Tâm Manh

Chương 8: Tâm lý giãy dụa (6)

Edit: Cải Trắng

[ Trước mắt chúng ta hiện tại là sự thật mà chúng ta luôn hy vọng? ]

Từ phòng hiệu trưởng đi ra, nụ cười trên khuôn mặt Diêu Thân Kiệt đã tắt, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, không thể nào có thể tưởng được cái người vừa khom lưng cúi đầu kia với người này là một, ánh mắt hắn hung hăng nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, tưởng như ánh mắt đó có thể xuyên qua cửa đâm chết người bên trong, nhưng ánh mắt hắn không thể làm cho người bên trong thấy, ít nhất hiện tại thì không thể.

Hắn cắn chặt răng, nghĩ tới giờ người bên trong đang đắc ý, trong lòng hắn đang không ngừng chửi rủa, hắn đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới rời khỏi, hắn đi rất chậm, tựa như hắn đang điều chỉnh tâm trạng của mình, đi tới khúc ngoặc thì hắn khôi phục lại vẻ mặt bình thản, hắn ưỡn ngực đi thẳng, làm ra vẻ mình là người có uy quyển, có thân phận.

" Thư ký Diêu. "

" Chào, thư ký Diêu. "

Hắn nhìn những người đi qua hắn ở hai bên đều cúi người chào hắn, ngữ khí vừa cung kính vừa có chút lấy lòng làm cho hắn rất hưởng thụ. Hắn mỉm cười gật đầu chào bọn họ, hắn rất hưởng thụ cảm giác này, cho nên hắn không thể để người khác đoạt được vị trí của hắn, hắn muốn với lên vị trí cao hơn.

Diêu Thân Kiệt đi tới cửa văn phòng mình, dùng chìa khóa mở cửa, bên trong là một gian phòng rộng rãi, là không gian của một mình hắn. Tới khi khép cánh cửa lại hắn mới có thể thả lỏng toàn thân, hắn đi vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống, chỗ ngồi thuộc về hắn, hắn dựa lưng vào ghế, tìm tư thế thoải mái nhất rồi nhắm mắt lại. Một tia mệt mỏi xuất hiện trên mặt hắn, thật lâu sau không thấy hắn động đậy gì nữa, tựa như đang ngủ vậy.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa liền truyền tới tiếng gõ cửa, có chút dồn dập.

Diêu Thân Kiệt cảm thấy thật phiền toái, hắn nhíu mày một cái, mới yên tĩnh được không bao lâu lại có người tới quấy rầy, hắn mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, hắng giọng ho một tiếng, rồi nói: " Mời vào. "

Cửa mở ra, sau đó lập tức đóng lại, Diêu Thân Kiệt nhìn người vừa mời đi vào, đang bình thường bỗng nhiên hắn trở nên giận dữ, người đó còn chưa kịp mở miệng, hắn đã thấp giọng mắng: " Cô làm sao lại tới đây nữa? Không phải tôi nói khoảng thời gian này đừng có tới tìm tôi cơ mà. "

Người đi vào là hình như là một cô giáo, trông cô có vẻ mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, đi tới trước bàn làm việc, vội vàng mở miệng: " Diêu thư ký, tôi cũng không còn cách nào cả, cậu nói xem hiện giờ chuyện của tôi nên làm thế nào? "

Diêu Thân Kiệt đen mặt lại, có vẻ không kiên nhẫn: " Tôi thì làm gì có cách nào, cô có ép tôi cũng vô dụng. "

Cô dường như bất lực hoàn toàn, hai tay liên tục xoa xoa vào nhau: " Diêu thư ký, cậu thấy tôi có nên báo không, có lẽ ngay từ đầu tôi nên làm vậy. "

Diêu Thân Kiệt vừa nghe thấy cô bảo muốn báo, cả người liền nhảy dựng lên, hắn mở to hai mắt, nhìn cô quát: " Cô đúng là điên rồi, tôi cảnh cáo cô, chuyện này cô không thể báo được, một khi cảnh sát tham dự vào chuyện này thì chẳng mấy chốc là tra được những chuyện trước kia, một khi chuyện đó được đưa ra ánh sáng, cô nghĩ là cô còn làm giáo viên được à? "

Cô giáo kia bị hắn quát cho, sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, khóc nức nở: " Nhưng hiện tại phải làm sao, bây giờ tôi rất dễ xảy ra chuyện, vạn nhất chuyện kia lộ ra, tôi, tôi. " Trong đầu cô nghĩ tới viễn cảnh không lâu sau chuyện này bị phát hiện, đau khổ mà che mặt lại.

