Tâm Phế

Chương 9

Tại thành phố A

Khang Nhã Vân đang đứng lặng lẽ tại sân thượng đầy gió, vuốt ve cái bụng phẳng lì chẳng có tí gì gọi là nhịp đập của thai nhi..

Ả đứng đó đăm chiêu mỗi đêm, đây cũng là nơi Tử Đan đứng đây chờ đợi Tần Triết vào mỗi buổi tối. Nhưng bây giờ thay vào là Khang Nhã Vân...

Nhưng trái ngược lại với Tử Đan là ả đứng đó để tính toán suy nghĩ những âm mưu tiếp theo. Sở dĩ Khang Nhã Vân lựa chọn nơi đây là bởi vì ả biết Tử Đan từng rất thích nơi này.

-"Tử Đan, Tử Đan... cô mãi mãi là kẻ thua cuộc!"- Khang Nhã Vân đảo ly rượu trong tay môi nhếch lên đắc ý vô cùng.

Trên tay ả còn cầm thêm một sấp ảnh chụp, nhân vật đó không ai khác chính là Tử Đan, từ lúc cô còn mang thai cho đến lúc cô đi làm ở tiệm cà phê Roxy. Thì ra bấy lâu nay ả luôn cho người theo dõi cô. Ả chưa bao giờ rời mắt...

-"Tô Tử Đan, cô yên tâm... Tần Triết mãi mãi không bao giờ biết được sự tồn tại của cô và cả đứa con nghiệt chủng kia nữa ha ha ha ha..."

Khang Nhã Vân như một mụ phù thuỷ độc ác, tiếng cười vang lên giữa màn đêm đang mang cơn gió lạnh buốt...

Ngay lúc này đây Tần Triết đang ở quán bar Lavour"s. Nơi mà hắn thích đến nhất mỗi tối bởi đây là thứ hắn lấy từ tay Đinh Hựu Phong... kẻ mà hắn ghét cay ghét đắng từ bé đến giờ.

Nhưng đối với cái chết của Đinh Hựu Phong cũng là một ẩn số đối với Tần Triết, bởi ngay cả hắn cũng không hề nhúng tay vào sự việc này...

-"Cậu trễ 17 phút!"

Âm thanh băng lãnh của Tần Triết vang lên lúc Hạ Trác Minh mở cửa phòng bước vào.

Hạ Trác Minh đã quen với hình ảnh của Tần Triết không mấy thân thiện nên cười xoà giải thích vội vài lý do...

Nhưng đối với Tần Triết thì vẫn là một mảng lạnh nhạt không quan tâm...

-"Có một tin vui và một tin rất vui!"- Hạ Trác Minh tự tay rót rượu

Thái độ tươi vui hẳn ra...

Tần Triết chỉ nhếch môi hờ hững rồi tiếp tục im lặng chờ đợi, bởi hắn biết không cần hỏi thì Hạ Trác Minh cũng sẽ tự nói mà thôi

-"Tin vui là dự án hạng mục của chúng ta ở thành phố Y đã thành công. Cuối tuần này sẽ có một cuộc hội thảo diễn ra ở đó. Và Kim Phát cũng sẽ có mặt!"

Hạ Trác Minh nhấp nháp từng ngụm rượu rồi chẫm rãi cất lời...

-"Kim Phát... lão già đó chưa chết?"

-"Cậu có cần ác độc vậy không? Kim lão gia còn khoẻ mạnh như thế sao có thể chết được. Lão đâu nỡ nằm xuống nhìn thằng cháu đích tôn của mình huỷ hoại sản nghiệp của lão ha ha ha.."

Hạ Trác Minh vô cùng thích thú với suy nghĩ của mình, quả thật trong giới làm ăn, Kim Phát là một trong những tập đoàn gạo cội. Đã có hơn ba mươi năm đứng vững trên thị trường.

Nhưng giờ đây đối với kẻ như Tần Triết, thì Kim Phát cũng đang ở bờ vực nguy hiểm. Bao nhiêu công ty đều lăm le, chực chờ xâu xé.

-"Còn tin rất vui?"- Tần Triết vẫn một bộ dáng cao cao tại thượng đó băng lãnh cất lời...

-"Tin rất vui là chúng ta sẽ đến thành phố Y du lịch một chuyến... oh yeah..."- Hạ Trác Minh mừng rỡ ra mặt.

Nhưng Tần Triết cùng lắm thì chỉ là cái cười khẩy vô vị như hắn vẫn thường làm... du lịch sao? Hắn không có hứng thú. Mặc dù thành phố Y cũng là nơi phát triển du lịch nhưng đối với hắn tất cả đều không có ý nghĩa.

Bên ngoài bỗng dưng có một người mặc vest hối hả chạy vào thông bao

-"Tần Tổng, bên ngoài có một đám người đến gây sự. Đòi gặp Đinh Hựu Phong!"

Tần Triết bấy giờ mới nhíu chặt mi tâm, ly rượu thuỷ tinh trong tay cũng bị bóp nát...

