo đã liên lạc với y, lúc ấy sẽ theo kế mà hành sự, rồi nói tiếp, "Hôm nay đã điều động thành vệ, ta cố ý làm cho lộn xộn cả lên, thực chất là làm loạn đội nhân mã của Triệu Minh Hùng, người của chúng ta đã mau chóng tập kết ở các cứ điểm được chỉ định, ta lại cố ý điều động nhiều sĩ tốt ra ngoài thành, ngoài ta ra, không ai có thể hiểu rõ được chuyện gì."
Kỷ Yên Nhiên cười, "Có nhị ca chỉ huy đại cuộc, ai cũng có thể yên tâm."
Ðằng Dực nói, "Trời vừa tối, chúng ta lập tức hành động, bắt tất cả bọn tướng lĩnh của gian đảng, lại phao tin Hạng Thiếu Long đã đến, ra lênh giới nghiêm cho toàn thành, để tránh khi chuyện xảy ra thì tổn thương đến bá tánh vô tội."
"Tại sao đến giờ vẫn chưa nghe tin tức về sự xuất hiện của Hạng Thiếu Long!" Hạng Thiếu Long nói.
Mọi người đều cười rộ lên, Ðằng Dực cười nói, "Kinh Tuấn đã nắm rõ tình hình bí đạo ở phía bắc, Triệu Minh Hùng đã điều động toàn bộ bọn người ở đó ra, đổi thành thân binh của mình canh gác, còn y thì ngồi trấn giữ ở trạm chỉ huy thành bắc, dù cho chúng ta xẻ thịt Triệu Minh Hùng, thủ hạ của y cũng chẳng biết."
Lúc bấy giờ thành thị ở thời đại này, cửa thành đều là nơi trận địa quân sự, đều có nơi ở cho các tướng lĩnh.
Trạm chỉ huy lớn nhất của thành Hàm Ðan là ở cửa đông, chính là nơi họ đang ngồi.
"Tiểu Tuấn có tin tức gì không?" Hạng Thiếu Long hỏi.
Ðằng Dực nói, "Từ sau giờ ngọ, người Tề bắt đầu chui vào hang động trong núi Bối Phong, âm thầm lẻn vào rừng, tiểu Tuấn không dám mạo hiểm vào rừng thám thính, nhưng cũng có thể đoán được khi chiều tối bọn chúng sẽ được Triệu Minh Hùng yểm hộ, lội qua thành hà, lẻn vào thành từ bí đạo."
Kỷ Yên Nhiên nói, "Giả sử người Tề phát hiện bọn người yểm hộ toàn là người chúng ta, không biết sẽ nghĩ gì?"
Hạng Thiếu Long nói, "Nhất định sẽ cảm thấy rất vinh hạnh!" Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
ô Quả lúc này đẩy cửa vào reo lớn, "Triệu biên tướng truyền tin đến, phát hiện tung tích của Hạng Thiếu Long."
Mọi người đều bị gã làm cho giật mình, nhưng sau đó cười rộ lên.