Diêu Thân Kiệt sợ mình quá hung dữ sẽ dọa cô đi tìm cảnh sát báo, nhất thời liền dịu giọng lại, trấn an cô: " Cô Vương, bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, cô cho rằng chỉ cần mình để cảnh sát nhúng tay vào vụ này sẽ không đụng tới mấy đứa học sinh đó sao, việc cô phải làm bây giờ là phải ổn định mấy đứa nhóc, bằng không thì chỉ cần một câu của chúng nó cũng khiến cả đời này cô không thể ngẩng đầu lên. "

Cô Vương buông thõng hai tay, trên mặt đầm đìa nước mắt: " Nhưng mà, thư ký Diêu, không phải cậu bảo cậu sẽ giúp tôi loại bỏ những học sinh đó sao? "

Diêu Thân Kiệt cầm tờ khăn giấy, vốn là muốn đưa cho cô lau nước mắt, nhưng nghe cô oán trách mình liền thẳng tay ném luôn tờ giấy vào thùng rác, ngồi lại vào chỗ mình, hừ lạnh: " Giờ thì cô đang trách tôi đó hả? Cô nên nhớ rõ chuyện này là do cô tạo ra, chẳng có dính líu gì tới tôi cả. " Hắn ngay lập tức giũ sạch mọi quan hệ.

Cô Vương thấy hắn muốn trở mặt, liền nhanh chóng nói: " Tôi biết, tôi biết, là tôi quá nóng nảy rồi. "

Hắn nhìn cô khóc mà cảm thấy phiền lòng, liền khoát tay xua xua cô đi: " Được rồi, cô đi về đi, hiện tại trường mới có học sinh chết, còn chưa chịu đủ hậu quả hay sao, cô cũng đừng gây cho tôi phiền toái gì đấy. "

Ánh mắt cô Vương vô cùng cầu khẩn: " Thư ký Diêu, cậu nhất định phải giúp tôi. "

" Tôi chỉ có thể cam đoan rằng tôi sẽ không nói ra chuyện của cô thôi. " Diêu Thân Kiệt vẫn kiên nhẫn nói.

" Cảm ơn thư ký Diêu, tôi đi đây. " Trên mặt cô vẫn còn vương chút nước mắt, cô xoay người liếc nhìn Diêu Thân Kiệt một cái, nhưng lại không thấy hắn đáp lại, cô chỉ có thể chậm rãi xoay người đi ra ngoài, thân thể hơi run rẩy, nhìn trông cực kỳ đáng thương.

Nhìn theo bóng lưng cô, Diêu Thân Kiệt chẳng có lấy một điểm thương cảm, trong mắt chỉ toàn là phiền toái, bỗng dưng hắn nghĩ ra cái gì đó liền ngẩng đầu lên: " Từ từ. "

Vương lão sư ngay lập tức dừng bước, xoay người lại, cô nghĩ là hắn đã nghĩ ra cách.

Nhưng Diêu Thân Kiệt chỉ nghiêm mặt nói: " Mau lau khô nước mắt của cô đi, bằng không các thầy cô giáo khác nhìn thấy lại không biết nói thế nào. "

Vương lão sư liền chạy tới bàn rút ra vài tờ khăn giấy lau khô nước mắt, xong xuôi mới mở cửa bước ra ngoài.

Lần thứ cánh cửa mở ra rồi lại đóng vào, Diêu Thân Kiệt xoa xoa huyệt thái dương, tầm mắt hắn di chuyển tới cái ngăn kéo thứ nhất của bàn làm việc, hắn lấy chìa khóa ra mở ngăn kéo đó, bên trong có một xấp ảnh chụp, ảnh chụp không được coi là quá rõ ràng nhưng cũng đủ nhìn được người trong hình là ai, đang làm cái gì.