Nơi đây là của Tần Triết, vậy mà bọn chó nào lại đến tìm Đinh Hựu Phong.

Nhưng rồi hắn cũng chỉ phất nhẹ tay vài cái rồi nhẹ nhàng trả lời...

-"Mộ của Đinh Hựu Phong ở Nghĩa Trang Thành Phố. Tiễn bọn chúng một đoạn đi"

-"Dạ Tần Tổng!"

Trong lòng Tần Triết vẫn mang một nỗi tức giận không tên nhưng Hạ Trác Minh hầu như có thể hiểu được hoàn toàn lý do.

Hạ Trác Minh lắc đầu vài cái rồi cười thầm, lấy một cái ly khác mang đến cho Tần Triết rồi cùng nhau tiếp tục nhâm nhi cho hết đêm...

-"À phải rồi... hình cưới cũng đã chụp, cậu định khi nào sẽ tổ chức công khai đây?"

Có lẽ chỉ mỗi Hạ Trác Minh mới can đảm trêu tức Tần Triết vào lúc này, bởi không chỉ riêng Khang Nhã Vân muốn hôn lễ mau chóng diễn ra mà Hạ Trác Minh cũng rất mong chờ...

-"Vào ngày Khang Diệp phá sản!"

-"Cậu thật tàn nhẫn a..."

*****

Trở lại nơi thành phố Y

Nơi đang có một cô gái nhỏ bé nhưng lại chịu không ít đau thương...

-"Đến nhà rồi, anh về đi!"- Tử Đan đuổi thẳng cổ Kim Gia Bảo

Nhìn nét mặt Kim Giả Bảo có nét gì đó không vừa ý, có lẽ như hắn đang thầm trách đoạn đường sao ngắn quá. Hắn còn muốn đi bên cạnh cô một lát nữa...

-"Vậy... sáng mai.... tôi đến đón cô..."- Kim Gia Bảo lấp lửng

-"Đón tôi? Đi đâu?"- Tử Đan ngu ngơ

-"Đi làm!!! chẳng lẽ cô quên chuyện ban nãy tôi nói sao?"- Kim Gia Bảo có vẻ khá khó chịu

-"Tôi đã nói sẽ đồng ý đâu?"

-"Cô..."- Hắn tức nhưng nói không nên lời

Tử Đan bây giờ mới cảm thấy hắn rất buồn cười, nghĩ rằng với cái lý do củ chúi đó có thể lừa được cô sao?

Kim gia là một nơi như thế nào? Một lý do đơn giản rằng không thuê được người giúp việc là một điều phi lý. Biết bao người muốn xin vào làm mà không được..

-"Hảo ý của anh, tôi xin nhận. Nhưng tôi đã tìm được việc làm rồi. Anh không cần phải vì áy náy mà làm thế để tạ lỗi. Tôi không nhỏ mọn vậy đâu!"

Nói rồi Tử Đan còn tốt bụng tặng cho hắn một nụ cười nắng mai, xem như đã bỏ qua cho hắn

-"Ơ nhưng mà..."

-"Không có nhưng nhị gì hết, anh cứ trở về làm tiếp công việc của một Kim thiếu gia đi... tôi với anh không ai nợ ai!"

Nói rồi Tử Đan vui vẻ bước vào nhà, mạnh tay đóng chặt cửa lại. Nhưng mấy ai biết ngay khi cánh cửa vừa đóng thì nụ cười trên môi Tử Đan tắt lịm.

Cô không muốn bị người khác thương hại, cô không muốn người ta chỉ vì thương cho hoàn cảnh của cô mà đối xử tốt. Cô tự tin rằng bản thân đủ nghị lực để lo cho má Lâm một cuộc sống an nhàn về sau...

Má Lâm từ trong bếp bước ra, trên tay cầm một mâm bánh trứng, thêm một ly trà sữa nóng hổi gia truyền của bà. Định bụng sẽ dùng nó đãi khách nhưng chỉ thấy mỗi Tử Đan đứng ngoài cửa..

-"Ủa... cậu ấy về rồi sao?"- Má Lâm thắc mắc

-"Dạ, anh ta đến nhờ con khai sáng tuệ nhãn đó mà..."

Má Lâm thật sự một phen bất ngờ, từ ngày Đinh Hựu Phong mất đến nay chưa bao giờ thấy Tử Đan buông lời hài hước như thế. Bà cũng khá tò mò cậu trai này là người như thế nào...

-"Lại đây, thím Hà vừa dạy mẹ làm bánh trứng, con xem có ngon không!"

Tử Đan vui vẻ bước đến bên bàn ăn, nhìn những cái bánh trứng được bày trí đẹp mắt trên dĩa có đến 5 cái xếp hài hoà với nhau bỗng Tử Đan lại có cảm giác buồn buồn

Ngày trước khi còn sống, Đinh Hựu Phong rất thích món bánh này, ngay cả... Tần Triết cũng thích... nhưng sao cô lại nhớ đến tên đàn ông tàn nhẫn đó? Không được... cô không thể nhớ...

Nhìn thấy Tử Đan đăm chiêu mà vẻ mặt có nét khó chịu lắm nên má Lâm vội lay người kéo Tử Đan về thực tại...

Cầm một miếng bánh trứng vàng óng, bóng lưỡng, mặt trên lớp trứng còn có vài đốm nâu đen do khi nướng. Nhưng tuyệt nhiên không hề thấy ghê mà trái lại rất bắt mắt...

-"Ưmmmmm..."

Tử Đan cắn thử một miếng.... mắt khép hờ mơ màng, các giác quan đang dần bị khuấy động bởi hương thơm bơ nhàn nhạt của bánh...

-"Sao hả?"- Má Lâm mong chờ...

-" Bánh xốp nhẹ, có độ dai vừa phải, rất thơm... phần kem trứng lại rất mịn, không quá béo, cũng không quá ngọt!"- Tử Đan tham lam cắn thêm vài miếng nữa..

Má Lâm cười rạng rỡ, lần đầu tiên bà làm bánh mà lại được một cô bé kén ăn như Tử Đan khen ngon thật sự là rất vui

Bà lại hí hửng đưa thêm ly trà sữa nóng ấm bà mới pha từ công thức gia truyền của người nhà bà để lại cho Tử Đan đánh giá...

-"Ưmmmm..."

Cảm giác ấm nóng vừa chạm vào môi đã khiến Tử Đan thích thú vô cùng muốn nếm thử. Hương thơm nhàn nhạt của trà mang theo chút thoang thoảng của mùi hương hoa lài... vị béo ngậy nhưng vừa phải của sữa khiến người ta uống một miếng rồi lại tiếp một miếng...

-"Mẹ à... cứ cái đà này... con sẽ trở thành tiểu hợi mất thôi..."- Tử Đan phụng phịu

Ngẫm nghĩ một lúc thật lâu Tử Đan mới nảy ra được một ý vô cùng sáng tạo

-"À đúng rồi, tại sao chúng ta không mở ra một tiệm trà sữa nhỏ, bán kèm theo bánh trứng nhỉ?"

Má Lâm vừa nghe cũng đã gật gù suy nghĩ, nếu có quán nhỏ riêng như thế thì Tử Đan sẽ không phải đi làm, không phải bị người ta mỉa mai nữa. Bà cũng có thể gần con gái nhiều hơn

-"Mẹ thấy ý kiến này cũng rất hay đó nha..."

-"Ha ha vậy từ nay về sau hai mẹ con chúng ta sẽ có thể ở gần nhau nhiều hơn, con cũng có nhiều thời gian dành cho Xán Xán hơn..."

Chưa bao giờ bà cảm thấy vui như hôm nay, con gái bà sau cùng cũng vui tươi lại như trước, hơn nữa là những món bà làm đều được khen nhiệt tình...

Nhờ vào số tiền của má Lâm thì cũng chưa đủ để thực hiện ước mơ này nhưng Kim Gia Bảo thì có thể, cũng nhờ hắn mà tiệm trà sữa nhỏ kia cũng đã hoàn thiện, tất cả mọi thứ đều được tiến hành rất êm đẹp.

Hắn còn chu đáo mua hẳn một căn hộ hai tầng, ở dưới để buôn bán còn tầng trên để cô và má Lâm ở, tiện lợi hơn là cứ phải đi đi lại lại.

Ban đầu Tử Đan có vẻ không muốn nhận nhưng vì hắn thoả thuận rằng đây là cho cô thuê nên cũng đỡ phải ngại...

Hôm nay chính là ngày khai trương của tiệm trà sữa Xán Xán... Tử Đan cùng má Lâm thống nhất là dùng tên của Xán Xán đặt cho bảng hiệu.

-"Xin chào!"

-"Anh không đi làm sao?"- Tử Đan mặc dù đang bận tối mặt nhưng cũng khá bất ngờ vị sự xuất hiện của hắn.

-"Cô nói gì vậy? Tôi đến làm việc đây này... tiệm này cũng một phần là của tôi mà..."

Kim Gia Bảo hí hửng đi vào bên trong, cởi bỏ áo vest sang trọng của mình, để lại cái sơ mi trắng rồi nhanh nhẹn mặc tạp dề vào...

Chưa bao giờ hắn có hứng thú đi làm việc như thế...

Trong quán bỗng dưng xuất hiện một anh chàng đẹp trai làm nhân viên phục vụ, tự động trở thành tâm điểm của sự chú ý, khách càng lúc càng đông, bánh vừa nướng đã phải đem ngay ra ngoài....

-"Anh đẹp trai à, anh đã có bạn gái chưa?"- Những cô gái đến đây đều một phần vì muốn thưởng thức bánh, một phần là muốn nhìn ngắm Kim Gia Bảo

Câu hỏi như thế này sáng giờ Tử Đan nghe không ít a...