Gân xanh trên trán Diêu Thân Kiệt lộ cả ra, hắn cầm một tấm ảnh, cầm làm nhăn một góc ảnh, hắn tức giận tới nỗi toàn thân phát run, trong lòng hắn nảy sinh sự độc ác muốn xóa tan những thứ trong ảnh, hắn cảm thấy bị sỉ nhục, so với vừa rồi thì bây giờ cảm giác sỉ nhục thật mãnh liệt.

***

Nghe những lời Giản Ninh vừa nói, Lục Trinh liền đăm chiêu, xoa xoa cằm: " Nhưng mà cô ấy chỉ là một cô nhóc học sinh, thì có thể đi nghe lén chuyện gì được chứ? "

" Đây chỉ là khả năng thôi. Hiện tại suy đoán một chút thì là Đới Giai Âm đã không viết nhật ký từ năm ngoái, nên có lẽ khoảng thời gian đó cũng là khoảng thời gian cô bé bắt đầu dùng bút ghi âm. " Giản Ninh nói.

Lục Trinh nhanh chóng tán đồng ý kiến cô đưa ra, rồi còn phân tích thêm: " Đúng, hiện tại cũng có thể xảy ra khả năng này, có khả năng là Đới Giai Âm chỉ dùng nó thay thế cho việc viết nhật ký hàng ngày, nhưng lại bị người khác nghĩ là nghe lén, hoặc là như cô nói, đúng là Đới Giai Âm đi nghe lén người khác, ghi âm cuộc nói chuyện, nhưng mục đích là gì thì chưa rõ lắm. "

Giản Ninh lập tức bổ sung thêm: " Hoặc là có khả năng, có người bảo cô bé đi nghe lén, rồi nói lại cho người đó nghe. "

" Khả năng thứ nhất tạm thời bỏ qua đã, còn nếu như rơi vào khả năng thứ hai hay thứ ba như cô nói thì chắc là trong hoạt động của trường có xảy ra chuyện gì giữa cô ấy với người khác. " Lục Trinh nói.

Lục Trinh nói xong liền gọi điện thoại cho Phương Dịch: " Phương Dịch, cậu mau đi tra xem trong một năm trở lại đây hoạt động trong trường của Đới Giai Âm như thế nào, có thay đổi gì khác thường hay không. " Rồi ngắt điện thoại, Lục Trinh lắc đầu nói: " Khẳng định là trong lòng Phương Dịch lúc này đang không ngừng chửi rủa tôi. "

Giản Ninh cười nhẹ.

Đúng lúc này, thầy Đường liền đi tới chỗ bọn họ: " Giản Ninh à, hết bận rồi sao? Bây giờ cũng đã 5 giờ rồi, hay là thầy mời hai người bữa cơm nhé. "

Giản Ninh quay đầu, nhìn về phía thầy giáo kia, mỉm cười: " Vâng, cảm ơn thầy. "

Lục Trinh cũng nói: " Vậy làm phiền thầy rồi. "

" Không cần khách sáo, gần trường vừa có một nhà hàng mới mở, đồ ăn cũng ngon. "

Thầy Đường đưa bọn họ tới nhà hàng gần đó, vừa mới vào, bầu không khí có vẻ rất tốt, gọi xong đồ ăn, trong thời gian đợi đồ được đưa lên, thấy Đường liền mở miệng nói: " Mọi người vẫn chưa điều tra xong sao? "

Lục Trinh rót cho Giản Ninh một ly nước ấm, nghe ông nói vậy liền ngẩng đầu lên nhìn ông: " Đúng vậy, có vấn đề gì sao thưa thầy? "

" Không phải. " Đối diện với ánh mắt của Lục Trinh, thầy Đường chỉ cười cười: " Chẳng qua là vì học sinh thấy cảnh sát cứ thường xuyên lui tới trường học điều tra, nhìn cảm thấy căng thẳng, sắp tới học sinh còn có kỳ thi sợ ảnh hưởng tới việc ôn tập của mấy em ấy. "

Lục Trinh đã hiểu: " Thực ra cũng không còn cách nào khác nữa. " Bọn họ cũng muốn nhanh chóng khép lại vụ án, nhưng mà tới giờ mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng.