Kim Gia Bảo giả vờ nghiêm trọng, thì thầm...

-"Các em thấy cô chị gái đứng trong quầy không?"

-"Thấy... thấy... thì sao?"

-"Bà xã anh đó, rất hung dữ a... "- Kim Gia Bảo nhìn về phía Tử Đan

Cô đang bận với việc thanh toán cho khách nhưng vừa thấy anh mắt của Kim Gia Bảo nhìn mình không mấy thiện ý thì liền trừng mắt hùng hổ hù doạ

Bên này Kim Gia Bảo cũng giả vờ sợ hãi mà nhìn những cô gái kia, với giọng điệu nghiêm trọng...

-"Đó, thấy chưa... dữ ghê hôn..."

Mấy cô gái kia vô cùng thích thú với sự hài hước của Kim Gia Bảo nên lúc nào cũng cười khúc khích lại còn nhìn mãi nơi Tử Đan khiến cô rất khó chịu.

-"Chị ấy dữ dằng quá thì anh bỏ chị ấy đi... theo em nè, em hứa sẽ ngoan!"- Một nữ nhân không biết liêm sĩ lên tiếng

-"Đúng a... chị ấy nhìn sao cũng không xinh đẹp bằng em đâu!"- Nữ nhân khác cùng bàn lên tiếng..

Kim Gia Bảo chậc chậc vài tiếng, tay còn lả lơi nựng cằm những cô gái này trêu ghẹo

-"Không được, cô ấy mặc dù rất hung dữ, nhưng anh đã yêu rồi thì không thể buông bỏ được... các em là mỹ nhân thì nên để những chàng trai may mắn khác chứ đúng không?"

Cùng lúc đó Tử Đan từ phía sau đằng đằng sát khi đi đến, nhéo lỗ tai Kim Gia Bảo gằn giọng

-"Công việc chưa xong mà đứng đây tán gái?"

Thật ra từ nãy đến giờ Tử Đan không hề biết cuộc hội thoại có nội dung gì nhưng xung quanh khách gọi liên tục mà hắn còn có tâm trí đứng đó tán gái thì thật đáng giận

-"Anh... anh biết rồi... anh đi ngay... đi ngay..."

Kim Gia Bảo chẳng hề thấy ngại hay mất mặt mà có vẻ như rất vui vẻ và thích thú, hắn còn cười hề hề được nữa..

Ngay lúc Kim Gia Bảo lăng xăng chạy đi thì Tử Đan ở đây mới tươi cười nhìn những cô gái này...

-"Bánh hợp khẩu vị mọi người chứ?"- Tử Đan thân thiện

-"Bánh rất ngon, trà sữa cũng rất hợp ý tôi... xem ra tối sẽ ghé quán thường xuyên rồi..."

-"Phải a... cô chủ thân thiện như vậy chúng tôi rất hài lòng..."

-"Còn cả ông chủ nhiệt tình nữa chứ..."

Tử Đan vừa nghe đến đây liền cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao lại có anh chủ? Rõ ràng quán này chỉ có cô và má Lâm thôi mà...

-"Cô nói... ông chủ hả?"- Tử Đan cố gắng cười tươi

-"Phải đó, anh chàng đẹp trai lúc nãy nói rằng cô là vợ của anh ấy, vậy chẳng phải ông chủ còn gì?"

À thì ra là vậy, bây giờ thì Tử Đan hiểu được ban nãy họ nói gì rồi, nhưng dẫu sao nơi đây cũng đông người đợi đến khi nào rãnh rỗi mới tính sổ với hắn sau...

Kim Gia Bảo chạy tới chạy lui đến nổi mồ hôi thấm ướt đẫm áo sơ mi trắng, nhưng mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Tử Đan bỗng chốc hắn như có thêm động lực..

Từ sáng đến giờ quán lúc nào cũng đông khách, ngày khai trương thuận lợi như vậy thật sự khiến Tử Đan vô cùng cảm động...

-"Mẹ, nghỉ tay ăn trưa đi..."- Tử Đan mang cơm vào trong bếp cho má Lâm

Nhìn má Lâm hăng say nhồi bột, Tử Đan càng lúc càng thương bà nhiều hơn...

-"Mẹ nướng xong mớ bánh này đã... nếu không lát nữa không đủ bánh để bán đâu..."

Tử Đan rơi lệ vì sự nhiệt tình của má Lâm, từ ngày làm mẹ của cô, chưa bao giờ bà than cực, chưa bao giờ bà dám than mệt mỏi.

Bởi bà sợ cô sẽ không có chỗ dựa tinh thần, bà nhất định phải cố mạnh mẽ, thân già này dù có lao lực bao nhiêu cũng đáng...

-"Bác gái, bác nên ăn cho có sức làm... cái đó để con..."- Kim Gia Bảo hào hứng...

Tử Đan rất sợ bản tính ồn ào náo nhiệt lại còn nhiệt tình thái quá của Kim Gia Bảo nên nhanh chóng ngăn cản...