Đồ ăn vẫn còn chưa được đưa ra, thầy Đường liền cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, do dự một chút rồi buông cốc xuống nói: " Hai người hôm nay tới tìm Thái Mẫn nói chuyện, có phải là đứa nhóc đó có liên quan tới vụ của Đới Giai Âm không? "

Giản Ninh nói: " Không sao cả, cô bé đó không liên quan tới vụ này. "

Thầy Đường nghe xong liền nhẹ nhàng thở phào một hơi: " Vậy là tốt rồi, nếu như để liên quan tới học sinh khác thì không tốt. "

" Thầy Đường, hiện tại thầy còn làm ở khoa tâm lý không? " Hàn huyên vài câu, Giản Ninh mới hỏi.

Đường lão sư có hơi dao động: " Bắt đầu từ năm trước thầy đã không còn dạy nữa rồi, tất cả đều do học trò của thấy giảng dạy, nếu có vấn đề gì mới tới tìm thầy. "

Giản Ninh gật gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Đồ ăn bắt đầu được phục vụ đưa lên, ba người liền tạm dừng cuộc nói chuyện tại đây, tập trung vào ăn cơm.

Sau khi ăn xong bữa cơm, trước khi đi Giản Ninh hỏi Lục Trinh một câu: " Lục Trinh, thư viện gần đây anh có cho người qua điều tra không? "

Lục Trinh có hơi mơ hồ nhìn Giản Ninh, nhưng vẫn trả lời: " Chút nữa bảo Quý Hạo Nhiên mang người qua đó điều tra, xem có tìm ra được gì không. "

Giản Ninh uống ngụm nước rồi nói: " Chút nữa chúng ta qua đó xem luôn đi. "

" Được rồi. " Lục Trinh liền đáp ứng ngay.

Thầy Đường sau khi nghe bọn họ nói chuyện thì suy nghĩ một chút, rồi nói với hai người: " Thầy không làm phiền hai người nữa, Giản Ninh, có chuyện gì cần hỗ trợ nhớ gọi cho thầy. "

Sau khi thầy Đường đi, hai người liền đi tới thư viện gần đó, bên trong không có camera nên cũng chẳng có thu thêm được gì.

Không bao lâu, họ liền rời khỏi đó.

Mười phút sau, liền có một bóng người lén lút đi tới chỗ này, hắn ngó xung quanh một lúc, đảm bảo rằng quanh đây không còn người qua lại, sau đó liền nhanh chóng chạy tới khu rừng nhỏ cạnh đó, hắn dừng ngay ở bìa rừng, cúi xuống một thân cây, móc trong túi áo ra một cái xẻng nhỏ, bắt đầu đào bới, như đang tìm đồ vật gì đó. Ở đây không thấy hắn liền chuyển qua gốc cây khác, giày ra và ống quần hắn đều đã dính bùn đất nhưng hắn vẫn không ngừng đào bới, vẻ mặt hắn có vẻ nôn nóng, động tác tay càng lúc càng nhanh.

Ở một nơi cách đó không xa, Lục Trinh đang nhỏ giọng nói chuyện với Giản Ninh: " Cô nói xem hắn đang tìm cái gì? "

Sắc mặt Giản Ninh không thay đổi, nói chầm chậm: " Đại khái hắn cho rằng đồ hắn cần tìm được Đới Giai Âm chôn ở dưới đất. "

Lục Trinh tặc lưỡi hai tiếng, cười trào phúng: " Hắn quả thật là đã gấp tới không chờ được nữa rồi, chúng ta rời đi không bao lâu liền tìm tới đây. "

" Bởi vì chuyện này làm cho hắn không cách nào không trở nên vội. " Giản Ninh thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ.

Cái này là trong màn đêm lớp sương mù đang dần tản ra, phía trước liệu có phải là sự thật mà họ vẫn luôn hy vọng không?