-"Thôi thôi, anh đi ra ngoài ăn cơm đi... cái này tôi làm được!"

-"Không, tôi làm được, để tôi làm cho cô xem..."

Cả hai kẻ tranh người giành phút chốc cả căn bếp trở nên trắng xoá, bột bay tứ tung... một cặp nam nữ đang chí choé đổ lỗi cho nhau...

-"Tất cả là tại anh!"- Tử Đan tức giận

-"Sao tại tôi, ban nãy tôi bảo cho thêm bột cô không nghe!"- hắn gân cổ cãi

-"Thêm cái đầu anh... mẹ dặn để ít bột thôi nếu không bánh sẽ bị khô..."

-"Mẹ có dặn thế bao giờ đâu?"

-"Mẹ của tôi ai cho anh gọi???!"

-"Tôi vừa nhận má Lâm làm mẹ nuôi, nên mẹ cũng là của tôi!"

Má Lâm chỉ mới ra ngoài ăn trưa có hơn 5 phút mà căn bếp của bà đã bị biến dạng ra thế này....

Bà nhìn hai đưa nhỏ từ trên xuống dưới toàn thân đều phủ bộ trắng xoá thì không khỏi bật cười...

-"Ôi trời, hai đứa đang giúp mẹ như thế sao?"- má Lâm giả vờ than vãn

-"Mẹ, tất cả là tại tên đầu gỗ đó!"

-"Nè, tôi không có đầu gỗ!"- Kim Gia Bảo cố nói lớn để khẳng định mình không phải đầu gỗ

-"Thôi thôi hai đứa đi ra ngoài đi, khách đã vào đông nghẹt rồi kìa..."- Má Lâm cố gắng hoà giải

Tránh chiến tranh bùng nổ...

Tử Đan hậm hực phủi phủi bột rồi bước ra ngoài, Kim Gia Bảo thích thú cười hắc hắc.

Thật ra thì hắn chính là cố tình gây sực để cô mắng chửi hắn, bột trên người Tử Đan cũng là do một tay hắn bày đầu...

-"Mẹ Lâm, con đi ra ngoài đây!"- Kim Gia Bảo lễ phép

Má Lâm âm thầm lắc đầu cười cười, nhưng rồi sau đó bỗng dưng bà nhận được một cuộc gọi...

Bên ngoài Tử Đan cố gắng phủi bớt lớp bột trên người, chứ như vậy mà đi phục vụ khách thì có hơi thất lễ.

-"Đan Đan, hết trứng rồi..."- Má Lâm bên trong khẩn trương gọi với

Thôi chết rồi, khách đông như vậy mà hết trứng vào ngay lúc này, không biết phải làm sao đây nữa...

-"Gia Bảo, anh ở đây coi tiệm, tôi đi mua trứng!"- Tử Đang vội vã cởi tạp dề

-"Để tôi đi cho, trưa nắng như thế..."- Hắn là đang lo lắng cho cô sao?

-"Anh ở lại dùng nhan sắc trời ban giữ chân khách, tôi đi rồi về ngay!"

Tử Đan hối hả chạy đi, cũng may nơi đây cách chợ cũng không quá xa...

Tử Đan vừa chạy vừa cố phủi phủi mớ bột trên người, trông cô khổ sở trong màu trắng của bột thật buồn cười...

Cuối cùng cũng mua được trứng, tay xách mấy giỏ trứng tươi vội vã trở về, đến nỗi cô đã va vào một chiếc xe đang chạy nhưng cũng may là vận tốc không lớn lắm...

-"Ôi... tôi... tôi xin lỗi... xin lỗi.."- Tử Đan nhìn vào chỉ thấy tài xế chứ không thấy được rõ mặt người ngồi sau

Cúi ngừoi vài cái lễ phép xin lỗi rồi tiếp tục chạy đi...

Nhưng liền đó người trên xe bước xuống. Ngay từ lúc nhìn thấy cô là hắn đã chết trân, đến khi hoàng hồn lại thì bóng dáng của cô đã xa khuất...

-"Sao vậy?"- Hạ Trác Minh nhíu mày...

-"Mình vừa thấy Tử Đan..."- Tần Triết gương mặt khẩn trương thấy rõ

Hạ Trác Minh bật cười....

-"Có phải cậu hoa mắt không? Tử Đan đã mất cách đây hai năm rồi..."

Tất nhiên là Hạ Trác Minh tin rằng người Tần Triết thấy chính là Tử Đan, bởi vì hắn cũng biết rất rõ Tử Đan ở thành phố này. Chẳng qua hắn không nghĩ là có thể gặp nhanh đến thế thôi

-"Mình không dám chắc, trên người cô gái đó toàn là bột nhưng giọng nói thì..."

-"Haaa cậu nhớ vợ quá nên bị ảo giác rồi, cách tốt nhất là nên đi uống chút rượu lấy lại tinh thần đi!"

Hạ Trác Minh thư thái ngồi tựa lưng ra ghế tận hướng sự mát lạnh trong xe, mặc cho Tần Triết đang đầy ưu tư lo lắng...

Tử Đan hớt hãi chạy về, mang trứng vào trong cho má Lâm, còn bản thân thì tiếp tục ra làm nhiệm vụ của mình...

Kim Gia Bảo nhìn thấy Tử Đan mồ hôi đầm đìa hắn liền không tự chủ được mà đưa tay lên lau...

Tử Đan cũng vì bất ngờ mà đứng yên bất động..

-"Cảm... cảm ơn.."

Tử Đan đỏ mặt đi vào trong....

Kim Gia Bảo thì cứ tủm tỉm cười suốt cả ngày...

Chẳng mấy chốc trời cũng đã đến gần khuya, quán cũng đã đến lúc đóng cửa..

Tử Đan vui sướng đếm số tiền hôm nay thu được quả là rất nhiều, ngày đầu khai trương mà nhận được sự ủng hộ nhiệt tình như thế hỏi sao không mừng cho được.

-"Haaa mẹ xem này... bấy nhiêu đây cũng đủ để hoàn vốn nguyên liệu rồi hí hí..."

Kim Gia Bảo chống cằn ngồi gần đó nhìn Tử Đan cười tươi mà trong lòng tràn đầy hạnh phúc... nhưng đôi mắt hắn nặng trĩu... không thể gắng gượng được nữa.

Má Lâm nhìn thấy liền chỉ chỉ cho Tử Đan...

-"Cứ để anh ta ngủ đi, mẹ con mình dọn xong rồi gọi cũng được!"

Mọi thứ đều đâu vào đấy, riêng Kim Gia Bảo vẫn cứ giữ nguyên tư thế đó mà ngủ thật sự khiến Tử Đan cũng cảm thấy đáng thương

Kể từ hôm đó, Kim Gia Bảo thường xuyên lui đến tiệm bánh, bỏ bê hẳng việc ở Kim Phát... điều này khiến cho Kim lão gia có vẻ không vui.

Ngay khi xe của Kim Gia Bảo đổ vào trong sân thì ông đã vội vàng bước ra phòng khách chờ đợi.

-"Con đi đâu mới về?"- Kim lão gia khó chịu hỏi

-"Con đi làm..."- Hắn tỉnh queo trả lời

-"Mấy hôm nay con đến công ty chưa đầy 10 phút là đã rời đi, con có thật sự xem trọng công việc này không?"

-"Nội à, sao lại hỏi như vậy, chẳng qua là con vừa cùng một người bạn hùng vốn làm ăn, công việc thuận lợi nên con mới qua phụ thôi..."

Nếu ai không biết còn tưởng Kim Gia Bảo thật sự rất tài giỏi, đủ bản lĩnh để thành lập công ty riêng nhưng thật chất là mở một tiệm bánh nhỏ....

-"Con đừng quên cuối tuần này sẽ có cuộc hội thảo, hạng mục này con mà để trượt mất thì chuẩn bị quần áo ra khỏi nhà đi!"

Đây là lần đầu Kim Lão Gia thật sự tức giận, làm sao ông không biết thằng cháu nghịch ngợm của mình làm gì những ngày qua, nhưng thật sự ông không thể nào trơ mắt nhìn gia sản ông một tay gây dựng sụp đổ, càng không muốn nhìn đứa cháu tâm phúc của mình trở nên trắng tay....

Kim Gia Bảo còn tưởng ông nói đùa hăm doạ nên cứ tỉnh bơ như không có gì xảy ra...

*******

Tối hôm sau.

Chính vì không muốn Kim Gia Bảo lại đi đến tiệm bánh mà làm chuyện không đâu, Kim lão gia đã dùng mọi cách để giữ chân hắn lại công ty

Mặc dù trời cũng đã tối nhưng tiệm vẫn còn đông khách

Tiệm bánh Xán Xán cũng vẫn như ngày đầu, khách đều ngồi kín bàn, Tử Đan vừa thu tiền vừa phải chạy tới chạy lui...

-"Dạ thưa bác, bác muốn dùng gì?"- Tử Đan đứng trước một người đàn ông chờ gọi món

Nhưng bỗng Tử Đan thấy dường như người đàn ông này có vẻ khá quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải...

Người đàn ông này cũng ngẩn mặt lên nhìn Tử Đan, mi tâm ông liền nhíu chặt lại...

-"Cô là..."

-"Bác là..."

Cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh...

-"Cô là cô gái cứu tôi hôm đó?"

-"A con nhận ra bác rồi, hôm đó bác lên cơn đau tim..."

Tử Đan thật sự vui mừng, không ngờ trái đất lại tròn như thế, có thể gặp lại người đàn ông ấy...

Còn đối với người đàn ông kia giờ đây quả thật là sự bất ngờ lớn. Cũng bởi vì ông tưởng rằng ở đây có người quyến rũ cháu trai mình nhưng khi gặp Tử Đan thì suy nghĩ của ông có chút thay đổi.

-"Ta tìm được con thật may quá, hôm đó chưa gì con đã bỏ đi rồi..."- Kim lão gia thân thiện

-"Bác thông cảm, hôm đó con có việc gấp nên..."- Tử Đan cười xoà

Một lúc sau Kim lão gia mới bắt đầu hỏi dò...

-"Tiệm này của con mở sao?"

-"Dạ thật sự thì cũng không hẳn, con hùng vốn với một người bạn..."

Tử Đan thật thà trả lời, đối với cô những việc như thế chẳng có gì xấu hổ để phải giấu diếm

Kim lão gia gật đầu cười có vẻ như vừa ý lắm, thì ra Kim Gia Bảo không hề nói dối...

-"À phải rồi, quán con đặc biệt nhất là bánh trứng và trà sữa, bác ngồi đợi một lát con mang ra ngay..."

Tử Đan từ ngày ra buôn bán cũng đã có phần cải thiện tâm trạng, bây giờ cô lúc nào cũng tươi cười với mọi người, bộ dáng u uất ngày trước không còn nữa...

-"À khoan đã... con có thể ở lại trò chuyện cũng ta một lát có được không?"

Ban đầu Tử Đan có vẻ hơi e dè nhưng dẫu sao tiệm cũng gần đến giờ đóng cửa nên chắc sẽ không quá đông...

-"Dạ được!"

-"Con tên gì?"- Kim lão gia cười hiền

-"Dạ con tên Tử Đan, bác gọi con là Đan Đan cũng được!"

Kim lão gia lắc đầu cười cười nhìn con bé này, theo như những gì vệ sĩ ông báo lại thì cô gái này khá trầm uất, nhưng xem ra không hẳn là vậy.

-"Con và Kim Gia Bảo quen nhau lâu chưa?"

-"Dạ?"- Tử Đan thật sự bất ngờ, hình như bác trai này hiểu lầm gì đó rồi

Cô với Kim Gia Bảo không có gì ngoài mối quan hệ giữa bạn hợp tác làm ăn, nói đúng hơn là cô đang nợ tiền của Kim Gia Bảo...

-"Bác ơi, có lẽ bác hiểu nhầm rồi, con với Gia Bảo chỉ là bạn bình thường thôi!"

-"Bình thường sao? Ta không nghĩ vậy?"

Thật sự Kim lão gia nói vậy cũng có cái lý riêng của ông, cũng bởi vì chưa bao giờ ông thấy thằng cháu của mình siêng năng như vậy.

-"Bác đây là...?"

-"Đúng, ta là ông nội của Gia Bảo!"

Tử Đan bây giờ mới biết người mình cứu lại là một người có gia thế hùng mạnh như vậy. Cô cũng không ngờ rằng có một ngày Kim lão gia đáng kính lại đến tận nơi đây...

-"Kim lão gia, con nghĩ người đã hiểu lầm rồi... con và Gia Bảo chỉ là bạn làm ăn, không như người nghĩ đâu!"

Tử Đan vội vàng giải thích, cô thật sự không muốn bản thân mình có liên quan với những người giàu có, nói đúng hơn là cô đã chọn cho mình cuộc sống cô đơn nên lần này bị gán ghép như thế cũng hơi khó chịu.

-"Hai đứa có yêu nhau như thế nào đi chăng nữa ta cũng không cấm, nhưng Gia Bảo vì những công việc ở đây làm cản trở thành công thì ta không thể chấp nhận được. Mong cháu hiểu!"

Kim lão gia luôn là một người rất thẳng thắn, ông không muốn vì vài lời úp mở mà ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của Gia Bảo cũng như Kim Phát.

-"Kim lão gia, người yên tâm... con đã hiểu và biết mình phải làm gì!"

Vừa dứt lời Kim lão gia đã đứng dậy, cây gậy gỗ sang trọng đang giúp ông đứng vững hơn, cũng bởi vì tuổi ông cũng đã không còn trẻ.

Nhìn ông như thế, Tử Đan không hề cảm thấy buồn giận mà cảm thấy đáng thương. Có mỗi thằng cháu đích tôn mà lại vô tích sự như thế...

Thở dài một hơi Tử Đan mới đứng dậy dọn dẹp lại bàn ghế...

Ngay khi xe của Kim lão gia vừa rời đi không lâu thì Kim Gia Bảo cũng vừa lái đến...

-"Xin chào... tôi đã đến rồi đây..."

Tử Đan cũng chỉ nhìn hắn rồi cười nhẹ, nhưng đó lại là điều khiến hắn cảm thấy phi thường bất thường...

-"Tử Đan, cô sao vậy? Cô bệnh sao? Thấy chỗ nào không khoẻ?"- Hắn cứ khẩn trương hỏi tới tấp...

-"Tôi không sao, phụ tôi dọn dẹp đi, hôm nay tôi muốn ra ngoài dạo phố!"

Đây là lần đầu tiên Tử Đan chủ động như thế, Kim Gia Bảo vui không thể tưởng được hắn cứ lăn xăn dọn dẹp...

Đêm nay Tử Đan bỗng dưng lại nổi hứng, muốn đi dạo, chẳng qua vì cô không muốn việc Kim lão gia đến tìm mình sẽ làm ảnh hưởng đến má Lâm nên cùng hắn ra ngoài tiện nói hơn

Khỏi phải nói Kim Gia Bảo vui đến ra mặt, hắn cứ tủm tỉm suốt...

-"Ngồi xuống đó đi!"- Tử Đan chỉ vào một cái ghế đá được đặt ven đường...

Cả hai chậm rãi bước đến đó, Kim Gia Bảo chu đáo cởi bỏ lớp áo vest của mình khoát lên vai vì sợ gió đêm sẽ làm Tử Đan lạnh.

Im lặng một lúc lâu Tử Đan mới chậm rãi cất lời...

-"Chắc hôm nay công việc nhiều lắm hả?"

-"Đúng vậy, chẳng hiểu sao lại nhiều đến vậy, giờ mới có thể về..."- Kim Gia Bảo vươn vai ra vẻ mệt mỏi lắm...

-"Thật ra anh không cần đến mỗi ngày đâu, ở đây tôi và má Lâm có thể tự lo được!"

Kim Gia Bảo cảm thấy từ lời nói của Tử Đan có vẻ như khá kì lạ. Mỗi lần hắn đến cô rất vui mừng nhưng sao hôm nay lại...

-"Tử Đan, có phải có người đã nói gì với cô đúng không?"- Kim Gia Bảo nhíu mày...

Tử Đan đáp lại chỉ là nụ cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt Kim Gia Bảo

-"Anh đừng đa nghi quá, chẳng qua tôi thấy anh nên chú tâm đến công việc của mình, đừng vì thú vui nhất thời mà đánh mất thành công của mình!"

Bây giờ thật sự thì Kim Gia Bảo có thể khẳng định người đã nói những điều này với Tử Đan là ai...

-"Có phải ông tôi đã đến đây?"

Tử Đan không trả lời, nhưng người ta thường nói không trả lời xem như là đồng ý. Vậy có nghĩa lời hắn nói là đúng..

Ngay lúc đó Kim Gia Bảo đứng lên, vẻ mặt vô cùng tức giận hắn đang định bỏ đi...

-"Anh bình tĩnh lại đi! Nghe tôi nói hết đã..."

Chỉ khi nghe câu nói đó của Tử Đan hắn mới hạ một phần lửa giận trong lòng... nhưng ông nội hắn đến tìm Tử Đan là điều hắn không thể ngờ. Hắn sợ ông sẽ làm hại đến cô..

-"Ông tôi không làm gì cô chứ?"- Hắn nắm hai vai Tử Đan một lượt dò xét...

-"Không, Kim lão gia rất dễ mến... chỉ là..."

Lời ấp úng của Tử Đan khiến trong lòng Kim Gia Bảo từng đợt dậy sóng, lo lắng không yên.

-"Chỉ là sao?"

-"Chỉ là Kim lão gia muốn anh tập trung vào công ty chứ không phải là những công việc này.."

Hắn bây giờ mới thở dài... thì ra chỉ có thế, làm hắn lo lắng nãy giờ...

-"Cô không hiểu đâu..."- Hắn nhíu chặt mi tâm

Tử Đan lại một lần nữa cười nhạt, cô đang cho rằng bản thân mình là một giáo viên dạy môn tâm lý. Và cạnh cô là một học sinh vô cùng cứng đầu...

-"Đúng vậy, chuyện gia đình anh tôi có thể không hiểu nhưng đứng trong tình thế của Kim lão gia tôi cũng sẽ làm như người...."

Im lặng một chút Tử Đan lại nói tiếp

-"Anh không thể hiểu được cái cảm giác trông chờ, hy vọng tất cả mọi thứ đặt lên một người nào đó để rồi người đó đạp đổ hoàn toàn. Cái Kim lão gia cần là sự trưởng thành của anh, sự thành công của anh... "

Tử Đan cầm lấy bàn tay nam tính đầy mạnh mẽ của Kim Gia Bảo

-"Anh nên cảm thấy may mắn vì mình còn người thân và nên trân quý đó, vì biết đâu mai này anh sẽ không còn cơ hội để nhìn thấy họ đâu!"

Kim Gia Bảo mắt vẫn không rời bàn tay của Tử Đan đang nắm lấy tay mình, tim hắn đập càng lúc càng nhanh. Chưa bao giờ hắn lại có cảm giác như thế...

Bây giờ đây bàn tay hắn đang trở ngược lại nắm chặt bàn tay Tử Đan, hắn nhìn cô với đôi mắt đong đầy sự hi vọng

-"Tử Đan, ý của em... anh đã hiểu... nhưng nếu như vậy em có thể trở thành động lực cho anh... có được không?"

...

.